Chương 5:Khi lòng tốt không được trả lại bằng sự tử tế
Người ta nói:
> “Giúp người đừng mong báo đáp.”
Mình không mong được đền ơn, nhưng ít ra, mình cũng không đáng bị đối xử như một kẻ dư thừa.
---
D.L – sau những tổn thương, sau những trận giận hờn vô lý, sau những lời nói xấu mình vô cớ…
vẫn tiếp tục lợi dụng mình.
Bạn ấy hay nhắn tin cho mình mỗi khi xe điện hết điện.
Không phải một lần, mà là rất nhiều lần.
Mỗi lần như thế, mình đều gác lại mọi việc, dù mệt mỏi hay bận rộn, vẫn lai bạn ấy đi học.
Vì mình biết mình là người thế nào.
Mình không nỡ từ chối ai, nhất là khi thấy họ cần giúp.
Có lần trời lạnh thấu xương, D.L mặc phong phanh, run lên từng đợt.
Bạn ấy nhìn mình rồi nói nhỏ:
> “Cho tao mượn áo khoác của mày về đi. Lạnh quá…”
Mình không suy nghĩ nhiều – cởi áo khoác đưa bạn ấy.
Bên trong, mình chỉ mặc chiếc áo đồng phục mỏng. Nhưng mình chịu được lạnh, còn bạn ấy thì không.
Vậy mà…
Phải rất lâu sau, D.L mới trả lại áo khoác cho mình.
Và khi trả – bằng giọng điệu lạnh lùng, thiếu tôn trọng, như thể mình là người nợ bạn ấy.
Mình im lặng.
Không nói gì.
Vì mình không muốn làm lớn chuyện, không muốn ai nghĩ mình “kể công”.
Có hôm, D.L lai bạn khác lên trường, nhưng giữa đường xe hết điện.
Bạn ấy dắt xe vào… nhà mình.
Mình vẫn đồng ý cho vào.
Không một lời than phiền.
Không hẹp hòi.
Chỉ đơn giản nghĩ:
> “Người ta khó khăn, thì giúp một tay.”
Vậy mà…
Lên lớp hôm sau, thứ mình nhận lại không phải là một lời cảm ơn, mà là:
Những ánh mắt ganh ghét của D.L,
Những câu chuyện mơ hồ đầy ẩn ý,
Những lời xì xào mình biết thừa là nói về mình.
> Tại sao lại như thế?
Mình đã làm gì sai?
Mình chỉ đối xử tử tế thôi mà?
Sau hôm đó…
Mình quyết định rút khỏi mối quan hệ độc hại ấy.
Mình không còn dây dưa với D.L nữa.
Không nhắn tin.
Không giúp đỡ.
Không để bản thân mình bị lợi dụng thêm một lần nào nữa.
Mình nghĩ…
> “Vậy là kết thúc rồi. Mình sẽ được yên bình.”
Nhưng không…
Khi lên lớp 11, mọi chuyện lại bắt đầu thêm một lần nữa.
---
Nhưng bạn biết không?
Mỗi lần bị tổn thương, mình không trở nên lạnh lùng – mà trưởng thành hơn.
Mình không đáp trả – mà học cách chọn lọc người để tử tế.
Mình vẫn sống tốt, nhưng không còn cho đi vô điều kiện như trước nữa.
---
Nếu có ai hỏi:
> “Có hối hận không khi đã từng giúp D.L?”
Mình sẽ trả lời:
> “Không. Mình không hối hận. Vì lòng tốt của mình chưa bao giờ là sai.
Nhưng từ giờ… mình sẽ giữ lại một phần cho chính mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro