Sau buổi tối gặp gỡ tại quán bar, Tưởng Thư Đình trở về nhà với tâm trạng bồi hồi. Hình ảnh Hàn Gia Lạc vẫn đọng lại trong tâm trí cô, từ nụ cười nhẹ nhàng đến cách chị ấy từ chối khéo léo lời đề nghị của mình. Thư Đình biết rằng Gia Lạc không phải là người dễ dàng để tiếp cận, nhưng càng khó khăn, cô lại càng cảm thấy hứng thú. Cô quyết định sẽ tìm cách liên lạc với chị ấy, nhưng phải thật khéo léo để không khiến Gia Lạc cảm thấy phiền.
Thư Đình bắt đầu suy nghĩ về những mối quan hệ xung quanh mình. Cô nhớ rằng Gia Lạc làm trong lĩnh vực bất động sản, và cô có một người bạn thân cũng đang hoạt động trong ngành này. Đó là Thanh Ngọc Văn, một người bạn từ thời đại học, hiện đang là giám đốc một công ty bất động sản lớn.
Thư Đình nhấc điện thoại lên và gọi cho Ngọc Văn.
"Alo, Ngọc Văn đây," giọng nói quen thuộc vang lên.
"Văn ơi, em là Thư Đình đây. Em có chuyện muốn nhờ chị giúp," Thư Đình nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm.
"Ồ, Thư Đình à, lâu lắm không nghe tiếng em. Có chuyện gì vậy?" Ngọc Văn hỏi.
"Chị có biết chị Hàn Gia Lạc không? Chị ấy làm trong lĩnh vực bất động sản, chuyên tư vấn và bán nhà," Thư Đình hỏi.
Ngọc Văn suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Hàn Gia Lạc à? Nghe quen quen. Để chị check lại danh sách khách hàng xem sao."
Sau vài phút, Ngọc Văn nói: "À, đúng rồi. Chị ấy từng hợp tác với công ty chị một vài dự án. Sao em hỏi vậy?"
Thư Đình mỉm cười: "Em muốn nhờ chị giới thiệu em với chị ấy. Em có một dự án nhỏ, muốn nhờ chị ấy tư vấn."
Ngọc Văn cười khúc khích: "Ồ, vậy à? Được thôi, để chị liên hệ với chị ấy rồi bảo chị ấy gọi cho em nhé."
Thư Đình cảm thấy nhẹ nhõm: "Cảm ơn chị nhiều lắm!"
Hai ngày sau, Hàn Gia Lạc đang bận rộn với lịch làm việc dày đặc thì nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
"Alo, chào chị, em là Tưởng Thư Đình đây. Chị có nhớ em không?" giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Gia Lạc hơi ngạc nhiên nhưng vẫn lịch sự đáp lại: "Ồ, chào em. Dĩ nhiên chị nhớ em rồi. Em có chuyện gì không?"
Thư Đình mỉm cười: "Em có một dự án nhỏ, muốn nhờ chị tư vấn. Chị Ngọc Văn đã giới thiệu em với chị."
Gia Lạc gật đầu: "À, vậy à. Được thôi, em có thể gửi thông tin cho chị, chị sẽ xem và tư vấn cụ thể."
Thư Đình vui mừng: "Cảm ơn chị nhiều lắm! Em sẽ gửi thông tin cho chị ngay."
---
Qua những lần trao đổi công việc, Thư Đình dần dần hiểu hơn về con người của Gia Lạc. Cô nhận ra rằng, để có được sự tin tưởng của chị ấy, cô cần phải chân thành và tôn trọng không gian riêng của chị.
Một buổi tối, sau khi hoàn thành một phần của dự án, Thư Đình mời Gia Lạc đi ăn tối để cảm ơn sự hỗ trợ của chị. Gia Lạc đồng ý, và hai người lại có thêm cơ hội trò chuyện.
"Chị ơi, em cảm ơn chị rất nhiều vì đã giúp đỡ em trong thời gian qua," Thư Đình nói, ánh mắt đầy chân thành.
Gia Lạc mỉm cười: "Không có gì đâu em. Chị cũng học được nhiều điều từ em."
Thư Đình cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô biết rằng, mình đang dần tiến gần hơn đến trái tim của Gia Lạc. Nhưng cô cũng hiểu rằng, để có được tình cảm của chị ấy, cô cần phải kiên nhẫn và chân thành hơn nữa.
Sau buổi tối ăn uống thân mật, Tưởng Thư Đình và Hàn Gia Lạc dần trở nên gần gũi hơn. Mặc dù công việc bận rộn, hai người vẫn thường xuyên trao đổi qua điện thoại và tin nhắn. Thư Đình luôn tìm cách để tạo ra những cơ hội gặp gỡ, dù chỉ là những khoảnh khắc nhỏ.
Một ngày nọ, Thư Đình nhận được tin nhắn từ Gia Lạc:
*"Em có rảnh chiều nay không? Chị muốn nhờ em xem qua một vài tài liệu liên quan đến dự án của chúng ta."*
Thư Đình không ngần ngại trả lời ngay:
*"Dạ, em rảnh ạ. Em sẽ đến văn phòng chị lúc 3 giờ được không?"*
Gia Lạc đồng ý, và Thư Đình bắt đầu chuẩn bị cho buổi gặp gỡ. Cô biết rằng đây không chỉ là cơ hội để bàn công việc, mà còn là dịp để cô thể hiện sự quan tâm và chân thành của mình.
---
Khi Thư Đình đến văn phòng của Gia Lạc, cô được chào đón bằng một nụ cười ấm áp. Gia Lạc mời cô vào phòng làm việc, nơi ngăn nắp và thoáng đãng với những tài liệu được sắp xếp gọn gàng.
"Em ngồi đi, chị sẽ lấy tài liệu cho em xem," Gia Lạc nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chuyên nghiệp.
Thư Đình ngồi xuống, ánh mắt không rời khỏi Gia Lạc. Cô nhận ra rằng, mỗi lần gặp chị ấy, cô lại cảm thấy một sự thu hút kỳ lạ. Không chỉ là vẻ ngoài xinh đẹp, mà còn là sự thông minh và cách chị ấy xử lý công việc một cách tự tin.
Sau khi xem qua tài liệu, Thư Đình đưa ra một vài ý kiến của mình. Gia Lạc gật đầu tán thành:
"Em có con mắt nhạy bén đấy. Chị rất thích cách em phân tích vấn đề."
Thư Đình mỉm cười, cảm thấy vui vì được khen ngợi. Cô nhân cơ hội này để hỏi thêm về cuộc sống của Gia Lạc:
"Chị ơi, ngoài công việc, chị thường làm gì vào thời gian rảnh vậy?"
Gia Lạc suy nghĩ một chút rồi trả lời:
"Chị thích đọc sách và đi du lịch. Đó là cách chị thư giãn sau những ngày làm việc căng thẳng."
Thư Đình gật đầu:
"Em cũng thích đọc sách lắm. Chị có thể giới thiệu cho em vài cuốn sách hay được không?"
Gia Lạc cười:
"Được chứ. Chị sẽ gửi cho em danh sách một vài cuốn sách chị thích."
---
Qua những cuộc trò chuyện như vậy, Thư Đình dần hiểu hơn về sở thích và tính cách của Gia Lạc. Cô cố gắng tạo ra những điểm chung để hai người có thể gần gũi hơn. Một lần, khi biết Gia Lạc thích cà phê, Thư Đình đã mời chị ấy đến một quán cà phê nhỏ mà cô vô tình phát hiện.
"Chị ơi, em tìm được một quán cà phê rất đẹp, view nhìn ra thành phố. Chị có muốn đi cùng em không?" Thư Đình hỏi, giọng điệu đầy hào hứng.
Gia Lạc đồng ý, và hai người đã có một buổi chiều thư giãn bên nhau. Không gian yên tĩnh và ấm cúng của quán cà phê khiến cho cuộc trò chuyện trở nên sâu sắc hơn. Thư Đình cảm nhận được rằng, Gia Lạc đang dần mở lòng với cô.
---
Một buổi tối, sau khi cùng nhau tham dự một sự kiện công việc, Thư Đình và Gia Lạc đi dạo bên bờ sông. Không khí mát mẻ và ánh đèn thành phố lung linh tạo nên một khung cảnh lãng mạn.
"Chị ơi, em cảm thấy rất vui khi được ở bên chị," Thư Đình nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc.
Gia Lạc nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:
"Chị cũng vậy. Em là một người rất đặc biệt."
Thư Đình cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô biết rằng, đây là thời điểm thích hợp để bày tỏ cảm xúc của mình. Nhưng cô cũng hiểu rằng, Gia Lạc là người cẩn trọng và cần thời gian để mở lòng.
---
Sau buổi tối dạo bên bờ sông, Thư Đình và Gia Lạc trở nên thân thiết hơn bao giờ hết. Những cuộc trò chuyện của họ không chỉ xoay quanh công việc mà còn mở rộng sang những chủ đề cá nhân, từ sở thích đến những ước mơ nhỏ bé trong cuộc sống. Thư Đình cảm nhận được rằng, Gia Lạc đang dần mở lòng và tin tưởng cô hơn.
Một ngày nọ, Gia Lạc gọi điện cho Thư Đình:
*"Em có rảnh cuối tuần này không? Chị muốn mời em đi xem triển lãm nghệ thuật. Chị nghe nói có một triển lãm rất hay về tranh sơn dầu."*
Thư Đình không giấu nổi sự vui mừng:
*"Dạ, em rảnh ạ! Em rất muốn đi cùng chị."*
---
Cuối tuần đến, Thư Đình và Gia Lạc cùng nhau đến triển lãm. Không gian trưng bày đầy màu sắc và sáng tạo, những bức tranh sơn dầu sống động như kể lại những câu chuyện riêng. Thư Đình thích thú ngắm nhìn từng tác phẩm, đôi lúc dừng lại để trao đổi với Gia Lạc về ý nghĩa đằng sau mỗi bức tranh.
"Em thấy bức này thế nào?" Gia Lạc chỉ vào một bức tranh trừu tượng, màu sắc rực rỡ nhưng đầy bí ẩn.
Thư Đình suy nghĩ một chút rồi trả lời:
"Em nghĩ bức tranh này thể hiện sự hỗn loạn và bình yên trong tâm hồn con người. Những mảng màu đối lập nhưng lại hài hòa với nhau."
Gia Lạc gật đầu, ánh mắt đầy ngưỡng mộ:
"Em có con mắt nghệ thuật đấy. Chị cũng cảm nhận được điều đó."
Hai người tiếp tục dạo quanh triển lãm, chia sẻ với nhau những góc nhìn và cảm xúc. Thư Đình cảm thấy hạnh phúc vì được ở bên Gia Lạc, được lắng nghe và chia sẻ những điều nhỏ bé nhưng ý nghĩa.
---
Sau khi rời triển lãm, Gia Lạc đề nghị:
"Chị đói rồi, em có muốn đi ăn tối cùng chị không?"
Thư Đình đồng ý ngay lập tức. Hai người tìm đến một nhà hàng nhỏ, không gian ấm cúng và thực đơn đa dạng. Trong bữa ăn, Gia Lạc kể cho Thư Đình nghe về những chuyến du lịch của mình, những nơi chị đã từng đến và những kỷ niệm đáng nhớ.
"Chị thích nhất là lần đi đến một ngôi làng nhỏ ở Ý. Không khí ở đó rất yên bình, con người thân thiện và ẩm thực thì tuyệt vời," Gia Lạc kể, ánh mắt lấp lánh.
Thư Đình lắng nghe chăm chú, cảm nhận được niềm đam mê và sự tự do trong con người Gia Lạc. Cô mỉm cười:
"Em cũng mong một ngày được đi du lịch nhiều như chị. Em chưa có nhiều cơ hội khám phá thế giới."
Gia Lạc nhìn cô, giọng điệu nhẹ nhàng:
"Rồi em sẽ có cơ hội thôi. Chị tin rằng em sẽ làm được nhiều điều lớn lao."
---
Khi bữa tối kết thúc, hai người cùng nhau đi dạo trên con phố nhỏ, ánh đèn vàng hắt xuống tạo nên khung cảnh lãng mạn. Thư Đình cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cô biết rằng đây là thời điểm thích hợp để bày tỏ cảm xúc của mình.
"Chị ơi, em có điều muốn nói," Thư Đình bắt đầu, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm.
Gia Lạc quay sang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:
"Em cứ nói đi, chị đang lắng nghe."
Thư Đình hít một hơi thật sâu:
"Em cảm thấy rất hạnh phúc khi được ở bên chị. Chị là người khiến em cảm thấy được quan tâm và hiểu rõ hơn về bản thân mình. Em... em thích chị."
Gia Lạc im lặng một chút, ánh mắt đầy xúc động. Chị nhẹ nhàng nắm tay Thư Đình:
"Chị cũng cảm nhận được tình cảm của em. Chị cần thời gian để suy nghĩ, nhưng chị muốn em biết rằng, chị rất trân trọng những gì em dành cho chị."
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro