11

" Hắn cứ nghĩ rằng chỉ cần bản thân nỗ lực một chút, cố gắng một chút thì tất cả sẽ lại đâu vào đó. Nhưng rồi hắn lại chợt nhận ra, làm gì có chuyện mọi thứ theo ý muốn chứ"
.
.
.

Hạ Tuấn Lâm cảm thấy khoảng thời gian này Nghiêm Hạo Tường bình ổn hơn một chút. Nhưng hắn có vẻ khá bận bịu. Cứ cách vài ngày sẽ có người nào đó liên lạc với hắn. Họ nói chuyện với nhau rất nhanh chóng. Nội dung lại rất khó hiểu. Cậu không biết tên người đó, nhưng có vẻ rất quan trọng với Nghiêm Hạo Tường. À mà, Hạ Tuấn Lâm có gặp một lần rồi đấy. Là cái người tìm hắn lúc hắn nằm lì trong bệnh viện. Dù sao cũng là việc cá nhân của Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm không tiện hỏi đến. Nếu muốn, hắn sẽ tự chia sẻ mà thôi.

Thật ra, trạng thái tinh thần của Nghiêm Hạo Tường vẫn chưa hoàn toàn ổn định. Hắn vẫn bị ám ảnh về quá khứ. Đôi lúc sẽ thật khó mà kiểm soát được cảm xúc của mình. Hắn sẽ đau đớn, sẽ thống khổ. Nhưng lại chưa bao giờ để Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy. Lúc hắn không nghe thấy được gì, lúc đôi mắt hắn nhoè đi, lúc thế giới của hắn đảo lộn, nơi linh hồn hắn là những vết nứt. Hắn sẽ im lặng chịu đựng. Hắn biết, hiện tại hắn không còn cô độc nữa. Nhưng hắn không thể để sự bệnh tật này ảnh hưởng đến Hạ Tuấn Lâm. Hắn không muốn.

Hắn muốn Hạ Tuấn Lâm được chiêm ngưỡng những sắc màu rực rỡ của cuộc sống. Vì thế hắn vẫn đang nỗ lực chiến đấu với nỗi đau của mình từng ngày.

Hắn nghĩ, chỉ cần mình nỗ lực một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi, rồi đâu lại vào đấy.

Chỉ là, không như dự tính, lại một lần nữa, kế hoạch hắn vạch ra bỗng tiêu tan.

.
.
.

Hạ Tuấn Lâm nhớ. Ngày hôm ấy mưa rả rích cả ngày. Cậu theo dõi Nghiêm Hạo Tường đến một quán cà phê vắng khách. Sở dĩ có chuyến đi này là vì Nghiêm Hạo Tường có hẹn. Hình như là một người rất quan trọng với Nghiêm Hạo Tường. Vì sao cậu nghĩ vậy ư? Lúc Nghiêm Hạo Tường nhận được điện thoại. Hắn bỗng gấp gáp lạ thường. Trạng thái tinh thần bỗng căng thẳng cao độ. Tay hắn bắt đầu run rẩy đến mức không cầm chắc được cái ly và khiến nó vỡ tan tành. Tiếng choang choảng vang lên làm kinh động đến Hạ Tuấn Lâm. Cậu kinh ngạc nhìn Nghiêm Hạo Tường đang loay hoay mãi. Rõ ràng là hắn muốn nhặt những mãnh sứ, thế nhưng hắn lại như người mất hồn, cứ thế quỳ gối xuống sàn, quơ tay quơ chân lên mớ hỗn độn kia. Kết quả, nhặt không xong nhưng sàn nhà lại nhuộm đầy máu của hắn.

"Hạo Tường, dừng tay. Để đó cho em, anh mau đứng lên"

"Hết rồi... Hết thật rồi"

"Sao cơ???"

Hạ Tuấn Lâm một bụng tò mò không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Còn Nghiêm Hạo Tường như mất đi nhận thức. Hắn cứ lặp đi lặp lại câu "hết rồi" xong loạng choạng bước đi.

"Sao thế này? Rõ ràng đã ổn hơn lúc trước rất nhiều, sao hôm nay lại tệ thế chứ?"

Hạ Tuấn Lâm thật sự rất lo lắng. Cậu xem Nghiêm Hạo Tường là người mà cả đời này cậu muốn bảo vệ. Cậu rất sợ việc Nghiêm Hạo Tường sẽ phát điên mà tự làm tổn thương mình. Cậu sợ một ngày nào đó Nghiêm Hạo Tường sẽ bỏ cậu ở lại thế giới này.

Mãi một lúc sau Nghiêm Hạo Tường rời đi. Hắn đi rất nhanh, như thể sợ rằng Hạ Tuấn Lâm sẽ biết. Nhưng nhanh chóng cậu cũng bám theo. Không biết là có may mắn hay không. Nhưng lúc tìm đến chỗ của Nghiêm Hạo Tường thì mọi thứ đã hoàn hỗn loạn. Còn chưa kịp cất tiếng gọi, Hạ Tuấn Lâm đã nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường ngã xuống trước mắt mình. Hắn ăn trọn nắm đấm của một người đàn ông. Người kia là một người trông lớn tuổi hơn bọn họ, rõ ràng khí chất ấy là một người vô cùng chín chắn. Thế thì tại sao lại đánh người???

"Dừng lại, nè, anh làm gì vậy"

Không suy nghĩ nhiều, Hạ Tuấn Lâm lao vào tách bọn họ ra. Người đàn ông kia vẫn hung hăn giơ cao nấm đấm lao về phía Nghiêm Hạo Tường. Còn hắn thì bất động để yên cho người này đánh mình. Cái quái gì đang xảy ra thế này!!!

Hạ Tuấn Lâm phải dùng hết sức mình đẩy người đàn ông kia ra. Người đàn ông này lao về phía người yêu cậu, lớn tiếng nói.

"Nghiên Hạo Tường, mày đã làm gì cậu ấy rồi. Con mẹ nó, khốn khiếp"

Hạ Tuấn Lâm phải rất vất vả để giang tay chắn trước người Nghiêm Hạo Tường. Cậu không còn kiềm chế được bản thân mình, thật sự cậu rất tức giận.

"Tôi bảo anh dừng lại"

Dường như đã nghe được sự cáu gắt của Hạ Tuấn Lâm. Rốt cuộc người kia cũng dừng lại. Anh ta nhăn mày, gằn giọng.

"Cậu mau tránh ra, không liên quan đến cậu. Tôi cần làm rõ mọi chuyện với thằng khốn kia"

Dù Hạ Tuấn Lâm mới đến. Cậu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Hay xa hơn là ai đúng ai sai. Nhưng cậu chắc chắn rằng bản thân sẽ không đi đâu cả. Cậu phải bảo vệ Nghiêm Hạo Tường. Cậu không tránh, cũng không sợ.

"Anh nói cho rõ ràng. Cậu ấy đã làm cái gì? Tôi không biết mọi chuyện như thế nào, nhưng anh cũng đừng dùng bạo lực giải quyết chứ?"

Người đàn ông kia cười nhạt, giọng rõ lạnh lùng.

"Cậu ta làm gì à? Mẹ nó, thằng khốn đó đã bắt cóc người của tôi. Con mẹ nó, Nghiêm Hạo Tường. Mày đã làm gì Đinh nhi rồi. Tại sao tao không thể liên lạc được, rốt cuộc mày giấu em ấy ở đâu"

"Bắt... Bắt cóc??? Anh nói cái gì thế?"

Hạ Tuấn Lâm đơ ra, tai cậu bỗng ù đi. Hình như cậu vừa nghe thứ thông tin gì đó... Cậu chầm chậm xoay đầu nhìn người mà bản thân đang bảo vệ.

"Nghiêm... Nghiêm Hạo Tường... Chuyện gì thế này. Mau nói gì đi chứ. Không thể để bị oan như thế được đâu, Hạo Tường"

Thật lâu sau, Nghiêm Hạo Tường mới mở miệng, hắn nói rất chậm.

"Mã ca.... Em...."

....

"Em không có gì để giải thích cả"

Ầm....

Dường như cả thế giới của Hạ Tuấn Lâm sụp đổ tức khắc. Thứ cậu mong muốn Nghiêm Hạo Tường nói là "không phải, em không có làm". Chứ không phải một câu "không có gì giải thích". Nó chẳng khác nào một lời khẳng định rằng bản thân hắn là chủ mưu cả.

"Ca ca... Em..."

"Im miệng. Tao không có đứa em như này... Mày được lắm, hôm nay tao với mày coi như xong..."

"Ca ca"

Phải rồi... Người này là Mã Gia Kì. Là anh trai của Nghiêm Hạo Tường. Chính là vị anh trai mà hắn vô cùng kính trọng. Nghiêm Hạo Tường từng kể cậu nghe, khi hắn trong giai đoạn khủng hoảng lúc trước, chính Mã Gia Kì đã giúp đỡ hắn. Chính anh ấy đã giúp hắn có thêm bạn bè. Dạy hắn cách giao tiếp. Sau đó còn hợp sức giúp đỡ hắn chuyển đến trường Hạ Tuấn Lâm đang học. Nhưng rõ ràng, nếu như đúng với lời kể thì ắt hẳn họ phải thân nhau lắm. Sau bây giờ lại thế này...

"Tao hỏi lại, Đinh Trình Hâm hiện tại ở đâu? Mày đã làm gì em ấy rồi HẢ!?"

Cứ thế, nấm đấm như trời giáng xuống, máu tươi tuôn trào nơi khoé miệng. Mọi thứ trở nên không thể kiểm soát được. Mọi thứ dần hỏng bét, lụi tàn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro