Tập 43: Sự bất an!
Buổi chiều, ánh nắng nhạt cuối ngày hắt qua cửa sổ phòng khách. Lập ngồi trên ghế sofa, tay vuốt ve bụng như một thói quen, ánh mắt dõi theo bé Mun đang say sưa tô màu trong góc phòng.
Một cơn gió bất ngờ từ cửa sổ lùa vào, làm tấm màn lay động nhẹ. Bỗng nhiên, cảm giác bất an dâng lên trong lòng.Cậu khẽ nhíu mày, ánh mắt vô thức dừng lại ở một góc tối gần chân cầu thang.
Lập:*thầm nghĩ*Mình đang lo lắng điều gì vậy? Mọi thứ vẫn ổn mà…
Cậu đứng lên, bước về phía cửa sổ để đóng lại. Khi tay vừa chạm vào tay cầm, cảm giác như có ánh mắt vô hình nào đó đang nhìn chằm chằm vào cậu từ phía sau. Một cơn rùng mình bất chợt kéo dài từ sống lưng khiến Lập khựng lại.
Mun:*vui vẻ chạy ra từ phòng*Baba ơi! Mun muốn uống nước!
Tiếng gọi bất ngờ của Mun khiến Lập giật mình. Nhìn gương mặt ngây thơ của con gái, cậu khẽ mỉm cười, gật đầu rồi dẫn con vào bếp lấy nước. Nhưng ngay cả khi đã quay lại phòng khách, cảm giác bất an ấy vẫn không tan biến.
Tối hôm đó, khi cả nhà chuẩn bị đi ngủ, Lập không thể giấu được lo lắng, kể lại mọi chuyện cho Tú nghe.
Tú:*lo lắng* sao sắc mặt em kì vậy,em có khó chịu gì trong người không!?
Lập: Anh à, em không biết sao hôm nay em cảm giác... như có ai đó theo dõi mình vậy. Kỳ lạ lắm, giống như có chuyện gì đó không ổn sắp xảy ra.
Tú:*ngồi xuống cạnh, nắm tay Lập* Em chắc là mình không mệt quá chứ? Anh thấy dạo này em suy nghĩ nhiều lắm. Hay là anh dẫn em đi khám lại nha?
Lập:*lắc đầu, ánh mắt bối rối*Không phải... Em không biết diễn tả thế nào nữa, nhưng thực sự em cảm thấy bất an, đặc biệt là... lúc em nhìn vào góc cầu thang hôm nay
Tú:*vòng tay ôm vai Lập*Đừng lo lắng nữa. Dù có chuyện gì đi nữa, anh sẽ luôn ở đây bảo vệ em và con
Tú nhẹ nhàng vuốt tóc Lập, nhưng ánh mắt anh cũng thoáng chút suy tư Căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng gió thổi khe khẽ bên ngoài cửa sổ.
---
Khung cảnh: Sau bữa tối hôm đó và lại bắt đầu một ngày mới, Tú Lập và bé Mun ngồi quây quần bên nhau trên tấm thảm trong phòng khách. Bé Mun vừa hoàn thành xong một bức tranh đầy màu sắc.
Mun:* giơ cao bức tranh, giọng hào hứng*
Baba ơi! Mun vẽ cả nhà mình nè! Đẹp không ạ?
Lập cầm lấy bức tranh từ tay con gái, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy hình ảnh của ba người dưới bầu trời nắng vàng rực rỡ.
Lập :*mỉm cười, khẽ vuốt tóc bé Mun* Con gái của baba giỏi quá! Baba rất thích bức tranh này
Tú:*ngồi kế bên, xoa đầu Mun* Không ngờ con ba lại là họa sĩ tài năng như vậy. Mai mốt chắc nổi tiếng hơn cả ba với baba luôn!"
Mun khúc khích cười, trèo lên lòng Tú ngồi.
Mun: Mun muốn học vẽ thêm. Nhưng Mun muốn baba và ba học chung với Mun nữa!
Cả hai nhìn nhau bật cười. Tú nhéo nhẹ má Mun, giả vờ nghiêm giọng.
Tú: Vậy là ba bị biến thành người mẫu để họa sĩ nhỏ vẽ rồi. Mun vẽ ba đẹp nha, đừng vẽ xấu ba đó!
Mun:*chống nạnh, làm vẻ mặt nghiêm nghị*Ba yên tâm! Mun vẽ ba đẹp lắm!
Lập ngồi bên cạnh, đưa tay chỉnh lại tóc bé Mun. Trong lòng, cảm giác hạnh phúc và bình yên lan tỏa, nhưng đâu đó vẫn le lói nỗi lo mơ hồ từ chiều nay.
Lập: Thôi, để baba đi ép plastic bức tranh này, giữ lại làm kỷ niệm.
Tú: Hay là mình treo luôn lên tường phòng khách nhỉ? Mỗi lần nhìn vào là nhớ khoảnh khắc cả nhà quây quần thế này
Mun reo lên, gật đầu lia lịa, trong khi Tú và Lập ngồi ngắm con gái cười đùa. Nhưng, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt Lập thoáng chút suy tư.
Tựa như cơn bão đang âm thầm kéo đến, sự bình yên ấy chỉ là tạm bợ trước những thử thách khắc nghiệt đang chờ đợi
Rồi Tú cũng đi vào bếp chuẩn bị ít bánh ngồi cho cả nhà nhăm nhi với nhau
Mun: baba ơi Mun đi vệ sinh nha baba!
Lập: Để baba đi với con nha!
Mun:*đưa tay phản đối* Không được ạ!Baba chỉ cần ngồi yên ở đây xem phim thôi được rồi con lớn rồi nên phải tự lập ạ!
Lập:*cười nhẹ rồi cốc nhẹ vào đầu bé Mun một cái* Hừm..!Xạo sự nè mới tí tuổi đầu à mà kêu mình lớn rồi,con lớn đến chừng nào cũng là con gái bé bỏng của baba thôi biết chưa!
Mun:hihi con phải làm gương cho em bé chứ không sẽ bị em bé cười!
Lập: ngốc này!Em bé không cười con đâu,miễn con ngoan nghe lời ba và baba là được rồi thôi đi vệ sinh đi lát ra quần bây giờ đó!
Mun:*cười tủm tỉm* à đúng rồi hen! Con đi tí nha
'Nói rồi cô bé đi về phía nhà vệ sinh,giờ ngay phòng khách chỉ có mình Lập'
--------
Lập ngồi trên ghế nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt trống rỗng nhìn ra khoảng sân trước nhà. Những tia nắng nhạt nhòa xuyên qua cửa kính, soi sáng khuôn mặt buồn bã của cậu. Một cảm giác lạ lẫm, khó tả cứ bám lấy tâm trí, như thể một điều gì đó sắp xảy ra mà cậu không thể kiểm soát được.
Tú từ trong bếp bước ra, trên tay cầm một khay bánh nhỏ. Anh nhìn thấy dáng vẻ đăm chiêu của Lập, khẽ thở dài rồi tiến lại gần.
Tú:Em lại ngồi suy nghĩ nữa phải không, em? Anh đã bảo đừng tự ép mình như vậy rồi mà!
Lập:*giật mình quay lại, cố nở một nụ cười yếu ớt*Không có gì đâu, anh. Em chỉ ngắm cảnh thôi.
"Tú nhíu mày, đặt khay bánh xuống bàn và ngồi xuống cạnh cậu. Anh nắm lấy bàn tay Lập, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm"
Tú:Em nghĩ anh không nhận ra à? Em cứ như thế này mãi, anh thật sự lo lắng đó!
Trong lúc đó, bé Mun từ phòng vệ sinh chạy tới, trên tay cầm một chiếc khăn nhỏ. Cô bé đứng trước mặt Lập, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào cậu.
Mun:Baba lại buồn hả? Mun lau mặt cho baba nè! Mốt Mun không để baba ngồi một mình nữa đâu,là lỗi của Mun
'Nói rồi bé Mun đưa chiếc khăn lên, nhẹ nhàng chạm vào mặt Lập như thể muốn lau đi nỗi buồn trên khuôn mặt cậu.'
Lập:*ngỡ ngàng nhìn Mun, đôi mắt cậu chợt đỏ hoe*Mun ngoan quá... Baba không sao, chỉ là... baba hơi mệt thôi.Con không có lỗi gì hết đâu đừng trách bản thân mình nghen!
Tú:*khẽ cười, kéo cả hai người vào lòng mình*Cả nhà mình phải luôn vui vẻ, đúng không? Mun, con thử làm trò gì đó để baba cười đi nào!
Mun lập tức gật đầu, lùi lại vài bước rồi bắt đầu nhảy múa vòng quanh, miệng hát mấy câu ngộ nghĩnh tự nghĩ ra. Tiếng cười trong trẻo của cô bé vang lên, phá tan bầu không khí trầm lắng.
Lập bật cười khẽ, cảm thấy lòng mình dịu lại đôi chút. Cậu quay sang nhìn Tú, ánh mắt như muốn nói lời cảm ơn. Tú chỉ mỉm cười, đưa tay xoa đầu Mun:
Tú:Thấy chưa? Mun là thiên thần nhỏ của chúng ta mà
Nhưng sâu trong lòng, Lập vẫn không thể xóa đi cảm giác bất an. Một phần nào đó trong cậu vẫn lo lắng về điều sắp tới, như thể cơn bão đang chực chờ ập đến.Không biết là bản thân mình đang bị gì nữa nó cứ như một ngọn núi lửa không muốn phun trào
_______________________
Buổi tối hôm đó, sau khi kể chuyện cho Mun ngủ say, Tú kéo nhẹ tấm chăn đắp lên người cô bé. Anh quay lại nhìn Lập, cậu vẫn ngồi bên giường, ánh mắt đượm buồn nhìn Mun.
Tú:Em vẫn chưa ngủ à? Hay là lại suy nghĩ lung tung?
*Tú khẽ hỏi, tay đặt lên vai Lập*
Lập:* giật mình, cố gắng che giấu*Em không sao, chỉ là... nhìn Mun ngủ, em cảm thấy yên bình quá
Tú:*ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay Lập*Nhưng anh thấy ánh mắt em có gì đó khác thường. Em đừng giấu anh nữa, Lập. Có chuyện gì thì cứ nói với anh
Lập nhìn Tú, đôi mắt tràn ngập mâu thuẫn. Cậu ngập ngừng một lúc rồi lắc đầu.
Lập:Em cũng không rõ... Nhưng có điều gì đó khiến em thấy lo lắng. Như thể một thứ gì đó không hay sắp xảy ra...
"Tú im lặng, ánh mắt đầy sự trầm ngâm. Anh nhẹ nhàng kéo Lập vào lòng, xoa dịu"
Tú:Em đừng nghĩ quá nhiều. Có anh đây mà, bất cứ chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ bảo vệ em và con. Cả nhà mình sẽ ổn thôi, anh hứa đấy!
"Nhưng ngay cả Tú cũng không thể hoàn toàn tin vào lời nói của mình. Một nỗi lo thoáng qua, như tiếng vọng xa xăm, dường như cả anh cũng cảm nhận được điều gì đó bất ổn"
---
Sáng hôm sau, khi cả nhà đang chuẩn bị bữa sáng, Mun bỗng chạy vào bếp, tay cầm theo một bức tranh mới vẽ. Cô bé háo hức đưa cho Lập xem
Mun:Baba nhìn nè! Mun vẽ baba, ba và Mun đi chơi công viên đó!
"Lập cười dịu dàng, nhìn vào bức tranh. Nhưng đôi mắt cậu bỗng khựng lại, bàn tay run lên khi nhận ra một chi tiết kỳ lạ. Trong bức tranh, phía sau gia đình ba người là một bóng đen lờ mờ, như thể ai đó đang đứng nhìn họ từ xa."
Lập:Mun, cái này... là gì đây là sao vậy con? *Lập chỉ vào bóng đen trong tranh*
Mun:*nghiêng đầu suy nghĩ, đôi mắt ngây thơ*
Mun không biết. Tự nhiên Mun vẽ thôi."
"Tú bước tới, nhìn vào bức tranh, đôi lông mày nhíu lại"
Tú:Lạ thật... Có khi nào Mun vẽ theo trí tưởng tượng không?
Lập im lặng, ánh mắt không rời khỏi bức tranh. Trong lòng cậu, cảm giác bất an ngày càng lớn dần.
Một cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, mang theo cái lạnh của buổi sớm. Nhưng dường như, lạnh lẽo ấy không chỉ đến từ thời tiết.
_______________________
Sắp tới rồi đó! Mấy bà chuẩn bị tinh thần đi nha 😊
Nhớ vote cho anh Lập trong ngôi sao xanh nha cả nhà
Hẹn mọi người chap sau
Thank~~~❤️
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro