Chương 8: Thẩm tiểu bạch kiểm
Trần Thừa cả người đổ mồ hôi như mưa, hắn tránh được cái chết nhưng lại bị gông xiềng trói chặt không nhúc nhích được nửa phần. Ngay khi Tần Lạc định mở miệng bảo tiếp tục vẩy kiến thì hắn cũng chịu mở miệng, thanh âm đứt đoạn như không có chút sức sống: "Là Thẩm... Thẩm Thanh Hoan, hắn là nhãn tuyễn của chúng ta... nằm vùng ở triều đình Đại Tần, đánh cắp... cơ mật quân sự... cho chúng ta..."
Các tướng sĩ bên cạnh không biết thân phận Thẩm Thanh Hoan, nghe vậy chỉ có oán giận, Thanh Sơn quả thực biết được, nghe đến đó, trong mắt thoáng hiện lên sát ý, tay hắn sờ lên bội kiếm bên hông, định nâng kiếm chém chết người ào đó đang đứng cúi thấp đầu sau lưng Tần Lạc, chợt nghe Tần Lạc dùng ngữ điệu hơi cao "ồ" một tiếng.
Nàng hỏi: "Thẩm Thanh Hoan là ai?"
Thanh Sơn nhất thời sửng sốt, có chút không thể tin nhìn người bên cạnh, đã thấy nàng mang theo nét mặt nghi ngờ, có vẻ như thực sự không biết Thẩm Thanh Hoan là ai.
Nhưng rõ ràng Thẩm Thanh Hoan đang đứng sau lưng nàng, đêm qua bọn họ còn cùng nhau ngủ dưới một mái hiên.
Thẩm Thanh Hoan đứng ở sau lưng nàng hơi ngước mắt, ánh mắt nhìn Tần Lạc lóe lên, thần sắc ngờ vực.
"Ngươi không biết?" Trần Thừa nghi ngờ hỏi một tiếng, sau đó nghĩ đến Tần Lạc vẫn luôn chinh chiến sa trường, vậy mới thở dài một tiếng.
Phàm là võ tướng, phần lớn đều không để quan văn vào mắt.
Suy cho cùng, Tần Lạc thẳng thắn như vậy, là người có một không hai, làm sao lại để ý đến âm mưu quỷ kế quyền mưu tranh đấu trên triều đình, càng không cần phải quan tâm đến một kẻ đùa bỡn quyền mưu, Thẩm Thanh Hoan chỉ mới nổi danh mấy tháng nay, Tần Lạc vẫn luôn thủ vệ biên cương, cho dù có nghe nói qua, chỉ sợ cũng nhanh chóng vứt ra sau đầu.
"Thầm... Thẩm Thanh Hoan là thần tử Đại Tần các ngươi..." Bất quá chỉ nói mấy câu, Trần Thừa đã thở hổn hà hổn hển, mồ hôi đầm đìa, hắn hít sâu mấy hơi, ngón tay giật giật, đau như kim châm muối xát.
Mệnh lệnh tướng sĩ đem kiến đi ra, Tần Lạc híp mắt, phân phó Thanh Sơn: "Đem giấy mực lại đây."
"Ngươi nói tiếp." câu này là nói với Trần Thừa.
Trần Thừa cố sức thú nhận, mỗi một câu nói đều phải dừng lại thật lâu, lời nói đại khái giống như chuyện được truyền ra bên ngoài.
Nói Thẩm Thanh Hoan là người của Đại Sở bọn hắn, giấu diếm thân phận, ẩn náu tại Tần Quốc, những năm gần đây vẫn luôn đi theo Thiên Sơn Lão Nhân học tập, cho đến nửa năm trước được mời vào triều làm quan, phong hầu bái tướng. Rốt cuộc, lấy được cơ mật, mưu hại hoàng thượng, đaoà thoát thăng thiên...
Trong quá trình khai báo, ánh mắt Tần Lạc vẫn luôn khóa chặt lấy hắn, một khắc cũng không liếc qua Thẩm Thanh Hoan.
Đợi hắn nói xong, Thanh Sơn cũng đã đem giấy mực tới.
Tần Lạc đứng dậy, đi tới trước bàn, cuốn ống tay áo lên, vừa mài mực vừa nói: "Đã là nhãn tuyến của nước Sở các ngươi, tất nhiên ngươi phải biết rõ tướng mạo của hắn, miêu tả đi."
Nàng nói, thanh âm ngưng tụ một tầng hàn băng, uy hiếp: "Ta khuyên ngươi không nên có bất cứ tâm tư lệch lạc nào, triều đình đã hạ lệnh bắt hắn, nếu hắn thật sự là kẻ phản bội thì nhất định sẽ có cả bức họa của hắn, ít ngày nữa là có thể đưa tới đây, nếu ngươi có nửa câu giả dối, ta sẽ không tha cho ngươi!"
Trần Thừa cúi thấp đầu, ánh mắt xẹt qua chậu kiến trước mắt. Lúc này tuy bên trên chậu đang được phủ một tầng băng gạc cũng có thể nhìn thấy một đống vật thể li ti đang không ngừng di chuyển lúc nhúc.
Vết thương trên tay bị cắn xé đến mức máu thịt lẫn lộn, đau đến mức không còn sức để kêu.
Hắn đã thấy Thẩm Thanh Hoan bao giờ đâu?
Làm sao biết được dáng vẻ Thẩm Thanh Hoan như nào?
Nhưng hiện tại đã nói đến mức này, lại không phải chuyện hắn có thừa nhận hay không, nghe nói Thẩm Thanh Hoan là nhân vật giống như thanh phong tễ nguyệt, tướng mạo tuấn mỹ bất phàm, ôn nhuận như ngọc, Trần Thừa mơ hồ nói, miêu tả đại khái vậy đi.
Rõ ràng Thẩm Thanh Hoan đang đứng ngay bên cạnh hắn, Tần Lạc vẽ theo lời hắn, thỉnh thoảng hỏi vài câu như là "trên mặt có bớt hay không", "trên người có điểm gì đặc biệt", qua một nén nhang thì ngừng bút.
Nàng nhìn bức họa trên giấy tuyên thành, cầm lấy đưa đến trước mặt Trần Thừa: "Thấy rõ ràng, có phải người trong bức họa?"
Kỹ thuật vẽ của Tần Lạc có chút cao siêu, chỉ vài nét bút, một hình ảnh sinh động đã hiện lên trên trang giấy.
Ngừoi trên bức họa một thân bạch y, vóc người cao ráo, mi mục như họa, tay áo nhẹ nhàng, quả nhiên là tiên nhân giáng thế, quả thức giống như đúc theo lời miêu tả của Trần Thừa, nhưng vẫn còn kém xa Thẩm Thanh Hoan chân chính.
Ngay cả Trần Thừa nhìn vào cũng liền hiểu được cái gì là "thanh phong tễ nguyệt, công tử như ngọc", đúng, nên là như vậy... hắn chung quy trong lòng có quỷ không dám nói nhiều, chỉ hàm hồ nói: "Có sáu bảy phần tương tự."
Có những lời này là đủ rồi.
Tần Lạc vò giấy tuyên thành thành một cục vào trong tay, cười nhẹ một tiếng: "Thì ra, ngươi coi ta là kẻ ngốc!"
Nàng móc từ trong lòng ra một tờ lệnh bắt, trên đó vẽ một người có ba bốn phần tương tự Thẩm Thanh Hoan, nhưng chỉ là vẽ vài đường thô sơ có phần tầm thường khiến người ta không nhìn ra là Thẩm Thanh Hoan. Nếu đặt Thẩm Thanh Hoan cùng một chỗ với bức tranh này, người ngoài cũng chưa chắc đã nhận ra là hắn.
Hai bức họa không có chút điểm chúng nào, rất hiển nhiên là hai người.
"Thẩm Thanh Hoan rõ ràng là dáng vẻ này, ngươi lại nói người ta vẽ là Thẩm Thanh Hoan, Trần Thừa, ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?" Nói đến cuối cùng, chợt chuyển giọng: "Trần Thừa, ngươi chớ có cho rằng ngươi nói dối gạt ta thì ta không bắt được tên phản đồ thật sự."
Năm chữ "kẻ phản đồ thực sự" trong miệng Tần Lạc, Trần Thừa lại cho là nàng đang ám chỉ chuyện hắn nói dối về tướng mạo Thẩm Thanh Hoan, biểu cảm trên mặt thay đổi mấy lần, cắn răng nói: "... Hắn là anh hùng Đại Sở của chúng ta."
Một câu nói, nghe như bảo vệ Thẩm Thanh Hoan, nhưng thật ra đang tố cáo tội danh phản bội của hắn.
"Được, tốt!" Tần Lạc tuy là đang cười nhưng trong mắt đã phảng phất sát ý, bọn họ thật ra rất có năng lực, rất hiểu đạo lý đóng kịch.
Trong triều đình, đầu tiên là tra được chứng cứ Thẩm Thanh Hoan thông đồng nước Sở, sau đó đem hắn tạm giam, nghiêm hình tra tấn, buộc hắn nhận tội, Thẩm Thanh Hoan nếu muốn sống sót, chỉ có hai lựa chọn.
Một, cung khai. Hai là, vượt ngục.
Chọn cái trước, hắn sẽ trở thành tội nhân cuat Đại Tần, đời đời kiếp kiếp bị người đời thóa mạ. Chọn cái sau, lưng đeo tội danh, chớ nói rửa sạch oan khuất, có thể sống hay không cũng không biết chừng.
Mà nước Sở bên này, Trần Thừa bị cầm tù đã khai Thẩm Thanh Hoan ra, dưới tình huống này không ai có thể hoài nghi tính chân thực trong lời hắn nói.
Bọn họ đây là muốn ép Thẩm Thanh Hoan đến đường chết.
Nếu là trước đây Tần Lạc chỉ suy đoán Thẩm Thanh Hoan không phải kẻ phản bội, nhưng hôm nay, nàng đã có thể khẳng định Thẩm Thanh Hoan nhất định bị oan uổng.
Bởi vì nếu hắn thật sự là kẻ phản bội, Trần Thừa sẽ không khai ra.
Nếu hắn khai cũng sẽ không ăn nói hàm hồ, một bên đẩy Thẩm Thanh Hoan vào đường chết, một bên làm bộ bảo vệ hắn, dối trá như vậy, thật sự làm cho người ta ghê tởm.
Tần Lạc sắc mặt thâm trầm, nhìn hắn, nụ cười trên khóe môi âm trầm đáng sợ: "Trần tướng quân bị trọng thương, mời quân y đến đây trị liệu cho hắn thật tốt, nghìn vạn lần đừng để cho hắn chết."
...
Lúc đi ra từ địa lao đã là buổi trưa.
Thẩm Thanh Hoan nheo mắt theo đuôi Tần Lạc, nhìn nàng đứng dưới ánh sáng, mặc dù có dương quang ấm áp chiếu rọi, nhưng lại không chiếu đến trong lòng nàng.
"Tướng quân, còn phải tiếp tục thẩm tra hắn?" Thanh Sơn đã đi tới, liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Hoan lại nhìn bóng lưng Tần Lạc, dò hỏi.
Tần lạc khoát tay áo: "Đưa hắn tạm giam."
Qua thẩm vấn có thể nhìn ra được Trần Thừa là một người rắn rỏi, có thể khiến hắn khai ra Thẩm Thanh Hoan đã là cực hạn, hắn tuyệt đối không phản bội nước Sở.
Muốn tra ra thêm tin tức là chuyện không thể nào.
Nàng hôm nay dẫn thao Thẩm Thanh Hoan đi vào chỉ là vì chứng thực suy đoán trong lòng, vốn cũng không hi vọng có thể khảo vấn ra người đứng đằng sau chuyện này.
"Thanh Sơn, ngươi theo ta đã lâu, hẳn là biết quy củ của ta, chuyện gì nên, chuyện gì không nên, chú ý lời nói và việc làm của ngươi." Tần Lạc xoay người, nhìn chằm chằm Thanh Sơn.
ở trong địa lao, nếu không phải nàng nói đúng lúc, thiếu chút nữa hắn đã làm bại lộ thân phận Thẩm Thanh Hoan.
Thanh Sơn ngẩn ra, chậm rãi cúi đầu: "Thuộc hạ biết tội."
Liên tiếp mấy ngày, Tần Lạc mặc kệ đi đâu cũng đều mang theo Thẩm Thanh Hoan mang khăn che mặt, hai người ngồi cùng bàn, ngủ cùng phòng, chỉ ngoại trừ đi nhà xí và rửa mặt, những lúc khác không chịu để Thẩm Thanh Hoan rời khỏi nàng nửa bước.
Danh nghĩa giám sát, nhưng chỉ có Tần Lạc biết, kỳ thực nàng đnâg bảo vệ Thẩm Thanh Hoan.
Trong quân doanh, người người đều đang suy đoán tên "tiểu bạch kiểm" vẫn theo đại tướng quân là ai, những những ai biết được đều miệng kín như bưng, những người không biết có vắt nát óc cũng không nghĩ ra được.
Trong thời gian ngắn đã xôn xao đủ loại tin đồn.
Có người nói, tiểu bạch kiểm là bà con xa của Tần tướng quân, chiến loạn qua đi mới đến chỗ tướng quân tìm nơi nương tựa. Cũng có người nói, tiểu bạch kiểm là một tên lính quèn trong quân doanh, lọt vào mắt tướng quân, được an bài bên cạnh ngài.
Còn có người nói li kì hơn, nói Tần tướng quân nhiều năm qua không gần nữ sắc, cũng không phải là thanh tâm quả dục, mà là hắn thích nam phong, không phải thích tráng sĩ thô tục mà là thích tiểu thư sinh tay không đủ sức, nhu nhu nhược nhược, gió thổi là đổ.
Mỗi khi Thanh Sơn nghe được mấy loại ngôn luận như thế đều sẽ nghiêm khắc quát mắng.
Tin tức truyền đến tai Tần Lạc, nàng nghe xong chỉ cười nhạt, không nói gì, chỉ kéo mấy người khua môi múa mép xuống đánh cho mười trượng là xong việc.
Chỉ có Thẩm Thanh Hoan nghe được thì im lặng không lên tiếng, chờ đến đêm khuya nằm ở trên tháp cứng rắn, nhìn lên thân ảnh đang ngủ say trên giường thì trằm trọc khó ngủ.
Trong đầu đều là hình ảnh Tần Lạc đè hắn xuống giường, ghé vào tai hắn thổi khí, nhìn vào mắt hắn trêu tức.
...
Ngày hôm đó Thẩm Thanh Hoan tỉnh lại, mặc xong xiêm y, đứng dậy đi tới bên ngoài viện đã bị tình cảnh trước mắt chấn kinh. Trên ghế đá bên ngoài sân, Tần Lạc một thân hắc y, tay cầm chén ngọc uống rượu, mà trên người hắn, một phấn y nữ tử đang nằm.
Thẩm Thanh Hoan đứng chôn chân tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro