Chương 8: Người trợ lý đáng ngờ

Nạn nhân tự mình mua súng, sau đó cải tạo súng, để rồi tự tay giết chết chồng mình lẫn bản thân?

Lâm Mạn Mạn kinh ngạc trợn mắt: "Nếu súng là Lâm Na mua, vậy thì nhiều chi tiết không khớp lắm?"

Tiển Úy hỏi: "Nhạc Lý đi thăm dò đã quay về chưa?"

Lâm Mạn Mạn lắc đầu: "Chưa ạ."

Tiển Úy trầm giọng: "Là chưa điều tra xong hay không muốn về?"

Lâm Mạn Mạn hơi khó xử, gãi đầu: "Tiển đội trưởng, em lập tức thúc giục bọn họ trở về."

Hai mươi phút sau, Nhạc Lý quả nhiên xuất hiện sau khi bị Mạn Mạn gọi liên tục. Hắn đã cùng pháp y kiểm tra lại lần nữa, nhưng vì không tìm được manh mối mới, lại không muốn đối diện gương mặt lạnh như băng của Tiển Úy nên mới chần chừ không về.

Vừa bước vào văn phòng, hắn đứng ngay cửa:

- Sao vậy, chuẩn bị bắt Cố Hi Nhất à?

Tiển Úy lạnh lùng:

- Tôi có nói muốn bắt hắn sao?

Nhạc Lý nhíu mày:

- Thế nhưng không phải đã rõ ràng rồi sao? Trong phòng hắn tìm được điện thoại và con mèo của nạn nhân. Hiện trường còn lưu lại nhiều dấu vân tay, dấu chân như vậy. Chẳng lẽ chỉ dựa vào vài câu khai của hắn là chứng minh được trong sạch?

Tiển Úy chẳng buồn trả lời mà hỏi ngược: "Cửa hàng pizza, cậu hỏi qua chưa?"

Nhạc Lý thở dài: "Đã hỏi rồi, nhân viên đều nói không quen Giang Ly. Nhưng Lâm Na và con gái cô ta thì khá quen, vì Lâm Na thường đưa con đến ăn pizza."

Tiển Úy ánh mắt sắc lạnh: "Nhạc Lý, đi điều tra hồ sơ thuê phòng khách sạn của Lâm Na."

Nhạc Lý ngẩn ra, dường như cũng nghĩ đến điều gì, không đôi co thêm mà lập tức đi ngay.

Đúng lúc này, điện thoại của Trương Khai Văn gọi đến: "Tiển đội trưởng, Cố Hi Nhất vừa rời khỏi Tiêu Tương Công Ngụ."

Tiển Úy nhíu mày: "Bám theo hắn."

---

Ở một nhà hàng Tây phục vụ 24 giờ, Cố Hi Nhất ngồi trong chiếc xe hơi SUV đen, mắt lẳng lặng dõi về phía cửa hàng vẫn sáng đèn rực rỡ.

Lúc này khoảng 5 giờ rưỡi chiều, sắc trời đã ngả trầm xuống. Ngồi lâu trong xe khiến cả người hắn hơi căng cứng. Đúng lúc ấy, cánh cửa quán vốn vắng khách bỗng mở ra.

Một người mặc áo lông vũ dày cộm, cả gương mặt chôn trong cổ áo, bước nhanh vào màn đêm.

Cố Hi Nhất lập tức xuống xe, ánh mắt bám chặt bóng người kia. Hắn lặng lẽ theo dõi trên con phố mua bán vốn không còn náo nhiệt. Trời lạnh căm, người đi đường thưa thớt, vài bóng người lướt qua cũng đủ làm hơi lạnh dồn lại. Hơi thở hòa với sương mù phủ lên hàng mi hắn, khiến chúng nhanh chóng ẩm ướt. Có chút ngứa, Cố Hi Nhất vội dụi qua rồi giữ khoảng cách chừng ba mươi mét, kiên nhẫn bám theo.

Người hắn theo dõi là Trần Chính Hạo - ông chủ tiệm pizza, cũng là người từng giao pizza cho Giang Ly vào ngày vợ chồng hắn bị giết.

Trần Chính Hạo cao gần một mét tám, thân hình rắn chắc. Tiệm pizza của anh ta không quá đắt khách, nhưng cũng đủ coi như một kế sinh nhai ổn định.

Anh ta men theo con phố rồi rẽ về hướng tây, cuối cùng dừng lại ở một khu biệt thự hai tầng ven hồ. Qua cánh cổng sơn đỏ kiểu cổ, bên trong là mấy chục căn nhà san sát, vây thành từng vòng phức tạp.

Cố Hi Nhất theo sát, càng đi càng dễ lạc giữa những ngã cua nối tiếp. Đang phân vân ở một góc rẽ, phía trước bất ngờ vang lên giọng một bé gái:

- Ba! Ba về rồi!

Trần Chính Hạo dịu giọng:

- Không phải ba đã dặn con trời lạnh thì đừng chạy ra ngoài sao?

Cố Hi Nhất nghiêng người nhìn trộm. Ở trước cửa căn biệt thự, một bé gái chừng năm sáu tuổi mặc áo đỏ đang bám cánh cổng sắt, đôi mắt lờ đờ buồn ngủ nhưng lập tức bừng sáng lên khi thấy ba mình. Con bé thủ thỉ rằng biết ba sắp về nên mới chờ.

Trần Chính Hạo cúi xuống, bế con gái lên, vừa cười vừa dỗ dành đưa bé vào nhà.

Cố Hi Nhất định tiến lại gần, còn chưa bước thêm được mấy bước thì bất ngờ bị một bàn tay túm lấy, kéo mạnh về phía sau.

Hắn giật mình, bản năng siết chặt nắm đấm rồi quay phắt lại - trước mắt là gương mặt lạnh lùng của Tiển Úy. Câu chửi thề nghẹn trong cổ họng, hắn chỉ có thể trừng mắt ra hiệu: "?"

Tiển Úy ra dấu im lặng. Ngay lúc đó, bên trong vang lên tiếng động - Trần Chính Hạo lại bước ra cửa.

Anh ta đứng giữa sân, cảnh giác nhìn quanh:

- Ai? Ai ở đó?

Cố Hi Nhất nhanh chóng rút một chiếc khẩu trang đen che mặt, đội mũ hoodie trùm kín. Đôi mắt đào hoa ánh lên vẻ bất đắc dĩ, liếc sang Tiển Úy.

Tiển Úy hung hăng liếc hắn một cái rồi thản nhiên bước ra. Gương mặt tuấn tú của người kia không còn chút cười cợt nào, chỉ để lộ vẻ nghiêm nghị lạnh lùng.

Trần Chính Hạo thoáng sững sờ, rồi nhận ra:

- Tiển... cảnh sát Tiển?

Hôm qua chính anh ta vừa bị thẩm vấn, tuy không khai ra gì quan trọng và được thả về, nhưng gương mặt này thì anh ta vẫn nhớ rõ.

Tiển Úy gật đầu:

- Chào anh. Về vụ án tôi còn một số vấn đề muốn hỏi. Bây giờ, anh có tiện không?

Trần Chính Hạo hơi ngơ ngác, sau đó gật đầu:

- Mời vào trong, bên ngoài lạnh lắm.

Tiển Úy đi theo anh ta vào nhà. Cố Hi Nhất cũng thản nhiên bước theo, đến khi chân vừa đặt lên bậc cửa thì Trần Chính Hạo mới để ý:

- Người này là...?

Cố Hi Nhất trưng ra nụ cười mặt sau lớp khẩu trang dày:

- Trợ lý của cảnh sát.

Trần Chính Hạo nhìn không rõ mặt người kia, lập tức gật đầu:

- À, vậy à? Vất vả rồi, hai người mau vào đi.

Ngay lúc ấy, đáy mắt Tiển Úy thoáng lộ vẻ chán ghét, hừ lạnh một tiếng: "Không phải."

Trần Chính Hạo: "......?"

Cố Hi Nhất bị hắn vạch trần cũng không hề hoảng, giọng bất đắc dĩ vang lên:

- Được rồi mà tiền bối, tôi biết anh chỉ muốn làm việc một mình. Nhưng mùa đông có thêm một người thì cũng ấm áp hơn chứ? Tôi sẽ làm một trợ lý ngoan ngoãn, biết nghe lời.

Tiển Úy nghe giọng điệu nịnh nọt kia liền cả người căng chặt, vừa định mắng thì Cố Hi Nhất đã nhanh chân bước vào sân. Hắn lục trong túi lấy ra một thanh chocolate, cười tươi đưa về phía cô bé mặc váy đỏ: "Chào em gái."

Lúc này, con gái Trần Chính Hạo từ trong phòng ôm ra một miếng pizza lớn, vừa gặm vừa tròn mắt nhìn chằm chằm hắn.

Cố Hi Nhất lập tức hạ giọng dỗ dành:

- Pizza ngon không? Em có muốn ăn thêm đồ ngọt không?

Người này dù che kín mặt, nhưng nụ cười nơi đôi mắt đào hoa lại khiến ngay cả một cô bé cũng khó lòng kháng cự. Cô bé nhìn hắn đến ngây người, rồi có lẽ vì cảm thấy ánh mắt kia thật đẹp nên đưa bàn tay bóng nhẫy ra:

- Dạ muốn!

Cố Hi Nhất bật cười, đặt thanh chocolate vào tay cô bé rồi quay đầu nhìn Tiển Úy:

- Đội trưởng Tiển, anh đi hỏi chuyện đi, tôi trông cô nhóc này cho.

Tiển Úy: "..."

Trần Chính Hạo thực sự nghĩ Cố Hi Nhất là đồng nghiệp của Tiển Úy nên không nghi ngờ gì, đưa Tiển Úy vào phòng khách nói chuyện. Trước khi đi, anh ta còn thuận tay rót cho Cố Hi Nhất một cốc nước đặt ở bàn.

Trong phòng khách, Tiển Úy quan sát một vòng. Phong cách... rất đàn ông, đồ đạc bày bừa, mỗi nơi mỗi thứ, hoàn toàn không có dấu vết của bàn tay phụ nữ.

Trần Chính Hạo đưa cho anh một cốc nước:

- Trong nhà không ai dọn dẹp, cảnh sát Tiển đừng để ý.

- Không sao. - Tiển Úy đưa tay nhận lấy. Có điều không cầm chắc, làm nước sánh ra một ít.

- Xin lỗi.

- Không sao, không sao. - Trong khoảnh khắc sát gần, Tiển Úy chú ý đến vết cào hằn rõ trên mu bàn tay Trần Chính Hạo. Sau đó, khi ngồi xuống sofa, anh còn thoáng nhìn thấy một sợi lông trắng rơi cạnh chân bàn.

Trần Chính Hạo cũng ngồi xuống, giọng dè dặt:

- Ờm... cảnh sát Tiển đến thẩm vấn à? Nhưng trước đó tôi đã khai hết rồi mà.

Tiển Úy ngẩng đầu, đáp bình thản:

- Anh đừng căng thẳng. Hôm nay tôi chỉ muốn hỏimột câu: Trước đây, anh có quen biết nạn nhân Lâm Na không?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro