Tập 45: Biến cố đã ập đến!
'Lúc này là cậu vừa bước qua tháng thứ 3 của thai kỳ '
Buổi sáng hôm ấy trời ảm đạm không có tia nắng nào, Tú đang bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa trưa, còn Lập quyết định dẫn bé Mun ra ngoài mua vài món đồ.
Lập: anh Tú ơi! Em với con đi ra ngoài mua ít đồ nha lát em về!
Tú: thôi để lát anh chở em cho...ây daa*anh lo nói mà không để ý nên đã cắt trúng tay*
Mun: ui ba ơi!
Lập:*chạy đến* trời ơi anh có sao không??*lo lắng*
Tú:*lấy khăn bịch lại ngăn máu chảy ra* không sao không sao vết thương này nhằm nhò gì đâu mà,lát anh lấy băng keo dán vào là được thôi!
Lập: để em băng lại cho!*cậu lấy băng keo cá nhân rồi nhẹ nhàng dán lên vết thương của anh*
'Cậu dán băng cá nhân lên vết thương của anh xong thì anh cũng dặn dò cậu vài thứ!'
Tú:Đi cẩn thận nha,có gì thì nhớ gọi cho anh liền nha hoặc là mệt thì em ngồi ở đâu đó có bóng mát nha rồi gọi cho anh nha
Lập:em nhớ rồi mà,em đi siêu thị mua cho anh vào miếng phô mai về làm bánh nha*cười*
Tú:hun cái coi nè thương quá nè!*thơm lên má của cậu*
Mun:Ba ơi ba có đau không?
Tú: không sao đâu con! Ba hết đau rồi thôi con đi nhớ trông chừng baba nha có quậy thì về méc ba nha
Mun:Dạ vâng ba yên tâm đi ạ,con sẽ coi chừng baba ạ!
'Lập chỉ biết cười trừ trước sự ngây thơ của bé Mun thôi,xong rồi cậu và bé Mun liền đi ra để mua đồ '
'Tú cũng có cài định vị theo dõi trên điện thoại của cậu nên là cậu đi đâu thiết bị sẽ hiện thông báo ra hết!'
_________________|_____________
"Đường phố nhộn nhịp, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua những tán cây xanh mát. Bé Mun tung tăng bước bên cạnh Lập, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt tay baba, miệng ríu rít không ngừng."
Mun:Baba ơi, Mun muốn mua bánh ngọt! Cái bánh có hình con gấu hôm trước á!
Lập:Được rồi, Mun ngoan, lát nữa baba sẽ mua cho!*Lập mỉm cười xoa đầu bé*
"Khi cả hai vừa bước vào một cửa hàng nhỏ bên đường, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, lạnh lẽo và đầy mỉa mai"
"Ồ, không ngờ lại gặp em ở đây, Lập."
'Lập quay lại, và trước mặt cậu là Hồng Ân. Cô ta diện một bộ váy đỏ nổi bật, khuôn mặt trang điểm sắc sảo nhưng ánh mắt đầy ác ý!'
Lập :*khẽ gọi, ánh mắt lóe lên sự cảnh giác* Hồng Ân...
Hồng Ân:* cười nhạt, bước lại gần*
Không cần căng thẳng như thế. Chỉ là tình cờ thôi mà. À, đây là con gái em à? Chào con, bé Mun.
"Bé Mun ngước lên nhìn, ánh mắt tò mò nhưng vẫn nép sát vào Lập."
Mun:Baba, cô này là ai vậy?
Lập:* nắm chặt tay Mun, cố giữ bình tĩnh*
Chúng tôi đang bận, mong cô nhường đường!
'Nhưng Hồng Ân không có ý định rời đi. Cô ta cúi xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mun'
Hồng Ân:Con bé đáng yêu thật đấy. Chắc là em hạnh phúc lắm nhỉ nghe nói em còn đang mang thai nữa đúng không Lập? Có chồng yêu thương, có con ngoan ngoãn quá tuyệt vời rồi... Nhưng em không nghĩ rằng cuộc sống này quá hoàn hảo sao? Hoàn hảo đến mức... dễ bị phá vỡ!*cười ý đắc trí*
"Lập giật mình trước lời nói của Hồng Ân. Cậu lập tức kéo Mun ra khỏi cửa hàng, nhưng Hồng Ân bước nhanh theo sau rồi cô ta làm kí hiệu cho một ai đó đang ngồi trên xe hơi phía không xa'
"Khi cả hai vừa băng qua đường, một chiếc xe phân khối lớn bất ngờ lao tới, phanh gấp trước mặt Lập. Cậu ôm chặt lấy Mun để tránh va chạm, nhưng lực tác động khiến cậu loạng choạng ngã ra phía sau!"
"Hồng Ân đứng cách đó không xa, nở một nụ cười nhạt. Cô ta không hề giúp đỡ mà chỉ đứng nhìn Lập ôm bụng đau đớn phần dưới thì như đang chảy máu ra. Bé Mun hoảng sợ khóc òa, lay gọi"
Mun:Baba! Baba đau ở đâu ạ?*gào lên kêu cậu*
"Lập cố gắng đứng dậy, nhưng cơn đau quặn thắt ở bụng khiến cậu khuỵu xuống. Máu bắt đầu thấm qua quần áo, và khuôn mặt Lập tái nhợt"
Lập: G-G-Gọi ba Tú....cứu c-c -cứu ba-b-ba!*cậu như bị bóp nghẹt hơi thở không nói ra hơi được*
"Lúc này, Hồng Ân bước lại gần, thì thầm chỉ đủ để Lập nghe thấy"
"Đó mới chỉ là khởi đầu thôi, em yêu quý."
Lập: c-cô!...
Mun: baba ơi!*cô bé khóc gào lên *
"Cô ta rời đi nhanh chóng, để lại Lập và bé Mun giữa đường "
---
Khi nhận được cuộc gọi hoảng loạn từ một người qua đường chứng kiến sự việc, Tú lập tức lao đến. Trái tim anh như thắt lại khi thấy Lập ngồi gục bên đường, tay ôm chặt bụng, máu loang lổ dưới chân. Bé Mun ngồi cạnh, nước mắt lăn dài, cố lay gọi
Mun:Baba ơi, đừng bỏ Mun mà...
Tú:* lao đến, ôm lấy cả hai, giọng nghẹn lại*Lập! Em sao rồi? Anh đưa em đến bệnh viện ngay thôi em ráng lên nha!
Lập:* yếu ớt ngước lên nhìn Tú, môi run run* Anh Tú... Hồng Ân... cô ta làm... Mun... Mun có sao không?
Tú :*ôm chặt cả hai vào lòng, cố gắng trấn an*Mun không sao. Anh sẽ lo cho em và con. Cố chịu một chút, anh đưa em đi viện ngay
"Nhưng trước khi Tú rời đi, anh kịp nhận thấy một bóng dáng quen thuộc đang quan sát từ xa là Hồng Ân. Tú siết chặt nắm tay, đôi mắt rực lửa. Anh bước về phía cô ta, nhưng Hồng Ân nhanh chóng quay đi, cố tình bỏ lại chiếc túi xách rơi trên vỉa hè.
"Tú nhặt túi lên, ánh mắt trầm xuống khi thấy một chiếc điện thoại bên trong, còn màn hình hiển thị tin nhắn"
"Chúng tôi đã thực hiện như cô yêu cầu. Chỉ chờ tín hiệu tiếp theo."
Tú cắn chặt răng, lòng anh dâng lên cơn phẫn nộ. Nhưng lúc này, cứu Lập là điều quan trọng nhất. Anh nhanh chóng quay lại, bế Lập lên xe và đưa đến bệnh viện.
t/g:"Hại người mà cũng ngu nữa!''
__________________'''________
"Không khí dần trôi vào sự căng thẳng, đoạn clip của một số người đi đường đã quay Lập và đăng lên mạng đã chia sẻ một cách chống mặt anh liền sai đàn em của mình ngăn chặn điều này và kêu các chủ kênh xóa bỏ bài đăng đó vì vẫn còn kịp còn không thì anh đành dùng biện pháp mạnh ''
Còn bây giờ trái tim anh như vỡ vụn khi nhìn thấy Lập nằm trên giường cấp cứu, cơ thể yếu ớt. Bé Mun ngồi bên cạnh, đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều.
Tú:Anh hai! Bác Thắng à!!Lập ấy sao rồi? Vẫn ổn mà đúng không!!!*Tú gần như hét lên khi hai người bước ra*
"Bác sĩ Hồng Khoa đặt tay lên vai Tú, khuôn mặt nghiêm trọng"
Khoa:Tú... anh rất tiếc. Đứa bé đã không còn.
Tú: Sao!! Con em không còn?*mặt anh thất thần thấy rõ như thân xác mất hồn vía*
'Bé Mun cũng khóc oà lên cô bé cũng như đang rơi vào sự tuyệt vọng '
Thắng: B-bác rất tiếc...Đứa bé không còn nữa,lát nữa bác với Khoa sẽ mua cái quách đi chôn cháu nó! Bác cũng chia buồn với con*bác sĩ cũng nghẹn ngào theo vì cảm xúc lên đến đỉnh điểm rồi*
"Anh Hồng Khoa liền ôm bé Mun và Tú vào lòng.Tú cũng đã khóc tức tưởi vì sự tuyệt vọng này và thế là 4 người đều đã nước mắt dàn dụa khi biết tin này"
''Lập hiện tại nằm trên giường như một cái xác,nằm bất động trong cơn mê tay cậu thì gắn dây chuyền nước biển rất to, một hồi cậu sẽ được đẩy về phòng '
'Khoa cũng hứa là sẽ giúp Tú đòi lại công bằng cho Lập và bắt Hồng Ân phải trả giá,anh liên lạc với một người chị làm bên công an để Tú đến trình bày sự việc '
__________________()()________
Khi cảnh sát đến, Tú trình bày mọi việc, từ những lời đe dọa của Hồng Ân trước đây đến hành động hôm nay
Tú:Chiếc túi này thuộc về cô ta. Trong đây có bằng chứng rõ ràng, bao gồm cả tin nhắn mà cô ta gửi cho những kẻ đã gây ra vụ tai nạn này.
Cảnh sát lắng nghe, sau đó kiểm tra chiếc túi và xác nhận:
"Chúng tôi sẽ điều tra kỹ lưỡng, anh Tú. Những gì anh cung cấp rất quan trọng. Nếu đủ bằng chứng, chúng tôi sẽ triệu tập cô ta ngay."
Tú:* gật đầu, ánh mắt kiên định*
Làm ơn, tôi chỉ muốn gia đình tôi được yên ổn. Người phụ nữ này đã vượt quá giới hạn rồi!
Cảnh sát trưởng ở đó là chị Thanh Trúc sau khi tra cứu một số dữ liệu có trong điện thoại của Hồng Ân liền báo với Tú
Trúc :Tú, chị đã tìm được thêm một số dữ liệu từ chiếc điện thoại. Dường như cô ta cũng đã đã thuê người theo dõi Lập và cố tình gây áp lực tâm lý để Lập rơi vào trạng thái bất ổn. Hiện tại, bên chị cần thêm lời khai từ em và những nhân chứng khác để hoàn thiện hồ sơ!
__________________________
Cảm ơn mọi người nhé vì đã ủng hộ truyện của mình,sắp tới truyện sẽ hơi căng thẳng nên mọi người chuẩn bị tâm lý nha
Thank~~~❤️
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro