Chương 2: Tuyệt địa phản kích
Đại quân vừa động, lương thảo đi đầu.
Đúng vậy.
Đại Sở nhiều người nhưng ăn cũng nhiều, hai mươi vạn đại quân khẩu phần ăn không có, hắn lấy cái gì mà đấu tranh?
Tần Lạc nhìn dáng vẻ tức giận của Trần Thừa, cảm thấy trong lòng vui sướng lên không ít, hai mươi vạn đại quân nước sở không có lương thảo giống như là một con cọp không có răng, dù có giương nanh múa vuốt cũng không uy phong được bao lâu.
Đợi đến lúc lương thảo mới được chuẩn bị đầy đủ, chở tới đây, chỉ sợ hai mươi vạn đại quân đã trở thành hai mươi vạn cái xác, hơn nữa còn là... xác chết đói!
"Bắn cung!" Trần Thừa lại lần nữa rống giận: "Các ngươi còn chờ cái gì, kẻ nào bắt được Tần Lạc, thăng chức tam phẩm, trọng thưởng vạn lượng hoàng kim."
"Tần Lạc, ngươi đốt lương thảo của bọn ta thì sao? Tối nay ngươi nhất định phải chết!" Thanh âm giận dữ vang dội bên tai, ngay cả quạ đen trên cây cũng cả kinh kêu lên một tiếng.
Tần Lạc đứng trước cửa thành, cười lạnh nhìn Trần Thừa, thanh âm lạnh lùng mà tiêu điều xơ xác: "Trần Thừa, nếu chỉ có một mình ta, đương nhiên không phải đối thủ của vạn người sau lưng ngươi."
"Nhưng nếu chúng ta thế lực ngang nhau thì sao? Ngươi còn có thể giết ta sao?"
"Két..."
"Xông lên..."
Vào thời khắc này, cửa thành nặng nề đọt nhiên được mở ra, các tướng sĩ nhanh chóng từ trong thành xông ra, khí thế khôi hoành, thủ hộ phía sau Tần Lạc, thủ hộ phía sau tướng quân của bọn họ!
Ai nói sau lưng Tần Lạc không có một bóng người, ai nói nàng đơn độc chiến đấu anh dũng... Không nhiều không ít, vừa vặn cũng là một vạn quân, ngang bằng với số binh lính Trần Thừa mang theo.
Khác với tướng sĩ sau lưng Trần Thừa, tướng sĩ của Tần Lạc sĩ khí tăng vọt, tiếng giết rung trời.
"Tướng quân, mạt tướng tới chậm, xin tướng quân thứ tội." Thanh Sơn quỳ gối trước mặt Tần Lạc, sắc mặt cung kính: "Mười vạn lương thảo Đại Sở đã bị thiêu hủy, tướng sĩ bên ta thành công rút lui, hiện tại đang mai phục phía sau Trần Thừa."
Lúc này nếu Trần Thừa vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vậy cái chức đại tướng quân này hắn cũng không cần ngồi nữa.
"Không! Thành! Kế!"
Sắc mặt hắn trắng bệch, suýt nữa từ trên lưng ngựa ngã xuống, tướng sĩ sau lưng càng nhân tâm hoảng sợ, trên mặt mang theo vẻ bàng hoàng. Hai quân giao chiến trọng ở khí thế, trước hết là mọi người đều thấy Tần Lạc lẻ loi một mình, khẳng định không thể kiên trì được lâu. Sau đó lại thấy Tần Lạc đơn độc thê thảm, sức cùng lực kiệt, kết cục nước mất thành vong sớm đã định.
Cho nên quân đội của Trần Thừa rất có lòng tin, bọn họ chỉ cần đánh bại Tần Lạc là có thể giành được thắng lợi, nhưng bây giờ...
Ngay khi lòng tin dâng lên đến đỉnh điểm, Tần Lạc lại giáng cho bọn họ một kích trí mạng, hoàn toàn đập tan khí thế của bọn họ.
Năm vạn tinh binh xác thực thương vong vô số, nhưng cũng không phải toàn bộ, bốn vạn đồng bào chết trận hi sinh là vì yểm hộ cho lực lượng công kích chính, một vạn tinh binh phụng mệnh phân tán lẻn vào Đại Sở tiêu hủy lương thảo, ở sau lưng phối hợp hai mặt giáp kích.
Mà Tần Lạc là người mặc chiến bào nắm giữ ấn soái, nàng ở trước cửa thành liều chết chống lại, không phải vì muốn cùng Đại Tần đồng sinh cộng tử.
Mà là... sắp đặt một kết cục.
Dùng chính nàng kiên trì chiến đấu để thu hút sự chú ý của mọi người, khiến Trần Thừa nghĩ Tần Lạc đã lâm vào đường cùng, sau đó làm hắn buông lỏng cảnh giác!
Không ngờ rằng Trần Thừa tự tin có thừa, tự cho là mang theo một vạn binh thì có thể lấy mạng Tần Lạc, rốt cục tự đưa mình vào thế cục Tần Lạc đã định sẵn.
Còn liên lụy tướng sĩ Đại Sở.
Tần Lạc lạnh lẽo nhìn hết thảy, trên người nàng chiến công hiển hách cũng chỉ một đao một kiếm mà nên, trên mình đầy thương tích lẫn máu tươi mà xông ra chiến trường, chứ không phải chỉ có khoa chân múa tay, nói chuyện trên giấy!
Tướng quân Đại Tần Tần Lạc bất khả chiến bại, dụng binh như thần, lấy ít thắng nhiều không phải chuyện hiếm có, bây giờ quân số tương đương, sau lưng Trần Thừa mồ hôi lạnh chảy ra đầm đìa, hắn hôm nay còn có phần thắng sao?
Hắn khinh địch, không nên tự phụ mang theo một vạn tinh binh đi đầu công thành.
Nhìn ý cười trên khóe môi Tần Lạc, cảm giác hối hận xông lên trong lòng Trần Thừa càng thêm dữ dội, nhưng mà dù có hối hận cũng vô ích.
Tần Lạc tiếp nhận cung tiễn binh sĩ bên cạnh đưa tới, híp mắt nhắm vào ngực Trần Thừa, sau lại bén nhọn bắn vào trên tọa kỵ của hắn.
"Vèo..."
Tiễn phong sắc bén, đây mới thật sự là hoa phá trường không. Mũi tên cắm vào giữa bụng ngựa, chỉ nghe tiếng ngựa hí lên bi thảm, móng ngựa vung lên thật cao, thân ngựa nặng nề ngã xuống mặt đất kéo theo cả Trần Thừa, trong nháy mắt đó, Trần Thừa chỉ biết trừng lớn con ngươi.
Hai quân giao chiến, bắt người trước hết phải bắt ngựa, bắt giặc trước phải bắt vua.
Tần Lạc ra lệnh một tiếng, những binh lính sau lưng nàng tiến lên, tinh kỳ phần phật, trống trận như sấm, vó ngựa chấn động. Tiếng gào thét vừa tiêu tán, kiếm ảnh lại một lần nữa triển khai. Trên chiến trường ánh lửa rợp trời, đao quang kiếm ảnh, huyết nhục bay tứ tung, trong nháy mắt nơi này trở thành địa ngục trần gian.
Một vạn tướng sĩ này đều là thân binh của Tần Lạc, là đội quân tiên phong đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, mỗi một người đều có đủ sức mạnh. Quân đội của Trần Thừa sĩ khí tiêu tán, quân lính tan rã, chẳng qua chỉ trong thời gian một nén nhang đã là một phen đảo ngược thiên địa, một khắc trước quân đội Sở quốc còn như hổ rình mồi, một khắc sau liền biến thành quân Tần mặc sức tàn sát.
Một vạn binh mã Đại Sở, có hơn phân nửa đã táng thân ở đây, phần còn lại muốn đào tẩu, tiếc rằng phía trước có truy binh, phía sau có mai phục, bọn họ căn bản không có đường để trốn!
Trần Thừa liều chết chống lại nhưng hữu tâm vô lực, căn bản không ngăn cản được tình trạng đại thế đã mất. Đao kiếm lạnh băng đặt trên cổ, hơi lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, hắn biết trận chiến này hắn thu, thua triệt để, thua không còn đường cứu vãn.
Thanh Sơn trói Trần Thừa rồi đem hắn đến trước mặt Tần Lạc: "Xin tướng quân xử lý."
Tần Lạc cầm ngân thương từng bước đi vào, ánh trăng chiếu rọi trên khôi giáp dính đầy máu tươi tản ra quang mang yêu dã, cả người giống như Tu La bước ra từ địa ngục, sắc bén, cường thế, làm cho lòng người cảm thấy kinh sợ.
Lúc này đây đổi thành nàng từ trên cao nhìn xuống Trần Thừa.
"Trần Thừa, ngươi hàng hay không hàng?"
Ngươi hàng hay không hàng? Những lời này nghe rất trào phúng, rõ ràng nửa nén hương trước hắn còn nắm chắc phần thắng, nhưng mà bây giờ...
Hắn lại trở thành bại tướng.
Thân phận đảo lộn, khiến cho không người nào có thể tiếp thu.
Trần Thừa hai con ngươi giăng đầy tơ máu, mang theo nồng nặc cừu hận: "Tần lạc, ngươi là một tên tiểu nhân vô sỉ, cho dù ngươi giết ta, sau lưng ta vẫn còn hơn mười vạn đại quân, Hoằng Quan vẫn sẽ bị phá!"
Đê tiện? Vô sỉ?
À... Cái gọi là binh bất yếm trá, bản thân Trần Thừa khinh thường kẻ địch, kiêu ngạo tự phụ, hôm nay thua thì trách được ai, Tần Lạc đây cũng không phải là đê tiện, cái này gọi là mưu lược.
"Hừ..." Đối với Trần Thừa đang điên cuồng rít gào trước mặt, Tần Lạc cười đến khinh miệt, nụ cười kia rơi vào trong mắt Trần Thừa lại giống như quỷ đòi mạng, làm hắn bất giác dựng tóc gáy.
Tay nàng đặt lên môi, thấp giọng nói: "Ngươi nghe..."
Tiếng kèn trầm thấp vang lên, đây là tín hiệu lui binh.
Lương thảo đã bị tiêu hủy toàn bộ, còn dư lại hơn mười vạn đại quân còn không nhanh rút lui? Lẽ nào chờ quân tiếp viện Đại Tần đến một trận diệt gọn hay sao?
Tướng sĩ Đại Tần cao giọng hoan hô, về phần Trần Thừa mặt xám như tro tàn, muốn tự sát cũng không được.
Tần Lạc thu hồi ý cười trên mặt, thẳng người lên, thanh âm băng lãnh: "Giam hắn lại trông giữ cẩn thận, những binh lính khác nếu nguyện hàng liền hợp nhất trong quân, nếu không nguyện..."
"Giết!"
Giết! Một chữ, lại tuyên bố vận mệnh của hàng vạn bại quân.
Tả hữu tiên phong lĩnh mệnh, tướng sĩ Đại Tần hoan hô trở về thành, nhưng đôi mắt Tần Lạc vẫn âm trầm như cũ, ngân thương nơi tay quét trên mặt đất, vẽ ra thanh âm chói tai.
Trong đại quân của Trần Thừa có một thân ảnh hơi cong lưng đang muốn âm thầm đào tẩu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro