Chương 1: Thi cốt thành đống

Bóng đêm như mực, vầng trăng tàn treo trên không trung, ánh trăng bàng bạc chiếu trên mặt đất trắng bệch, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh tưởi.

Trước bức tường thành, từng cây đuốc sáng rực khiến cho đêm tối không khác gì ban ngày.

Huyết sắc lan tràn, sát ý cuồn cuộn.
Tần Lạc một thân chiến bào áo giáp, mái tóc dài dùng cây trâm cố định lại gọn gàng. Nàng quỳ một chân trên đất, con ngươi nhìn chằm chằm dưới chân, thở hổn hển từng ngụm, khôi giáp trên người đã rách tả tơi, máu tươi từ vết thương chảy ra, ngưng kết lại.

Chân nàng đạp lên một đống thi cốt, thi cốt của hàng trăm tướng sĩ quân địch, hình như cũng có cả tướng sĩ của nàng, người chết quá nhiều, không phân rõ ai là ai.

Bên cạnh đống thi cốt, máu tươi chảy thành sông, ngay cả bùn đất cũng bị nhuộm thành một màu đỏ thẫm. Cách đó không xa, tướng quân địch quốc Trần Thừa ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống nàng.

Đứng phía sau hắn chính là mấy vạn binh sĩ đằng đằng sát ý, mà phía sau Tần Lạc chỉ có một tòa thành đóng chặt cửa.

Dưới cổng thành, Đại Tần và Đại Sở chiến đấu suốt bảy ngày, Tần Lạc cũng một mình chiến đấu tròn bảy ngày.
Năm vạn tinh binh chống lại hai mươi vạn đại quân của kẻ địch, vốn là ít không địch lại nhiều, đường lui bốn phía đều bị chém đứt càng chẳng thể làm nên việc gì. Bốn bề thọ địch, các tướng sĩ từng nhóm từng nhóm ngã xuống, người chết vô số kể, nhưng quân Tần chưa từng lùi bước, là tướng nước Tần, dù chỉ còn lại một binh một tốt cũng quyết đánh đến cùng.

Trong lòng Tần Lạc, một khi đã ra chiến trường còn xá gì sinh tử, chỉ có chết trận sa trường, da ngựa bọc thây, tuyệt đối không có... hàng!

Đây là niềm kiêu ngạo và tôn nghiêm của một tướng lĩnh.

"Tần Lạc, đầu hàng đi, nếu ngưoi chịu đầu hàng, ta sẽ xin hoàng đế bằng lòng tiếp nhận hàng thư của ngươi, nguyện ý ban cho ngươi một đặc ân, phong tướng cho ngươi, để ngươi hưởng thụ vinh hoa phú quý. Ngươi cần gì phải lãng phí một cái mạng, ở đây chống lại vô ích." Trần Thừa hé mắt, ánh trăng trong trẻo mà lạnh lẽo chiếu trên người Tần Lạc khiến thân thể nàng trông càng gầy yếu.
Thi cốt chất thành từng đống cao ngang ngửa thân hình Tần Lạc, rõ ràng chỉ là một thanh niên vóc người gầy yếu nhưng khí thể trên người lại kiêu ngạo dọa người như vậy.
Trần Thừa hận ý đầy mắt, giết chết nhiều binh tướng nước hắn như vậy, sao có thể không hận? Thế nhưng trong oán hận lại có vài phần kính nể, đây chính là sự kính nể đối với kẻ mạnh.

Tần Lạc nửa quỳ như bây giờ, chỉ có cô đơn, không hề có khiếp sợ.
Đến lúc này, đôi mắt vẫn ngoan lệ như trước.

Khí thế bực này, đủ xứng với hai chữ tướng quân.

Tướng sĩ Đại Tần anh dũng, nếu không phải nước nàng có kẻ phản bội, trước đó tiết lộ kế hoạch tác chiến của Tần Lạc, lại có kẻ trong triều ra tay ngăn chặn cứu binh tiếp viện, dồn Tần Lạc đến chỗ sơn cùng thủy tận, bọn họ cũng không dễ dàng dành phần thắng trong trận chiến này, Tần Lạc lại càng không phải đơn thương độc mã xuất trận.

Dù cho nàng dũng mãnh phi thường chung thiện chiến vô song quy cũng không phải đối thủ của cả một đại quân.

Hai mươi vạn đại quân thế như chẻ tre, công thành đoạt đất, một đường đánh đến Hoằng Quan.

Hoằng Quan là cứ điểm quan trọng của Đại Tần, một khi Hoằng Quan thất thủ, Đại Tần liền vô lực xoay chuyển tình thế.

Hiện tại dã tâm bừng bừng của Đại Sở bọn họ sắp được hoàn thành, chỉ còn lại một người trước mắt này, chỉ cần giải quyết nốt Tần Lạc, mở cửa thành mà nàng sống chết bảo vệ liền có thể thu hết thổ địa Đại Tần vào trong túi.
Nghĩ vậy, Trần Thừa cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, ánh mắt nhìn Tần Lạc cũng dâng lên một chút đồng tình. Tần Lạc sẽ không hàng, từ một khắc khi nàng mặc áo giáp tự mình xuất chinh đã thể hiện quyết tâm của nàng.
Trần Thừa nói những lời này, chẳng qua chỉ là trước mặt mọi người làm ra vẻ Đại Sở khoan dung độ lượng.
"Nếu ngươi không hàng, chờ ngươi phía trước cũng chỉ có vạn tiễn xuyên tim." Thấy Tần Lạc cúi thấp đầu không nói một loài, Trần Thừa nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt chăm chăm nhìn nàng như thể lóe ra lửa, tựa như có thể thiêu cháy cả người nàng ra thành tro bụi. Nếu không phải hoàng đế của bọn họ nghe nói Tần Lạc ở trên chiến trường vô cùng khí phách, cố tình phải thu nàng về cho mình sử dụng, bằng không, chỉ dựa vào việc nàng giết nhiều tướng sĩ nước Sở như vậy, nàng đã sớm chết rồi!

Những tướng sĩ này đều là thân binh của Trần Thừa, cũng hắn chinh chiến nhiều năm, lại bị người trước mắt giết hết toàn bộ.

Ánh trăng như nước chiếu lên thi thể tản ra thứ ánh sáng lạnh lẽo âm u, Tần Lạc nhẹ lau vết máu trên đầu đang chảy xuống, khóe môi dính máu gợi lên một nụ cười tà mị đầy nhạo báng: "Đầu hàng?"

Gió lạnh rào rạt thổi qua, mùi máu tanh trong không khí dường như càng đậm.

Dưới ánh lửa sáng ngời, có thể nhìn thấy rõ ràng khoảnh khắc này, đôi mắt Trần Thừa đầy vẻ kinh hỉ.

Đầu hàng đi.

Trần Thừa đánh trận nhiều năm như vậy, lần đầu tiên muốn đối phương đầu hàng.

Nam nhi không chịu khuất phục, cương chính kiên trinh như vậy, tâm huyết như vậy, nếu có thể để nước Sở sử dụng, chẳng phải sẽ như hổ mọc thêm cánh.

Thân thể đang nửa quỳ của Tần Lạc chậm rãi dứng lên, trong đêm đen cả một người đầy máu càng trở nên nổi bật, ngân thương siết chặt trong tay cũng chậm rãi nâng lên: "Nếu có ý muốn đầu hàng ta sẽ không kiên trì lâu như vậy."

"Trong cuộc đời Tần Lạc, không bao giờ tồn tại hai chữ 'nhận thua'."

"Thân là tướng một nước, tự nhiên phải lấy hộ quốc làm nhiệm vụ, chẳng sợ làm gương cho các binh sĩ cũng không chối từ!" Ý cười trên miệng Tần Lạc càng thêm đường hoàng, đối mặt với mấy vạn đại quân bao vây dưới thành chẳng những không có nửa phần kiêng kỵ sợ hãi, trái lại càng giống như đã tính trước mọi việc.
Nàng môi mỏng khẽ mở, bắt đầu đếm ngược thời gian.

"Năm..."

"Bốn..."

"Ba..."

Trần Thừa trong lòng căng thẳng, nhìn Tần Lạc như vậy, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một dự cảm xấu, mơ hồ giống như có điều gì đó vượt ra ngoài dự đoán của hắn.

Trần Thừa dương tay, cung thủ phía sau tùy thời đợi lệnh: "Bắn!"

"Vèo, véo vèo..."

Mũi tên dày đặc che trời lấp đất lao tới, mũi tên lóe sáng như châu chấu, mấy vạn mũ tên nhọn đâm rách không khí phát ra âm thanh sắc bén đinh tai nhức óc không ngừng vang vọng trong không trung.

"Hai..."

Ngân thương trong tay vung vẫy, phảng phất như cắt ngang bầu trời đêm, mũi tên phóng tới bị đánh rơi xuống đống thi cốt. Tần Lạc động tác thoăn thoắt đá bay thi thể dưới chân che chắn ở trước người, trên người trúng mấy mũi tên, đau đớn kịch liệt truyền đến, chỉ cần không phải vết thương trí mạng nàng đều không để tâm. Căn răng, chỉ trong một cái chớp mắt, Tần Lạc đã từ trên đống xương trắng bay vọt xuống.

Mặc kệ trong đống xương trắng này có tướng sĩ Đại Tần hay không, máu chảy trên mặt đất không phải uổng công vô ích.

Tần Lạc ngã nhào giữa đống thi thể, vùi đầu, ánh mắt phát lạnh, lạnh lùng mở miệng, nhả ra một chữ cuối cùng: "Một..."

Tiếng nói vang lên.

Phía sau đội quân của Trần Thừa, ở một nơi xa xôi, đột nhiên ánh lửa nổi lên một mảnh, khói lửa cuồn cuộn, tối nay nhất định là một đêm không tầm thường.

Tần Lạc ghé vào trên thi cốt, nhìn ngọn lửa chiếu sáng trên bầu trời, như hỏa long như bay mà lên, lặng lẽ thở phảo nhẹ nhõm: "Hoàn hảo, thành công."

"Đây là có chuyện gì? Vì sao đột nhiên nổi lên hỏa hoạn?"

"Hướng kia hình như là quân doanh của chúng ta?"

...

Thanh âm truyền ra từ địch quân Đại Sở, Trần Thừa dẫn đầu phản ứng lại, giận dữ đến tê tâm liệt phế, hét lên: "Tần Lạc, ngươi dám đốt lương thảo của chúng ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro