Phần 13 ( Mặt dày ăn vạ )

Mẹ Trương nghe thấy điều đó thì gật đầu lia lịa, sắc mặt tươi tỉnh hơn bao giờ hết, còn gì vui vẻ hơn khi được ở cạnh hai đứa con của mình. Ban đầu khi cái lão già Trương Kiến Quốc nói muốn liên hôn với Cung gia, trong lòng bà vừa lo vừa sợ bởi vì bà biết Cung Tuấn đối với con trai bà từ trước tới giờ đều như nước với lửa không thể dung hoà, ngay cả trong ngày cưới, bà vẫn không hết lo. Thế nhưng giờ đây nhìn ánh mắt của Cung Tuấn tràn đầy sự sủng nịnh, hành động của cậu ngập tràn sự quan tâm dành cho con trai mình, Mẹ Trương thật sự cảm thấy rất an tâm.
- Được như thế thì còn gì bằng, ta ở đây cũng cô đơn lắm, tiểu Tuấn, con cần thứ gì thì cứ nói với ta nhé!
- Vâng! Con...

Cung Tuấn vừa mới cất lời thì điện thoại của cậu bên cạnh lại reo lên phá đám, bình thường nếu là số lạ gọi đến, Cung Tuấn sẽ không nghe, nhưng không hiểu sao lần này mặc dù không muốn nghe thế nhưng trong lòng cậu lại có một chút bất an, không kiềm được sự tò mò, Cung Tuấn liền nghe máy.
- Alo!
- Xin hỏi đây có phải số điện thoại của ngài Cung Tuấn không?
- Phải!
- Chào ngài! Tôi là luật sư đại diện của ông Trương Triết Hạn! Tôi gọi đến là muốn trao đổi một chút về chuyện ly hôn của ngài Cung với thân chủ của tôi! Xin hỏi bây giờ ngài có muốn ký đơn hay không?
- Không ký! Cũng không thoả hiệp gì hết!
Cung Tuấn nói xong liền dứt khoát dập máy, trông thấy thái độ không vui của cậu, Mẹ Trương liền lên tiếng hỏi.
- Có chuyện gì sao con?
- Không có gì đâu mẹ! Một cái hợp đồng vớ vẩn thôi!

Dứt lời, Cung Tuấn liền quay đầu sang nhìn Trương Triết Hạn, thấy anh đang cười thì cậu lại thấy khó chịu vô cùng. Thật tâm cậu không thể hiểu nổi tại sao vợ mình lại có chấp niệm với chuyện ly hôn lớn đến như vậy. Từ qua đến giờ hết nhận được đơn ly hôn rồi lại đến luật sư gọi điện khiến cho cái não Cung Tuấn giờ đây thật sự còn căng hơn cả dây đàn.

Ăn uống xong xuôi, Cung Tuấn bỗng nhiên cảm thấy cơ thể khó chịu, thế nhưng khi người bên cạnh chỉ vừa mới đứng dậy rời đi, cậu liền gạt phăng cái sự khó chịu kia đi mà vội vàng cất bước theo anh. Trương Triết Hạn vào bếp, Cung Tuấn cũng vào bếp, Trương Triết Hạn lên phòng, Cung Tuấn cũng lẽo đẽo theo sau cho đến khi bản thân anh bước chân vào phòng tắm, Cung Tuấn cậu vẫn không hề có ý định từ bỏ điều này khiến cho anh cảm thấy rất rất bực mình. Trương Triết Hạn nhanh chóng xoay người lại rồi gằn giọng hỏi.
- Tôi đi vệ sinh cậu cũng muốn đi cùng à?

Nhận thấy bản thân mình hành động hơi lố, Cung Tuấn chỉ biết cười gượng, đưa tay lên gãi gãi đầu thế nhưng đôi chân lại chẳng hề có ý định dịch chuyển. Trương Triết Hạn từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ mới phát hiện ra Cung Tuấn thì ra không phải là một tên lạnh lùng băng khốc mà chính là một kẻ mặt dày, vô liêm sỉ và cực kì bám người.

Thật ngứa mắt, Trương Triết Hạn nhanh chóng đưa hai tay lên đẩy Cung Tuấn lùi ra sau thế nhưng khi bàn tay vừa mới chạm lên khuôn ngực của tên keo chó kia, ngay lập tức anh liền cảm nhận được sự bất thường. Nóng...sao lại nóng như thế!!

Đến bây giờ Trương Triết Hạn mới để ý đến Cung Tuấn, sắc mặt cậu tuy chẳng có biểu hiện gì khác thường thế nhưng trên trán đã lấm tấm mồ hôi đến cả vành tai cũng trở nên đỏ ửng. Trương Triết Hạn đưa tay đặt lên trán cậu, tay còn lại thì áp vào trán mình, cảm nhận được nhiệt độ chênh lệch khác thường của cả hai, anh liền thở dài, hạ tay xuống rồi phán một câu.
- Cậu ốm rồi!
- Ốm sao? Làm gì có chuyện đó! - Cung Tuấn cười cười đáp lại.

Trương Triết Hạn đẩy Cung Tuấn ra rồi chỉ tay về phía chiếc giường rộng lớn rồi ra lệnh.
- Lên đó nằm đi! Tôi đi lấy thuốc!
- Hạn Hạn...Anh là đang quan tâm em sao? - Khi Trương Triết Hạn vừa xoay người rời đi, Cung Tuấn đã kịp nắm lấy tay anh rồi cất giọng hỏi.
- Lên giường! Tôi đúng là mắc nợ cậu mà! - Trương Triết Hạn nhíu mày, gạt tay Cung Tuấn ra rồi cất bước đi ra khỏi phòng.

Trương Triết Hạn vừa đi, Cung Tuấn lập tức nghe theo lời anh như một chú cún nhỏ, cụp đuôi nhanh chóng leo lên giường. Cơ thể tuy rằng có chút khó chịu thế nhưng trong lòng cậu lại vui phơi phới, ốm sao, ốm thật tốt...

Giữa biển người vô thường tìm được người phù hợp đã khó, hà cớ gì gặp được định mệnh của đời mình rồi lại để mất đi. Cung Tuấn biết mọi chuyện đều bắt đầu từ cậu, duyên có thể do trời định, phận cũng là do trời tạo ra thế nhưng hạnh phúc hay không thì lại do chính bản thân quyết định. Cung Tuấn không biết cậu sẽ phải theo đuổi lại anh như thế nào, theo đuổi lại anh trong bao lâu thế nhưng trong lòng cậu lại chắc chắn kiên định một điều, người con trai tên Trương Triết Hạn ấy, cậu nhất định không thể đánh mất được.

Trương Triết Hạn rời đi một lúc thì liền quay lại, nhìn thấy Cung Tuấn sắc mặt tái nhợt, mi tâm nhíu chặt vào nhau cùng với hơi thở nặng nề làm cho Trương Triết Hạn cảm thấy có chút lo lắng. Anh rất ít khi bị ốm và cũng chưa từng chăm sóc cho ai, ban nãy rời đi lấy thuốc Trương Triết Hạn đã nhanh chóng báo lại với Mẹ Trương để bà thay mình chăm sóc cho Cung Tuấn thế nhưng đời không như mơ, câu trả lời anh nhận được từ mẹ của mình lại là.
"Ta chỉ chăm sóc cho chồng mình, chồng con, con tự lo đi! Ta đâu thể cái gì cũng hộ con được đúng chứ?"

Cầm viên thuốc trắng trong tay, Trương Triết Hạn lại gần Cung Tuấn, ngồi xuống bên cạnh cậu rồi hạ giọng ra lệnh.
- Ngồi dậy! Uống thuốc!
Nghe thấy mệnh lệnh vua ban, Cung Tuấn không dám chậm trễ, cậu cố gắng chống tay ngồi dậy, nhận lấy viên thuốc cùng ly nước trên tay anh rồi cho vào miệng mình, nhanh chóng nuốt xuống.
- Xong rồi thì nằm xuống đi! Cái này...Cung Tuấn! Tiếp theo tôi phải làm gì? - Trương Triết Hạn nhíu mày cất tiếng hỏi, Mẹ Trương không nói cho anh biết vậy nên anh chỉ có thể hỏi cái người từng có kinh nghiệm như Cung Tuấn thôi, dù sao anh cũng không thể nào để cậu ốm chết ở đây được.

Cung Tuấn nghe thấy câu hỏi ngây thơ ấy thì hai mắt liền hiện ra tia tà ý sau đó nhếch miệng lên nói.
- Lau người cho em!
Câu nói vừa thốt ra Trương Triết Hạn ngay lập tức như chết lặng khuôn mặt anh cứng đờ một cách đáng thương, hận không thể rút lại câu hỏi ban nãy, tình huống quỷ gì đây...đúng là tự đào hố chôn mình mà.

Trông thấy vẻ mặt háo hức của Cung Tuấn, Trương Triết Hạn càng thêm cáu giận, nếu không phải chính tay anh đã kiểm tra thân nhiệt của cậu thì chắc chắn với vẻ mặt kia, Trương Triết Hạn anh sẽ nghĩ rằng Cung Tuấn là đang giả vờ để ăn vạ tại nhà của mình. Càng nhìn ý cười trên mặt Cung Tuấn, Trương Triết Hạn lại càng không nhịn được, anh đưa tay rút gối đằng sau lưng cậu ra rồi thẳng tay dùng nó đập mạnh vào mặt cậu sau đó trừng mắt tức giận nói.
- Tự đi mà lau! Lau xong thì ký đơn cho tôi!

Trương Triết Hạn xả không hết giận, anh nhanh chóng xoay người rời đi, thế nhưng khi cánh cửa vừa được mở ra, Mẹ Trương đã đứng ngay ở cửa, trên tay cầm một cái đo nhiệt độ, thấy Trương Triết Hạn mặt mũi cau có bà liền cất tiếng hỏi.
- Con đi đâu đấy! Ta mang nhiệt kế lên đây! Thỉnh thoảng con đo cho tiểu Tuấn nhé!
- Công ty có việc! Điện thoại con hỏng rồi! Con phải đến công ty một chuyến! - Trương Triết Hạn cất lời đáp lại.

Trương Triết Hạn cứ tưởng có lý do chính đáng, Mẹ Trương sẽ cho mình đi, thế nhưng bà lại mỉm cười một cách hiền hậu, đưa nhiệt kế đặt vào tay anh, đến lúc này thì Trương Triết Hạn liền biết sẽ có chuyện không tốt rồi, quả đúng như anh nghĩ, dứt nụ cười, Mẹ Trương liền thốt lên một câu.
- Ta gọi cho Tiểu Vũ rồi! Công ty ổn! Có chuyện gì nó sẽ báo lại cho cha con! Còn nhiệm vụ của con bây giờ là chăm sóc Cung Tuấn! Thằng bé chưa khỏi, ta cấm con rời khỏi nó nửa bước!
- Mẹ... - Trương Triết Hạn bất mãn nhăn mặt lại.

Mẹ Trương trông thái độ này liền biết con trai mình đang giận dỗi, Triết Hạn của bà trước giờ chưa từng giận ai, hoặc nếu có cũng chẳng bao giờ cho bà biết, để mà làm cho anh giận thì chắc hẳn Cung Tuấn đã gây ra chuyện gì rồi. Thế nhưng đã là vợ chồng thì không thể tránh khỏi những lúc xảy ra mâu thuẫn, cãi vã, và với thân phận là một người mẹ luôn muốn gia đình nhỏ của con mình lúc nào cũng êm ấm thuận hoà, bà phải có trách nhiệm làm cho cuộc chiến tranh giữa hai đứa ngốc này trở nên nhẹ nhàng hơn. Mẹ Trương tiến đến ghé sát vào tai Trương Triết Hạn rồi hạ giọng thì thầm.
- Một bàn tay vỗ không thành tiếng, hạnh phúc không thể nào vun đắp chỉ bằng một người, ta không biết Cung Tuấn đã gây ra chuyện gì nhưng thằng bé đã biết nhận sai, vậy nên con có thể khoan dung và tha thứ cho nó được không?

Không thấy Trương Triết Hạn trả lời, Mẹ Trương liền đẩy anh lùi lại rồi hất cằm ra hiệu ý muốn nói "Vào chăm chồng con đi" sau đó bà nhanh tay đóng cánh cửa lại.

"Rầm"

Cánh cửa đóng sập lại khiến cho căn phòng ngay lập tức rơi vào sự yên tĩnh đến đáng sợ, tĩnh lặng đến mức thậm chí Trương Triết Hạn còn có thể nghe được tiếng hít thở đầy khó nhọc của Cung Tuấn. Cái gì đến rồi cũng phải đến, lần trước cậu chăm sóc anh khi anh sốt trong cơn động tình thì bây giờ anh cũng nên trả lại cái "ân" đấy cho cậu. Thế nhưng vừa mới xoay người lại, Trương Triết Hạn ngay lập tức lại thấy nóng mắt bởi vì Cung Tuấn đang nhìn anh chằm chằm, khoé môi còn hơi cong lên thể hiện rõ sự sung sướng trong lòng.

Trương Triết Hạn trừng mắt lên đáp lại sau đó nhanh chóng lấy một chiếc khăn mềm mại, tiến vào phòng tắm, lúc sau anh đi ra, trên tay còn mang theo một chậu nước ấm. Trương Triết Hạn nhanh chóng tiến đến bên cạnh Cung Tuấn, lấy nhiệt kế ra đo, con số hiện lên làm anh thoáng giật mình "39 độ, còn là người không thế!"

Trương Triết Hạn cẩn thận đưa tay lên cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của Cung Tuấn xuống, đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc gần với cậu như thế này trong trạng thái còn tỉnh cho nên nhất thời không kiểm soát được sự luống cuống ở đôi bàn tay. Cởi mãi, cởi mãi không được nổi một cúc, Trương Triết Hạn bực mình không làm nữa, buông áo Cung Tuấn ra rồi cất giọng nói.
- Cậu tự làm đi! Bị ốm chứ đâu phải cụt tay?
- Em mệt lắm! Không còn sức! Anh xem em đã sốt cao như vậy rồi! - Cung Tuấn mở to đôi mắt cún con đầy uỷ khuất của mình ra nhìn anh rồi cất giọng đáp lại.
- Một là cởi! Hai là mặc xác cậu!
- Vậy anh cứ mặc xác em đi! - Cung Tuấn nói xong liền nhắm mắt lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

1 phút...2 phút...3 phút trôi qua, Cung Tuấn vẫn cứ nằm đó không hề nhúc nhích, mồ hôi thì không ngừng tuôn ra khiến cho Trương Triết Hạn có chút sốt ruột. Nếu không mau chóng lau mồ hôi rồi thay quần áo cho Cung Tuấn thì cậu ta thật sự sẽ có chuyện. Nghĩ đến đây, Trương Triết Hạn hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu đưa tay ra nắm lấy hai bên cổ áo, dùng sức một chút, xé áo của Cung Tuấn rách làm hai mảnh.

Hành động này của anh khiến cho Cung Tuấn cậu giật mình mở to đôi mắt ra nhìn, lại thấy anh mặt không cảm xúc, cầm lấy chiếc khăn nhúng nó xuống chậu nước ấm rồi đưa lên lau lau nhè nhẹ trên từng tấc da thịt màu đồng của cậu. Lồng ngực phập phồng nhấp nhô cùng với hơi thở ấm nóng của Cung Tuấn phả vào tay khiến cho động tác của Trương Triết Hạn anh có chút run rẩy. Lau người xong xuôi, Trương Triết Hạn tiến đến bên tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo phông rộng rồi quay lại, giúp Cung Tuấn mặc vào.

Không gian trong căn phòng càng lúc càng trở nên nóng bỏng, nóng đến mức ngay cả Trương Triết Hạn cũng cảm thấy ngột ngạt khó thở. Đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ đang đóng, Trương Triết Hạn liền đứng dậy định mở cửa sổ ra cho thông thoáng thế nhưng đôi chân anh chưa kịp cất bước, cổ tay đã bị Cung Tuấn giữ lại. Trương Triết Hạn giật mình quay đầu lại nhìn, ngay lập tức ánh mắt hai người khẽ chạm vào nhau, nhìn vào đôi mắt cún con vô tội ấy, Trương Triết Hạn liền cảm thấy bối rối vô cùng.
- Hạn Hạn...Đừng đi! Đừng bỏ em có được không? Hạn Hạn...Anh vẫn còn yêu em đúng chứ? Chúng ta bắt đầu lại, có được không?

Như mọi lần, Trương Triết Hạn sẽ tức giận mà gạt tay Cung Tuấn ra thế nhưng lần này anh lại chỉ im lặng đứng đó, mặc cho Cung Tuấn nắm lấy tay mình. Trông thấy thái độ không bài xích này của anh, Cung Tuấn cứ nghĩ mình đã thành công rồi, nhưng không, Trương Triết Hạn quay người lại, ngồi xuống bên cạnh Cung Tuấn rồi hạ giọng, nói ra hết tâm tư của mình.
- Cung Tuấn! Tôi có thể chấp nhận chuyện cậu bên ngoài có người khác, bởi vì thế giới này đã ấn định là như thế rồi, hơn nữa, tôi biết cậu không hề có tình cảm với tôi, vậy nên tôi cũng không thể cưỡng cầu cậu được! Chuyện kết hôn! Là tôi sai! Chính cái tình yêu của tôi đã khiến cho mọi chuyện đi vào ngõ cụt như thế này!
- Cậu hỏi tôi còn yêu không? Xin lỗi Cung Tuấn... Tình yêu của tôi dành cho cậu đã chính thức kết thúc rồi!

Nghe thấy câu nói lạnh lùng ấy, Cung Tuấn liền trở nên hoảng loạn, bàn tay gắt gao nắm chặt tay anh hơn.
- Không! Không thể nào...Hạn Hạn! Em biết em sai! Em không nên tin người khác mà đối xử như vậy với anh! Em không nên tin người khác mà nghi ngờ anh! Hạn Hạn...Cho em cơ hội sửa sai có được không?
- Cung Tuấn! Niềm tin là điều kiện tiên quyết của tình yêu và sự tin tưởng nếu đã mất đi sẽ rất khó có thể lấy lại! Bây giờ tôi không quan tâm là Cung Tuấn cậu có tin tôi nữa hay không, mà chính bản thân tôi không tin cậu! Trương Triết Hạn tôi thật sự không còn kiên nhẫn khi niềm tin của mình bị mang ra thử thách nhiều lần nữa rồi! Cậu nghỉ ngơi đi! Mau khỏi rồi cuốn xéo khỏi cuộc đời tôi!

Cung Tuấn thấy mềm mỏng nhẹ nhàng không có tác dụng thì liền thay đổi chiến thuật, thấy Trương Triết Hạn vẫn để cho mình nắm tay, thuận thế cậu liền dùng sức kéo anh về phía mình rồi gắt gao dùng hai tay ôm lấy cơ thể ngọc ngà của anh. Trương Triết Hạn không kịp phòng bị, chớp mắt một cái đã nằm trong lòng Cung Tuấn thì liền nhanh chóng chống trả. Thế nhưng cái người đang bị bệnh kia tại sao giờ đây lại lấy đâu ra lắm sức lực như thế, cho dù anh có vùng vẫy thế nào cũng không thể nào thoát ra được.

Ngay sau đó, bên tai Trương Triết Hạn lại vang lên giọng nói khẩn cầu của Cung Tuấn.
- Hạn Hạn...Em biết có những thứ tan vỡ sẽ mãi không thể liền lại được! Thế nhưng em xin anh tin em một lần nữa thôi có được không? Nếu ngay cả niềm tin của anh em cũng mất đi rồi thì sau này em biết tìm anh ở nơi đâu?

Trương Triết Hạn không dãy giụa nữa, anh nằm im trên người Cung Tuấn, cảm nhận thân nhiệt nóng ran toả ra từ cơ thể cậu, nếu nói không đau lòng là nói dối, mỗi đêm khi thức giấc, Trương Triết Hạn đều nhìn ra ngoài cửa phòng bệnh, và lần nào cũng thế, hình ảnh Cung Tuấn gà gật trên dãy ghế lạnh lẽo không chăn không gối cứ co ro ngồi đó ròng rã suốt hai tuần liền thật sự đã khắc sâu vào tâm trí của Trương Triết Hạn. Thế nhưng nghĩ đến chuyện bắt đầu lại với Cung Tuấn, anh lại thấy sợ, tình yêu đơn phương gắng lắm mới chấm dứt được, đứa con là niềm hy vọng của anh cũng đã không còn vậy thì làm sao anh có thể làm liều mà một lần nữa đem vận mệnh của mình giao phó cho Cung Tuấn cậu được.

Giờ đây Trương Triết Hạn anh thật chẳng thể hiểu nổi Cung Tuấn, tại sao cậu không thể chọn cách buông tay nhẹ nhàng khi bọn họ không còn có thể sống chung? Vì sao cậu không biết cách trân trọng khi mọi thứ còn đang nằm trong tầm tay, mà phải đợi đến khi yêu thương vụt mất mới thấy tiếc nuối trong nỗi bàng hoàng và điên cuồng níu giữ? Mất rồi mới biết là đau vậy mà khi còn lại chẳng coi nhau ra gì. Trên giới này, chẳng có ai là của riêng ai và cũng chẳng có gì là mãi mãi, im lặng một lúc, Trương Triết Hạn mới lên tiếng đáp lại.
- Tha thứ thì đơn giản thôi nhưng để tin thêm một lần nữa thật khó!
- Hạn Hạn...Dù có thế nào anh vẫn luôn ở đây, từ nhỏ cho tới bây giờ, hình bóng của anh vẫn luôn ở đây! - Cung Tuấn vừa nói vừa chỉ vào tim mình.
- Ở đấy thì sao chứ? Cũng chỉ có thể ở trong tim cậu chứ không thể đi cùng cậu đến suốt cuộc đời!

Nghe thấy câu nói ấy, thần trí Cung Tuấn dường như rơi vào hố đen, dù có cố gắng như thế nào cũng bị mất phương hướng, không thể tìm ra lối thoát cho chính mình. Đến lúc này cậu thật sự nhận ra, nếu không biết trân trọng và gìn giữ thì bất cứ ai cũng có thể rời đi, bất cứ cái gì cũng có thể lạc mất.

"Cạch"

Cánh cửa phòng ngủ bỗng nhiên được mở ra, Mẹ Trương dẫn theo một người bác sĩ đi vào, trông thấy cảnh tượng người đè người trước mặt, vị bác sĩ kia liền quay mặt nhanh chóng rời đi còn Mẹ Trương thì cố nén nụ cười lại mà nghiêm giọng thốt lên một câu.
- Triết Hạn! Ta biết con nóng lòng muốn làm hoà, thế nhưng tiểu Tuấn còn đang ốm như thế, dục tốc bất đạt, nóng vội quá sẽ không có tác dụng đâu, đợi tiểu Tuấn khỏi ốm, tạo cháu cho ta cũng không muộn mà!

***

Hôm nay của các cô thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro