của em
Link gốc: https://forever39665.lofter.com/post/4c599429_2b8b9ec15
ABO
Trà ô long A x Đào trắng O
Nguồn cảm hứng ↓
==============
"Hạo Tường chưa về à?" Chiều thứ sáu Trương Chân Nguyên tan học quay về biệt thự, chủ nhật này là sinh nhật của anh, mọi người đều thống nhất tối thứ sáu sẽ về nhà.
"Chưa, đợi lát nữa cậu ấy với Đinh ca sẽ về tới." Hạ Tuấn Lâm vừa làm bài tập trên máy tính vừa trả lời, "Mã ca và Á Hiên không về với anh à?"
"Hôm nay bọn họ có tiết học nên sẽ về muộn hơn một chút."
Trương Chân Nguyên và Hạ Tuấn Lâm đang nói chuyện thì cửa mở ra, bên ngoài là Nghiêm Hạo Tường và Đinh Trình Hâm. Nghiêm Hạo Tường đặt đồ đạc xuống lao đến bên Trương Chân Nguyên, dính chặt không buông, "Trương ca, em nhớ anh quá ~"
Đinh Trình Hâm đem đồ ăn vào nhà bếp, "Tối nay mọi người đông đủ, ăn lẩu thôi!"
"Được đó!"
Trả lời xong mọi người lần lượt thu dọn nghỉ ngơi.
Mã Gia Kỳ và Tống Á Hiên cuối cùng đã về kịp trước bảy giờ, những người về sớm hơn đang ngồi ở lầu dưới cùng nhau xem 《Âm Thanh Bất Tận 》của Mã Gia Kỳ.
"Ơ? Nghiêm Hạo Tường đâu?" Mã Gia Kỳ vừa về liền phát hiện thiếu một người.
"Em ấy buồn ngủ, gần đây bài tập ở trường nhiều quá, em ấy nói muốn nằm một lát." Đinh Trình Hâm trả lời, "Chân Nguyên, đi gọi em ấy đi, ngủ lâu đến tối lại không ngủ được."
"Được."
Trương Chân Nguyên lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa phòng Nghiêm Hạo Tường, vừa mở cửa liền nhận ra căn phòng đã tràn ngập mùi trà ô long, anh cảm thấy người mình hơi nóng.
"Hạo Tường? Em dậy chưa?" Khuôn mặt của người trên giường bị áo khoác che đi.
Trương Chân Nguyên lấy áo khoác ra, "Đừng che kín đầu, không tốt đâu."
Trương Chân Nguyên không kịp cảnh giác đã bị mùi trà ô long bao phủ, hơi thở phả vào sau gáy khiến mặt anh đỏ lên.
"Anh ơi, em khó chịu quá, muốn ôm anh~"
"Được, ôm một cái."
Nghiêm Hạo Tường tham lam hít vào hương đào trắng của Trương Chân Nguyên, Trương Chân Nguyên đưa tay gỡ một góc miếng dán che tuyến thể, hương đào trắng đột nhiên trở nên ngào ngạt.
"Muốn cắn một cái không? Một lát xuống ăn lẩu?"
"Lát nữa muốn ngồi cạnh anh~"
"Được."
Nghiêm Hạo Tường nhẹ nhàng cắn tuyến thể của Trương Chân Nguyên rót tin tức tố của bản thân vào, sau khi hoàn thành đánh dấu tạm thời, cả hai đều có mùi trà ô long đào. Nghiêm Hạo Tường nhịn không được lại để lại thêm vài dấu vết trên phần cổ trắng nõn của Trương Chân Nguyên.
Dưới nhà đang nấu lẩu. Đôi trẻ tay trong tay đi xuống không khỏi bị chế giễu, chưa kể trên cổ Trương Chân Nguyên còn có vết đỏ. Hai người tự nhiên ngồi xuống hai chiếc ghế cạnh nhau.
Trương Chân Nguyên lúc ăn giống như hamster, môi đỏ lên vì cay. Nghiêm Hạo Tường ăn một cách chậm rãi, mắt không ngừng nhìn Trương Chân Nguyên đang vui vẻ ăn. Cảm nhận được có người đang nhìn, Trương Chân Nguyên quay sang liền bắt gặp ánh mắt không mấy trong sáng của Nghiêm Hạo Tường, anh gắp miếng thịt đút vào miệng cậu.
"Ăn đi, em gầy quá, ôm không thoải mái gì hết."
Nghiêm Hạo Tường vừa nhai vừa vươn tay lấy ra một tờ giấy, cẩn thận lau miệng cho Trương Chân Nguyên, không nhịn hôn một cái lên đôi môi có vị lẩu.
Trương Chân Nguyên giả vờ như không việc gì cầm ly nước lên uống nhưng lại lấy ly của Nghiêm Hạo Tường, đến khi uống xong mới phát hiện miệng ly có hai vệt tròn mơ hồ hòa vào nhau, mặt anh lập tức đỏ lên.
Tống Á Hiên bên cạnh cố tình hỏi, "Đó là ly của Tường ca mà?"
Trương Chân Nguyên gian nan ăn xong bữa lẩu này rồi bỏ chạy lên lầu. Khi ngửi thấy mùi trà ô long mới nhận ra đây là phòng của Nghiêm Hạo Tường, mặc dù hai người đã quen ngủ cùng nhau nhưng đây là kỳ dịch cảm đầu tiên của Nghiêm Hạo Tường sau khi họ chính thức quen nhau.
"Cạch." Tiếng đóng cửa vang lên. Nghiêm Hạo Tường đến gần ôm lấy Trương Chân Nguyên thật chặt, giống như muốn dung nhập anh vào cơ thể.
Trương Chân Nguyên vỗ lưng Nghiêm Hạo Tường và vuốt tóc cậu như dỗ dành một đứa trẻ. Sư tử nhỏ sau khi trưởng thành đã dành hết sự chiếm hữu cho người anh lớn lên cùng mình. Nơi có Trương Chân Nguyên sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt chính diện của Nghiêm Hạo Tường.
"Mùi lẩu không dễ chịu lắm, để anh đi tắm trước rồi lát nữa ôm được không?"
Phòng tắm tràn ngập hơi nước, Trương Chân Nguyên vừa tắm xong mặc đồ ngủ, cổ áo hơi hé mở, để lộ xương quai xanh thanh tú.
Anh cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Nghiêm Hạo Tường, nhẹ nhàng bước đến. "Mau đi tắm đi, anh ở trên giường đợi em."
Nghiêm Hạo Tường tắm với tốc độ cực nhanh, sau đó đè Trương Chân Nguyên xuống giường.
"Anh ơi, anh nói đợi em trên giường, đừng hối hận~"
Trương Chân Nguyên chủ động vòng tay qua cổ người trước mặt rồi hôn lên mặt cậu, Nghiêm Hạo Tường sửng sốt.
Ánh mắt cậu dần trở nên nguy hiểm, chuẩn bị bắt đầu. . . . . .
"Đau quá" Trương Chân Nguyên vừa tỉnh dậy đã thấy eo đau nhức, bên dưới cũng rất đau. Anh đưa tay đấm Nghiêm Hạo Tường một cái. Nghiêm Hạo Tường ngủ không sâu nên tỉnh dậy lập tức.
"Sao vậy anh?"
"Eo anh đau quá, đều tại em!"
Nghiêm Hạo Tường thấp giọng cười, "Được rồi, lỗi của em, để em xoa cho anh." Tay cậu nhẹ nhàng xoa eo cho Trương Chân Nguyên.
Tầng dưới Mã Gia Kỳ đang cùng Đinh Trình Hâm gọi mọi người dậy ăn sáng.
"Em xuống lấy đồ ăn lên cho anh nhé."
Những người dưới lầu nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường bước xuống một mình, trên cổ và xương quai xanh đều có dấu vết để lại, trên mặt đều xuất hiện nụ cười ẩn ý.
Mã Gia Kỳ lặng lẽ rót một ly nước đặt lên khay cùng với bữa sáng của Trương Chân Nguyên. Nghiêm Hạo Tường lên lầu giao đồ ăn, sau đó lại đem chén xuống rửa, hiền lành như một cô vợ nhỏ.
Tối hôm đó bọn họ nhìn thấy bầu trời đầy sao, liền hôn nhau dưới ánh sao trời.
"Tụi mình sẽ không bao giờ rời xa nhau."
"Ừm, không bao giờ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro