Phần 8 ( Sống trong địa ngục ) H
Tôi xin nhắc lại, những ai thật sự ổn rồi thì hẵng đọc!!!
🙆🏻♀️🙆🏻♀️🙆🏻♀️ Chúng ta cùng nhau kiên cường! Được chứ! Chúng ta luôn ở đây! Dù có phải đợi bao lâu cũng không quay đầu! Được chứ!!!
***
Trương Triết Hạn bị dục vọng chi phối, bây giờ cho dù Cung Tuấn có nói gì anh cũng sẽ nhất nhất nghe theo. Ngồi trên cơ thể săn chắc của cậu, Trương Triết Hạn nhanh chóng lột bỏ quần áo của mình, hậu huyệt ngứa ngáy vô cùng, dâm thuỷ đã bắt đầu tuôn ra ướt đẫm cả vùng bụng của Cung Tuấn. Cả cơ thể anh như đang bốc hoả, hai bàn tay run run lần cởi từng phần cúc áo sơ mi một cách đầy khó khăn, sau một hồi đánh vật mà vẫn chưa cởi xong, Trương Triết Hạn liền mất kiên nhẫn, đem tay mình xé toang cái áo sơ mi vướng víu sau đó lần xuống tháo đai lưng, động tác vô cùng gấp gáp.
- Muốn đến vậy sao? Tiểu yêu tinh xảo quyệt! Rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của anh!
Cung Tuấn dứt lời liền ấn gáy Trương Triết Hạn xuống để môi anh áp lên môi cậu, hai cánh môi giao hoà vào nhau, môi lưỡi dây dưa quấn quít không rời, âm thanh xấu hổ phát ra, vang lên rõ nét trong căn phòng yên tĩnh.
Bàn tay to lớn mạnh bạo xoa bóp một bên ngực đầy đặn, đẫy đà của anh, ngón tay vân vê hạt đậu nhỏ trên đỉnh đồi yêu mị. Bàn tay còn lại thì trượt từ eo nhỏ lần đến bờ mông căng mẩy mà đánh lên đó mấy cái khiến cho cánh mông đào của anh lằn lên vài dấu vết đỏ ửng, sau cùng, bàn tay ấy lại trượt vào giữa khe mông, men theo dòng nước mà chui tọt vào hang động.
Trương Triết Hạn theo bản năng thì liền gục đầu lên ngực Cung Tuấn, cong người lên bắt đầu rên rỉ vì khoái cảm. Dâm dịch theo sự luân chuyển, đâm lộng của ngón tay mà ồ ạt chảy ra. Đối với phản ứng của Trương Triết Hạn, Cung Tuấn khá hài lòng, ngón trỏ điên cuồng đâm chọc, một nông một sâu đút vào trong huyệt nhỏ, cuồng bạo đến mức như muốn đem toàn bộ nếp nhăn kia lôi ra bên ngoài. Vòng tròn phấn nộn dưới sự kích thích thì co rút không ngừng, hết mở rồi lại đóng mời gọi, câu dẫn ngón tay thon dài, trơn mượt của Cung Tuấn.
Cơ thể Trương Triết Hạn như có một dòng điện chạy loạn, tê dại lên tận đại não, sự xâm chiếm của Cung Tuấn thật sự khiến anh rất thoải mái, thoải mái đến mức làm cho anh không nhịn được tiếng rên rỉ mỗi lúc một to, vang vọng khắp phòng, hậu huyệt ngứa râm ran và nóng như phải bỏng, mị thịt bên ngoài đỏ lựng thèm muốn, khao khát một thứ to lớn hơn, Trương Triết Hạn thật sự chịu hết nổi nhanh chóng mà cất tiếng van xin khẩn thiết.
- Umm...muốn...aa...umm...muốn được lấp đầy... umm...Giúp tôi...
Cung Tuấn cong môi lên cười, ngón tay gia tăng tốc độ mà tiến sâu vào bên trong. Từng thớ thịt non mềm căng chật ôm trọn lấy ngón tay cậu, Cung Tuấn tinh nghịch khẽ cong ngón tay lên, miết mạnh vào từng tầng mị thịt bên trong huyệt nhỏ, lôi ra dòng mật ngọt ngào cùng sự sung sướng qua từng cử chỉ và tiếng rên thống khoái của anh.
Cung Tuấn đẩy cơ thể Trương Triết Hạn xuống giường, lấy cái gối kê cao mông anh lên, ngón tay thon dài lại lần nữa tìm đến miệng huyệt mà khuấy lộng điên cuồng. Ngón tay Cung Tuấn cắm thẳng vào bên trong, ấn sâu vào điểm nhạy cảm nhất rồi đỉnh vào đó không ngừng khiến cho đôi môi căng mọng ướt át của Trương Triết Hạn liên tục phát ra một tràng thanh âm rên rỉ hết sức mĩ miều.
- Ummm...aa...umm...umm...a..umm...
Khuôn mặt thanh tú của Trương Triết Hạn phiếm đỏ, đôi mắt ngấn nước mơ mơ màng màng, khóe môi chảy ra dòng nước óng ánh, thân thể mềm lại bị trêu đùa đến mức căng cứng. Cảm nhận được ngón tay phía dưới đang điên cuồng khuấy đảo bản thân, Trương Triết Hạn gắt gao vòng tay mình qua ôm chặt lấy eo Cung Tuấn, dâm thuỷ nơi động tình kia tuôn ra không ngừng, cứ như thế này mãi quả thật không đủ, anh muốn hơn nữa, muốn được lấp đầy bằng thứ to lớn hơn. Khoái cảm không tới khiến cho Trương Triết Hạn càng thêm khó chịu, nước mắt nóng hổi lập tức tuôn trào.
Trông thấy biểu hiện khó nhịn của anh, Cung Tuấn liền gằn giọng lên hỏi.
- Anh thật sự muốn phá kết với tôi? Anh thật sự muốn cắt đứt với tôi?
Trương Triết Hạn mặc dù bị dục vọng lấn át tuy nhiên trong lòng anh muốn thế nào thì anh vẫn biết rất rõ, đối với câu hỏi của Cung Tuấn, thật tâm anh như thế nào thì ngoài miệng liền phát ra như thế.
- Phải...umm...muốn...chấm dứt...Cung Tuấn... umm...buông tha tôi...
Câu trả lời như một nhát dao chí mạng đâm vào trái tim Cung Tuấn, câu nói thật tâm ấy đã cắt ngang mọi cảm xúc, ở nơi khóe mắt, từng giọt lệ của anh đua nhau dẫm nát tâm can của cậu. Cung Tuấn nắm chặt lấy eo nhỏ của Trương Triết Hạn, cố gắng đè nén dục vọng của mình xuống, cậu cúi đầu ghé sát tai anh, cất lên giọng nói mê hoặc yêu kiều tuy nhiên ánh mắt lại toát lên tà khí u ám.
- Buông tha anh?
Cung Tuấn cúi đầu hít lấy mùi hương trên cổ anh, đưa tay tháo bỏ miếng dán ức chế rồi gằn giọng cất lên giọng nói của Quỷ chúa tàn khốc của mình.
- Trương Triết Hạn! Trừ phi tôi chết! Nếu không anh đừng hòng thoát khỏi Cung Tuấn tôi! Anh có muốn nếm thử cảm giác của địa ngục không? Hôm nay, tôi sẽ cho anh dạo quanh âm tào địa phủ một vòng!
Cung Tuấn rút ra đâm vào với tốc độ nhanh đến rợn người kèm theo đó là âm thanh rên rỉ dâm dục phát ra từ khuôn miệng nhỏ xinh của Trương Triết Hạn. Sau một hồi nới lộng, Cung Tuấn cũng chịu rút tay ra, bàn tay ướt đẫm dâm thuỷ, ngón tay vì dùng sức ma sát với mị thịt bên trong mà trở nên đỏ ửng. Cậu nhanh chóng đưa tay lên gáy anh, lần tìm tuyến thể mà lột phần dư thừa ra. Miếng dán bị tháo bỏ, mùi hương mê mị của các loại quả cùng với hương hoa xen lẫn quyện hoà vào với vị rượu cay nồng khiến cho Cung Tuấn không chịu nổi khẽ rên lên một tiếng.
- Shhh...Hạn Hạn...anh thơm quá!
Cùng với lời nói ấy là hành động vô cùng thô bạo của Cung Tuấn, cậu đưa tay vắt hai chân anh lên vai rồi nắm lấy cự căn to lớn sưng đỏ của mình không hề do dự mà đâm thẳng vào tiểu huyệt dâm mị sũng nước của anh. Hành động xâm chiếm mạnh bạo ấy khiến cho Trương Triết Hạn cong người lên cố nén sự đau đớn mà cắn chặt môi. Bàn tay của Cung Tuấn lướt qua lướt lại, vuốt ve bụng nhỏ của anh, đem từng khối cơ bụng săn chắc thâu tóm dưới lòng bàn tay nóng bỏng của mình.
- Há miệng! Rên cho tôi nghe!
- Umm...aa...aa...umm...aa...
Cung Tuấn đưa tay lên tách đôi môi căng mọng, cậy mở khớp hàm của Trương Triết Hạn, ép anh phải bật ra âm thanh xấu hổ của bản thân. Cậu dùng lực, nhấn mạnh hông, đưa đẩy cự căn điên cuồng cào xé huyệt non yêu mị. Tiếng da thịt va chạm "lạch bạch" mạnh bạo vang lên mỗi lúc càng nhanh. Cung Tuấn cúi đầu, đem môi mình hôn lên toàn bộ khuôn mặt của Trương Triết Hạn, từ đôi mắt lim dim mơ hồ ngập nước cho tới sống mũi thẳng cao cao, lần đến cánh anh đào thơm ngọt, rồi trượt xuống yết hầu nhấp nhô khiêu gợi mà cắn mút không ngừng.
- Tiểu tao hoá! Rên dễ nghe như vậy là đang muốn câu dẫn tôi sao?
- Umm...mạnh...mạnh nữa...aa...muốn nữa...Khó chịu chết mất...a...umm...
Trương Triết Hạn giờ đây đã hoàn toàn mất hết lí trí, mọi hành động của anh đều thuận theo bản năng, khoái cảm ngập đầu vừa đau vừa sướng khiến cho anh dục tiên dục tử, hậu huyệt co bóp dồn dập, cắn nuốt lấy nam căn cứng rắn của Cung Tuấn, từng vòng nộn thịt mềm ẩm bao bọc lấy côn thịt nóng bỏng. Cự căn thô to của cậu liên tục ra ra vào vào bên trong tiểu huyệt, mỗi lần đâm vào là lại lút cán, rút ra đến tận đỉnh quy đầu rồi lại đâm xuống thật mạnh, thật sâu. Âm thanh va chạm càng lúc càng lớn, tiếng rên rỉ to dần theo từng cú thúc hòa cùng tiếng nước chảy ra từ miệng huyệt, thêm vào đó là thân hình nóng bỏng cùng khuôn mặt yêu mị của anh tạo nên một khung cảnh cực kì dâm mỹ.
Cổ họng Trương Triết Hạn khô khan, tiếng rên rỉ giờ đây khản đặc, hai mắt ngập nước khiến cho hình ảnh trước mắt trở nên mơ mơ hồ hồ chẳng còn nhìn rõ nữa. Côn thịt to lớn đâm chọc không ngừng, chen chúc ra vào huyệt động nhỏ bé. Khoái cảm liên tục ập đến, cảm giác sung sướng tột cùng khiến Trương Triết Hạn không thể suy nghĩ được gì, Cung Tuấn cứ điên cuồng thao lộng như thế, mỗi lần đâm đều cố tình đi vào chỗ sâu nhất, đâm lên đến tận bụng làm cho mèo nhỏ dưới thân nhanh chóng đạt tới cao trào của sự thống khoái.
- Aaa...umm...tôi ra...tôi ra...aa...
Trương Triết Hạn cong người lên rên rỉ, toàn thân co rút, nam căn nóng bỏng phun ra một lượng lớn bạch dịch rồi xụi lơ. Cơ thể đầm đìa mồ hôi, sinh khí như bị rút cạn giờ đây đến một chút sức lực cũng chẳng còn.
Nhìn dáng vẻ thoả mãn của Trương Triết Hạn khi đã đạt tới khoái cảm, Cung Tuấn càng thêm điên cuồng, lực đạo luận động ngày 1 nhanh, cứ tưởng anh ra rồi thì sẽ chối từ cậu thế nhưng người dưới thân lại chẳng có lấy một chút gì gọi là bài xích, thanh âm yêu kiều cứ thế mà cất lên. Cái miệng nhỏ xinh hết đóng rồi lại mở, Cung Tuấn nuốt xuống một ngụm nước bọt thèm muốn rồi nhanh chóng cúi đầu ngậm lấy cánh hoa mềm mại đỏ hồng kia. Đầu lưỡi thuận lợi dễ dàng trượt vào khoang miệng thơm ngọt, cuộn lấy lưỡi anh mà đảo quanh trêu đùa.
Cung Tuấn mạnh mẽ nhấn hông xuyên qua tầng tầng lớp lớp mị thịt phấn nộn, Trương Triết Hạn lại hệt như một con mèo nhỏ yếu ớt rên rỉ, tiếng va chạm cùng với âm thanh của dục vọng tạo nên một bản giao hưởng ma mị và vô cùng dâm mĩ.
Dịch thuỷ tuôn ra từ miệng huyệt ướt nhẹp vang lên không ngừng sau mỗi cú đâm mạnh mẽ, dâm dịch bị côn thịt lôi kéo bắn mạnh bạo lên hai cánh đùi non. Đôi mắt của Cung Tuấn đỏ ngầu, dán chặt lên khuôn mặt mị hoặc của Trương Triết Hạn, nhìn vào mĩ cảnh trước mắt, bản thân cậu liền bị thu hút, như bị câu mất hồn, đoạt mất phách, mọi hành động cũng vì thế mà lập tức ngưng lại.
Trương Triết Hạn tuy đã lên đến cao trào thế nhưng cơn phát tình lần này lạ quá, cự căn vừa mới phun ra tinh dịch, không những không xuống mà còn sưng to hơn. Hậu huyệt đang được lấp đầy, ma sát cực khoái thế mà giờ đây bỗng dưng lại ngừng lại khiến cho Trương Triết Hạn cảm thấy thiếu thốn vô cùng. Tiểu huyệt vừa căng vừa trướng, lại vô cùng ngứa ngáy khó chịu, bản thân anh không chịu được nữa liền vòng tay qua cổ Cung Tuấn mà cất tiếng cầu xin.
- Cho tôi...Cho tôi...Mau động...
Cung Tuấn nghe thấy tiếng khẩn cầu khe khẽ của anh thì liền sực tỉnh, trong đầu hiện lên vô số tiếng nói không ngừng lặp đi lặp lại, mách bảo Cung Tuấn, sai khiến Cung Tuấn.
"Trương Triết Hạn là của Cung Tuấn! Là của Cung Tuấn! Cho dù có chết cũng phải là của Cung Tuấn!"
Đầu óc trống rỗng chỉ còn lại tiếng nói tà ma ấy, Cung Tuấn ngay lập tức dùng hết sức lực mà đâm vào, mỗi cú thúc đều nhằm đến tận cửa đạo sản, đút toàn bộ kết vào sâu bên trong. Cơ thể Trương Triết Hạn bị khích thích xâm chiếm thì liền run rẩy không ngừng, hai mắt mở to, miệng trên miệng dưới đều phát ra âm thanh.
- Ummm...Muốn nữa...sâu nữa...umm...aa... - Trương Triết Hạn rên rỉ cực khoái, mồ hôi túa ra ướt đẫm thân thể đồng thời vách tràng lại càng co rút một cách mãnh liệt, sau vài chục lần lút cán của Cung Tuấn, cơ thể anh lại lần nữa được lên đỉnh, cự vật sưng to co rút như sắp bắn.
- Tiểu miêu nhỏ! Hôm nay tôi thao nát động dâm của anh có được không? - Cung Tuấn nhếch miệng lên trêu đùa, bàn tay lại vươn ra xoa bóp bầu ngực căng tràn của Trương Triết Hạn.
- Umm...Đừng...hỏng...umm...sắp hỏng...aaa..dừng..
- Sao cơ? Vừa nãy còn cầu tôi cho anh! Bây giờ lại kêu sắp hỏng? Chỗ nào của anh hỏng...tôi sửa lại cho anh!
- Aa...umm...lại tới...aa...dừng...mau dừng...umm...
Mỗi kỳ động tình Trương Triết Hạn lại trở nên vô cùng yếu đuối, cảm xúc và suy nghĩ của anh hoàn toàn bộc phát theo bản năng, nước mắt nóng hổi lại lần nữa tuôn ra ướt đẫm khuôn mặt, theo lực đạo đâm chọc của Cung Tuấn, cự vật đáng thương của anh chẳng cần có thứ gì tác động mà cũng có thể bắn ra hai lần.
Trước mắt Trương Triết Hạn tối sầm lại, cơ bụng giật nảy liên hồi, cổ họng cô khốc đến hít thở cũng khó khăn, hậu huyệt co rúm khiến cho anh cảm thấy choáng váng vô cùng. Thế nhưng...con sói kia vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng, mùi hương quyến rũ cứ lởn vởn xâm nhập vào chóp mũi khiến cho Cung Tuấn liền bị nhấn chìm trong một biển dục vọng, chấp chới bơi mãi mà không vào bờ.
- Umm...chậm thôi...không chịu được...aaa...hỏng mất...umm...
- Triết Hạn! Sướng chết tôi mất! - Cung Tuấn gằn giọng nắm chặt eo nhỏ mà đâm thọc điên cuồng.
Mỗi lần vật thô cứng kia đi ra còn kéo theo cả một lớp tràng thịt đỏ tươi, tiểu huyệt non mềm siết chặt lấy gốc kết, vách tràng bao bọc, xoắn chặt lấy cự vật thô to. Nhấp thêm chục cái nữa cuối cùng Cung Tuấn cũng đến giới hạn, cậu điên cuồng chạy nước rút sau đó nhắm mắt lại, gầm lên như con sói hoang rồi phóng hết toàn bộ dịch thể nóng rẫy vào tận sâu bên trong sản đạo của anh.
Trong căn phòng rộng lớn, Cung Tuấn ngắm nhìn Trương Triết Hạn ngủ say bên cạnh, trong đầu không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc người con trai này dã tâm lớn đến đâu mà lại có thể làm ra cái chuyện hại người như thế. Mặc dù trái tim Cung Tuấn ngàn lần vạn lần không tin Trương Triết Hạn là người như vậy, thế nhưng hình ảnh tay anh cầm dao đâm thẳng vào bụng Giai Kỳ, hình ảnh đó là thật và chẳng có lí do nào để có thể giải thích cho hành động đó cả.
Mùi hương nồng đậm trong căn phòng đã dần dần biến mất giờ đây chỉ đọng lại hương thơm dịu nhẹ vô cùng. Cung Tuấn nghỉ ngơi một lúc thì liền đứng dậy, tiến vào nhà tắm gột rửa thân thể, cậu không thể hiểu nổi tại sao Alpha lại được quyền đi đánh dấu nhiều người như thế, thà rằng cứ như Omega thì mọi chuyện sẽ đỡ rắc rối hơn nhiều.
Tắm rửa xong xuôi, Cung Tuấn áo quần chỉnh tề đi ra, vừa bước ra khỏi phòng tắm thì đã trông thấy Trương Triết Hạn đang cố gắng muốn đứng dậy, động tác khó khăn vô cùng. Thấy thế, Cung Tuấn liền nhanh chân tiến đến, vừa đi vừa hỏi.
- Anh muốn đi đâu?
- ... - Trương Triết Hạn không trả lời, anh quay mặt đi hướng khác, không muốn đối diện với Cung Tuấn.
Trông thấy thái độ đó của anh, Cung Tuấn liền tức giận, cậu quỳ một chân xuống ngồi trước mặt anh, đưa tay bóp mạnh chiếc cằm nhỏ rồi ép anh nhìn thẳng vào mắt mình sau đó hung dữ lên tiếng.
- Trương Triết Hạn! Tôi nói rồi! Tốt nhất là anh nên yên phận!
- Cung Tuấn! Tôi hỏi lại một lần nữa! Cậu có tin tôi không!
Trương Triết Hạn nghiêm túc hỏi lại, dùng đôi mắt chân thành của mình mà nhìn vào mắt cậu, trong lòng không ngừng cầu xin một chữ "Tin" của Cung Tuấn, hay chỉ cần một cái gật đầu từ cậu, anh cũng sẽ sẵn sàng bỏ qua tất cả. Thế nhưng, câu trả lời của Cung Tuấn ngay lập tức đã tàn bạo dập tắt mọi hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng của anh.
- Anh muốn tôi nói rằng! Tôi bị mù? Trương Triết Hạn...làm người đừng nên vô liêm sỉ như thế!
- Hahaa...Được! - Trương Triết Hạn gạt tay Cung Tuấn ra, ngửa đầu về phía sau rồi bật cười thành tiếng, sau đó anh lại nhìn thẳng vào mắt cậu rồi hỏi.
- Cung Tuấn! Vậy nếu tôi nói...tôi cũng mang thai rồi thì sao?
Câu nói này lọt vào tai Cung Tuấn chẳng khác gì ngòi nổ, "mang thai" Trương Triết Hạn không những ra tay tàn độc giờ đây lại còn nói dối không chớp mắt như vậy. Mang thai sao? Nực cười! Chính cậu đã nghe thấy anh sai thư ký đi mua thuốc tránh thai ngay tối hôm đó, và cũng chính cậu ngày hôm sau đã nhặt được vỏ thuốc trong phòng anh. Trương Triết Hạn, tại sao anh lại biến thành như thế này, Cung Tuấn nhếch miệng lên cười sau đó đứng dậy, buông lại một câu rồi sau đó xoay người rời đi.
- Trương Triết Hạn! Anh thích trêu đùa người khác như thế sao? Vậy anh chơi một mình vui vẻ! Tôi không có hứng thú chơi cùng anh! Mang thai sao? Có con với tôi? Anh không xứng!
Nhìn bóng lưng của Cung Tuấn biến mất sau cánh cửa, Trương Triết Hạn liền bật cười, sắc mặt không lộ ra một chút bi thương nào bởi vì trái tim anh đã vỡ nát thành trăm mảnh, bị câu nói của Cung Tuấn thiêu đốt hóa thành tàn tro, người không tim không phổi thì làm sao biết đau là gì...
Cố nhấc thân mình đứng dậy để tiến về phòng tắm, Trương Triết Hạn vừa đi vừa xoa bụng lẩm bẩm.
- Cục cưng ngoan, bảo bối ngoan...baba đi một lát rồi sẽ về với con! Baba sẽ yêu con, thương con, cho con tất cả! Thế nhưng...bảo bối của ta à, ta xin lỗi, có lẽ baba của con sẽ mãi mãi không biết đến sự tồn tại con nữa rồi! Để ta yêu con, thương con, chiều chuộng con thay baba có được không?
Trương Triết Hạn vừa đi vừa mỉm cười nói, ánh mắt của anh vô tình nhìn lên tấm ảnh cưới của hai người. Ngày hôm đó, mặt Cung Tuấn lạnh băng còn Trương Triết Hạn anh thì cười thật tươi, còn hôm nay, vẻ mặt cậu vẫn thế, chỉ khác ở chỗ, người buồn lại là anh.
Cuộc sống này rất thú vị, và thú vị nhất khi nó được sống vì người khác thế nhưng khi bản thân đã cố gắng hết sức mà người đó vẫn không cảm nhận được vậy thì nên dừng lại và sống cho những điều xứng đáng hơn. Trương Triết Hạn đứng dưới vòi nước, bàn tay vẫn đặt lên trên bụng, dòng nước lạnh ngắt khiến cho đầu óc anh tỉnh táo hơn rất nhiều. Tắm rửa xong xuôi, Trương Triết Hạn liền quay trở lại giường, anh lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Vũ, giọng nói lạnh hơn cả băng vang vọng trong căn phòng.
- Đặt vé máy bay ngay bây giờ cho tôi! Đi đâu cũng được! Miễn là rời khỏi nơi này!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro