Chương 21

Sau khi trở về lớp học, không khí của lớp có hơi trầm xuống một lúc, mà học sinh trong lớp tất nhiên đều cảm nhận được sát khí hừng hực ở góc cuối lớp kia.

Doãn Kì kéo ghế sát ra phía ngoài còn Hiệu Tích kéo sát về phía trong, dù ngồi cùng bàn nhưng hai người giống như sống hai thế giới khác nhau vậy.

"Hiệu Tích, cậu định chiến tranh lạnh với cậu ấy thật hả?" Tô Mặc quay xuống, nói nhỏ với cậu.

Hiệu Tích liếc Doãn Kì một cái, "Tôi không thèm chiến tranh lạnh với cậu ta!"

Tiếp theo chỉ nghe tiếng Doãn Kì đập bàn một cái rồi đứng dậy mở cửa sau của lớp, lạnh lùng bỏ đi.

Tô Mặc bị dọa đến kinh người, không dám mở miệng nữa liền quay đầu lên.

Hiệu Tích mắng anh trong lòng: Đi được thì đi luôn đi nha!

Mà quả thật là sau đó Doãn Kì đi luôn.

Tất cả tiết buổi chiều anh cũng không trở lại lớp, giáo viên hỏi lý do là thế nào thì lớp trưởng Khương Hải cũng bao che nói là sức khỏe Doãn Kì không tốt nên xin nghỉ. Giáo viên hoàn toàn tin tưởng những học sinh ngoan nên cũng không truy cứu nữa.

Năm giờ mười lăm phút, tay Hiệu Tích thì thu dọn đồ đạc vào cặp còn tâm trí thì cứ càng nghĩ càng bay cao, không nhớ là cậu suy nghĩ đến thứ gì đầu tiên mà trong đầu lại gợi cho cậu một ký ức.

Chính là ký ức về hôm cậu say mèm, ôm lấy cổ Doãn Kì xuống xe.

"Hình như tôi thinh thích cậu rồi..."

"Thích kiểu gì?"

"Không biết nữa... Chỉ là, chỉ là cảm thấy thiếu cậu tôi sẽ không vui."

Đúng là thiếu cậu tôi không vui thật.

"Hiệu Tích?" Mạch Nguyên quơ tay trước mặt cậu, như đang muốn kéo hồn cậu về.

Hiệu Tích hả một tiếng, ngơ ngác nhìn cậu ta: "Sao cậu lại ở đây?"

Mạch Nguyên giúp cậu thu dọn nốt sách vở còn lại, "Muốn cùng cậu đi về."

"Cậu không ở ký túc mà?"

"Tôi đưa cậu về, được chưa?" Mạch Nguyên búng nhẹ trán cậu, "Bánh macaron hay thắc mắc."

Hai người bước ra khỏi lớp học, rồi Mạch Nguyên đưa cậu về ký túc xá. Khi Hiệu Tích mở cửa bước vào, ánh mắt có chút hụt hẫng vì Doãn Kì không có ở đây.

Không đi học cũng không ở ký túc xá, tâm trạng Hiệu Tích nhất thời rối bời không biết rằng Doãn Kì đã đi đâu vào lúc này, chút nữa có về không?

'Cạnh' một tiếng, cửa phòng mở ra, Hiệu Tích ngay lập tức chạy ra nhưng người trước mặt cậu không phải là Doãn Kì mà là Chung Nhất Trác.

Chung Nhất Trác ôm gối ngủ và một balo, cười trừ nói: "Anh Mẫn nói tôi đổi phòng với anh ấy."

"Cậu ấy có nói đổi bao lâu không?" Hiệu Tích gấp gáp hỏi lại.

Chung Nhất Trác không suy nghĩ mà trả lời, "Khoảng một tuần."

Chiến tranh lạnh rồi, chiến tranh lạnh thật rồi!

Chung Nhất Trác mang đồ vào phòng, "Cậu đừng có lo, nói là một tuần nhưng chắc sẽ đổi lại nhanh thôi."

Hiệu Tích cắn cắn môi ừm một tiếng rồi lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Nhiệm vụ của Chung Nhất Trác không phải là đổi phòng với Doãn Kì rồi thôi, còn phải có thêm nhiệm vụ chăm sóc Hiệu Tích thay anh, bảo vệ Hiệu Tích thay anh.

Trước khi đổi phòng, Doãn Kì còn nói cho cậu ta nghe thói quen của Hiệu Tích. Là mỗi tối trước khi đi ngủ anh sẽ lấy một ít dâu tây cho cậu ăn và một ly sữa nóng, như vậy Hiệu Tích sẽ ngủ ngon hơn không còn giật mình mà bật khóc giữa đêm nữa.

Chưa hết, khi ngủ không được tắt hết đèn nếu đã tắt hết thì phải mở đèn ngủ để trấn an Hiệu Tích, vì Hiệu Tích sợ bóng tối.

Còn rất nhiều điều Doãn Kì dặn dò Chung Nhất Trác trước khi đổi phòng nhưng ba điều cậu ta kể trên là ba điều quan trọng nhất, Chung Nhất Trác cũng không thuộc dạng người nhiều chuyện thích luyên thuyên nên việc của người khác, cậu ta chỉ là chăm sóc Hiệu Tích như lời anh Mẫn đã nói.

Quen biết với Doãn Kì gần một năm trời, Chung Nhất Trác chưa từng thấy Doãn Kì quan tâm ai đến như vậy, có khi sở thích của cậu ta và La Mậu thì Doãn Kì không nhớ nhưng của Hiệu Tích thì lại thuộc như là được thường xuyên trả bài.

Khi Hiệu Tích tắm xong cũng vừa kịp lúc Chung Nhất Trác đem cơm hộp vào, cái này cũng nằm trong nhiệm vụ của cậu ta, quan tâm chuyện ăn uống của Hiệu Tích.

"Cậu mau ra đây ăn đi cho nóng." Chung Nhất Trác mở hộp cơm bỏ lên bàn.

Hiệu Tích cảm ơn cậu ta, ngồi vào bàn bắt đầu ăn.

Còn Chung Nhất Trác thì mở cửa qua phòng bên cạnh báo cáo hoàn toàn nhiệm vụ ăn uống, xong thì quay về tắm rửa sạch sẽ.

Hiệu Tích vừa ăn cơm, vừa lướt QQ của trường xem tin tức của chuyện buổi sáng, cậu vẫn chưa có ý định bỏ cuộc điều tra qua câu chuyện kỳ quái này.

Một bài đăng nhanh chóng thu hút cậu, với tiêu đề "Chuyện kinh dị về phòng tự học của một năm trước lại tiếp tục rồi." dưới bài đăng đó là rất nhiều bình luận, càng lướt Hiệu Tích thấy đám người này càng hăng còn tạo hẳn một link để chia sẻ về câu chuyện này.

Hiệu Tích gan dạ ấn vào, một đoạn chat hiện lên.

Thì ra đây là một phòng chat ẩn danh, mọi người có thể kể lại chuyện bọn họ đã trải qua ở phòng tự học và cùng nhau thảo luận về những hiện tượng siêu nhiên như tin đồn đã nói.

Người qua đường số 1: Trước khi chuyện này xảy ra, thú thật tôi đã nhìn thấy một hồn ma ở đó!

Người qua đường số 2: Kể nghe xem nào.

Người qua đường số 3: Có kinh dị như lời đồn không vậy? Có nhìn thấy mặt của hồn ma đó không vậy?

Người qua đường số 1: Tôi muốn rớt tim ra ngoài!

Người qua đường số 4: Gương mặt có xinh đẹp không?

Người qua đường số 5: Bị điên à? Đã là hồn ma còn muốn xinh đẹp?

Người qua đường số 1: Đừng cãi nhau, để tôi kể cho nghe.

Người qua đường số 7: Mau mau kể nghe!!

Người qua đường số 1: Dạo trước tôi thường hay cùng bạn bè đến phòng tự học vào buổi tối để ôn bài, nhưng ngày hôm đó ma xui quỷ khiến thế nào mà bạn bè tôi đều không chịu đi nên tôi quyết định đi một mình.

Người qua đường số 2: Sao cậu không bị ma xui quỷ khiến?

Người qua đường số 3: Lầu trên nói nhảm gì vậy?

Người qua đường số 4: ?

Người qua đường số 5: ??

Người qua đường số 6: ???

Người qua đường số 7: ????

Người qua đường số 1: ????? bây giờ có muốn nghe kể chuyện không?

Không biết là có bao nhiêu người qua đường tham gia vào phòng chat nhưng điện thoại của Hiệu Tích lại rung không ngừng, rất nhiều người đang hối thúc người qua đường số 1 kể tiếp câu chuyện cho bọn họ nghe.

Người qua đường số 1: Xin lỗi nhé! Vừa đi vệ sinh nên trả lời chậm trễ, giờ thì tiếp tục câu chuyện nè. Tiếp đó tôi một mình đến phòng tự học, khi đến rồi thì bên trong phòng đã có người sẵn là hai bạn nam cùng khối (tôi không tiện nói tên) ba bọn tôi cùng ngồi một bàn làm bài ôn tập. Đến tám giờ thì bảo vệ lên giục bọn tôi về phòng ký túc xá nên bọn tôi tranh thủ dọn dẹp đồ ra về, nhưng khi ba bọn tôi chỉ mới đứng dậy thì một cuốn sách ở tủ đựng cuối phòng đột nhiên rơi xuống.

Người qua đường số 3: Nghe hoảng vậy!

Người qua đường số 5: Đm!

Người qua đường số 2: Đến đoạn kinh dị chưa?

Người qua đường số 6: Nghe tiếp đi!

Người qua đường số 7: Sau đó thì sao?

Người qua đường số 1: Một cậu bạn gan dạ đã nói với hai bọn tôi đợi cậu ta, sau đó cậu ta đã đi đến nhặt cuốn sách đó lên. Nhưng khi cậu ta nhìn rõ lại, thì nó lại là cuốn album hình tập thể của khối mười một. Đáng sợ hơn là sau khi cuốn album đó rơi xuống lại mở ra đúng trang có tấm hình của nữ sinh đã tự sát trước kia!

Người qua đường số 6: Nếu là tôi chắc tôi không có gan đi lại nhặt lên đâu.

Người qua đường số 2: Rồi xong.

Người qua đường số 1: Nhìn thấy gương mặt cậu ta tái đi, tôi cũng đi lại và chính mắt tôi đã nhìn thấy tấm hình đó! Rồi đột nhiên cậu bạn đứng ở phía cửa hét lên đầy sợ hãi, hai đứa bọn tôi mới hoàn hồn vội cất cuốn album đó rồi chạy về phía cậu ấy. Cậu ta không mở miệng nói gì chỉ run rẩy chỉ tay về góc cửa sổ, sau tấm rèm cửa sổ lại có một bóng nữ sinh thấp thoáng, lúc này thì ba đứa sợ quá nên cong chân bỏ chạy, bỏ luôn tập sách và tự hứa là sẽ không bao giờ đến đó vào buổi tối nữa!

Người qua đường số 4: Người anh em, chuyện cậu kể có là 100% sự thật không vậy?

Người qua đường số 1: 100% sự thật!

Người qua đường số 3: Ai mà dám đến đó nữa!

Người qua đường số 5: Nữ sinh sáng nay chắc là bị dọa đến điên đầu rồi.

Người qua đường số 2: Tôi thấy cô ấy khóc lóc và cầu xin nhiều lắm!

Sau khi nghe xong câu chuyện Hiệu Tích rời phòng chat và lướt thêm một lượt trên QQ trường, cậu nhìn thấy một bài viết vừa mới được đăng cách đây hai mươi mấy phút, nội dung còn giật gân hơn câu chuyện mà người qua đường số 1 kể trong phòng chat lúc nãy.

Một tài khoản tên Phụ Thúc Đại Trư đăng bài nói rằng mình đã chụp được vài tấm ảnh có hồn ma của nữ sinh đó.

Hiệu Tích có hứng thú lắm, cậu liền nhắn tin cho tài khoản đó nói là muốn xem.

Chưa đầy hai phút bên kia đã trả lời, nói với cậu rằng nếu muốn xem thì đến một điểm hẹn sau đó còn gửi định vị cho cậu, hẹn cậu bảy giờ tối mai đến.

Hiệu Tích nhìn cái tên Phụ Thúc Đại Trư này thì nửa ngờ nửa tin, có ai trên đời lại đặt tên bản thân là lợn to* chứ?

Nhưng nhìn địa điểm cũng gần khu ký túc của cậu, nói thẳng ra là một con hẻm nhỏ bên cạnh trường cậu, thấy không có gì nguy hiểm nên Hiệu Tích đã đồng ý luôn.

-
(*) Trư là lợn, Đại là to, ghép lại là lợn to, Đại Trư là tên được đặt theo một cách nói đồng âm ngược mà người ta thường hay dùng để đặt biệt danh cho bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #yoonseok