tuong cong

Chương 1: Hắn gọi ta là nương tử (1)

“Nương tử, nương tử, ngươi không cần chạy mà…” An Nguyệt Quân mang vẻ mặt “bị chồng ruồng bỏ”, một bộ dáng đáng thương hề hề nhìn Diệp Khê Thiến đang lửa giận ngút trời, cặp mi chớp chớp, mặt xấu hổ đỏ bừng, miệng nhỏ nhắn anh đào nhìn mê người, ánh mắt ướt át long lanh ngập nước, phảng phất ý tưởng nếu nàng không đáp ứng liền trực tiếp khóc ra. (ách, Quân ca ca sao giống con gái quá)

Diệp Khê Thiến quay đầu lại hung tợn nói: “Nghe cho rõ, ta đã nói rất nhiều lần, ta không phải nương tử của ngươi!”

“Chính là. . . Chính là. . .” An Nguyệt Quân dừng lại nói.

“Nhưng mà cái gì!” Diệp Khê Thiến nghiến răng nghiến lợi nói.

“Chính là ngươi chính là ta nương tử của ta.” An Nguyệt Quân khúm núm nói.

Diệp Khê Thiến tức giận đi tới trước mặt hắn, gắt gao nắm chặt xiêm y của hắn uy hiếp: “Ngươi nếu tái gọi ta là nương tử, ta liền biến mặt của ngươi khắp chỗ đều là hoa!” (ý là Thiến tỷ sẽ tát cho Quân ca mí bạt tay đó muh). Diệp Khê Thiến sắp điên rồi, nàng tự nhiên bị bắt cóc, bị ám toán, tỉnh lại đã thấy tới cái nơi mà chim không sống nổi, chó không nghe tiếng sủa này. Cái đó nàng cũng có thể chấp nhận, cái không hiểu nỗi chính là tại sao bên cạnh còn có người nhìn chằm chằm vào nàng, còn không ngừng gọi nàng là nương tử? Ông trời ơi, nàng bất quá chỉ là một tên bồi bàn nho nhỏ, không tài cũng không sắc, như thế nào lại gặp chuyện như vậy!

An Nguyệt Quân nụ cười sáng lạn, sáng như tuyết, mắt thẳng tắp nhìn chăm chú nàng, một chút cũng không lấy sự uy hiếp của nàng để ở trong lòng. Diệp Khê Thiến nuốt nước miếng, người nầy lớn lên hảo mê người, gương mặt trắng hồng, lông mi thật dài như hai cánh quạt chớp chớp, cái miệng nhỏ nhắn, đỏ bừng lại xảo, mắt xếch hẹp dài lóe tia sáng hồn nhiên, quả thực nhất định làm cho người ta muốn phạm tội. (quả thật là miêu tả Quân ca còn đẹp hơn con gái nữa)

Diệp Khê Thiến nhìn hắn không chút cảm động, chậm chậm nói: “Như thế nào, ngươi không sợ sao?” Nói xong, kiễng mủi chân, tay đã không tự giác nắm lấy cái cằm của hắn. Người này – da mặt thật là không bình thường – bóng loáng nhẵn nhụi a. Không giống nàng, dùng rất nhiều đồ trang điểm cao cấp, kết quả cũng không bằng hắn, thật làm người ta oán giận a.

An Nguyệt Quân cũng không ngăn trở, vô tội nói: “Bởi vì nương tử sẽ không làm như vậy.”

“Tại sao?” Diệp Khê Thiến nhẹ nhẹ nói, khẩu khí tràn ngập nguy hiểm.

“Bởi vì nương tử rất ôn nhu a.” An Nguyệt Quân mắt xếch hẹp dài chứa đựng ôn nhu, ghé sát bên tai nàng nhẹ nhàng mà nói. Hơi thở phả ra như cái hôn vẫn còn trên phản phất trên mặt nàng, rồi lập tức rời đi.

“Ngươi. . .” Diệp Khê Thiến mặt đỏ lên, lắp bắp nói.

“Nương tử trên người thơm quá nha.” An Nguyệt Quân làm nũng nói, (ặc, ta chảy máu mũi) mục quang chợt lóe, phút chốc ôm chầm lấy nàng để hai gò má mủm mỉm của nàng ghé vào trước ngực, dùng sức cọ xát, mắt nheo lại, ánh mắt dày, mơ hồ thấy có chút duệ quang.

Diệp Khê Thiến ba – một tiếng đẩy ra, đưa tay vuốt ve nói: “Ngươi, sau này cách xa ta ít nhất mười thước!!!”

“Nương tử. . .” An Nguyệt Quân ủy khuất nói.

“Ngươi không phải là kẻ không có đầu óc, dựa vào cái gì lại lần đầu tiên gặp mặt liền nhận nương tử?” Diệp Khê Thiến nhìn hắn ăn mặc không tầm thường, đảo mắt nhìn chung quanh, ánh mắt thâm trầm nhìn hắn thật lâu, bổng nhiên chuyển từ thô lỗ thành rất là ôn nhu, nàng cười híp mắt hỏi: “Tướng công, ngươi là không phải rất có tiền?”

An Nguyệt Quân một lúc sững sờ, mục quang chợt lóe, “Cũng không phải rất có tiền, chỉ bất quá là nuôi được nương tử.”

Diệp Khê Thiến mặt mày hớn hở, hí hửng nói: “Vậy đi, chúng ta đi nhanh đi.” Lập tức có ý muốn lôi kéo.

“Nương tử, đi đâu?”

“Ngươi vừa mới gọi cái gì?” Diệp Khê Thiến cười híp mắt hỏi.

“Nương tử nha.” An Nguyệt Quân trái lại trả lời.

“Tướng công có phải hay không phải nuôi nương tử ni?” Diệp Khê Thiến thật giống như đang nói chuyện với tiểu hài tử, theo sau nghĩ vỗ vỗ đầu của hắn, nhưng bàn tay đến một nửa bỗng dừng lại, nha, trường như vậy cán bộ cao cấp ma?

An Nguyệt Quân gật đầu.

“Còn không dẫn đường!”

An Nguyệt Quân lôi kéo tay nàng rời đi, âm thầm ha hả cười một tiếng, lập tức nhìn bộ dáng nắm tay của bọn họ, trong mắt lưu quang tràn đầy thích thú, ánh mắt thấp xuống, trên khuôn mặt tuyệt mỹ vung lên nụ cười nhất mạt kinh vi trời đất, vô cùng mị hoặc, nhẹ giọng nói: “Nương tử, ngươi nhất định là của ta, trốn không thoát.”

Đi ở trên đường, Diệp Khê Thiến đột nhiên hỏi: “Uy, ngươi tên gì?”

An Nguyệt Quân mân trứ cái miệng nhỏ nhắn không để ý tới nàng, mặt lộ sinh khí, nhìn bộ dáng khoảng một thước tám của hắn, hành động như vậy không hề gây cho người ta cảm giác ác ý gì, ngược lại làm cho người ta có chút đau lòng.

“Làm sao vậy?” Vừa mới rồi không phải còn tốt sao? Như thế nào đột nhiên liền nóng giận ni? Đều nói lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển. Không nghĩ tới nam nhân tâm càng khó có thể nắm lấy.

“Phu quân.” An Nguyệt Quân buồn bã nói một câu.

Diệp Khê Thiến đầu tiên là sững sờ, lập tức nghĩ lại, “Xì” cười một tiếng, vừa cười vừa nói: “Này có cái gì hảo so đo.”

An Nguyệt Quân lại nổi sinh khí, buông tay nàng ra, một mình một người đi.

Nhìn phiếu cơm trường kỳ đi, Diệp Khê Thiến chỉ có thể đuổi theo nói: “Phu quân, cái này cũng tốt lắm a.” Nói xong đảo cặp mắt trắng dã.

An Nguyệt Quân vừa lòng gật đầu nói: “An Nguyệt Quân.”

Diệp Khê Thiến chỉ có thể lắc đầu buồn cười, thiệt là giống như một tiểu hài tử vậy.

Đi khoảng một giờ, Diệp Khê Thiến vẫn không thấy dấu hiệu có đường ra, liền vỗ vỗ cánh tay, cười híp mắt hỏi: “Tiểu Quân, rừng này lớn lắm sao? Vì sao đi lâu như vậy cũng không ra ngoài được?”

An Nguyệt Quân vừa nghe nàng xưng hô, đáy mắt hiện lên một tia thỏa mãn, lập tức chớp chớp mắt, không nhìn nàng, có chút ủy khuất nói: “Nương tử, ngươi không muốn chúng ta cùng đi sao?”

“Như thế nào, như thế nào lại như vậy, chúng ta tiếp tục đi thôi.” Diệp Khê Thiến sợ hắn bỏ lại nàng nói. Người này thay đổi bất thường, nàng hoàn toàn suy nghĩ theo không kịp hắn, ai, nàng có phải hay không già rồi?

Đại khái lại đi một giờ, Diệp Khê Thiến thật sự có chút chịu không được , liền đẩy An Nguyệt Quân đi ở phía trước nói: “Tới cùng còn có bao lâu sẽ tới?”

Hoàn toàn yên tĩnh…

Diệp Khê Thiến có chút kỳ quái, chạy đến trước mặt hắn, cầm tay áo hỏi: “Tướng công, như thế nào không nói?”

An Nguyệt Quân một đôi mắt tà mị lộ ra vô tội, thẳng tắp địa nhìn nàng, dè dặt cười làm lành, nói: “Nương tử, đi có mệt hay không, có muốn … hay không nghỉ ngơi?”

Diệp Khê Thiến mắt nhìn chung quanh, nhíu nhíu mày, nói: “Bỏ đi, nơi này cũng không có chỗ ngồi nghỉ ngơi, chúng ta đi ra ngoài rồi nói sau.”

An Nguyệt Quân nhìn vẻ mặt kiên quyết của nàng, nhẹ giọng nói: “Nương tử, ta xem ngươi cũng mệt mỏi, cũng nên ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.”

Nói xong cũng không đợi nàng phản ứng, lập tức chạy đến cái cây phía trước, lấy từ trên người mình ra một khối y phục trãi ở trên mặt đất. Diệp Khê Thiến thấy vậy liền cau mày, trong mắt đau lòng a, y phục tốt như vậy liền trực tiếp làm hỏng. An Nguyệt Quân hướng nàng huy phất tay, cười hì hì gọi: “Nương tử, nương tử, mau tới đây.”

Diệp Khê Thiến chạy tới, cũng không nói tiếng cám ơn, đặt mông an vị ngồi xuống.

chương 2 : lại bị đánh lén

An Nguyệt Quân ân cần ngồi vào chỗ trống bên cạnh nàng, cười híp mắt nói: “Nương tử, có mệt hay không? Có muốn tướng công giúp ngươi xoa bóp chân hay không?”

Diệp Khê Thiến vươn hai cái chân, vẻ mặt chờ mong nói: “Tốt.”

An Nguyệt Quân yêu mỵ câu hồn, hai mắt hiện lên nhất mạt tà ác, trên mặt khước vẫn là một vẻ hồn nhiên, trên cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng còn lưu lại một cái chấm nước nhỏ, nhìn thật hấp dẫn a. (a a a Quân ca cố tình dụ dỗ kìa)

Diệp Khê Thiến nhìn một chút bèn nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói thầm: “Người này thật hấp dẫn người ta a. Xem ra hắn làm tướng công ta thật đúng là không thiệt thòi, nên giữ thật tốt phiếu cơm trường kỳ này a.” (chậc chậc, thật háo sắc a, giống ta ha ha)

Diệp Khê Thiến tuy nói thầm nhưng tất cả đều lọt vào trong tai An Nguyệt Quân, trên mặt hắn nụ cười càng thêm sáng lạn, ngữ khí ôn nhu cơ hồ có thể nổi trên mặt nước, làm nũng nói: “Nương tử. . Nương tử. . . Nương tử. . . .”

“Làm sao vậy?”

“Nương tử, xiêm y của ngươi thật là kỳ quái, ta như thế nào chưa từng thấy qua?” An Nguyệt Quân tay chính xoa xoa bắp chân nàng, thuận tiện sờ sờ quần bò của nàng, nghi hoặc hỏi. (Quân ca ơi Quân ca, e bái phục ca sát đất, lợi dụng thấy sợ lun ^-^)

“Ba!” Diệp Khê Thiến dùng sức vỗ lên tay hắn mắng: “Ngươi cái loại háo sắc bại hoại! Kỳ lạ thì làm sao?”

An Nguyệt Quân vội vàng thu hồi tay của mình, trong mắt tràn ngập ôn nhu vừa tà mị ủy khuất nói: “Nương tử, ta giúp ngươi nắn chân nha.”

“Xí, giúp ta nắn chân hội mò vào bên trong chớ gì?” Diệp Khê Thiến châm chọc địa nói. (he he còn không phải)

“Nương tử, ta không lợi dụng ngươi đâu.” An Nguyệt Quân nhỏ giọng nói “Mặc dù rất muốn.” (phụt, sặc nước)

Diệp Khê Thiến mắt nheo lại, nhãn lộ hung quang, hung tợn nói: “Ngươi vừa nói cái gì?”

An Nguyệt Quân liều mạng lắc đầu, trong miệng liền hô: “Nương tử. . . Nương tử, ta chưa nói cái gì, ngươi nghe lầm.”

“Có thật không?” Diệp Khê Thiến hoài nghi nhìn hắn, trên mặt viết hai cái chữ thật to: không tin!

An Nguyệt Quân gật đầu lia lịa, trong mắt gợi lên tà mị nhất mạt vui vẻ, ngẩng đầu nhìn, đã trở lại vẻ hồn nhiên, nói: “Nương tử, ngươi nhất định phải tin ta.” (sao cảm giác Quân ca giống con sói trong Cô Bé Quàng Khăn Đỏ quá vậy ta)

“Tốt lắm tốt lắm, tin ngươi là được.” Diệp Khê Thiến nhìn trời một chút, đứng lên, quay đầu nhìn về phía hắn, nói: “Trời sắp tối rồi, mau đi thôi.”

An Nguyệt Quân mắt nhìn nàng, dè dặt địa nói: “Nương tử.”

“Gì nữa?”

Diệp Khê Thiến thẳng tắp theo dõi hắn, thấy vậy An Nguyệt Quân trong lòng vừa thoáng lên cái, nàng đã theo sau mở miệng: “Ngươi là không phải có việc muốn nói với ta?”

An Nguyệt Quân suy nghĩ một lát, nói: “Nương tử, ngươi biết đường ra ở đâu sao?”

Diệp Khê Thiến vừa nghe sợ ngây người, chỉ chốc lát phản ứng lại, “Phanh” trực tiếp cho An Nguyệt Quân một quyền, trong miệng mắng: “Mẹ kiếp, ngươi không biết đường ngươi còn dắt ta đi lâu như vậy, có phải hay không có chủ tâm?”

An Nguyệt Quân một bên trốn một bên cầu xin tha thứ: “Nương tử tha mạng, nương tử tha mạng.” Khóe miệng lại lộ ra một tia mỉm cười, rất khinh, lại làm cho người cảm giác rất hạnh phúc. (dễ xương quá à ^^)

Đang chạy, An Nguyệt Quân đột nhiên ngừng lại, mắt lộ ra cảnh giới, quét nhìn chung quanh, ngữ khí lạnh như băng nói: “Đi ra.”

Diệp Khê Thiến cảm giác được rất kỳ quái, nhìn An Nguyệt Quân đột nhiên biến lãnh, trong lòng đánh một cái rùng mình. Ngữ khí này, nghe thật đáng sợ, có thể hay không là nàng cảm giác sai ni?

Nàng nghi hoặc đến trước mặt hắn hỏi: “An Nguyệt Quân, làm sao vậy?”

An Nguyệt Quân không trả lời, chỉ là kéo nàng ra phía sau lưng, tiếp tục lãnh thanh nói: “Đi ra, đừng làm ta mất kiên nhẫn.”

Vừa dứt lời, nháy mắt bốn phía trong rừng cây liền xuất hiện rất nhiều Hắc y nam tử, trong đó một cái nam tử nhìn An Nguyệt Quân hung hăng nói: “Lãnh Diện Ngọc Quân, hôm nay là ngày chết của ngươi!”

Nghe hắn nói Diệp Khê Thiến ở phía sau thầm than, tại sao lại có người đuổi giết hắn, nàng đi theo chẳng phải sẽ không may? Tuy nói phiếu cơm trường kỳ rất trọng yếu, nhưng mạng nhỏ của nàng quan trọng hơn a. Xem ra sau khi ra khỏi chỗ quỷ quái này, nàng với hắn nên đường ai nấy đi.

Giờ phút này, trên mặt An Nguyệt Quân mặc dù bình tĩnh vô cùng, nhưng Diệp Khê Thiến có thể cảm giác quanh người hắn nồng đậm sát khí.

Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, tiếng cười tràn ngập cuồng ngạo, theo sau nói: “Chỉ bằng các ngươi?”

Những lời này đã thành công chọc giận đám Hắc y nhân trước mắt, Diệp Khê Thiến trong lòng đã kêu rên, người này như thế nào còn vuốt râu cọp a, muốn tìm chết sao. Hắn muốn chết cũng đừng nghĩ kéo theo nàng nha.

Trong đám một Hắc y nhân tức giận nói: ” Lãnh Diện Ngọc Quân, tiếp chiêu.” Nói xong, kiếm liền thẳng tắp nhắm hắn đâm tới, An Nguyệt Quân cũng nhẹ nhàng lôi nàng theo, liền dễ dàng tránh được tập kích của hắn. Hắn lại theo sát đánh mấy chiêu, nhưng vẫn không thấy có gì hiệu quả.

Hắc y nhân thấy tập kích không thành, có chút thẹn quá hóa giận, quay người lại nói: “Mọi người cùng nhau lên.”

Diệp Khê Thiến nhìn nhiều người như vậy, vô cùng sốt ruột, không suy nghĩ liền nói ra : “Chậm đã, các ngươi nhiều người như vậy vây đánh một người, còn gì anh hùng hảo hán!” Lời vừa ra khỏi miệng liền lập tức hối hận không thôi, trời ạ, nàng như thế nào như vậy a, hồ đồ, thật là hồ đồ, xem ra hôm nay nàng là khó thoát khỏi cái chết .

“Chỉ cần giết Lãnh Diện Ngọc Quân, chúng ta không lo hảo hán lại như thế nào?” Trong đó một cái Hắc y nhân mở miệng nói.

An Nguyệt Quân vừa nghe lời của nàng, sát khí liền hoàn toàn biến mất thành một cỗ ấm áp địa khí tức, trong mắt hắn lộ vẻ thỏa mãn, hài lòng nói: “Nương tử, ngươi đây là lo lắng cho ta sao?”

Diệp Khê Thiến nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã, người này cũng quá tự mình đa tình a, tức giận nói: “Đừng tự mình đa tình, ta là bản thân lo lắng cho ta.”

“Nương tử?” Hắc y nhân hỏi ngược lại một câu.

Chỉ là giọng nói chưa dứt, hắn cũng đã là thi thể ở riêng, đầu lăn vài bước liền ngừng lại. (eo ơi!) Còn lại Hắc y nhân hoảng sợ nhìn An Nguyệt Quân, thần thái kinh khủng , còn chưa thấy rõ hắn là như thế nào xuất thủ, một người liền đã chết.

An Nguyệt Quân lạnh lùng nói: “Nương tử cũng là các ngươi gọi sao?” Trong mắt sát khí đã thành một tầng dày.

Diệp Khê Thiến len lén nhìn An Nguyệt Quân, mắt ra sức chớp chớp, nàng có phải hay không xuất hiện ảo giác? Vừa mới rồi ánh mắt của hắn như thế nào màu tím? Nhìn cái nữa cũng đã khôi phục bình thường .

Hốt nhiên nghĩ đến, hắn vừa mới dễ dàng liền giải quyết một người, xem ra võ công của hắn rất cao . Nghĩ đến đây, liền ngăn nụ cười thật to, nịnh nọt nhìn hắn nói: “Phu quân?” Thanh âm mềm mại liền được Diệp Khê Thiến muốn ói nói ra.

An Nguyệt Quân quay đầu, một đôi mắt cười đến loan loan, khóe miệng cũng hơi hơi giơ lên, hỏi: “Nương tử, chuyện gì?”

Diệp Khê Thiến tiếp tục nói: “Phu quân, ta phải dựa vào ngươi .”

An Nguyệt Quân gật đầu, vui vẻ địa nói: “Nương tử, yên tâm đi.”

Diệp Khê Thiến vẫn còn tự hỏi, lại thấy An Nguyệt Quân đã lôi kéo tay nàng, muốn hướng phía trước mà đi. Nàng tức thì tỉnh táo lại, nhìn người trên đất, mở to hai mắt, trong đầu trống rỗng! Này, này là tình huống nào? Vì sao trước sau vài giây, người đều là đứt tay đứt chân ? Tốc độ này không phải là quá nhanh sao.

An Nguyệt Quân đắc ý dào dạt mà đưa mặt thấu đáo trước mặt nàng, ánh mắt nháy nháy nhìn nàng nói: “Nương tử, phu quân ta là không phải rất lợi hại?” Tuy nhiên, cầm tay nàng liền nắm thật chặt, đáy mắt hiện lên một tia khẩn trương. Nàng hội sợ sao? Sợ hắn giết người như ngóe, thủ đoạn tàn nhẫn, sợ hắn là yêu nghiệt, nhưng lại dường như … Vừa nghĩ nàng sợ hắn làm hắn tim đập không thôi, mắt đẹp lộ vẻ hãi dị nhìn nàng, nàng có thể không bao giờ cho hắn đến gần, trong lòng cảm giác như có gì đó đâm đau.

Diệp Khê Thiến cũng không nói một lời, cau mày trầm tư.

chương 3 : Đến chợ

An Nguyệt Quân mục quang sâu sắc, thận trọng nhìn nàng, tâm căng thẳng, chuyện hắn sợ nhất sẽ xảy ra sao? Hắn có thể không cần ánh mắt của người khác, nhưng nếu là nàng hắn không thể đón nhận. Tâm đang không ngừng xáo trộn, chỉ có thể vô thức gọi: “Nương tử, nương tử, nương tử…”

Hồi lâu sau, Diệp Khê Thiến đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, tràn ngập mong chờ hỏi: “Phu quân, ánh mắt của ngươi có phải hay không hội biến thành màu tím?”

An Nguyệt Quân yết hầu thắt chặt, không biết nên nói gì, lại nghe Diệp Khê Thiến thì thào tự nói: “Chẳng lẽ vừa mới chỉ là ảo giác? Ánh mắt thật đẹp.”

An Nguyệt Quân chết lặng nhìn nàng. Thật đẹp? Chẳng lẽ không là quỷ dị, không phải yêu nghiệt sao? Hắn có điểm choáng váng, đáy lòng liền nảy lên một cổ nhàn nhạt vui sướng.

“Phu quân, võ công của ngươi có phải hay không rất lợi hại?” Diệp Khê Thiến tiếp tục hỏi, ánh mắt mở thật to, ý tứ hàm xúc tràn ngập lấy lòng cùng tính toán, không cho người ta cảm giác chán ghét, ngược lại tăng thêm vài phần khả ái.

“Ân, cứ cho là vậy đi.” An Nguyệt Quân hàm hàm hồ hồ trả lời. Hắn liền một tay kéo Diệp Khê Thiến hướng phía trước mà đi.

Diệp Khê Thiến ngẩn người, theo sau than một tiếng, càng không ngừng oán thán: “Hẹp hòi, ta chỉ là muốn học võ công mà thôi.”

An Nguyệt Quân nghe được nàng oán thán, khóe miệng gợi lên tia mỉm cười nhàn nhạt.

Đi một lát, An Nguyệt Quân đột nhiên quay đầu, thương cảm vô tội nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “Nương tử, ta không nhận ra đường.”

“Phanh!”

Diệp Khê Thiến một quyền đánh tới, trong miệng càng không ngừng mắng: “Nguyên lai là kẻ mù đường, đây là ngươi khiến ta đại khai sát giới!”

An Nguyệt Quân mắt tà mị chăm chú nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ủy khuất, nhẹ nhàng mà nói: “Nương tử, ngươi thật hung dữ.”

“Còn có thể càng hung dữ hơn nữa, có muốn hay không thử xem?” Diệp Khê Thiến mi khẽ chớp nhẹ nhàng nói. Sau đó bèn thở dài: “Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Trời đã sắp tối.”

“A.” Diệp Khê Thiến kêu lên một tiếng sợ hãi, liền phát hiện bản thân đã ở giữa không trung chạy như bay. An Nguyệt Quân gắt gao ôm lấy nàng, hắn ở trong gió tung bay, có một loại vẻ đẹp khác.

Cũng không lâu lắm, liền ra khỏi rừng cây, An Nguyệt Quân nhẹ nhàng thả nàng xuống, hai má tuấn mỹ tràn đầy háo hức muốn nhận phần thưởng. Hắn nhìn nàng to mắt hỏi: “Nương tử, chúng ta đã đi ra , có phải hay không nên thưởng?”

Diệp Khê Thiến mắt ti hí, cười cười, ôn tồn hỏi: “Ngươi muốn thưởng như thế nào?”

An Nguyệt Quân bỉu môi hạ thân sát vào nàng, làm nũng nói: “Nương tử, ta muốn hôn nhẹ.”

Diệp Khê Thiến gật đầu, mềm mại nói: “Hảo, nhắm mắt lại.”

An Nguyệt Quân nghe lời nhắm mắt lại, lông mi thật dài hơi hơi chớp chớp, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng mong chờ. Diệp Khê Thiến len lén cười cười, lập tức lấy tay nhẹ nhàng mà chạm vào môi hắn.

An Nguyệt Quân đắc ý dào dạt liền mở mắt ra, đầu tiên là sững sờ, theo sau tay xoa môi của nàng, bất mãn nói: “Nương tử, ta muốn hôn ở đây.”

“Phanh!”

Diệp Khê Thiến lại là một quyền đi tới, mắng: “Ngươi nằm mơ a, ta không muốn nụ hôn đầu tiên lại ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này.”

Không muốn ở chỗ này? Không phải là không cho hắn? An Nguyệt Quân nghe ra hàm nghĩa trong lời nàng nói, ánh mắt hiện lên mỉm cười.

“Đi thôi, đi thôi, ta sắp chết đói rồi.” Diệp Khê Thiến sờ sờ bụng, cất bước đi phía trước.

An Nguyệt Quân lập tức chạy đến bên cạnh nàng, kéo tay nàng, cười híp mắt nói: “Nương tử, chúng ta…”

Diệp Khê Thiến không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, hung tợn nói: “Ngươi câm miệng cho ta!”

Cũng không lâu lắm liền đi tới chợ. Vừa bước vào cửa thành, Diệp Khê Thiến liền ánh mắt mở to hết cỡ, ngạc nhiên nhìn khung cảnh trước mắt, hưng phấn nói: “Thật náo nhiệt, cùng TV thật là giống nhau.”

An Nguyệt Quân thấy nàng thích thú, mắt tà mị hiện lên một tia quỷ dị, theo sau hỏi: “Nương tử, TV là cái gì?”

Diệp Khê Thiến thoáng sững sờ, theo sau ấp úng nói: “Ngạch, dù sao có nói ngươi cũng không hiểu.” Cũng không thể nói với hắn nàng là người của ngàn năm sau, cái này cũng không tránh khỏi quá mức hoang đường, cũng không thể nói cho thỏa đáng.

Đi ở trên đường lớn, tất cả mọi người đều nhìn bọn họ, ánh mắt có chút quái dị, phảng phất giống như kỳ trân dị thú. Diệp Khê Thiến nhìn An Nguyệt Quân một chút, không vui than thở: “Đều là tại ngươi lớn lên hại nước hại dân, dọc theo đường đi ta thấy rất nhiều nữ tử đối với ngươi khuynh tâm a.”

An Nguyệt Quân nghe thấy được trong lời nàng nói có ý vị, yêu mỵ cười cười, mở to mắt nhìn, tinh nghịch nói: “Nương tử có phải hay không cũng đối với ta khuynh tâm ?”

“Ngươi nằm mơ đi.” Diệp Khê Thiến quay đầu đi, nhìn về phía khác thấy rất nhiều người ánh mắt quái dị nhìn về phía này. Nhìn khắp nơi nghi hoặc hỏi: “Phát sinh cái gì ? Tại sao bọn họ đều như vậy nhìn ta.”

An Nguyệt Quân nhịn cười, nói với nàng: “Nương tử, chúng ta nên mua một ít y phục.”

Diệp Khê Thiến tỉ mỉ đánh giá hắn, ngây ngốc nói: “Tới đây gặp ngươi thật tốt.”

An Nguyệt Quân buồn cười chỉ chỉ nàng, Diệp Khê Thiến ngẩn người, lúc này mới phản ứng lại, mặt đỏ lên hỏi: “Y phục điếm ở đâu? Ta muốn lập tức đi.” Trời ạ, nàng còn mặc áo sơmi ô vuông, quần bò bó sát người, rốt cục hiểu vì sao bọn họ đều dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái như vậy nhìn nàng, thật mất mặt a.

An Nguyệt Quân chỉ chỉ phía trước cách đó không xa, nói: “Nương tử, liền…”

Nói chưa xong, chỉ thấy Diệp Khê Thiến trực tiếp phía trước chạy đi , An Nguyệt Quân buồn cười lắc đầu, cũng đi theo.

chương 4 : Đến bố y điếm

“Cô nương, ở đây y phục kiểu gì cũng có, không biết ý cô nương thế nào?” Bố y điếm – điếm tiểu nhị ân cần nói.

“Ân, để ta tự nhìn.” Diệp Khê Thiến vô thức gật đầu, mắt sớm đã bị những thứ vải vóc xinh đẹp ở đây hấp dẫn, đang muốn tiến lên sờ thử, liền phát hiện có người ôm lưng nàng. Nàng quay đầu lại nheo mắt nhìn, không vui nói: “An Nguyệt Quân, ngươi muốn làm gì a?”

An Nguyệt Quân đáy mắt hiện lên một tia gian tà, không thèm để ý lời của nàng, quay sang điếm tiểu nhị kiêu ngạo mà giới thiệu: “Đây là mẫu thân hài tử của ta, xinh đẹp a.” Ánh mắt phảng phất đắc ý dào dạt như chiếm được toàn thế giới, giống như thỏa mãn, lại khả ái mê người.

Điếm tiểu nhị đầu tiên là một phát sững sờ, theo sau lập tức cúi đầu khom lưng nói: “Dạ, dạ, quý phu nhân đích thật là rất đẹp.”

Diệp Khê Thiến bị nói đến đỏ mặt ngượng ngùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí của An Nguyệt Quân, nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng: “An Nguyệt Quân, buông tay!”

An Nguyệt Quân trong mắt đẹp tràn đầy ủy khuất, thẳng tắp nhìn nàng, ôm lưng nàng càng chặt, quay đầu đi, chu môi tức giận nói: “Không tha, không tha, nhất định không tha.” Nương tử, cả đời cũng không tha.

Diệp Khê Thiến nheo mắt lại, kiễng mủi chân, tại bên tai hắn nhẹ nhàng nói nói mấy câu. An Nguyệt Quân mắt phút chốc sáng ngời, nhếch môi, vẻ mặt hưng phấn, cười a a nói: “Nương tử, là thật sự?”

Thấy Diệp Khê Thiến tức giận gật đầu, lúc này hắn mới lưu luyến không nỡ buông tay ra, nói: “Nương tử, nói dối là xấu lắm.”

“Đã biết, đã biết.” Diệp Khê Thiến đi tới trước, miệng không ngừng than thở: “Người này thiệt là, được tiện nghi mà còn khoe mã.” (giống như được voi đòi tiên ý mà)

Diệp Khê Thiến sờ sờ miếng vải trắng, quay đầu nũng nịu nhìn An Nguyệt Quân nói: “Phu quân, ta thích cái này.”

An Nguyệt Quân gật đầu, quay sang điếm tiểu nhị còn đang sửng sờ quát: “Còn ở đó ngơ ngẩn làm chi? Nương tử nhà ta nói thích, còn không mau đi lấy xuống cho nàng.” Đáy mắt hiện lên một tia lãnh ý làm điếm tiểu nhị có chút kinh hãi. Hắn là nhân vật tuyệt không đơn giản.

“Dạ phải” điếm tiểu nhị bước lên phía trước nói, “Phu nhân hảo ánh mắt, đây là tuyết đoạn nổi danh, ti chất bóng loáng, cả nước cũng chỉ có hơn mười khúc, phu nhân muốn lấy một cái sao?”

Diệp Khê Thiến còn chưa nói chuyện, An Nguyệt Quân đã ở phía trước nói: “Đương nhiên muốn, hiện tại liền giúp nàng may một ít xiêm y a.”

“Dạ, xin đợi một lát.” Điếm tiểu nhị đi vào.

Một hồi, một nam tử hơi ít tuổi đi ra, cầm trên tay thước đo đi tới trước mặt bọn họ nói: “Phu nhân, thỉnh đến nội đường, nhượng tiểu nhân giúp người đo y phục.”

Diệp Khê Thiến gật gật đi vào, điếm tiểu nhị nhìn An Nguyệt Quân nói: “Công tử, thỉnh ngài ngồi ngoài này chờ chốc lát.”

Thấy An Nguyệt Quân ngồi xuống, hắn liền vội vàng châm trà, đon đả nói: “Công tử cùng phu nhân đây đã thành thân a?”

An Nguyệt Quân ngẩn người, lập tức gật đầu.

“Khó trách, tình cảm thật là tốt a.” Điếm tiểu nhị nịnh nọt nói.

An Nguyệt Quân nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đáy mắt hiện lên mấy phần vui vẻ, nhàn nhạt nói: “Phải!”

Thời gian trôi qua thật lâu, An Nguyệt Quân trên mặt có chút không kiên nhẫn. Mắt chỉ nhìn bên ngoài, trên mặt mặt không chút thay đổi, thậm chí phát ra khí tức lạnh lùng, làm cho đám nữ tử đi qua chùn bước, chỉ có thể thật xa xa nhìn.

Lúc này, từ trong nội đường truyền đến “Như vậy thật sự có thể sao?”

“Phu nhân, cái xiêm y này thật sự rất thích hợp với ngươi.”

Diệp Khê Thiến nhăn nhó nắm y phục đi ra. An Nguyệt Quân trước sau như một bình tĩnh vô ba, nhưng trong mắt lại như bị gió thổi qua, nổi lên một cái tinh quang.

Một bộ váy áo trắng trong thuần khiết, khoác vào nàng càng tôn thêm nước da trắng trẻo mập mạp. (eo! Thì ra Thiến tỷ béo a!) Đường viền áo ẩn hiện một tia mờ ảo vô cùng thanh lệ. Mái tóc dài dùng khăn lụa màu tím tùy ý quấn quanh, vài sợi tóc rơi ra phất phơ lay động, nhẹ nhàng khoan khoái mang theo một tia quyến rũ.

Hắn lập tức đến bên nàng, gắt gao ôm nàng vào trong ngực, một bộ dáng mê đắm, nũng nịu nói: “Nương tử. . . Nương tử, ngươi thật xinh đẹp.”

“Ba!”

Diệp Khê Thiến đập mạnh vào cánh tay An Nguyệt Quân đang xoa mặt của nàng. Đúng là “tay sói” a, không xác định hỏi: “Thật sự đẹp lắm sao?”

An Nguyệt Quân vuốt vuốt tay mình, dùng sức gật đầu, kiêu ngạo mà nói: “Nương tử của ta như thế nào lại không đẹp?”

“Vậy là tốt rồi.” Diệp Khê Thiến đang ở trên trời rốt cục lại rơi xuống đất nói: “Đi thôi.”

An Nguyệt Quân thanh toán tiền liền đuổi theo, lấy lòng hỏi: “Nương tử, chúng ta hiện tại đi đâu?”

Diệp Khê Thiến bạch liễu tha thướt liếc hắn, nhìn bộ dáng ngu ngốc của hắn nói: “Đương nhiên là đi ăn cơm, chẳng lẽ ngươi không đói bụng sao?”

Diệp Khê Thiến thấy đằng trước có một cái tửu lâu liền đi vào, trong lòng vui vẻ, mọi việc suông sẻ a.

Dừng lại ăn uống no đủ, Diệp Khê Thiến cùng An Nguyệt Quân trở lại đường lớn đã gần tối. Diệp Khê Thiến nhìn trời một chút, ôn nhu nói: “Phu quân, nhà của chúng ta ở đâu?”

Nhà của chúng ta? An Nguyệt Quân trong lòng một cổ nước ấm chảy qua, hắn thích cái từ này, mắt yêu tà tràn đầy vui sướng. Hắn trừng mắt nhìn, dè dặt nói: “Nương tử, nhà của chúng ta cách nơi này rất xa, chỉ sợ phải ngồi xe ngựa mất hai ba ngày mới có thể đến.”

Diệp Khê Thiến mặt cứng lại, khẩu khí lập tức nổi xung: “An Nguyệt Quân, vậy ngươi đến nơi này để làm chi?”

An Nguyệt Quân mắt thoáng lóe tinh quang, cẩn thận cười làm lành nói: “Nương tử, ta đi du ngoạn a.”

Diệp Khê Thiến ngắm hắn từ đầu đến chân, sau cùng nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?”

Nàng nhìn chung quanh, nhẹ nhàng hỏi: “An Nguyệt Quân, hiện tại là cái triều đại gì?”

Ngữ khí mang theo một chút cô tịch cùng bi thương, làm tâm An Nguyệt Quân phút chốc căng thẳng. Hắn không thích khẩu khí bi thương của nàng, phảng phất như nàng không lưu luyến bất cứ điều gì. Nàng không phải còn có hắn sao, nhưng vẫn trả lời: “Tử Nguyệt vương triều năm ba mươi ba.”

Nàng rốt cục hiểu nàng đã thật sự xuyên qua, hơn nữa còn tới một cái triều đại không biết tên này. Nàng nên làm cái gì bây giờ? Còn có cơ hội trở về không? Trong mắt bày ra nhàn nhạt sầu bi. An Nguyệt Quân nhấp nhé miệng, đáy mắt hiện lên một tia đau lòng. Hắn lén lút cầm tay nàng, thật chặt làm nũng nói: “Nương tử, ta hiện tại sẽ hôn ngươi, ngươi xấu lắm, vừa mới đáp ứng ta -.”

“Phanh!”

Một quyền lại đánh tới, Diệp Khê Thiến cảnh cáo nói: “Ngươi cái…này sắc lang, tránh ta xa một chút.” Liền lập tức bước dài đi về phía trước.

Nhìn nàng bỏ đi, An Nguyệt Quân cười đuổi theo, bỉu môi làm nũng nói: “Nương tử, không thể không giữ lời a, ta muốn hôn nàng.”

“Ngươi… tránh xa ta ra…”

“Nương tử. . . Nương tử. . .”

Tác giả: Ta chỉ thích nam chủ, hắn đối người khác tàn nhẫn, đối người khác lãnh khốc, tuy nhiên đối nữ chủ cũng độc nhất vô nhị, độc nhất vô nhị tính trẻ con, độc nhất vô nhị làm nũng, độc nhất vô nhị ôn nhu. Ta nghĩ nữ chủ là hạnh phúc. Có lẽ có một ít người không thích, nhưng là ta thích, cũng rất hy vọng có người có thể thích giống ta. (có ta ^^ – giơ hai tay)

chương 5 : Rốt cục hôn nhẹ

Há há, rốt cuộc màng hay cũng đã xuất hiện, tèn ten, các nàng chờ mà nhìn mặt Quân ca nhá ^^

Màn đêm buông xuống, trên đường lãng đãng vài người. An Nguyệt Quân tay trái ôm một cái bình hoa, tay phải cầm rất nhiều thực vật, thương cảm hề hề hướng phía trước mặt mà quẹo vào chỗ cũ, hưng phấn nhìn Diệp Khê Thiến làm nũng nói: “Nương tử, có thể không cần cái bình hoa này không?”

Diệp Khê Thiến cười híp mắt hỏi: “Phu quân, tại sao không cần?”

An Nguyệt Quân trợn mắt, đảo mắt nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói: “Nương tử, cầm cái này rất mất mặt a. Huống hồ, chúng ta còn phải đi rất xa, mang theo thật không tiện.”

“Phải không? Ta không cảm giác được chỗ nào không tiện nha, huống hồ ta rất thích cái bình hoa này.” Diệp Khê Thiến vui vẻ nói.

An Nguyệt Quân một hồi lâu không thể thuyết phục nàng, bèn miễn cưỡng quyết tâm nói: “Nương tử thích, ta nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt.” Tư thế phảng phất giống như biết là chỗ chết mà vẫn hiên ngang đi vào, theo sau là tiếng thở dài, chu miệng ôm bình hoa đi phía trước.

“Xì xì” Diệp Khê Thiến bị bộ dáng của hắn làm bật cười, theo sau buồn cười nói: “Tốt lắm, tốt lắm, không cần thì không cần a.”

An Nguyệt Quân đầu tiên là vui vẻ, theo sau là chần chờ hỏi: “Chính là, nương tử không phải rất thích nó sao?”

“Lừa ngươi thôi.” Diệp Khê Thiến kiễng mủi chân ngắt mặt hắn, cảm thán nói: “Ai kêu ngươi lớn như vậy lại bày ra bộ dáng làm cho người ta muốn khi dễ làm chi?”

An Nguyệt Quân vừa nghe, mặt liền suy sụp. Trong đôi mắt đẹp phảng phất thủy quang, lông mi thật dài thỉnh thoảng lại kích động, miệng mím càng lợi hại hơn. Mắt chớp thương cảm nhìn nàng làm nũng nói: “Nương tử. . . Nương tử, ngươi như thế nào có thể như vậy?”

“Sao?” Diệp Khê Thiến nhẹ nhàng lên tiếng, theo sau hỏi: “Ta thế nào?”

“Nhất định. . . Nhất định. . .” An Nguyệt Quân đứt quãng nói.

Diệp Khê Thiến nhìn hắn như sắp khóc tới nơi, liền hướng hắn ngoắc ngón tay nói: “Lại đây.”

An Nguyệt Quân đặt bình hoa xuống, lon ton chạy tới (ta dùng từ “lon ton” vì nhìn Quân ca giống con nít quá ^^) hỏi: “Nương tử, chuyện gì?”

Diệp Khê Thiến lại lần nữa kiễng mủi chân, nhẹ nhàng mà hôn lên môi hắn. Hồi lâu sau mới rời đi, đỏ mặt nói: “Cái này tốt lắm a.” Mắt nhẹ nhàng quét bốn phía nhìn chung quanh, phát hiện rất nhiều người đang nhìn, mặt càng đỏ hơn, “nha” một tiếng, bỏ chạy.

An Nguyệt Quân ngây ngẩn cả người, nhẹ nhàng vuốt ve môi của mình, mi hơi hơi giơ lên, trong mắt tràn đầy vui vẻ: mềm mại, thơm ngát, ngọt ngào, đây là mùi vị của nàng sao? (hí hí, cái nì người ta gọi là “phê thuốc” nì ^^)

Nhếch môi, nhanh chóng đuổi theo nàng, quấn quít lấy nàng mà nói: “Nương tử – mùi vị hảo ngọt.”

Vừa nghe lời này, Diệp Khê Thiến mặt hồng càng thêm xấu hổ, nàng trợn mắt nhìn hắn, thẹn quá hóa giận nói: “Câm.” (hí hí, có người mắc cỡ kìa la la)

An Nguyệt Quân nhìn nàng một cái, dè dặt nói: “Nương tử, ta muốn tiếp tục hôn nhẹ.”

“Phanh!”

Một quyền đánh tới cái miệng của hắn, cái này làm An Nguyệt Quân hoàn toàn câm miệng.

Bọn họ rất nhanh tìm một gian khách sạn tá túc.

***

Buổi sáng —

“Bang bang phanh. . .”

Một hồi tiếng đập cửa vang lên, đang ở trong mộng đẹp, Diệp Khê Thiến không muốn phản ứng liền chuẩn bị tiếp tục ngủ. Chính là lại có tiếng vang lên: “Nương tử rời giường , nương tử, nương tử. . .”

Diệp Khê Thiến kéo chăn quấn quanh đầu, nhưng thanh âm vẫn rõ ràng không thôi. Một tiếng rên rỉ thống khổ bay ra, ảo não mà nhấc người khỏi chăn, cố hết sức mà ra mở cửa, phẫn nộ trơ mắt nhìn An Nguyệt Quân đang cười đến sáng lạn, hung ác nói: “Quỷ tên gì? Không thấy được ta đang ngủ sao?”

An Nguyệt Quân sau khi nhìn nàng xuất hiện, nút thắt trong lòng mới được buông lỏng. (tội nghiệp, Quân ca sợ tỷ bỏ đi đó mừ) Hắn thấy vẻ mặt Diệp Khê Thiến bừng bừng lửa giận, hơi lùi lại phía sau, nhỏ giọng nói: “Không thấy được.”

“Hiện tại đã thấy rồi, ta muốn tiếp tục ngủ.” Diệp Khê Thiến ngáp một cái, định đóng cửa lại tiếp tục trở về cái tổ ấm thì thấy An Nguyệt Quân đưa tay chắn giữa cửa.

Diệp Khê Thiến nghi hoặc hỏi: “An Nguyệt Quân, ngươi muốn làm gì?”

“Nương tử, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nha.” An Nguyệt Quân lấy lòng nói.

“Đi dạo cái rắm, ngày hôm qua còn chưa đủ mất mặt sau?” Diệp Khê Thiến nổi giận đùng đùng nói. Vừa nghĩ tới nàng đêm qua ở trước mặt nhiều người như vậy hôn hắn, tuy nói nàng là nữ giới thế kỷ hai mươi mốt, nhưng là thập phần bảo thủ, đối với hắn làm chuyện như vậy cũng lần đầu tiên. Nghĩ đến đây, nàng lại thấy không có dũng khí đi ra ngoài.

“Như thế nào hội mất mặt ni?” An Nguyệt Quân hồi tưởng lại ngày hôm qua, khóe miệng gợi lên vui vẻ, ngọt ngào nói: “Nương tử, ta cảm giác được thật hạnh phúc.” Hắn cả người tràn đầy mùi vị hạnh phúc, càng nhìn càng khiến cho người ta thấy ấm áp.

Mà phản ứng của Diệp Khê Thiến là trực tiếp đóng cửa lại, An Nguyệt Quân đau đến nhe răng trợn mắt rút tay trở về, nhìn cánh cửa đóng chặt nhẹ nhàng cười một tiếng rời đi.

Chẳng được bao lâu, An Nguyệt Quân bưng một phần điểm tâm lại lần nữa gõ cửa, chỉ nghe bên trong phịch một tiếng, rồi lại phịch một tiếng mới đến mở cửa, vừa nhìn lại là hắn, rốt cục nhịn không được bạo phát: “An Nguyệt Quân, ngươi tới cùng muốn làm gì?”

An Nguyệt Quân hai tay mang điểm tâm dâng lên, vô tội nói: “Nương tử, ăn điểm tâm .”

Diệp Khê Thiến trợn mắt nhìn hắn, liếc một cái nghiêng người cho hắn đi vào.

An Nguyệt Quân đi vào mang điểm tâm đặt ở trên bàn, đi tới trước mặt nàng, vội vàng nói: “Nương tử, ta có phải rất chu đáo hay không? Có phải thật đáng yêu không?”

Theo sau gặp nàng trán đã nhăn lại, nhẹ tay giúp nàng vuốt ve. Diệp Khê Thiến mắt nhìn thấy hắn tỏ vẻ đau lòng, trong lòng nhàn nhạt hạnh phúc, cảm động vô cùng. Nàng hảo may mắn, nàng là như vậy được yêu thương. (hic, cảm động quá! Ôi! Ta cũng muốn tìm một người giống Quân ca ca =.=)

Tác giả: tả thiên văn này, trong lòng rất vui vẻ, thật sự hy vọng người cũng cảm nhận được phần vui sướng. Hắc hắc, Tiểu Quân của ta rốt cục cũng hôn được nương tử nhà hắn, đốt pháo chúc mừng ha ha ~~ (TG nì thật là lưu manh, nhưng ta thik ^^)

chương 6 : Đi Hàn Minh sơn trang

Hai người ăn xong điểm tâm liền sửa soạn lại đồ đạc rời khỏi khách sạn. Đi ngang qua một cửa hang đồ cổ, An Nguyệt Quân cười híp mắt lôi kéo Diệp Khê Thiến, làm nũng: “Nương tử, chúng ta vào đi thôi.”

Diệp Khê Thiến đảo cặp mắt trắng dã, bị hắn lôi vào. An Nguyệt Quân nghiêm túc chọn lựa, cầm một đôi long phượng ngọc bội đi tới trước mặt nàng, mang phượng ngọc thận trọng giao cho nàng, ngữ khí mang theo vẻ nghiêm túc nói: “Nương tử, đây là tín vật đính ước của chúng ta, nhất định không thể đánh mất.”

Nàng từ trong tay của hắn tiếp nhận lấy. Khối ngọc này tính chất vô cùng tốt, xúc cảm ôn nhuận, nói là trân bảo cũng không sai, vì vậy vui vẻ nhận lấy. An Nguyệt Quân nhìn nàng tiếp nhận, trong lòng tức thì vui vẻ, nụ cười trên mặt cũng sáng vài phần.

“Nương tử, hôm nay đi Hàn Minh sơn trang dạo một chút nha.” An Nguyệt Quân nhìn về phía xa xa mục trung hiện lên một tia lãnh ý, quay đầu ngó nàng vẻ mặt khẩn cầu cùng mong ước.

“Hàn Minh sơn trang?” Diệp Khê Thiến nghi hoặc hỏi, lập tức vẻ mặt hưng phấn mà nói: “Có phải hay không đến chỗ giang hồ nhân sĩ?”

“Không phải, chỉ là một cái thư hương thế gia.” An Nguyệt Quân giải thích nói.

Diệp Khê Thiến đang hưng phấn mặt lập tức sụp xuống, vô tình khoát khoát tay “Không đi, không đi, không có ý nghĩa.”

“Nương tử. . . Nương tử. . . , theo ta đi mà.” An Nguyệt Quân lôi kéo tay nàng không ngừng lay động, hai hạt châu đen chuyển chuyển, đắc ý dào dạt nói: “Nương tử, ngươi nếu là không theo ta đi, ta sẽ ở tại chỗ này hôn ngươi.”

Diệp Khê Thiến mặt cứng đờ, nhìn chung quanh một chút, bao nhiêu người qua lại, trơ mắt nhìn hắn nói: “Ngươi sẽ không làm thật chứ?”

An Nguyệt Quân nhướng nhướng mày, thần khí giống như tiểu nhân đắc chí, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, mục quang sâu sắc, theo sau nhếch môi cười hì hì nói: “Nương tử, có muốn hay không thử xem?”

Diệp Khê Thiến nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi uy hiếp ta!”

An Nguyệt Quân trừng mắt nhìn, vẻ mặt vô tội: “Không có, nương tử, ta nào dám.” Nói xong liếm liếm môi, hồn nhiên mang theo dụ dỗ nhìn nàng.

Tiểu tử này, rõ ràng là uy hiếp, còn dám nói không phải! Diệp Khê Thiến tức giận đến hảo muốn xoá sạch khuôn mặt tươi cười của hắn, hung hăng trợn mắt nhìn hắn, đầu gật một cái, không cam lòng nói: “Đi!”

An Nguyệt Quân chạy tới trước mặt nàng, ủy khuất hỏi: “Nương tử, không cao hứng đi theo ta sao?” Tuy nhiên, trong giọng nói lại mang theo đắc ý.

“Phanh!”

Một quyền lại hướng hắn đánh tới. Hắn thật sự rất giảo hoạt! (ai! Giờ tỷ mới bít thì đã muộn ùi) Diệp Khê Thiến trong mắt dấy lên hừng hực lửa giận, khẩu khí lại rất mềm mại: “Phu quân, nương tử ta rất thích đi cùng ngươi.” Theo sau đầu giương lên, tiêu sái đi về phía trước.

An Nguyệt Quân thương cảm hề hề xoa xoa chỗ bị đánh, ngây ngốc cười cười, trong mắt tràn đầy hạnh phúc. Trong mắt lại dấy lên tinh quang, dưới ánh mặt trời đúng là mị hoặc say lòng người, theo sau hướng nàng hô to một tiếng: “Nương tử. . .”

“Làm chi?” Diệp Khê Thiến hung tợn địa quay đầu lại nhìn hắn.

An Nguyệt Quân ngạo khí lập tức yếu, chỉ vào đường bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Nương tử, ta chỉ là muốn nói cho ngươi, ngươi đi nhầm đường.”

Diệp Khê Thiến mặt bỗng dưng đỏ lên, bước đến trước mặt hắn cãi lý nói: “Ta thích đi đường này, không được sao?”

“Có thể, có thể, nương tử muốn đi đâu cũng được.” An Nguyệt Quân nhanh chóng làm hòa, còn liều mạng gật đầu, trong mắt xẹt qua một tia sủng nịch cùng yêu thương.

“Còn nói nhiều như vậy, đi nhanh đi.” Diệp Khê Thiến liếc liếc hắn một cái, liền theo phương hắn nói rời đi.

“Dạ, nương tử.” Theo sau từ từ đi sát tới, tay lén lút đón lấy tay nàng, chậm rãi cầm, thấy Diệp Khê Thiến không có phản ứng gì, liền trương ra nụ cười ngọt ngào điên đảo chúng sanh. Trên mặt xinh đẹp mang theo vài phần ngu đần, làm cho người ta mê say không thôi.

Diệp Khê Thiến thấy động tác của hắn đành mắt nhắm mắt mở, theo hắn đi, trong lòng có cảm giác ấm áp.

Đi ước chừng hơn một giờ, Diệp Khê Thiến đã mệt sắp không đi nỗi, đột nhiên hỏi: “An Nguyệt Quân, tại sao ta không thể ngồi xe ngựa?”

An Nguyệt Quân ngẩn ngơ, lăng lăng nói: “Nương tử, ta không nghĩ tới.”

Diệp Khê Thiến nghe xong thiếu chút nữa té xỉu. Nàng mệt như vậy rốt cuộc là vì cái gì, tức giận nhìn trời hét: “An… Nguyệt… Quân…”

“Nương tử, ta ở đây.” An Nguyệt Quân thấy nàng tức giận đến sôi lên, không dám đến gần, chỉ trả lời, còn không dám nhấc tay.

“Ngươi hiện tại đi tìm cho ta một cỗ xe ngựa.” Diệp Khê Thiến nộ khí trơ mắt nhìn hắn, nếu như tầm mắt có thể giết người, chỉ sợ hắn sớm chết đã không biết bao nhiêu lần.

“Nhưng mà…” An Nguyệt Quân nhỏ giọng nói, mắt đẹp ủy khuất nhìn nàng, ánh mắt phảng phất như nàng là tội ác tày trời.

“Nhưng mà cái gì?” Diệp Khê Thiến mắt nhíu lại, nhìn hắn mà tràn đầy thao thiên nộ hỏa.

“Chính là Hàn Minh sơn trang còn cách phía trước không xa.” An Nguyệt Quân nhẹ giọng nói. Huống hồ, cùng nàng cùng nhau đi, cảm giác như thế ngọt ngào, như thế tốt đẹp, hắn như thế nào hội bỏ qua ni. Hắn rất muốn cùng nàng tiếp tục đi như vậy.

Diệp Khê Thiến nhìn phía trước, mơ hồ có thể thấy bóng dáng phòng ốc, nàng trực tiếp ngồi xuống nói: “Mặc kệ, ta đi không nổi, nếu không ngươi cõng ta.”

An Nguyệt Quân đáy mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, mang theo vẻ nồng đậm sủng nịch. Hắn đi tới trước mặt nàng, thấp lưng xuống nói: “Nương tử, ta cõng ngươi.”

Diệp Khê Thiến một lúc sững sờ. Tuy nói ở hiện đại rất thông thường, nhưng tại cổ đại nam nhân tính tự ái rất cao, nàng không nghĩ tới hắn lại đồng ý, hơn nữa lại không có chút nào do dự. Mắt có cảm giác ẩm ướt, nàng lập tức đứng lên, che dấu rung động trong lòng, vỗ vỗ lưng hắn, ôn nhu: “Ngu dốt.” Nói xong liền đi về phía trước .

An Nguyệt Quân sững sờ nhìn bóng lưng nàng, khóe miệng hiện lên nhất mạt nụ cười, vô cùng tuyệt diễm, vô cùng ngọt ngào! Vì nàng, hắn cam nguyện làm kẻ ngu dốt! (lấy khăn chấm chấm, hic)

TG: Ha ha, hôm nay rốt cục thấy đồng chí Địch Chí Cương của chúng ta thật vĩ đại, mặc dù lúc ấy đám đông bắt đầu khởi động, bất quá so với hắn còn kém hơn hai thước, sảo sảo thoáng cái kích động. Khụ, trở về chủ đề chính hôm nay: Tiểu Quân có làm cho các ngươi vừa lòng hay không? Ha ha, lập tức sẽ cho hắn một mặt lãnh khốc, đại gia kiên nhẫn chờ đợi ~~ bay đi. . . Trở về định nói một câu, liền quên rồi, khi nào nhớ thì nhắc lại.

Chú ý chú ý a: Chương sau sẽ xuất hiện nhân vật phản diện đầu tiên (với ta ai chống lại Quân ca của ta thì đều là phản diện tất hắc hắc), đề nghị các tỷ muội thủ sẵn dao kiếm chuẩn bị phóng!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: