Tập 40: Phá thai!?

Tú: Lập Lập! Bình tĩnh nghe anh nè,em thật sự ổn không vậy!??*nắm lấy hai tay của cậu*

Lập:*ráng vùng vẫy buôn tay anh ra và hét lên* Aaaaaa! Anh buôn tôi ra đi,bỏ raaa!

'Anh cũng đứng người ra đó rồi đành buôn cậu ra, lâu rồi anh mới thấy cậu phản ứng đến mức độ như vậy..'

Tú: Lập!*ngỡ ngàng*

Lập:*hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp* Chắc đứa con này, không giữ lâu dài được đâu phá nó đi!

Tú:*bất ngờ rồi anh liền tức giận* C-Cái gì!???Em em đừng có nói huông vậy chứ, mấy bữa giờ mình vẫn bình thường với nhau mà với lại gia đình chúng ta vừa mới đón được tin vui này sao em lại đòi phá đứa nhỏ!??

Lập: Anh có mang đâu mà anh biết,tại sao tôi lại phải nhớ lại những ngày hôm đó làm gì sao không tính chuyện hôm nay đi!!Ủa tôi mang đứa con này tôi mà thì tui muốn làm gì thì tôi làm, bây giờ tôi muốn bỏ cũng đc mà anh muốn quan tâm lắm sao!???*quát lớn*

Tú:*đáp không lại cậu* e-em bình tĩnh lại nghe anh,cái chuyện phá thai nó ko tốt chút nào với lại không phải em với anh đã cố gắng để có thêm một thành viên mới hay sao? Với lại anh biết tâm lý hiện giờ của em đang không ổn nên ko tránh được những thứ tiêu cực ập đến nhưng mà đứa nhỏ này vô tội mà!?

Lập:aaa tôi không muốn nghe gì hết!!Anh để tôi biến mất khỏi cuộc đời anh đi*Cậu oà lên khóc rồi quay đầu chạy ra*

Tú:Lập!?*nắm tay cậu rồi bị cậu gạt ra*

Ở ngoài bé Mun đang đc đàn em của anh coi chừng,khi thấy cậu chạy đi cô bé thoát khỏi tay của 1 đàn em của Tú để dí theo Lập

Mun: baba ơi baba đừng bỏ con mà!*vừa chạy theo cậu vừa khóc*

Vệ sĩ 1: Cậu Huỳnh, cô chủ!!

Vệ sĩ 2: Dạ Hồng Tổng để chúng tôi đi đưa cậu Huỳnh về ạ!

Tú: không!để tôi cậu chỉ cần ở đây là được!!*giọng anh nghiêm trọng đến mức khiến cho một vài người trong nhóm đàn em của anh hoảng sợ *

'Lập chạy ra khỏi nhà trong cơn tuyệt vọng, không muốn đối diện với những lời yêu cầu của Tú về việc giữ đứa con. Cậu chạy đi như thể muốn trốn khỏi tất cả, lòng đầy đau đớn và mâu thuẫn. Khi đến gần cuối con đường, cậu cảm thấy kiệt sức và đầu óc choáng váng, bước đi loạng choạng rồi ngã quỵ xuống đất.'

"Lập lẩm bẩm một mình, thở dốc"

Lập: Không... không thể... không thể để họ biết... tôi không thể... không thể giữ đứa bé... tôi không thể...

''Lập tiếp tục bước đi, cơ thể run rẩy, mỗi bước như kéo theo toàn bộ nỗi đau và mệt mỏi.''

"Cậu quẹo qua góc đường, mắt mờ đi vì mệt mỏi, lẩm bẩm tiếp"

Lập:Tú... Tú... đừng... đừng ép tôi... tôi... tôi không thể...

Rồi thì mắt Lập nhòe đi, tiếng bước chân loạng choạng vang lên rồi dần yếu đi, thân thể cậu bắt đầu mất kiểm soát.

Cậu dần ngã quỵ xuống, giọng yếu ớt, như thể lạc lõng!!

Lập:Tú... anh không hiểu... tôi không thể...

Đôi mắt cậu dần nhắm lại, đôi môi run rẩy như thể muốn nói điều gì đó nhưng không thể. Lập cuối cùng ngã xuống đường, bất tỉnh.

Tú khi thấy Lập ngã xuống, hoảng hốt chạy đến

Tú:Lập! Em làm gì vậy? Lập!

'Tú quỳ xuống bên Lập, tay lắc mạnh vai cậu, hoảng hốt vì thấy cậu ngất xỉu và cơ thể lạnh ngắt'
Anh đặt tay lên cổ Lập, kiểm tra hơi thở, tay run run vì sợ hãi

Bé Mun đứng sững lại, nhìn ba và baba, hoảng hốt

Mun:Ba... ba... sao baba không dậy? Baba đâu rồi?

Tú:*lắc mạnh vai Lập, giọng run rẩy*Lập! Em nghe anh không? Tỉnh lại đi, đừng làm anh sợ mà!

Anh bế Lập lên, đôi tay Tú đau đớn vì cảm giác bất lực. Bé Mun chạy đến, túm lấy tay Tú, nước mắt rưng rưng.

Mun:*run run, kéo tay Tú*Ba... ba cứu baba đi... baba không được đi mất!"

''Tú quay sang bé Mun, mắt đỏ ngầu vì lo lắng, giọng nghẹn ngào''

Tú:Mun... ba sẽ cứu baba. Baba không thể đi đâu hết... chúng ta phải cùng nhau giúp baba nha con!

'Tú vội vàng kêu đàn em gọi xe cấp cứu đến bệnh viện nhờ anh Hồng Khoa giúp Lập, cơ thể anh căng thẳng đến mức không thể kiểm soát được nữa. Bé Mun đứng bên, đôi mắt tròn xoe, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng có thể cảm nhận được nỗi lo lắng trong không khí.'

Tú:*anh vừa nói vừa khóc cảm giác như chưa bao giờ mình đc khóc vậy* Lập, em đừng đi... em phải sống... vì anh và con, em phải tỉnh lại."

Bé Mun nắm tay ba, giọng nghẹn ngào

Mun:Ba... ba đừng để baba đi mất... Mun cần baba lắm...

Sau khi gọi cấp cứu, Tú và bé Mun vội vã đưa Lập vào viện. Lúc này, Tú cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ dưới chân anh.

Trong bệnh viện, sau khi đưa Lập vào phòng cấp cứu:

Tú ngồi trên ghế chờ, tay vẫn nắm chặt tay bé Mun, gương mặt đầy lo lắng

Tú:Mun, ba biết con rất lo cho baba... nhưng ba sẽ không bỏ rơi baba đâu. Con cũng phải mạnh mẽ như ba nhé.

'Bé Mun nhìn ba, giọng bé lí nhí, mắt vẫn còn đẫm nước mắt trên mi'

Mun:Con sợ... sợ baba không tỉnh lại.

'Tú vuốt tóc bé Mun, giọng dịu dàng nhưng vẫn đầy lo âu'

Tú:Không, Mun... ba tin baba sẽ tỉnh lại. Baba yêu con rất nhiều, không thể để con phải lo sợ như vậy!

'Bé Mun gật đầu, cố gắng nở nụ cười nhưng đôi mắt vẫn trĩu nặng lo lắng'

Mun:Con mạnh mẽ mà ba, ba cũng phải mạnh mẽ nhé!

Tú:*hun bé Mun một cái* Ừm ba hứa với Mun nha

Lúc này, anh Hồng Khoa bước ra từ phòng cấp cứu, vẻ mặt nghiêm túc

'Anh Hồng Khoa nhìn Tú'

Khoa:Tú, tình trạng của Lập khá nghiêm trọng, nhưng không phải lúc này quá muộn. Em ấy đã bị căng thẳng quá mức, nhưng anh hy vọng em chăm sóc và nghỉ ngơi cho Lập thật tốt, có thể như vậy em ấy sẽ ổn!

'Tú cảm giác như trút được gánh nặng, nhưng vẫn lo lắng'

Tú:Cảm ơn anh Khoa... em ấy sẽ không sao phải không? Em ấy không thể chịu đựng thêm một cú sốc nào nữa đúng không!

Hồng Khoa nhìn vào phòng cấp cứu, rồi quay lại Tú

Khoa:*giọng anh kiên định*Tú, em phải ở bên Lập, em ấy cần tình yêu và sự kiên nhẫn của em đó Tú. Đó là cách duy nhất giúp em ấy vượt qua.

'Tú nhìn vào cửa phòng, giọng nghẹn ngào'

Tú:Em sẽ không bỏ em ấy... em sẽ ở lại, sẽ luôn ở bên cạnh Lập

_____________________

Cuối cùng, sau một thời gian, Lập tỉnh lại trong phòng bệnh. Tú và bé Mun vội vã vào, cả hai đều nhìn Lập với ánh mắt đầy yêu thương và lo lắng.

Tú:*nắm tay Lập, cảm động khi thấy cậu mở mắt, giọng run rẩy*Lập... em tỉnh lại rồi à? Anh sợ lắm, em biết không?"

Lập:*nhìn Tú và bé Mun, khó khăn mỉm cười*Anh... em không sao đâu... em chỉ... cần thời gian..."

Tú:*nhìn Lập, tay siết chặt tay cậu, mắt ươn ướt*
Em đừng nói vậy... em phải khỏe lại, vì chúng ta, vì con. Anh và Mun cần em."

'Bé Mun chạy đến bên giường, giọng vui mừng'

Mun:Baba tỉnh rồi! Mun cần baba! Mun yêu baba!

Lập:*ôm bé Mun vào lòng* Baba cũng vậy,baba thương con lắm!

'Tú cũng ôm lấy Lập và bé Mun một cách thật ấm áp, có lẽ sắp tới anh phải vất vả rồi đây'

'Sau đó anh Hồng Khoa bước vào phòng bệnh của Lập, sau khi cậu tỉnh lại. Trong phòng bệnh, Tú và bé Mun đang túc trực bên cạnh. Hồng Khoa, anh hai của Tú, bước vào để kiểm tra tình trạng của Lập và trao đổi với Tú'

"Hồng Khoa bước vào phòng, ánh mắt nghiêm nghị nhưng nhẹ nhàng"

Khoa:Tú nè, Lập vừa tỉnh lại phải không? Anh vào kiểm tra tình trạng một chút.

'Hồng Khoa tiến đến giường bệnh, ánh mắt nhìn Lập đầy chuyên nghiệp nhưng cũng xen lẫn sự quan tâm'

'Hồng Khoa nhẹ nhàng hỏi Lập'

Khoa:Lập, em thấy thế nào? Có chóng mặt, buồn nôn hay khó thở không?

"Lập nhìn Hồng Khoa, ánh mắt lảng tránh, nhưng khẽ gật đầu để đáp lại."

'Tú lo lắng, xen ngang'

Tú:Anh Khoa, tình trạng của Lập có nghiêm trọng không? Còn em bé trong bụng thì sao?

''Hồng Khoa quay sang Tú, giọng trầm nhưng chắc chắn''

Khoa:Em đừng lo, tình hình hiện tại không nguy hiểm, nhưng Lập đang trong trạng thái căng thẳng nặng. Thai nhi không bị ảnh hưởng gì, nhưng nếu Lập tiếp tục chịu áp lực thế này, thì cả em ấy và đứa bé đều có nguy cơ!

'Tú cúi đầu, siết chặt bàn tay Lập, còn bé Mun đứng bên cạnh nhìn cả hai, đôi mắt lo lắng'

"Hồng Khoa vỗ nhẹ vai Tú, giọng nghiêm nhưng ấm áp"

Khoa:Tú, em phải bình tĩnh. Lập cần cảm giác an toàn và được yêu thương. Cãi vã hay áp lực thêm sẽ chỉ làm tình hình xấu đi thôi.

'Hồng Khoa nhìn sang Lập, giọng dịu dàng hơn'

"Hồng Khoa nói với Lập"

Khoa:Lập, em phải chăm sóc bản thân tốt hơn, không chỉ vì em, mà còn vì đứa bé nữa. Dù khó khăn thế nào, hãy tin rằng có Tú và mọi người ở đây với em.

Lập:*giọng yếu ớt,run rẩy*Em... em không muốn thế này... Em không biết phải làm sao...

'Hồng Khoa gật đầu, nhìn thẳng vào mắt Lập'

Khoa:Không sao cả, em không cần một mình gánh tất cả. Hãy để Tú và gia đình ở bên em. Em chỉ cần nghỉ ngơi và đừng lo nghĩ quá nhiều, được chứ?

"Hồng Khoa đứng lên, ghi chép nhanh tình trạng của Lập rồi quay sang Tú"

Hồng Khoa:Anh sẽ kê thêm thuốc giảm căng thẳng cho Lập. Nhưng quan trọng nhất vẫn là cảm xúc của em ấy. Em hiểu ý anh chứ, Tú?

"Tú gật đầu, siết chặt tay Lập"

Tú:Em hiểu. Em sẽ không để Lập phải chịu đựng một mình nữa."

'Hồng Khoa mỉm cười nhẹ, bước ra khỏi phòng, để lại không gian cho gia đình nhỏ bên nhau.'

____________________
Xin lỗi mấy bà nha tui lại phải ra chap mới lâu tí nữa rồi vì thi cuối kỳ rồi nên là khoảng tuần sau tui mới viết tiếp và đăng chap mới nha, có thích thì vote truyện cho tui nha
Và cũng như là vote cho anh Lập trong ngôi sao xanh năm nay nha
Với vai Cậu Út trong Cậu Út cậu con Cúc phần 3
Và phim chiếu mạng Cậu Út cậu con Cúc phần 3 của anh nha ❤️😍
Mong là mấy bà đừng giận tui nhaaa
Hẹn gặp lại ở chap sau

Thank~~~❤️


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro