01

Những hạt mưa lạnh buốt như vô số mũi kim tinh xảo xuyên thẳng vào góc công trường bị bỏ quên ở phía đông thành phố. Không khí ngập tràn mùi tanh nồng nặc của đất ẩm hòa với rỉ sét mục nát.

Ánh đèn cảnh sát xanh đỏ xé toạc màn mưa dày đặc. Những tia sáng loạn xạ uốn éo trên nền bùn lầy, kéo dài và biến dạng những bóng người chen chúc, in hằn lên những ống cống bê tông lạnh lẽo.

Nghiêm Hạo Tường ngồi xổm ở miệng cống, nước mưa theo vành mũ chảy thành dòng nhỏ lạnh buốt luồn vào gáy. Nhưng anh chẳng màng để ý, ánh mắt chỉ đăm đăm nhìn vào bên trong.

Luồng ánh sáng từ đèn pin xuyên thủng bóng tối, chiếu thẳng vào thi thể co quắp của một người phụ nữ. Khuôn mặt cô bị che lấp một nửa bởi mái tóc đen rối bù, làn da lộ ra ánh lên màu xanh tái dưới ánh đèn lạnh lẽo. Nước bẩn đọng thành vũng đục ngầu quanh thi thể, chảy chậm rãi.

Nghiêm Hạo Tường đã đeo găng tay từ trước, anh nhẹ nhàng tách bàn tay nạn nhân đang nắm chặt thành nắm đấm - trong kẽ móng tay, mắc lại vài sợi vải xanh cực kỳ mảnh, gần như đã bị nước bùn nhuộm hoàn toàn.

"Vụ thứ tư rồi." Giọng nói của đội phó - Lý Thành vang lên phía sau, mang theo sự tức giận và mệt mỏi không giấu nổi, "Giống hệt ba vụ trước, nạn nhân nữ, trẻ tuổi, chết ngạt, bị nhét vào không gian chật hẹp sau khi chết, trên người đều có sợi vải xanh này, "Mẹ kiếp, không để lại một manh mối nào hữu ích. Khả năng phản điều tra của hắn cũng ghê gớm thật đấy."

— Phản điều tra: Các biện pháp chủ động hoặc bị động để né tránh, chống lại, hoặc gây khó khăn cho quá trình điều tra.

Nghiêm Hạo Tường không đáp, ánh mắt dán chặt vào sợi vải xanh đầy ám ảnh kia.

Anh đứng dậy, bóng người cao lớn dưới màn mưa và ánh đèn cảnh sát căng như cây cung giương hết cỡ, đường nét quai hàm căng cứng.

Nghiêm Hạo Tường rút điện thoại ra, ánh sáng từ màn hình làm lộ rõ sự bất an sâu thẳm và hơi thở lạnh như băng trong mắt anh. Màn hình mở khóa, một bức ảnh thoáng hiện lên - hai chàng trai mặc cùng bộ đồng phục, khoác vai nhau dưới sân bóng rổ tràn ngập nắng hè cười đùa vui vẻ, không chút u ám.

Người bên trái với ánh mắt tinh nghịch toát lên vẻ bất cần, chính là anh thời niên thiếu; người bên phải da trắng, khuôn mặt thanh tú, giơ tay chữ V ngớ ngẩn về phía ống kính là Tống Á Hiên.

Bức ảnh vụt tắt, nhanh chóng nhường chỗ cho những hình ảnh hiện trường vụ án lạnh lẽo. Ngón tay Nghiêm Hạo Tường lơ lửng trên màn hình một lúc, cuối cùng ấn mạnh nút tắt nguồn, khóa chặt nụ cười rực rỡ ngày nào và cả cái chết lạnh lẽo hiện tại vào trong bóng tối.

Anh quay người, bước những bước dài về phía xe cảnh sát, bùn đất bắn tung tóe dưới bước chân nặng nề.

"Về cục."

Phòng họp của đội chuyên án ngập tràn khói thuốc, không khí ngột ngạt như miếng giẻ cũ thấm đẫm nước, bịt kín mũi miệng mọi người. Tấm bảng trắng chi chít ảnh của bốn nạn nhân nữ cùng những mũi tên manh mối lộn xộn, tựa tấm lưới nhện khổng lồ đầy tuyệt vọng.

Dưới luồng sáng từ máy chiếu, giọng nói lạnh lùng của pháp y đọc báo cáo khám nghiệm:

"...Tất cả đều tử vong do ngạt thở cơ học, vết lằn trên cổ phù hợp với đặc điểm dây thừng mềm. Không ghi nhận vết thương kháng cự rõ ràng, không phát hiện dư lượng thuốc trong cơ thể..."

— Ngạt thở cơ học: Nạn nhân tử vong do đường hô hấp bị chặn lại bởi một lực cơ học ở bên ngoài, khiến oxy không thể vào phổi.

"Hung thủ hành động nhanh, chuẩn, mục tiêu rõ ràng, cực kỳ am hiểu địa hình và có khả năng phản điều tra rất lão luyện." Lý Thành chỉ vào bốn địa điểm vứt xác rải rác trên bản đồ, ngón tay trắng bệch vì dùng lực, "Khu vực là điểm mù của camera, không nhân chứng, hiện trường ngoài sợi vải xanh chết tiệt kia, đến một dấu vân tay hay vết chân hữu dụng cũng không có. Đúng là mò kim đáy bể."

Cả phòng im phăng phắc, chỉ còn tiếng lật giấy sột soạt và những tiếng ho kìm nén. Sự mệt mỏi và cảm giác bất lực vô hình đè nặng lên vai mỗi người.

Đúng lúc đó, một tiếng "bụp" vang lên chói tai. Cánh cửa phòng họp bị đạp mạnh bật mở, đập vào tường rồi bật ngược trở lại với tiếng kêu ken két khó chịu. Khung cửa rung lên, bụi bặm trên trần nhà lả tả rơi xuống.

Nghiêm Hạo Tường bước vào như một vị hung thần mang theo hơi lạnh của đêm mưa.

Chiếc áo khoác sẫm màu của anh ướt sũng một nửa, vệt nước loang rộng trên vai, mái tóc rối nhỏ giọt, vài lọn tóc ướt dính trên vầng trán càng tôn lên vẻ sắc lạnh như dao của đôi mắt.

Anh đi thẳng đến vị trí chủ tọa, ánh mắt như mũi khoan băng giá quét qua những gương mặt kinh ngạc kia. Chiếc gạt tàn bằng thủy tinh trên bàn vẫn còn rung nhẹ sau cú chấn động, phát ra tiếng kêu vo ve khó chịu.

"Bốp." Một chồng ảnh hiện trường dày cộp bị anh ném mạnh xuống bàn như đánh bài, bụi mỏng theo đó mà bắn lên.

"Ba phút." Nghiêm Hạo Tường lên tiếng, giọng anh không cao nhưng khàn khàn như kim loại cọ xát, âm điệu lạnh lùng không cho phép phản kháng, lập tức át đi tiếng vo ve của gạt tàn, "Tôi muốn toàn bộ thông tin về Tống Á Hiên ngay lập tức. Địa chỉ, tình hình gần đây, phương thức liên lạc, tất cả."

Phòng họp chìm trong sự im lặng. Một sự im lặng tuyệt đối.

Tất cả như bị bấm nút tạm dừng.

Lý Thành há hốc miệng, cây bút trong tay rơi "cạch" xuống sổ ghi chép. Mấy cảnh sát trẻ nhìn nhau, ánh mắt ngơ ngác, khó tin.

Tống Á Hiên? Cái tên gần như mang tính huyền thoại trong lĩnh vực hình sự, người chỉ cần vài bức ảnh mờ và bằng chứng rời rạc là có thể phác họa chân dung hung thủ, thậm chí xuyên thủng màn sương chỉ thẳng động cơ then chốt - chuyên gia phác họa tội phạm đỉnh cao đó ư?

"Tống Á Hiên? Người đó... ba năm trước, nghe nói bị đội trưởng Nghiêm nổi giận quát mắng rồi đuổi khỏi văn phòng?”

Lý Thành nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc đến nghẹn lại: "Đội trưởng Nghiêm... thầy Tống ấy... ba năm trước không phải..." Những lời sau anh ta không dám nói ra, nhưng ý nghĩa hiển hiện rõ trên gương mặt: Không phải chính anh đã không chút nể nang gì mà đuổi cậu ta đi sao?

Ánh mắt Nghiêm Hạo Tường như mũi khoan băng giá nhưng hằn sâu trong đó lại là cơn giận dữ đến tóe lửa, đóng thẳng vào mặt Lý Thành, sức nặng trong đó khiến anh ta lập tức câm miệng. Anh không giải thích, cũng chẳng cần giải thích. Chỉ dùng đôi mắt đầy tơ máu đó quét qua toàn bộ phòng họp, lặp lại từng chữ như lạnh lẽo như băng vỡ: "Ba phút. Không tìm được thì tất cả cút hết.”

Mệnh lệnh như roi quất vào không khí. Sau khoảnh khắc im lặng chết chóc, cả phòng họp như tổ ong vỡ, lập tức náo loạn.

Tiếng gõ bàn phím rền vang, điện thoại bị nhấc lên vội vã, những câu hỏi gấp gáp nối tiếp nhau. Tủ hồ sơ bị mở, tiếng lật giấy sột soạt xen lẫn những hơi thở gấp gáp đang cố nén lại.

Không ai dám nhìn sắc mặt Nghiêm Hạo Tường lúc này - khuôn mặt căng cứng như sắp vỡ tung, ẩn giấu trong đó một thứ sâu thẳm khó gọi tên.

Thời gian trôi qua từng giây trong sự hỗn loạn ngột ngạt.

Đúng lúc ngón tay xương xẩu của Nghiêm Hạo Tường gõ xuống mặt bàn lần thứ ba, Lý Thành ngẩng phắt đầu lên, giọng run rẩy như vừa bám được phao cứu sinh: "Tìm thấy rồi! Đội trưởng Nghiêm. Khu chung cư cũ Quan Lan phía tây thành phố, căn hộ phía đông tầng trên cùng. Số điện thoại là..." Anh ta nhanh chóng đọc một dãy số.

Nghiêm Hạo Tường thậm chí chẳng đợi nghe hết số, người đã như mũi tên lao đi.

13:19 | Thứ hai, ngày 18/8/2025

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro