Chap 73: Rời đi
Linh Liên một đường đi về viện tử của nàng, Dược Quân phía sau đuổi theo, chạy đến trước cánh cửa đã đóng lại, hắn đưa tay gõ cửa.
Linh Liên mở cửa ra, không ngoài ý muốn lắm thấy Dược Quân.
"Liên nhi, sao con không bái kiến sư phụ cùng các vị sư thúc sư bá?" Dược Quân chặn cửa, thở dài nói. Thu đồ nhi ngang bướng thế này là lỗi của hắn sao?
Linh Liên im lặng một lát, cuối cùng thông báo cho Dược Quân một tin tức: "Sư phụ, ta sẽ rời khỏi Thanh Huyền Tông."
Âm thanh nhẹ nhàng, nhưng nội dung lại như sét đánh ngang tai với hắn!
"Tại sao? Ở đây không tốt sao?!" Dược Quân con ngươi co rụt, vươn tay ghì chặt hai vai nàng, kích động.
Linh Liên lắc đầu: "Đây vốn không phải nơi ta nên đến, với lại đi ra ngoài sẽ có cơ hội rèn luyện nhiều hơn."
"Liên nhi, nghe lời vi sư, bên ngoài không có gì đâu, ở lại đây với ta." Dược Quân thấp giọng nói.
Linh Liên âm thầm trợn mắt. Nàng đã hơn một ngàn tuổi, hắn nghĩ lời này có tác dụng sao?
"Không." Ý nàng đã quyết, dù trời cũng không kéo lại được.
Nhưng hắn càng ngày càng tiến lại gần làm nàng nhíu mày. Đây đã không phải là khoảng cách mà sư đồ nên có, nhìn qua như Dược Quân đang ôm nàng vậy.
"Sư phụ, ngươi lại gần quá." Linh Liên định thoát ra khỏi hai tay hắn, nhưng lực bất tòng tâm. Nàng cũng không tỏ vẻ gì chỉ ngước lên nhìn.
Dược Quân tiến rất gần nàng, hơi thở của hắn như có như không phả vào mặt Linh Liên.
Nhất là ánh mắt kia, ánh mắt mà Linh Liên không thể hiểu nó đang chứa cái gì. Như hỗn loạn, ôn nhu, lại có một ý vị gì đó khác.
Tình cảnh bây giờ dù nàng có ngốc cỡ nào cũng không thể làm ngơ được. Dược Quân có vấn đề!
"Thả ta ra." Linh Liên vẫn còn rất nể hắn, nếu không nàng đã sớm một kiếm chém người.
"Liên nhi, ở lại bên ta." Trái lại Dược Quân như không nghe thấy, cúi người hoàn toàn ôm nàng vào trong lòng, thủ thỉ bên tai Linh Liên.
Linh Liên tỏ vẻ, ha hả, đây là tiết tấu tìm chết nhanh nhất nàng từng thấy.
Dược Quân lúc đầu ôm nàng vào lòng không thấy gì, chỉ là lúc sau trên cổ chợt lạnh toát.
Hắn nghiêng đầu nhìn qua, một thanh kiếm sắc bén đang để bên cổ hắn, chỉ cần động một cái là động mạch sẽ đứt.
Yết hầu Dược Quân động một cái, khiếp sợ nhìn nữ tử trong lòng đang cầm kiếm kề cổ mình.
"Liên nhi..."
Linh Liên, "Ngươi nên may mắn vì không phải ta một kiếm đâm ngươi ngay tại chỗ."
Dược Quân lung lay thả nàng ra, lại nghe nữ tử nói tiếp: "Ta không kì thị sư đồ yêu nhau, nhưng không có nghĩa nó được áp dụng lên người ta."
Hắn trợn mắt, hoàn toàn suy xụp. Nàng đã phát hiện ra tâm tư kia của hắn.
Đúng vậy, hắn yêu Linh Liên, không biết từ lúc nào hắn lại có tâm tư kia, hắn cũng đã cố gắng quên đi đoạn tình cảm này, nhưng mỗi lần nhìn đến nàng là tim hắn lại không khống chế được tình cảm như sóng biển cuộn trào kia.
Đến cuối cùng, nàng đã phát hiện ra, một câu vạch trần hết tâm tư hắn chôn sâu từ tận đáy lòng.
Bất quá, hắn yêu nàng, còn nàng thì sao?
Dược Quân chống trán ngồi trên ghế, cố nén trong lòng chua xót.
Hắn đây là làm trái luân thường đạo lí a! Yêu đồ đệ của mình, đây là chuyện cỡ nào hoang đường?
Linh Liên thấy hắn như vậy cũng không nói lời nào, thật ra nàng cũng đoán đại thôi, không ngờ là thật.
Chuyện đã nháo tới như vậy, nàng không thể không có tí trách nhiệm nào phủi mông chạy lấy người, "Dược Quân, đây là lần cuối chúng ta gặp nhau, hi vọng ngươi đừng quá trầm mê vào tình cảm này, xem như một đoạn phù du đi. Ta sẽ rời khỏi Thanh Huyền Tông, ngươi có làm gì cũng vô ích."
Dược Quân ngước lên nhìn nàng, nữ tử lạnh nhạt khoanh tay trước ngực muốn khuyên hắn quên đi.
Nhưng, sao có thể chứ?
"Chúng ta sẽ gặp lại chứ?"
"Tùy duyên." Linh Liên nhếch môi.
"Nếu đã có tình cảm này, vậy quan hệ sư đồ của hai ta cũng nên kết thúc." Linh Liên nói, lần trước bái sư là bất đắc dĩ, nàng cũng không thật sự muốn cứu vãn hay bồi đắp quan hệ này.
"...Hảo." Dược Quân một hồi lâu mới nhắm mắt, khô khốc nói.
Nhưng rồi hắn nhìn nữ tử tuyệt diễm kia, đột nhiên thốt lên một câu: "Liên nhi, có ai nói nàng là người vô tình chưa?"
Hắn đã nghĩ tới vô số tình huống khi nàng biết tâm tư của hắn, có không thể tin, ghê tởm, sợ hãi, thậm chí chán ghét. Nhưng vạn vạn không ngờ tới chính là, Linh Liên lại bình thản mà lo đâu vào đó.
Đây chính xác là vô tâm tình, mà loại người này rất khó để yêu ai đó, hắn xem như cũng không bị từ chối oan.
"Ngươi là người thứ hai." Linh Liên không ngờ hắn lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn đáp lại, theo sau, một cơn gió ập đến, thân ảnh nàng cũng theo đó biến mất.
Dược Quân ngơ ngẩn, cảm nhận tim đau nhói, chua sót cười tự giễu. Nguyên lai, đã có người nói như vậy sao?
Hắn lấy hết sức lực đứng dậy, rời khỏi nhà, đóng cửa lại.
Không ai biết, trái tim của hắn cũng theo đó vỡ vụn, để lại một đoạn tình cảm chôn sâu xuống đáy lòng, vĩnh viễn cũng không thể lại đập nhanh vì một người...
Dược Quân rời đi, bóng lưng quyết tuyệt mà cô đơn.
.....
Còn bên Linh Liên thì sao?
Nàng chính là chạy tới chỗ bọn Liễu Hoa Như nha.
"Linh Liên Linh Liên, ngươi nói xem cái đạo lí gì Dung Dung lại kêu ta đi bồi ngươi, còn hắn đi với Mặc Mặc chứ?" Liễu Hoa Như bất mãn nằm dài trên bàn líu ríu không ngừng.
Linh Liên ngồi ở một bên mài mực, chuẩn bị viết tấu thư, nghe Liễu Hoa Như nói vậy cũng không ngẩng đầu lên, "Đó là chuyện của các ngươi."
"À...." Liễu Hoa Như thở dài, buồn chán, thấy Linh Liên mài mực bỗng tâm huyết dâng trào: "Ta mài mực cho!"
Linh Liên liếc mắt, đưa đồ cho Liễu Hoa Như.
"Cẩn thận."
"Biết mà, ta đâu có bất cẩn như vậy."
Vừa nói, Liễu Hoa Như vừa bắt tay vào mài cục mực kia ra, quả nhiên, chưa được một nén hương đã vây mực tứ tung.
Nàng gãi đầu, cười hì hì: "Xin lỗi a, thật là khó quá."
Linh Liên thu đồ mài mực trở về tự làm, quăng một câu: "Dọn dẹp."
Liễu Hoa Như thành thật đi dọn dẹp đống mực bắn tứ tung.
Công đoạn mài mực đã xong, Linh Liên bây giờ chính là phải viết tấu thư.
Nàng đặt bút, nét chữ cứng cáp phóng khoáng lại không quá cứng nhắc, nhìn vào làm người cảm giác được sự nghiêm túc và uyển chuyển khéo léo, nói chung là rất dễ nhìn. Linh Liên vừa suy nghĩ nội dung vừa viết, sau khi viết xong cuốn thứ nhất nàng để một bên đợi mực khô rồi chuyển sang cuốn thứ hai.
Xong hết hai cuốn, mực cũng khô hoàn toàn, Linh Liên thu lại nhìn qua một lần, xác định không có gì sai sót mới đưa cho Liễu Hoa Như: "Đã xong, các ngươi có thể về Thần giới giao nộp nhiệm vụ."
Liễu Hoa Như kinh ngạc há hốc mồm: "Nhanh vậy!?"
Nàng ấy còn cảm thán kể thêm: "Mỗi lần ta viết tấu thư thì mười cuốn phải vứt hết chín cuốn. Ai da, chữ ngươi thật đẹp nha!" Câu sau là Liễu Hoa Như mở tấu thư ra nhìn nét chữ mà khen ngợi.
Ngón tay Linh Liên có nhịp điệu gõ lên bàn: "Đi làm việc."
"Hảo hảo, ta lập tức kéo hai tên kia về rồi đi ngay!" Liễu Hoa Như bĩu môi cất hai cuốn tấu thư, chạy ra ngoài.
Linh Liên sớm đã hết cách với đám người này, bởi vậy cũng không lạ thái độ của Liễu Hoa Như.
Nhắm mắt lại, ngã người ra phía sau lưng ghế, nàng bắt đầu sắp xếp lại việc xảy ra gần đây.
Ma tộc đã xuất đầu lộ diện, vừa ra đã là Ma Mộng - trưởng lão của cao tầng Ma giới, đủ thấy Ma tộc hồi phục nhanh lắm. Còn Thần giới thì sao đây?
Linh Liên đoán, chắc chắn chưa hồi phục đến một nửa. Dù gì việc hồi phục binh lực không phải ngày một ngày hai là được.
Hơn nữa Tu La Thần là nàng còn mất tích, sẽ làm mất lòng quân. Nhìn kiểu gì thì Thần giới sẽ ở thế hạ phong nếu Ma tộc lại đánh nữa.
Bất quá...
Linh Liên môi cong lên. Đâu phải Thần giới chỉ có một đội quân.
Thiên Không Quân - đội quân tinh nhuệ nhất Thần giới, là một trong ba đội quân áp trục của bảo vệ cho Thần tộc, đảm nhiệm vị trí đánh trên không. Năm vạn ma binh đánh đuổi trong vòng ba ngày, cũng xem như là một chiến tích hiếm có. Với lại, người chỉ huy Thiên Không Quân chính là nàng!
Không biết bây giờ ở doanh trại thế nào?
Linh Liên thở dài. Trong cuốn tấu thư thứ hai, nàng không có viết gì liên quan tới nhiệm vụ, mà là dò hỏi tình hình biên cảnh và Thiên Không Quân cho lão phụ thân, nhưng không biết có được đáp lại hay không.
"Linh Liên, chúng ta trở về nhé." Đột nhiên cửa he hé mở, Liễu Hoa Như lò đầu vào cáo từ.
Linh Liên đáp lại đơn giản: "Ừ."
Liễu Hoa Như không nỡ, nhưng nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành, hơn nữa truyền tống trận đã mở, chỉ có thể từ biệt.
"Chúng ta chắc chắn sẽ trở lại! Ngươi đợi a!" Trước khi đi mất, Liễu Hoa Như cam kết một câu.
"Hoa Như, nhanh lên!" Xa xa như có tiếng nam nhân hô lớn, Liễu Hoa Như cắn răng, không nhìn thân ảnh trong phòng nữa, chạy nhanh tới truyền tống trận.
Phù!
Nàng vừa tới, truyền tống trận cũng vừa lúc khởi động thành công, thân ảnh ba người biến mất, để lại lá cây bay đầy sân.
Linh Liên đã đứng trước cửa tự lúc nào, im lặng nhìn phương hướng ba người đã biến mất. Một lát sau, nàng quay người trở vào phòng, đi ra đã thay đổi một thân quần áo.
"Thanh Huyền Tông, hi vọng lúc ta nhìn đến không phải là cảnh máu chảy thành sông." Linh Liên khẽ cười, tiếng nói như có như không mờ ảo.
Vù!
Gió nổi lên, thân ảnh Linh Liên lại lần nữa biến mất.
Nhưng lần này không phải tới chỗ nào đó trong tông phái, mà là thuấn di ra phía ngoài, sơn trấn dưới núi.
-----------
Chào buổi sáng mina, ta quên xem lịch nên ko bt ngày tháng, may mà có người vào cmt nhắc nhở ms nhớ a! Ta trí nhớ kém quá mà 😢
Bàn về nội dung chap này một tí nhé. Ns thiệt đăng chap này ta thấp thỏm vl, sợ miêu tả cảm xúc của nam phụ quá nhanh, nữ chính lại hơi bình tĩnh thái quá. Lúc đầu còn định cho đánh một trận nx kìa, nhưg thấy ko hợp nhân thiết của nữ chính nên đành bỏ qua.
Ns một chút về cảm nhận của m.n ở chap này nhé, ta sẽ đợi m.n góp ý.
Thân ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro