Chương 973: Phối hợp hành động
Chương 973: Phối hợp hành động
Trong phòng bệnh tối tăm chỉ có chút ánh trăng lọt vào, Lumian thấy ngón tay của An Tiểu Thiên, người đã trở thành người thực vật hơn một năm, cử động nhẹ một cách không rõ ràng.
Hắn ngạc nhiên, nhưng không hề sợ hãi, trái lại còn nở nụ cười:
Có biến cố là tốt, có biến cố mới lộ ra nhiều thông tin hơn!
Không có thay đổi gì thì làm sao mình giải mã được bí mật ẩn giấu trong chuyện này?
Lumian dựa lưng vào cửa sổ, chăm chú nhìn An Tiểu Thiên trên giường bệnh, chờ đợi thêm những biến đổi khác.
Ngón tay của An Tiểu Thiên lại động đậy thêm lần nữa.
Bóng tối trong phòng dường như càng trở nên thâm trầm hơn.
Ánh mắt Lumian đột nhiên hướng về phía cửa phòng bệnh.
Cửa phòng mở ra không một tiếng động, một nữ y tá đội mũ trắng bước vào.
Lumian không lập tức "dịch chuyển" đi mà trốn vào trong bóng rèm.
Hắn nhìn thấy nữ y tá kia với vẻ mặt đờ đẫn đang bận rộn bên giường bệnh, lúc thì điều chỉnh máy móc, lúc thì thay túi truyền dịch, nhưng hai tay cô ta hoàn toàn trống rỗng, trên giá truyền dịch lúc này cũng chẳng treo thứ gì.
Nhờ cánh cửa đang mở rộng, Lumian phát hiện hành lang vốn chỉ sáng ánh đèn mờ nhạt không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm mười mấy người.
Ở đó có y tá đẩy xe thuốc trống không, có phụ nữ mặc đồ bệnh nhân đi đi lại lại tản bộ, có người đàn ông vừa đi vừa vận động hai cánh tay, náo nhiệt chẳng khác nào giờ cao điểm buổi trưa.
Nhưng hiện tại đang là đêm khuya, bọn họ cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, trên mặt càng không tồn tại bất cứ biểu cảm gì.
Lumian suy tư một chút rồi chủ động bước ra khỏi bóng tối.
Nữ y tá đang bận rộn bên cạnh An Tiểu Thiên không thèm liếc nhìn hắn một cái, như thể hắn chỉ là không khí.
Lumian bước ra khỏi phòng bệnh với tốc độ không nhanh không chậm, hòa mình vào giữa những y tá và bệnh nhân đang đi lại.
Khi người đàn ông đang vận động cánh tay sắp va vào hắn, gã tự nhiên lách qua, trong suốt quá trình không hề nhìn hắn.
Lumian đút hai tay vào túi quần, nhìn bọn họ, cảm giác như mình và bọn họ không thuộc về cùng một thế giới.
Nữ y tá đẩy chiếc xe điều trị trống không quay người lại, đi thẳng về phía Lumian.
Khi hai bên sắp chạm mặt nhau, nữ y tá bỗng nhiên dừng lại, há miệng, thốt ra một chữ:
"Cẩn..."
Giọng cô ta im bặt, vẻ mặt đờ đẫn lách qua người Lumian.
Phía sau cô ta là nữ bệnh nhân đang đi dạo, bà ta cũng đến trước mặt Lumian, mở miệng nói:
"thận."
Cẩn, thận? Cẩn thận cái gì? Tinh thần Lumian phấn chấn, cảm thấy chuyến đi này không uổng công.
Nữ bệnh nhân đó cũng chỉ nói một chữ rồi đi vòng qua Lumian, xếp hàng sau lưng bà ta là một y tá khác.
Nữ y tá đó vừa mở miệng, Lumian đột nhiên nghe thấy tiếng "xẹt xẹt xẹt".
Ánh đèn trên trần hành lang vốn đã được chỉnh độ sáng thấp xuống bỗng nhiên nhấp nháy, lúc sáng lúc tối, thay đổi liên tục.
Gần như cùng lúc đó, Lumian có cảm giác khó chịu như bị môi trường xung quanh bài xích, sắp sửa bị ép văng ra ngoài.
Hắn nhìn thấy những y tá trước mắt nhanh chóng lùi lại từng bước một, nữ bệnh nhân vừa mới đi qua hắn thì lùi về lại trước mặt hắn, sau đó tiếp tục lùi về sau.
Cứ như vậy, những cảnh tượng Lumian nhìn thấy và những việc hắn trải qua trước đó bắt đầu tua ngược với tốc độ cực nhanh, giống như hắn đang xem video giám sát và lỡ tay ấn nhầm nút tua lại.
Trong lòng Lumian đột ngột bùng lên nỗi sợ hãi mãnh liệt, đến khả năng chịu đựng của một "Tu Sĩ Khổ Hạnh" cũng không thể đè nén nổi.
Hắn cảm thấy nếu ở lại đây thêm nữa, hắn sẽ gặp phải chuyện vô cùng đáng sợ, thậm chí có thể bị Thiên Tôn kia khóa chặt trực tiếp, sau này sẽ không còn cơ hội đến thành phố mộng cảnh nữa!
Hắn không do dự, kích hoạt ấn ký màu đen trên vai phải, biến mất khỏi hành lang khu bệnh nội trú.
Điểm đến của cú "dịch chuyển" của Lumian không phải là căn nhà thuê ở tiểu khu Tín Hồng, mà là trước cửa tiệm tạp hóa Tinh Mộng.
Lúc này, tiệm tạp hóa Tinh Mộng đã đóng cửa, nhưng không xa đó là Sở cảnh sát thành phố mộng cảnh, trong tòa nhà tương ứng vẫn còn không ít phòng sáng đèn.
Lumian bình tĩnh xem xét lại cảm giác của mình, phát hiện nỗi sợ đang nhanh chóng tan đi, cảm giác khó chịu vì bị môi trường xung quanh bài xích cũng không còn nữa.
"Sự bất thường, hay nói đúng hơn là sự chú ý, chỉ nhắm vào khu vực đó, rời đi là không sao nữa?
"Những y tá và bệnh nhân đó bị An Tiểu Thiên trong trạng thái người thực vật điều khiển, muốn nói cho mình biết chuyện gì đó, kết quả đã kích hoạt dị biến của giấc mơ?
"Chuyện anh ấy muốn nói với mình rất quan trọng, lại có thể kích hoạt biến đổi kịch liệt như vậy, hoàn toàn không cho anh ấy cơ hội nói tiếp... Nếu Franca tìm Chu Minh Thụy vào ban đêm, cố gắng kể lại toàn bộ sự việc, thì khả năng cao cũng sẽ giống như vừa rồi, vừa mới bắt đầu đã bị cưỡng ép tua ngược, hoặc bị đá ra khỏi giấc mơ...
"An Tiểu Thiên rốt cuộc muốn nhắc nhở mình điều gì... Cẩn thận ai?"
Đối tượng có thể đoán có quá nhiều, Lumian nhất thời không tìm ra manh mối.
Hắn cảm thấy cần thiết phải "tiếp xúc" với An Tiểu Thiên lần nữa, nhưng điều kiện tiên quyết là phải nghĩ ra cách lách qua hạn chế, để đối phương nói thêm ít nhất hai chữ nữa.
Nếu thông tin An Tiểu Thiên muốn truyền đạt cực kỳ quan trọng, Lumian sẽ không tiếc số lần bị đá khỏi giấc mơ của mình, cho dù cơ hội sau này sẽ bị tiêu hao mất một lần, hắn cũng sẵn lòng làm.
Mình bị loại khỏi cuộc chơi hoàn toàn cũng chẳng có gì to tát, mình còn có đồng đội.
Chỉ cần có thể lấy được thông tin quan trọng, hy sinh bản thân mình cũng rất đáng.
Phải tin tưởng đồng đội!
-
Đêm khuya, phòng 2303, Vườn Đức Sáng.
Franca bị đánh thức bởi tiếng rung của điện thoại.
Cô cầm lên xem, phát hiện là cuộc gọi thoại từ "Đồ Ngốc".
Ờ... Franca còn chưa kịp bắt máy, Lumian đã cúp máy rồi gửi tới một tin nhắn.
Hắn làm vậy là vì tin nhắn và lịch sử cuộc gọi thoại có thể dùng "Hộp nghiền thông tin" để xóa sạch, còn nội dung cuộc gọi thoại thì không, rất có thể sẽ bị nghe lén.
Liếc nhìn Jenna cũng đã tỉnh giấc, Franca chăm chú đọc tin nhắn của Lumian.
Càng đọc, sắc mặt Franca càng biến đổi.
Cô hạ thấp giọng nói:
"Sếp Hoàng có thể đã xảy ra vấn đề...
"Bề ngoài Zarathustra cố gắng tiếp cận Chu Minh Thụy, nhưng thực chất là lợi dụng Roselle trong gương để xâm nhập và ảnh hưởng đến sếp Hoàng... Mẹ kiếp, quá nham hiểm!"
Jenna ghé lại gần, đọc hết tin nhắn của Lumian.
Cô cũng không kìm được mà nhíu mày:
"Nếu sếp Hoàng đứng về phía Thiên Tôn, mọi chuyện sẽ rất rắc rối..."
"Đâu chỉ là rắc rối, muốn người có người, muốn tiền có tiền, muốn thế lực có thế lực, chúng ta còn chơi thế nào được nữa? Chẳng lẽ đưa Chu Minh Thụy đến thuê nhà gần đồn cảnh sát, tìm những công việc mà sếp Hoàng không thể ảnh hưởng đến?" Franca càng nghĩ càng đau đầu, "Bảo chúng ta xác nhận xem sếp Hoàng có bất thường hay không, xác nhận kiểu gì đây? Nếu ông ta đột nhiên tuyên bố đã phẫu thuật chuyển giới thì coi như hoàn toàn bị Roselle trong gương khống chế sao?"
Jenna suy nghĩ một chút rồi nói:
"Nếu sếp Hoàng thực sự bị khống chế và không thể cứu vãn, chúng ta có thể hy sinh một người để giết chết ông ta, để Hoàng Bối Bối trở thành Tổng giám đốc của Tập đoàn Intis."
"Ý tưởng hay đấy..." Khóe miệng Franca giật giật, "Nếu sếp Hoàng thực sự bị khống chế, nghĩa là ông ta chính là Roselle trong gương, là một người phi phàm có vị cách Thiên sứ. Hơn nữa, ông ta còn có Zarathustra giúp đỡ, có nhân viên an ninh cao cấp bảo vệ, bốn người chúng ta liên thủ còn chưa chắc ám sát được, huống chi là tách một người ra làm việc đó..."
Nói đến đây, Franca cười khổ:
"Hơn nữa, Hoàng Bối Bối còn có hai người em trai, chưa chắc đã đến lượt cô ấy kế thừa vị trí Tổng giám đốc..."
Đang nói, Franca bỗng nhiên sững lại.
Cô và Jenna nhìn nhau, cả hai mắt đều sáng lên, đồng thanh thốt:
"Hoàng Bối Bối!"
Người thích hợp nhất để xác nhận sếp Hoàng có bất thường hay không chính là Hoàng Bối Bối!
Nếu chỉ dựa vào Franca và Jenna, trừ khi cưỡng ép đột nhập, lén lút theo dõi, nếu không thì việc có gặp được sếp Hoàng hay không còn phải dựa vào may mắn, nói gì đến chuyện thăm dò.
"Nhưng làm sao liên lạc với Hoàng Bối Bối và thuyết phục cô ấy đây?" Phản ứng đầu tiên của Franca là tìm Rozanne, hỏi xem cô ấy có số điện thoại hoặc WeChat của Hoàng Bối Bối không.
Đôi mắt đảo một vòng, nụ cười trên môi Franca nở rộ, vẻ mặt đắc ý:
"Tôi có cách rồi!"
"Cách gì?" Jenna tò mò hỏi.
Franca hắng giọng:
"Người chúng ta cần tìm không phải là Hoàng Bối Bối, mà là Bernadette.
"Ngày mai chúng ta sẽ viết thư cho các lá bài Ẩn Chính, để họ đi liên lạc với vị 'Nữ Vương Thần Bí' kia. Nếu Bernadette vẫn còn cơ hội tiến vào giấc mơ, cô ấy tự khắc sẽ đến xử lý, không cần chúng ta phải thuyết phục hay xúi giục.
"Trong mơ và ngoài đời, trực tuyến và ngoại tuyến, hoàn toàn có thể liên kết với nhau!"
Jenna chậm rãi gật đầu nói: "Nếu 'Nữ Vương Thần Bí' đã không thể vào được, chúng ta sẽ xem xét sau việc làm sao để liên lạc và 'xúi giục' Hoàng Bối Bối."
"Bây giờ có thể lên phương án luôn." Franca đã không còn chút buồn ngủ nào.
Jenna suy nghĩ nghiêm túc trong vài giây rồi nói:
"Chuyện này vô cùng quan trọng, tôi nghĩ không thể đợi đến ngày mai mới viết thư. Bây giờ tôi sẽ chủ động thoát khỏi giấc mơ, báo cáo vấn đề của sếp Hoàng cho lá bài lớn đang trực ở biệt thự."
Franca trầm ngâm một lát rồi đáp:
"Được, không phải ra vào giấc mơ thường xuyên, chỉ là thỉnh thoảng một lần, sẽ không có vấn đề gì, không ảnh hưởng đến số lần bị đá khỏi giấc mơ."
Jenna lập tức thay đổi tư thế, dựa lưng vào đầu giường.
Trong tình huống hiện tại, cô không thể mượn sự bài xích của giấc mơ để chủ động thoát ra, chỉ có thể dùng phương pháp thiền định để đưa tâm trí vào trạng thái trống rỗng, sau đó tưởng tượng ra một bản thân đang nhảy xuống từ trên cao.
Trong cảm giác rơi tự do mất trọng lượng, Jenna bỗng nhiên tỉnh dậy.
Cô mở mắt, lăn xuống giường, xác nhận xem mình đã trở về hiện thực hay chưa.
Tiếp đó, cô mở cửa đi ra ngoài, theo cầu thang đi xuống.
Đêm nay, người canh gác cho họ trong phòng khách là quý cô "Chính Nghĩa" mặc bộ váy áo trắng điểm trang sức vàng.
"Có tình huống khẩn cấp à?" Quý cô "Chính Nghĩa" đứng dậy, cất tiếng hỏi.
Không cần Jenna phải nhấn mạnh thêm, cô ấy đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Jenna gật đầu, kể lại toàn bộ suy đoán của Lumian, thông tin tình báo của Franca, cũng như việc Zarathustra tiếp xúc với Hoàng Đào gần đây.
Quý cô "Chính Nghĩa" khẽ gật đầu:
"Chúng tôi sẽ liên lạc ngay với 'Nữ Vương Thần Bí'."
Cô ấy giơ tay phải lên, nhanh chóng vẽ ra một con chim nhỏ giữa không trung.
Chú chim nhỏ trong suốt và mộng ảo, ríu rít kêu vài tiếng, bay lượn rồi đáp xuống người quý cô "Chính Nghĩa", hòa vào cơ thể cô ấy và biến mất không dấu vết.
"Đây là sứ giả giấc mơ do tôi tạo ra, nó có thể nhờ vào biển tiềm thức tập thể để đến chỗ đối tượng cụ thể." Quý cô "Chính Nghĩa" giải thích đơn giản.
Cô ấy ngừng một chút rồi nói tiếp: "Nếu đã trở về hiện thực, vậy tôi sẽ kể thẳng cho cô chuyện của An Tiểu Thiên.
"Lúc đó, tôi đã bị đá ra khỏi giấc mơ một lần, bắt đầu chuẩn bị quay 'Đại Hải Tặc 3'. Điều này không chỉ vì muốn tái hiện lại trải nghiệm của Gehrman Sparrow cho hình tượng trong mơ của ngài 'Kẻ Khờ' xem, cố gắng đánh thức ký ức để ngài ấy tỉnh lại, mà còn là để tìm cách thực hiện một câu nói mà ngài 'Kẻ Khờ' đã nói với chúng tôi:
"'Thế Giới' tỉnh, 'Kẻ Khờ' trở về."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro