Tập 47: Là con sao?
*Lưu ý chap này có tình tiết kinh dị độc giả cân nhắc trước khi xem*
-Ngày hôm sau, hôm qua đúng là một cơn ác mộng -
Trong căn phòng bệnh trắng toát, không gian im lặng đến ngột ngạt. Ánh sáng dịu nhẹ từ cửa sổ chiếu vào, nhưng lại chẳng làm ấm được bầu không khí lạnh lẽo trong lòng người. Lập ngồi trên giường, ánh mắt lơ đãng, đôi tay siết chặt tấm chăn như thể đó là điều duy nhất giúp cậu giữ được chút tỉnh táo mong manh.
Tú ngồi bên cạnh, ánh mắt đầy đau xót nhìn người mình yêu. Cậu chẳng còn là Lập mạnh mẽ, tươi cười mà anh từng biết. Giờ đây, Lập như một đứa trẻ lạc lõng, ánh mắt ngây dại, và đôi khi lại bật khóc không vì lý do nào rõ ràng.
Lập bỗng bật cười khúc khích, đôi mắt lấp lánh sự ngây ngô nhưng lại ẩn chứa một nỗi đau kỳ lạ.
Lập: Anh ơi... nhìn kìa, con mình đang chơi ngoài kia!* Cậu chỉ tay về phía cửa sổ, giọng nói tràn đầy hào hứng*
"Tú giật mình, quay lại nhìn nhưng ngoài đó chỉ có khung cảnh trống rỗng của khu vườn bệnh viện. Anh quay lại, nắm lấy tay Lập, giọng nhẹ nhàng"
Tú: Không có ai ngoài kia đâu, em à!
Lập:* cau mày, đôi mắt ánh lên sự hoang mang*Không! Con mình ở đó mà! Anh không thấy sao? Nó cười với em nữa... Em phải ra đó với nó!
' Nói rồi, cậu vùng vằng định rời khỏi giường'
'Tú nhanh chóng ôm chặt lấy cậu, giọng anh trầm xuống, đầy khẩn thiết.'
Tú:Lập này! Em bình tĩnh lại đi! Con không ở đó đâu... Anh đây, em nhìn anh này!
Lập:* vùng vẫy, nước mắt tràn ra* Anh không tin em! Anh nói em điên đúng không? Nhưng con thật sự ở đó... Em thấy nó mà!
' Cậu nấc lên, giọng nói run rẩy như thể bị dày vò bởi điều gì đó không thể giải thích.'
Cánh cửa phòng bật mở, bé Mun bước vào, trên tay ôm một con gấu bông nhỏ. Bé đứng yên nhìn cảnh tượng trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ hoang mang.
Mun:Baba... sao baba khóc vậy?*lo lắng*
"Nghe thấy giọng Mun, Lập dừng lại, ánh mắt dịu đi đôi chút. Cậu quay sang nhìn con gái, rồi đột nhiên giơ tay ra như muốn bế bé lên."
Lập:Mun à... con đây rồi... con đừng đi đâu hết, đừng bỏ baba nữa...
"Mun bước lại gần, đặt con gấu bông lên giường và ôm lấy tay Lập"
Mun:Baba, Mun đây mà. Baba đừng khóc nữa nha.
Tú:*ngồi xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy cả hai người*Đúng rồi Mun là con của mình đó, Lập à. Em yên tâm, Mun không đi đâu cả. Anh cũng ở đây với Không đi đâu cả!!
Lập dựa đầu vào vai Tú, nước mắt vẫn rơi nhưng cơ thể dần thả lỏng. Tú biết cơn bất ổn này chỉ là tạm thời lắng xuống, nhưng anh vẫn luôn sẵn sàng ở đây, để giữ Lập lại mỗi khi cậu muốn chìm vào vực thẳm của chính mình.
---
"Tú ngồi trên giường, vẫn giữ Lập tựa vào vai mình. Mun ngồi kế bên, tay nhỏ nhắn nắm chặt tay baba như để trấn an. Trong không gian yên ắng ấy, chỉ còn tiếng thở dài đầy mệt mỏi của Tú và tiếng nấc nghẹn ngào thoảng qua của Lập."
Lập:Anh Tú này... em không điên mà đúng không?
' Lập lên tiếng, giọng nói yếu ớt, đôi mắt đỏ hoe ngước nhìn Tú như tìm kiếm sự xác nhận'
Tú:* nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, ánh mắt anh đầy kiên định*
Em không điên, Lập à. Chỉ là em đang sợ hãi, đang bị tổn thương. Nhưng anh sẽ ở đây, anh sẽ giúp em vượt qua tất cả. Đừng lo gì hết.
"Lập khẽ gật đầu, nhưng trong lòng cậu vẫn còn đó những mảnh vỡ không thể ráp lại. Đôi tay vô thức siết chặt lấy áo Tú, như sợ chỉ cần buông ra là tất cả sẽ biến mất."
"Mun ngồi bên, đôi mắt tròn xoe nhìn baba và ba. Bé không hiểu rõ những gì đang xảy ra, nhưng cảm giác bất an tràn ngập trong trái tim bé nhỏ. Bé nhẹ nhàng ngước lên hỏi Tú"
Mun:Ba ơi... baba bị đau hả? Mun làm gì để baba hết buồn được không?
Tú:* cúi xuống, mỉm cười dịu dàng với con gái*Mun chỉ cần ở đây với baba, giống như bây giờ, là đủ rồi. Baba sẽ vui hơn khi có Mun bên cạnh.
Nghe vậy, Mun gật đầu thật mạnh, rồi vội vàng cầm lấy con gấu bông trên giường, đưa vào vòng tay của Lập
Mun:Baba ơi, baba cầm gấu của Mun nè. Mun cho baba mượn nha, baba đừng khóc nữa. Cậu ấy đã bảo vệ con rất nhiều lần khi con ngủ đó nên baba cứ yên tâm để cậu ấy canh giấc ngủ cho baba nha!*cô bé nở nụ cười toả nắng*
'Lập nhìn con gấu bông, một nụ cười thoáng qua trên môi cậu.'
Lập: ôm lấy Mun vào lòng, giọng thì thầm*Cảm ơn Mun, con ngoan lắm... Baba sẽ cố gắng, vì Mun, vì ba nữa.
Tú thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng anh vẫn không thể thoát khỏi nỗi lo lắng. Anh biết mọi thứ chưa kết thúc. Lập chỉ vừa trải qua một cơn bất ổn nhỏ, và tương lai có lẽ sẽ còn nhiều khó khăn hơn nữa.
Đêm ấy, khi Mun đã ngủ yên trên giường nhỏ, Tú vẫn ngồi bên cạnh Lập. Anh nắm chặt tay cậu, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt người yêu. Lập đã mệt mỏi thiếp đi, nhưng đôi mày vẫn cau lại như đang chìm trong giấc mơ không yên.
Tú:* thầm nghĩ*Hồng Ân, tôi sẽ không để cô nhởn nhơ lâu hơn nữa đâu. Hãy chờ đi, tôi sẽ lấy lại tất cả những gì cô đã gây ra cho gia đình tôi.
---
Đêm khuya trong bệnh viện, ánh đèn mờ nhạt phủ lên không gian một vẻ tĩnh lặng đến lạ. Tú đã ngủ gục bên giường Lập, tay vẫn nắm chặt tay cậu như để giữ cậu khỏi rơi vào bất kỳ cơn hoảng loạn nào. Anh Hồng Khoa cũng lo lắng nên đã đưa bé Mun về phòng làm việc của mình để ngủ vì tránh cho bé chứng kiến thêm cảnh tượng đau lòng này mà làm ảnh hưởng đến tâm lý
"Lập nằm đó, ánh mắt mở to, trống rỗng nhìn lên trần nhà. Đột nhiên, cậu cảm thấy căn phòng lạnh đi, một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng khiến Lập khẽ rùng mình. Cậu khép mắt lại, tưởng rằng đó chỉ là một cảm giác thoáng qua."
"Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, Lập giật mình. Trước mặt cậu, một bóng dáng nhỏ bé đang đứng đó, mờ ảo và lung linh như một ảo ảnh. Đó là một đứa bé chừng vài tháng tuổi, làn da trắng hồng, đôi mắt to tròn, nhưng vẻ mặt lại buồn bã đến nhói lòng."
Lập:Con... con là ai?*cậu run rẩy hỏi, giọng khàn đặc.*
''Đứa bé không trả lời. Nó chỉ đứng đó, nhìn Lập bằng ánh mắt như trách móc nhưng cũng đầy yêu thương. Rồi, nó bước lại gần giường, đôi bàn tay nhỏ xíu vươn lên chạm nhẹ vào bàn tay của Lập.''
"Ngay khi cảm nhận được sự chạm vào ấy, tim Lập nhói lên. Một dòng ký ức ùa về như cơn bão. Những ngày tháng mang thai, niềm hy vọng về một gia đình trọn vẹn, và rồi... nỗi đau đớn khi mất đi sinh linh bé nhỏ này"
Lập:Con... là con của baba sao?"
"Cậu bật khóc, đôi tay run run muốn chạm vào đứa bé, nhưng khi vừa với tới, nó tan biến như một làn khói mỏng."
Lập:* ngồi bật dậy, hét lớn*Đừng đi mà! Baba xin lỗi! Baba không giữ được con... Baba sai rồi!
Tiếng hét của Lập khiến Tú giật mình tỉnh giấc. Anh vội ôm lấy cậu, giữ chặt để cậu không làm đau chính mình.
Tú:Lập, em sao vậy? Anh đây, đừng sợ!* Tú trấn an, nhưng Lập vẫn vùng vẫy, nước mắt không ngừng rơi.*
Lập:Con... con của em... Nó vừa ở đây... Tú ơi... Nó trách em... Em không bảo vệ được con....*cậu thổn thức, giọng nói đứt quãng đầy đau đớn.*
Tú:* ôm chặt cậu hơn, mắt đỏ hoe* Không ai trách em cả, Lập à. Anh biết em đau lắm, nhưng anh và Mun vẫn ở đây với em. Chúng ta sẽ vượt qua tất cả. Con mình nó cũng không muốn em như thế này đâu...
"Lập vẫn khóc, cả người run rẩy trong vòng tay của Tú. Cậu cứ gọi tên đứa con đã mất, như muốn níu kéo một điều gì đó đã mãi mãi vuột khỏi tầm tay."
Anh cảm nhận được ngoài khung cửa sổ, gió thổi mạnh, khiến cành cây lay động như những bàn tay nhỏ đang vẫy chào. Và đâu đó trong không gian tĩnh mịch, một tiếng cười khẽ vang lên, như lời tạm biệt đầy yêu thương của đứa bé với bố mẹ mình.
_______________________
"Quay lại chuyện của Hồng Ân"
'Hồng Ân bước vào căn hộ của mình, ném túi xách lên sofa, cảm giác đắc thắng hiện rõ trên gương mặt. Nhưng vừa đóng cửa, cô bỗng cảm thấy một cơn lạnh buốt thấu xương lan khắp người. Căn phòng tối om, đèn nhấp nháy kỳ lạ như bị lỗi"
Ân:Quái lạ... Sao lạnh thế này?
"Hồng Ân rùng mình, lấy tay xoa xoa cánh tay, cố bật đèn lên nhưng bóng đèn chớp tắt, không chịu sáng hẳn."
"Khi cô định quay người lại, một giọng cười trẻ con vang lên, nhỏ nhưng đầy ám ảnh."
"Cô Ân....."
'Hồng Ân giật mình, quay phắt lại nhưng không thấy ai. Cô nuốt nước bọt, bàn tay run rẩy mò lấy điện thoại để bật đèn pin. Ánh sáng le lói từ màn hình chiếu vào không gian u ám của phòng, và rồi cô nhìn thấy nó.'
"Một đứa bé, tầm 3 tháng tuổi, đang bò dưới sàn, đôi mắt to tròn đen nhánh, nhưng trong đôi mắt ấy lại tràn đầy oán hận. Nó nhìn thẳng vào Hồng Ân, rồi bật ra tiếng khóc ré lên."
Ân:KHÔNG! Không thể nào!"Hồng Ân hét lên, lùi về phía sau* Mày không có thật! Mày không tồn tại!
"Đứa bé cười khúc khích, đôi tay nhỏ bé chỉ thẳng vào cô, từng bước bò lại gần. Cả căn phòng dường như chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng mờ nhạt từ đèn pin chiếu vào đôi mắt của đứa bé."
"Cô đã làm gì tôi?Cô nhớ không?"
"Hồng Ân giật mình, bước lùi lại, đôi chân run rẩy"
Ân:Không... tao không làm gì cả! Mày không phải con tao, tao không quen mày!
Đứa bé cười nhạt, rồi thì thầm đầy ma mị: "Cô không quen... nhưng cô đã giết tôi... Cô khiến tôi không được thấy baba và ba...Tôi chưa được sinh ra để đến với kiếp này nữa! TÔI KHÔNG THỂ THA THỨ
"Tiếng khóc lẫn tiếng hét của đứa bé ngày càng lớn hơn, vang dội khắp căn phòng. Hồng Ân ôm đầu, gào thét, cố che đi tiếng ồn ấy, nhưng vô ích. Cô chạy đến cửa, định mở để thoát ra ngoài, nhưng tay nắm cửa như đông cứng, không thể xoay được. Rồi bỗng im đi một lúc"
'Đột nhiên, một bàn tay lạnh ngắt chạm vào vai cô từ phía sau.'
"Hồng Ân quay lại, chỉ để đối diện với khuôn mặt đầy máu của đứa bé. Đôi mắt của nó nhìn xoáy sâu vào cô, như muốn kéo cô vào bóng tối vĩnh viễn."
"Cô cướp một kiếp người của tôi thì tôi cũng có quyền cướp nó lại... hahahahahahahahaha"
"Tiếng la thất thanh cùng với sự hoản loạn của cô ta phá tan màn đêm "
____________________________
Hello mấy bà nha còn mấy ngày nữa là Tết rồi nên là tui xin phép off vài tuần nha, mong mấy bà vẫn ủng hộ các chap tiếp theo của tôi viết
Chap này có thể bị nổi da gà tí nhưng mà như vậy câu chuyện mới có phần tiếp diễn sau nữa, đừng hỏi tôi vì sao có nhiều cách khác để tiếp tục câu chuyện mà tại sao lại chọn cách nó hơi creepy vậy thì tại tôi muốn cho nó có kịch tính ạ vì bản thân tôi cũng muốn đổi mới lạ một tí
Thôi tôi nói đến đây thôi hẹn qua Tết chúng ta tiếp tục nha, đừng quên Nhà Gia Tiên của anh Lập mình sẽ công chiếu vào ngày 21/2 nha
Pai pai mọi người ăn Tết vui vẻ nha
Xem rồi nhớ vote cho tui nha
Thank~~~❤️
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro