2.Ánh trăng trắng và bóng đèn vàng
Yên Chi cẩn thận ủ ấm chiếc khăn len tự móc, định sáng mai sẽ mang tới phòng tranh. Cô biết anh không hẳn muốn cô tới, song cô vẫn hy vọng. Tự huyễn hoặc rằng nếu mình tiếp tục dịu dàng, có lẽ anh sẽ nhìn cô thêm một lần.
Buổi tối, Tần Hạo bước ra khỏi phòng làm việc, bắt gặp Yên Chi đứng bên cửa. Trên tay cô là cặp vé mời.
"Em muốn cùng anh đi." Câu nói nhỏ thôi, nhưng len được vào giữa khoảng im lặng dài thêm của anh.
"Yên Chi, em cứ nghỉ ngơi đi. Anh bận lắm." Giọng anh vẫn nhẹ, nhưng lại dựng lên một bức tường. Anh chạm tay lên vai cô, không phải vỗ về mà là dời nhẹ cô khỏi lối đi.
Khoảnh khắc ấy, trái tim Yên Chi thắt lại. Song, nụ cười của cô vẫn dịu: "Em hiểu." Cô không cãi, không níu.
Đêm hôm đó, cô mở hộp thuốc. Viên nitroglycerin nhỏ xíu nằm trơ trọi giữa lòng bàn tay. "Đừng khóc, Yên Chi." Cô dặn mình. "Anh ấy chưa từng hứa sẽ yêu em."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro