Chap 56: Vạn Hiểm Linh Cảnh (4) - Tự bạo
Linh Liên đột nhiên thay đổi thái độ, mọi người ngây ngẩn, Xích Luyện Thiền Xà cũng ngây ngẩn. Nhân cơ hội đó, Linh Liên huy động Thần lực trong Tử Tiêu kiếm cùng nguyên lực trong cơ thể nàng đánh về phía nó.
Vù vù!
Tiếng gió bị cắt ngang vang lên, Tử Tiêu kiếm lấy khí thế bài sơn đảo hải chém về phía Xích Luyện Thiền Xà.
Tê!
Xích Luyện Thiền Xà nhanh nhẹn mà tránh đi công kích, bất quá thân rắn vẫn bị chém đôi một đường, máu phun như suối, lớp vảy cứng rắn lúc trước không hề đỡ được công kích này. Nó kinh hãi thật sự! Nhân loại này vậy mà lại có lực lượng cỡ đó!
Xích Luyện Thiền Xà oán hận nhìn Linh Liên, nhân loại này nói trở mặt liền trở mặt! Con mắt vàng lục kim chuyển một vòng, thân hình khổng lồ không chút báo trước xông lên!
Linh Liên bĩnh tĩnh tiếp tục huy kiếm, đây là lần đầu tiên nàng sử dụng viễn cổ thần binh này chiến đấu, quả thực rất tốt, rất sảng khoái!
Từng đường kiếm không hề hoa lệ lại ẩn chứa sát khí cực lớn vung lên. Từng nhát từng nhát đâm vào phần bụng của Xích Luyện Thiền Xà.
Phập phập!
Hai nhát kiếm nữa cắm vào phần bụng nó, Xích Luyện Thiền Xà đau đớn kêu lên. Nó chưa từng cảm giác tử vong ở gần thế, nhân loại kia...
Xích Luyện Thiền Xà đối mặt với dung nhan tuyệt mĩ cao quý của nàng, nhìn rõ ràng trong mắt nàng từng đợt sát khí vây lên. Thân rắn liên tục lùi về sau, hoảng sợ cực độ mà gầm thét. Trên đường nó đi qua cây cỏ bị dẫm nát, tảng đá lớn cũng hóa thành mảng vụng đâm vào lớp vảy không còn toàn vẹn trên thân rắn.
Xích Luyện Thiền Xà mặc kệ thân thể vết thương, bây giờ ý nghĩ duy nhất chính là chạy trốn, nếu không nó liền chết chắc!
"Xích Luyện Thiền Xà." Mơ hồ tiếng gọi vang lên, Xích Luyện Thiền Xà nghe rõ mồn một vào tai, nhưng mà nó nghe được không phải là âm thanh hay như thế nào mà là ma âm đang muốn giết nó!
Linh Liên cả người mơ hồ bị bủa vây bởi màu đỏ nhàn nhạt, bởi vì trong đêm tối nên rất khó thấy. Ánh mắt nàng từ trên cao nhìn xuống nó như một vị Thần cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh. Chỉ là trong mắt đó không phải một mảnh hiền từ, ngược lại là màu đen thâm thúy sắc bén, sát khí dâng lên từ trong đó.
"Ngươi... Ngươi đừng qua đây!" Xích Luyện Thiền Xà gầm lên, trong giọng nói mang vô tận sợ hãi cùng dè chừng.
Nhân loại này... không bình thường! Một chút cũng không giống thường nhân!
Đầu óc Linh Liên bắt đầu có điểm choáng, nàng cố chống đỡ, tinh thần lực như cũ áp chế phong ấn trong cơ thể đang ngo ngoe rục rịch. Nàng không sử dụng Thần lực của mình, nhưng lại sử dụng Thần lực của Tử Tiêu kiếm. Mà Thần lực của Tử Tiêu kiếm về ý nghĩa nào đó cũng là của phụ thân nàng, tất nhiên ẩn chứa sức mạnh cực lớn, dù là nàng cũng không khống chế nổi. Nói thật Linh Liễn vẫn chống tới bây giờ đủ thấy nàng có bao nhiêu cường!
Đè ép mùi vị tanh ngọt ở yết hầu xuống, Linh Liên vẫn bình lặng mà đứng. Hàn quang quanh thân Tử Tiêu kiếm sáng lên, máu của Xích Luyện Thiền Xà không để lại chút dấu vết trên thân kiếm.
Xích Luyện Thiền Xà co người muốn chạy, nó vừa quay đi Linh Liên đã phát giác. Nếu không động thủ thì thôi, nhưng làm phải làm cho xong, để mất công nó hồi phục lại tìm nàng báo thù. Xích Luyện Thiền Xà lại là con vật thù dai nhất.
"Muốn chạy? Muộn!" Linh Liên nhếch mép, huy kiếm.
Đường kiếm vạch ra ở không trung, kiếm khí cuồn cuộn không dứt hướng về phía cổ của Xích Luyện Thiền Xà. Xích Luyện Thiền Xà hỗn loạn phun một ngụm độc ra, kiếm khí tưởng chừng như mỏng manh kia lại cắt ngang khói độc, tiếp tục hướng nó đến!
Phập!
Xích Luyện Thiền Xà trúng kiếm, cổ non nửa đều đứt ra, máu tươi cuồn phun, nhưng mà nó chưa có chết. Đau đớn tê tâm liệt phế làm Xích Luyện Thiền Xà càng thêm phẫn hận, nó hận, thật hận nhân loại này! Thế nhưng bức nó không đường hoàn thủ!
Tóc và quần áo Linh Liên bay hỗn độn trong gió, phong thái tuyệt diễm đứng trên không, ánh mắt sắc bén chứa động sát khí mãnh liệt.
Mũi kiếm chĩa thẳng vào Xích Luyện Thiền Xà phía dưới, âm thanh lạnh lẽo vang lên: "Ngươi không cần chạy, hôm nay khẳng định ngươi không sống được."
"Ha ha ha, nhân loại, ngươi muốn giết vương? Bổn vươngnói cho ngươi biết, dù cho có chết, bổn vương cũng sẽ kéo ngươi theo làm nệm lưng!" Xích Luyện Thiền Xà ngửa đầu cuồng tiếu, thanh âm khặc khụa do thanh quản đã bị chém đứt một nửa mà trở nên đáng sợ.
Không tốt!
Vừa nghe nó nói, Linh Liên nhạy bén đã nhận ra điều không ổn, thân hình mau chóng đạp lùi đi, khởi động Thần lực hóa thành thuẫn.
Ầm vù vù!
Một tiếng nổ lớn vang lên, đánh bay mọi thứ xung quanh, bụi cát văng mù mịt, phạm vi ảnh hưởng của vụ nổ rất lớn, lan đến cả đám người Lam Hàn ở phía xa.
Xích Luyện Thiền Xà vậy mà tự bạo!
Linh Liên thầm chửi trong lòng, gia tăng thêm lực phòng ngự, một tia máu theo khóe miệng nàng chạy ra, rơi xuống ngực áo thành một đóa hồng mai.
Lúc nãy chiến đấu với nó nàng đã dò ra tu vi rồi, nó chỉ là Nguyên sư cửu giai đỉnh phong, kém một bước là vào Đại nguyên sư cấp bậc. Bình thường chiến đấu thì nàng còn có thể dựa vào Thần lực trong Tử Tiêu kiếm mà đấu ngang tay với nó. Nhưng mà chênh lệch vẫn là chênh lệch, lại còn chênh tới hai giai, muốn bù vào cũng khó a!
Xích Luyện Thiền Xà dùng thực lực Nguyên sư cửu giai đỉnh phong mà tự bạo! Tuy đã bị Linh Liên làm cho suy yếu đi rồi, bất quá uy lực vẫn không thể khinh thường. Nếu mà nàng lúc này còn đứng gần nó thì chắc chắn sẽ thịt nát xương tan!
Nó tính toán thật tốt, nhưng vạn vạn không nghĩ tới chính là. Nàng là Thần, rất khó chết, liền tính bị nó bạo nổ mất một cánh tay nửa thân hình, chỉ cần Thần cách, Thần hồn còn đó, hồi sinh là không phải việc gì khó.
Nhưng mà Linh Liên không có tật thích tự ngược, nàng còn lâu mới đứng đó chịu trận, bởi vậy lúc nó bạo nổ nội đan thì nàng đã chạy ra xa hơn mấy dặm.
Ngăn cản uy lực của vụ nổ xong, dư chấn vẫn làm cho cây cối run rẩy, cổ thụ nghìn năm còn phải ngã, huống chi là người sống?
Đám Lam Hàn đứng ở chỗ gần Xích Luyện Thiền Xà, chịu ảnh hưởng cũng là nhiều nhất. Có vài người đã hộc máu ngất đi, tu vi cỡ Nguyên Sư thất, bát giai như Lam Hàn, Vũ Thương Hoa mới chịu nổi, cũng chẳng tốt bao nhiêu.
Triệu Linh thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh lệ lúc trước bây giờ bẩn hề hề, máu đỏ tươi dính lên mặt nàng. Nàng ta cũng chịu chung số phận, cả người đều lung lay sắp ngã.
Phong Cơ còn tốt, lúc trước đứng hơi xa, bởi vậy cũng không ảnh hưởng nhiều, cùng lắm là chói mắt và bỏng da một chút, còn lại không sao.
Linh Liên thu thuẫn, màng tai ong ong. Nàng nhíu nhẹ mày nhẫn nhịn, đợi ổn định hơn một chút mới thở ra.
Linh Liên hạ thân đáp xuống mặt đất, cả người lảo đảo suýt ngã, phải cầm Tử Tiêu kiếm chống xuống mặt đất đỡ thân thể.
Quay đầu nhìn lại nơi Xích Luyện Thiền Xà lúc trước đứng. Nơi đó đã bị nổ thành một cái hố to, mơ hồ còn thấy mấy vũng máu tươi, khói nhẹ bốc lên từ hố.
Thật đáng sợ! Nếu nàng vẫn còn đứng đó, không chừng thật sự bị nổ thành bãi thịt vụn.
Linh Liên thầm nghĩ. Nhưng mà nàng lại càng đau lòng nhiều hơn. Vốn dĩ cũng không định xuất thủ chịu khổ, lại nhớ đến nội đan của Xích Luyện Thiền Xà rất tốt mới quyết định. Giờ thì hay rồi, dọa Xích Luyện Thiền Xà tự bạo nội đan, cái gì cũng không lưu lại.
Tâm tình Linh Liên hiện giờ cực tệ, chỉ thấy nàng xoay người hướng về phía cây cổ thụ xa xa mà đi, chốc lát liền mất hút.
Đám Lam Hàn đi dọn dẹp chiến cục, dường như thực lực Linh Liên bày ra tới làm bọn họ sợ hãi rồi, không còn ai dám kêu ca với nàng nữa, thành thật mà nhìn Linh Liên đi mất.
Bốn người Bách Thiên Nhi không thể hiện thân, cũng không được đi theo Linh Liên, không phải vì không muốn, mà là bây giờ bọn họ biết tâm tình nàng ấy không tốt, tất nhiên không ai nguyện ý đi chọc thêm, cấp nàng không gian an tĩnh.
"Phốc!"
Linh Liên lúc trước thoạt nhìn không có việc gì, thực ra bên trong đã chịu thương tổn, vừa ẩn vào bóng cây liền phun ra một búng máu.
Thân hình nàng đều dựa vào thân cây, suy yếu mà trượt xuống. Nếu để các vị Thần quan trên Thần giới biết được chắc chắn sẽ kinh ngạc há hốc mồm. Chiến thần Thần giới Tu La Thần, thế nhưng cũng có một ngày vì chiến đấu với một con rắn mà thương thành như vậy trọng!
Bất quá, lấy sự kiêu ngạo cùng tôn nghiêm tuyệt đối của nàng, há để người khác thấy hình ảnh yếu đuối này?
Bởi vậy Linh Liên mới bất chấp trọng thương mà lết tới bóng cây, im lặng chịu đựng.
"Phốc!" Lại một ngụm máu phun ra, Linh Liên sắc mặt càng trắng, dựa vào thân cây mới miễn cưỡng không ngã xuống.
Biết là sử dụng Thần lực trong Tử Tiêu kiếm sẽ chịu nội thương, không nghĩ tới nội thương có thể nặng tới vậy.
Thu Tử Tiêu kiếm vào Biển Tinh Thần, lại lấy ra đan dược chữa thương, nuốt hết đi vào, sắc mặt Linh Liên mới khá hơn một chút.
Lúc này, bỗng có tiếng loạt xoạt từ trong lùm cây gần đó truyền tới.
Linh Liên lập tức ngưng thần, thu liễm hơi thở xuống, đề phòng nhìn chằm chằm nơi phát ra tiếng động. Nàng đang bị thương, nếu gặp phải nguyên thú nữa thì không chắc sẽ đấu lại nổi, vạn nhất...
Trong lúc nàng suy nghĩ, tiếng động kia cũng tới gần, chầm chậm, dưới ánh mắt của nàng hiện ra...
----------------------
Nam chủ lên sàng a, hóng dài cả cổ ảnh mới xuất hiện~~🙄😘
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro