Tập 48: Con nhớ baba lắm!

Cũng đã mấy ngày trôi qua vô cùng nặng nề Lập cũng nằm gần 1 tuần rồi,bé Mun vẫn ở chung với anh Hồng Khoa để Tú tập trung lo cho Lập. Ông bà cũng muốn lên để giúp cho Khoa và Tú nhưng Khoa ngăn lại nên chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại cho ông Khanh và bà Nguyệt nghe (tức là ba mẹ của Khoa và Tú) vì bữa giờ mẹ của Lập bữa giờ bỏ ăn vì lo lắng cho cậu mà tiều tụy nên cũng muốn lên Sài Gòn mà lại không được

'Cuộc gọi video call của Khoa và ba mẹ '

Khoa: Dạ thôi ba mẹ cứ ráng lo cho bác Phương phụ bác Sáng đi ạ, rồi tình hình như thế nào con sẽ báo ạ!

Bà Nguyệt:Ráng lo cho cháu đi nghen hong, Lập có gì là con giúp liền nha phụ thằng Tú nữa bữa giờ mẹ cũng nghĩ nó cũng mệt mỏi nhiều lắm rồi

Khoa: Dạ con tắt nha mẹ,ba mẹ nghỉ ngơi đi ạ!Có gì con gọi nữa cho ạ

'Cuộc gọi kết thúc '

'Bé Mun cầm bình sữa và bức tranh mà đã vẽ tặng cho Lập mà ngồi khóc tức tưởi '

Khoa:*chạnh lòng nhẹ* Mun của cậu nín nè,sao có chuyện gì nói cậu nghe!

Mun:*nức nở* Con...con...con..con nhớ ....*càng ngày tiếng khóc càng lớn*

Khoa:*ôm bé Mun vào lòng mà cũng không kiềm đc cảm xúc* Rồi cậu biết rồi! Con nhớ baba lắm đúng không ?

Mun: *ôm chặt bình sữa, giọng lạc đi vì nức nở*Baba có giận con không? Sao baba không ôm con nữa? Con ngoan mà... con đâu có hư đâu...

'Hồng Khoa nhìn đứa nhỏ trước mặt mà lòng nhói đau. Anh bước lại, nhẹ nhàng ôm bé Mun vào lòng, bàn tay to lớn vỗ nhẹ lưng bé trấn an.'

Khoa: *dỗ dành*Mun của cậu ngoan lắm, baba không có giận Mun đâu Baba chỉ đang mệt thôi, nghỉ ngơi một chút rồi sẽ lại ôm Mun mà, chịu không?

Mun: *vẫn nức nở, dụi mặt vào vai Khoa*Nhưng... nhưng con nhớ baba lắm... con muốn baba ôm con ngủ...

"Nghe vậy, Hồng Khoa khẽ thở dài, siết nhẹ vòng tay để dỗ dành bé Mun. Anh biết lúc này dù nói gì cũng chẳng thể làm dịu đi nỗi nhớ trong lòng đứa nhỏ, chỉ có thể kiên nhẫn ôm chặt, cho bé một chút hơi ấm tạm thời."

Khoa: *dỗ dành, giọng trầm ấm*Mun của cậu ngoan lắm, baba không có giận Mun đâu. Baba chỉ đang mệt thôi, nghỉ ngơi một chút rồi sẽ lại ôm Mun mà, chịu không?

Mun: *vẫn khóc thút thít, bám chặt lấy áo Khoa*Nhưng... nhưng con nhớ baba lắm... con muốn baba ôm con ngủ... con muốn baba đọc truyện cho con nghe... con muốn baba hôn con một cái...

"Khoa nghe mà nghẹn cả lòng. Anh biết dù có nói gì đi nữa cũng chẳng thể làm dịu nỗi nhớ trong lòng đứa nhỏ. Bé Mun chỉ mới ba tuổi, làm sao hiểu được chuyện này? Bé chỉ biết rằng baba bỗng nhiên không còn ôm mình mỗi đêm, không còn hôn trán chúc ngủ ngon nữa. Và điều đó khiến bé sợ hãi"

"Khoa nhẹ nhàng nâng bức tranh Mun vẽ lên. Trong tranh có ba người: bé Mun, ba Tú và baba Lập. Giữa hình vẽ ấy, bé còn cẩn thận tô một trái tim màu xanh. Anh khẽ vuốt lại những nét vẽ còn nhòe đi vì nước mắt bé rơi xuống."

Khoa: *cười nhẹ, giọng an ủi*Mun nè, con có biết không? Baba thương Mun nhất trên đời đó. Baba chỉ đang bệnh thôi, không phải không muốn ôm Mun đâu. Giờ Mun phải ngoan, chờ baba khỏe lại, lúc đó baba sẽ ôm Mun thật lâu luôn, chịu hông?

"Bé Mun mếu máo, nhìn bức tranh rồi lại dụi đầu vào vai Khoa. Một lúc sau, bé lí nhí nói nhỏ"

Mun: Mun sẽ ngoan... Mun sẽ vẽ nhiều tranh đẹp tặng baba... Mun chỉ cần baba khỏe lại thôi...

"Nghe câu nói ấy, Khoa siết chặt vòng tay, khẽ vuốt mái tóc mềm của đứa cháu nhỏ. Trong lòng anh chợt thầm hứa: "Lập à, em phải mau khỏe lại... Em còn có một đứa nhỏ đang mong chờ em lắm đây này..."

---

"Sau khi dỗ dành một hồi, bé Mun bắt đầu thấm mệt vì khóc quá nhiều. Bé dụi đầu vào ngực Hồng Khoa, hơi thở dần trở nên đều hơn, nhưng đôi mắt vẫn còn ươn ướt. Khoa nhẹ nhàng đặt bé xuống giường, kéo chăn đắp cho bé. Ngay lúc đó, cánh cửa phòng khẽ mở ra, Tú bước vào, gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi."

"Anh đã ở trong phòng bệnh cả ngày dài, chăm lo cho Lập không ngơi nghỉ. Thấy Mun nằm co ro trên giường, anh lại càng đau lòng hơn. Đứa nhỏ của anh, chỉ mới ba tuổi nhưng đã phải chịu quá nhiều tổn thương.

Tú: *giọng khàn khàn vì mệt*Mun sao rồi anh?

*Hồng Khoa nhìn Tú, thở dài."

Khoa: Nó nhớ Lập quá, khóc từ nãy đến giờ. Anh dỗ mãi mới chịu nằm xuống nè!

"Tú siết nhẹ nắm tay, bước lại gần giường, ngồi xuống cạnh Mun. Bé vẫn chưa ngủ hẳn, đôi mắt mơ màng ngước lên nhìn Tú. Khi nhận ra đó là ba mình, bé liền bật dậy, nhào vào lòng anh."

Mun: *giọng nức nở, ôm chặt lấy Tú* Ba ơi... Mun nhớ ba... Mun nhớ baba...

"Tú ôm trọn bé vào lòng, bàn tay to lớn vỗ nhẹ lưng dỗ dành. Cảm giác bé Mun bám chặt lấy mình, run rẩy trong vòng tay làm anh càng thêm đau lòng."

Tú: *giọng trầm ấm, dỗ dành*Ba biết mà... Ba biết Mun nhớ baba lắm...

"Bé Mun dụi đầu vào vai Tú, giọng nhỏ xíu nhưng đầy ấm ức."

Mun: *lí nhí*Baba có bỏ Mun không ba? Baba không thương Mun nữa hả?

"Tú nghe mà tim như thắt lại. Anh lập tức nâng mặt bé Mun lên, ánh mắt tràn đầy sự chắc chắn"

Tú: *giọng nghiêm túc*Không bao giờ! Baba thương Mun nhất mà, làm sao bỏ Mun được. Baba chỉ đang mệt thôi, nghỉ ngơi một chút là sẽ về với Mun liền, chịu không?

Mun: *chớp chớp mắt, giọng vẫn còn nấc nhẹ* Thật không ba? Baba sẽ về với Mun thật hả?

Tú: *cười nhẹ, hôn lên trán bé*Thật. Mun tin ba không?

"Bé Mun nhìn Tú, ánh mắt vẫn còn chút do dự, nhưng cuối cùng cũng nhẹ gật đầu. Bé dụi vào lòng ba mình, khẽ thì thầm"

Mun: Mun tin ba...

"Tú khẽ thở phào, siết chặt vòng tay ôm bé vào lòng. Anh sẽ làm tất cả để giữ vững gia đình này, để Mun không phải sống trong lo sợ và để Lập có thể bình an quay trở về"

'Rồi Tú cũng lấy ít thuốc mà anh Khoa đưa để cho Lập uống và quay trở lại phòng bệnh, tới phòng bệnh anh khẽ khép cửa lại, đứng thẫn thờ một lúc trước khi quay người đi về phía của Lập.

"Lúc mở cửa bước vào, Tú vẫn thấy Lập ngồi im lặng trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ. Cậu không khóc, cũng không có phản ứng gì khi Tú bước đến bên cạnh."

Tú:Lập, anh về rồi

'Tú dịu dàng lên tiếng, kéo một chiếc ghế ngồi xuống đối diện cậu.'

"Lập không đáp, đôi mắt vẫn trống rỗng, như thể những lời nói của Tú chẳng thể chạm đến cậu.'

"Tú thở dài, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Lập, nhẹ nhàng xoa dịu"

Tú:Anh biết em đang rất đau… nhưng anh ở đây mà, anh sẽ không để em một mình đâu.

"Một cơn gió nhẹ thổi qua khung cửa sổ, làm lay động tấm rèm trắng. Bất giác, Lập khẽ chớp mắt, rồi cậu cúi đầu, thì thầm một câu gần như vô thức:"

Lập:Mun… sao rồi?

Tú:* siết chặt tay Lập, giọng nói dịu dàng như để trấn an*Mun vẫn ổn. Con nhớ em lắm, lúc nãy còn đòi vào đây ngủ chung với em nữa đó!

Lập:* hơi run lên, bàn tay cậu nắm lấy tay Tú yếu ớt nhưng lại đầy khẩn cầu* Đừng để con bé lại một mình… Nó sẽ sợ…

Tú:* gật đầu, giọng nói chắc chắn* Anh biết,Mun có anh và anh Khoa, có ông bà nội ngoại yêu thương. Và quan trọng hơn hết, con bé có em. Em vẫn là baba của con mà, đúng không?

"Lập không nói gì, chỉ cúi đầu, hai bờ vai run rẩy."

Tú:*nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng, vòng tay ôm chặt lấy người thương*
Từ từ thôi, không cần vội. Anh sẽ ở đây với em, đợi em từng chút một… Dù có thế nào, em vẫn là gia đình của anh!

"Cả căn phòng chìm trong im lặng. Chỉ có tiếng tim đập của hai người hòa vào nhau, chậm rãi nhưng kiên định."

"Tú biết, dù Lập vẫn chưa thể hoàn toàn tỉnh táo, nhưng ít nhất, trong tận sâu tâm hồn cậu, vẫn còn một tia sáng le lói—một sợi dây kết nối với những người mà cậu yêu thương nhất."
Và vì điều đó, Tú sẽ không bao giờ buông tay.

"Sau khi Tú an ủi Lập, cậu cũng dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh."

'Tú nhẹ nhàng đỡ Lập nằm xuống giường, kéo chăn đắp cho cậu rồi ngồi xuống bên cạnh, mắt không rời khỏi gương mặt tiều tụy của người mình yêu. Đã mấy ngày rồi, Lập chẳng có lấy một giấc ngủ ngon, tâm trí lúc nào cũng rơi vào trạng thái mơ hồ, lúc tỉnh lúc mê'

Tú:* thở dài, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu* Em ngủ đi, anh ở đây với em!

"Gió đêm khẽ lùa qua khe cửa sổ, mang theo một luồng khí lạnh lẽo. Tú rùng mình một chút, nhưng ngay sau đó lại cảm giác có thứ gì đó rất quen thuộc len lỏi trong không gian. Một hơi thở nhẹ như gió thoảng, một luồng khí ấm áp không thuộc về thế giới này…"

'Anh khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.'
Bỗng nhiên, một giọng nói non nớt vang lên, nhẹ nhàng như tiếng chuông gió

“Ba…”

"Tú giật mình, cả người cứng đờ
Anh đảo mắt nhìn xung quanh phòng nhưng không thấy ai. Chỉ có Lập vẫn đang say ngủ bên cạnh, hơi thở yếu ớt nhưng dần ổn định hơn."

Tú:… Ai đó? *Tú khẽ cất tiếng, nhưng không ai đáp lại.*

"Anh nhíu mày, định nghĩ rằng có lẽ mình quá mệt nên sinh ra ảo giác. Nhưng rồi, ngay khoảnh khắc ấy, một bóng hình nhỏ nhắn xuất hiện ngay bên mép giường
Một cậu bé chỉ mới vài tháng tuổi, làn da trắng hồng, đôi mắt to tròn trong veo. Bé mặc một chiếc áo sơ sinh trắng tinh, bàn tay nhỏ xíu bấu nhẹ vào thành giường, ngẩng đầu nhìn Tú với ánh mắt ngây thơ nhưng ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm"

“Ba…” Bé lại khẽ gọi.

"Tú cảm giác tim mình thắt lại. Cả người anh cứng đờ, hơi thở bỗng chốc trở nên nặng nề."

Tú:Con… là ai?Sao sao lại gọi chú là ba?

"Anh vẫn đang không hiểu tại sao cậu bé này lại gọi mình là "ba" nhưng mà anh vẫn có cảm giác gì đó quen thuộc với linh hồn nhỏ này nhưng có thứ gì đó cản anh để không nhận ra "

"Tú nuốt khan, chậm rãi cúi người xuống, định đưa tay chạm vào bé, nhưng ngay khi đầu ngón tay anh sắp chạm tới, bé lại lùi về phía sau một chút, ánh mắt long lanh đầy tiếc nuối"

“Ba không nhận ra con sao?” Giọng bé rất nhỏ, tựa như sợ làm ai đó thức giấc.

"Tú khựng lại, bàn tay siết chặt. Cổ họng anh khô khốc, lý trí bảo anh rằng đây không phải chuyện bình thường, nhưng trái tim lại đau nhói một cách khó hiểu!"

Tú:*Anh lắc đầu, giọng khàn đặc*Chú xin lỗi nhưng chú không biết con là ai hết!!

"Bé chớp chớp mắt, rồi khẽ cúi đầu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy mép áo. Một nỗi buồn mơ hồ thoáng qua gương mặt non nớt ấy"

“Không sao…” Bé khẽ nói, giọng điệu vẫn dịu dàng. “Ba sẽ nhớ ra con thôi…”

"Sau đó, bé từ từ lùi lại, cơ thể nhỏ nhắn dần trở nên trong suốt dưới ánh đèn mờ ảo của bệnh viện."

'Trước khi hoàn toàn biến mất, bé mỉm cười, một nụ cười mang theo sự dịu dàng cùng một chút tiếc nuối'

“Con sẽ chờ ba…”

_______________________
Hi mấy bà nha định là sẽ off 1,2 tuần lận mà thôi tại mình có idea mà không viết thì sợ sẽ quên nên là tui đăng chap sớm hơn dự kiến hihi ☺️
Ăn Tết xong mn được lì xì nhiều hăm nè?
A quên và cũng như là ủng hộ các chap tiếp theo của tui nhaa, thấy hay thì vote cho tui nha 💦

Hẹn mọi người chap sau

Thank~~❤️

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro