Chương 3:Tui biết đó là bạn, dù cả thế giới có mờ nhòe💖😋

Có một điều mà tui không thể lý giải nổi cho tới giờ.
Tui bị cận. Cận nặng luôn á. Mỗi lần gỡ mắt kính ra là cảnh vật xung quanh trở nên mờ nhòe, như đang sống trong thế giới sương mù vậy.

Vậy mà... lạ lắm nghen.
Giữa đám đông lộn xộn, trong hành lang nhòe nhoẹt ánh nắng, chỉ cần bạn ấy xuất hiện, chỉ cần cái bóng lưng quen thuộc lướt qua, là tui biết ngay — "à, là bạn đó rồi".

Không cần thấy mặt.
Không cần nghe giọng.
Chỉ cần bóng lưng ấy là đủ để tim tui nhận ra.

Có thể người khác sẽ nghĩ: "Ủa trời, bóng lưng ai mà chẳng giống nhau?"
Nhưng với tui, bóng lưng của bạn ấy... có gì đó rất riêng. Từ dáng đi, cái cách bạn đeo cặp trên vai, đến việc bạn hay đưa tay lên gãi đầu khi đang suy nghĩ. Từng chi tiết nhỏ nhặt đó, trái tim tui đã thuộc nằm lòng như công thức toán học quen thuộc vậy.

Cận hay không cận cũng không quan trọng nữa.
Vì rõ ràng, khi thích một người đủ nhiều,
thì đôi mắt có mờ đến mấy... trái tim cũng nhìn thấy được. 💛

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro