Chương 2.
Túy Tửu nhìn vực sâu thăm thẳm dưới chân rồi bình thản nhảy xuống. Cơ thể nàng như cánh hoa đào rời khỏi cành, nhẹ nhàng biến mất sau đám mây mù vấn vít.
Xích Vụ Cốc, cảnh cũng như tên, chính là một rừng đào đỏ thẫm nằm sâu trong một cái Cốc dưới chân núi Nghi Sơn. Chẳng ai biết những cây đào nơi đây có từ khi nào. Chỉ biết vào cái ngày mà Túy Tửu lần đầu tiên mở mắt, hình ảnh nàng nhìn thấy đầu tiên chính là một màu đỏ sẫm của những đóa hoa đào đang nở rộ.
Vừa đặt chân xuống đất, Túy Tửu liền cảm giác được có điều bất ổn. Bản chất của Xích Vụ Cốc đã là một kết giới tự nhiên khó mà xâm phạm, nhưng sau này vì một số nguyên nhân mà Bạch Tô Chân Nhân và Túy Tửu đã bàn nhau dựng thêm một tầng trận pháp nữa. Trận trong trận, xét trong ngũ giới những nhân vật có thể phá giải chắc cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Vậy mà ngay tại giờ khắc này, hai tầng kết giới ấy lại bị người ta xé một lỗ.
Tuý Tửu rất bình tĩnh. Nàng chậm rãi đi một vòng xung quanh Cốc. Tất cả đều hết sức bình thường. Thậm chí cả mấy cây anh đào cũng không có chút dấu hiệu bị sứt mẻ, bừng bừng vươn cành mà nở hoa.
Tuy rằng vô cùng nghi hoặc nhưng xét thấy mọi thứ đều yên ổn nên Tuý Tửu cũng không muốn làm lớn chuyện. Nàng chỉ âm thầm cẩn thận, giăng thêm mấy cái bẫy nữa xung quanh Cốc.
Cuối tháng hai, thời tiết đã không còn lạnh như trước. Mà Chiêu Hiền Hội cũng đã kết thúc được mấy ngày. Vì thế Tuý Tửu suy nghĩ sẽ đem mấy bình rượu trăm năm giấu trong kho ra biếu Lão Tô Tử, coi như là quà chúc mừng lão đã tổ chức Chiêu Hiền Hội thành công.
Thế là một ngày đẹp trời, Tuý Tửu liền gửi cho Chân Nhân một bức thư, hẹn ngài cùng nhau thưởng rượu. Không lâu sau liền nhận được hồi âm, ý thư bảo nàng hãy nhanh đến.
Đầu giờ Tuất, người trong Cốc thấy Cốc chủ ra ngoài, trên tay còn ôm ba bình rượu lớn, hướng núi Nghi mà bay đi.
Dân chúng "..."
"Cốc chủ chắc chắn là đi tìm Bạch Chân Nhân uống rượu đấy."
Thở dài "Cốc chủ ngài ấy nghiện rượu thật sự nặng. Tháng vừa rồi Bạch Chân Nhân bận rộn tiếp đón mấy vị đệ tử Nam Sơn, không rảnh uống cùng ngài ấy. Ta thấy tính tình ngài ấy liền đặc biệt trở nên âm trầm a ~"
"Có chuyện như vậy sao?"
"Hắn nói đúng đó. Mấy hôm trước ta còn trông thấy Cốc chủ đằng đằng sát ý đi khắp Cốc nữa."
"Ta cũng thấy!"
"Ta cũng vậy!"
Dân chúng không hẹn mà cùng nhau đổ một tầng mồ hôi lạnh.
"Thực đáng sợ a ~"
Tuý Tửu mang theo tâm trạng vui vẻ cưỡi mây bay lên đỉnh Nghi Sơn, hoàn toàn không biết bản thân đã trở thành nhân vật khủng bố trong lời đồn đại.
Trên đỉnh Nghi Sơn là một rừng cây hoa đào. Nhưng khác với Xích Vụ Cốc một màu đỏ thẫm, hoa đào ở đây chỉ có một sắc trắng tinh khiết. Mỗi lần đến Túy Tửu đều ngỏ ý muốn đem mấy cây đào hồng hồng đỏ đỏ ở trong Cốc lên đây trồng, nhưng đều bị Bạch Tô mỉm cười từ chối. Lần này cũng chẳng phải ngoại lệ. Vừa thấy bóng Bạch Tô, Túy Tửu đã mở miệng kêu ca.
"Ta nói này Lão Tô, rừng đào của ngươi thật sự cần một chút màu sắc đó. Ngươi xem hay là ta tìm mấy giống hồng đào cho ngươi trồng xen vào nhé!"
"Ha ha ha... Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta thấy như thế này tốt hơn."
"Tốt chỗ nào chứ. Nhìn bi thương chết đi được ấy..." Túy Tửu lẩm bẩm.
"Ngươi nói gì cơ?"
"Không có gì."
Túy Tửu vui vẻ đặt mấy bình rượu xuống "Cái này là quà chúc mừng ngươi đã hoàn thành xuất sắc nghĩa vụ. Mấy bình này đều đã hơn trăm tuổi hết đấy nhé. "
Bạch Tô cười ha hả "Vậy sao! Xem ra hôm nay bần đạo phải cố gắng uống hết chỗ này rồi!"
"Tốt! Hôm nay bổn cô nương cũng muốn say một trận. Cạn!"
"Cạn!"
Chẳng biết bao lâu sau, khi cả hai đã không còn đủ tỉnh táo.
Túy Tửu trở người, cố gắng cố định cơ thể để bản thân không rơi từ trên cây xuống.
"Túy... Tửu..."
Bạch Tô ôm bình rượu, ngước lên nhìn nữ nhân trên cây.
Y phục màu xám vừa giống mây mù trên đỉnh Nghi Sơn, lại vừa có chút giống sương khói vấn vít xung quanh Xích Vụ Cốc.
Ánh trăng khuyết cuối tháng mờ mờ ảo ảo như ôm lấy cơ thể xinh đẹp của nàng.
Khuôn mặt đáng yêu nhưng lại ẩn ẩn nét ngông cuồng cùng ngạo nghễ...
Một nữ nhân xinh đẹp độc nhất vô nhị.
Đó chính là Túy Tửu, người mà Bạch Tô quen biết mấy vạn năm. Từ lúc hắn chỉ là một thiếu niên nhân loại chập chững bước đi trên con đường đạo pháp cho đến tận bây giờ, khi mà bất kể là người, yêu hay tiên đều phải cuối đầu gọi hắn một tiếng Chân Nhân.
"Ngươi chẳng thay đổi gì cả nhỉ..."
Người trên cây bật cười "Ngươi cũng vậy còn gì..."
Bạch Tô mỉm cười không đáp, ngửa đầu uống mọt ngụm rượu lớn.
Cuối tháng hai, hoa đào nở rộ, trên đỉnh Nghi Sơn có hai người cùng nhau uống rượu, thưởng hoa...
Hôm sau, Túy Tửu ôm cái đầu vẫn còn choáng cố gắng uống hết chén thuốc giải rượu.
"Có chuyện gì?" Túy Tửu đưa cái chén đã uống hết cho Bạch Huân đứng bên cạnh, cau mày hỏi với giọng điệu không được tốt cho lắm.
Hôm qua Túy Tửu cao hứng nên đã lỡ uống quá nhiều rượu, mà mấy bình đó lại còn là rượu trăm năm. Kết quả là bây giờ đầu óc choáng váng, chỉ muốn ngủ một giấc thật sảng khoái.
Thế nhưng trời không thuận lòng người, trong Cốc lại xảy ra chuyện.
Túy Tửu nhìn nam nhân đứng đối diện với vẻ mặt 'Nếu ngươi không nói ra được lý do hợp lí ta chắc chắn sẽ cho ngươi biết thế nào là đau khổ'.
"Lưu Phương Bách, Cốc Chủ đang mệt, có chuyện gì để sau hẵng nói có được không." Bạch Huân cau mày, trong giọng nói tràn ngập không vừa ý.
Lưu Phương Bách xấu hổ cúi đầu, hắn cũng biết không nên làm phiền Cốc Chủ ngay lúc này. Thế nhưng nếu đợi thêm vài ngày nữa, hắn sợ hắn sẽ đổi ý mất.
"Cốc Chủ, ta muốn xuất Cốc!"
Lời nói kiên định, ý tứ rõ ràng. Túy Tửu híp mắt ngăn Bạch Huân đang muốn xông lên lại, ra hiệu cho Lưu Phương Bách tiếp tục "Nói cho rõ đi."
Sau một hồi nghe Lưu Phương Bách giải thích, Túy Tửu đại khái cũng đã nắm được tình hình.
Lưu Phương Bách vốn là một trong Thất đại đệ tử của Thiên Vĩ Viện, năm xưa vì một số chuyện mà cắt đứt tình nghĩa với sư môn, sau đó thì gặp Túy Tửu và được đưa về sống ở Xích Vụ Cốc cho đến bây giờ. Nhưng khoảng mười ngày trước, sư đệ của hắn, cũng chính là đệ tử Thiên Vĩ Viện đã đến, và không biết bằng cách nào mà bọn họ đã gặp được nhau. Vị sư đệ kia là người truyền tin, nói rằng gần đây Thiên Vĩ Viện xảy ra chuyện lớn cho nên sư môn mong Lưu Phương Bách hãy bỏ qua chuyện xưa mà quay về giúp sức.
"Sau đó thì ngươi cũng thấy, hắn đau khổ suy nghĩ mất mấy ngày, cuối cùng vẫn là quyết định quay về."
"Thật quá đáng! Người đã có lòng tốt đem hắn về chăm sóc trong lúc hắn chẳng khác gì một kẻ đã chết. Vậy mà bây giờ chỉ về chút việc nhỏ đã muốn xuất cốc. Đúng là... Ta phải đi xử lý hắn."
"Bạch Huân!"
Túy Tửu nghiêm khắc gọi Bạch Huân đang tức giận vô cùng quay lại.
"Chuyện này không đơn thuần thế đâu. Ngươi thử nghĩ mà xem, làm cách nào mà Lưu Phương Bách có thể gặp được sư đệ của hắn chứ?"
Xích Vụ Cốc chẳng phải là một cái tên nổi tiếng. Tuy rằng thỉnh thoảng vẫn sẽ có người ở trên phố Minh Minh nhắc đến cái tên này, nhưng cũng không phải là thường xuyên. Kể từ khi thu nhận cư dân đầu tiên, Túy Tửu đã cố gắng giảm bớt thông tin về nơi đây ở thế giới bên ngoài đến mức thấp nhất. Cho đến tận bây giờ, khi cư dân trong Cốc đã lên đến hơn năm trăm sinh mạng, ở thế giới bên ngoài cũng chẳng mấy ai biết đến cái tên Xích Vụ Cốc, càng không có ai biết chính xác vị trí của nơi đây. Cho nên, vị đệ tử Nam Sơn kia chẳng những biết được hiện tại Lưu Phương Bách đang sống ở trong Cốc, lại còn biết chính xác vị trí ở đâu, hơn thế nữa hắn lại là người có khả năng xé rách một lổ trên hai tầng kết giới để mà đi vào trong, sau đó bình an vô sự thoát khỏi mấy cái bẫy cùng hơn một ngàn con mắt của dân chúng sống xung quanh đây, tìm được vị sư huynh đã hơn ba trăm năm không gặp...
Túy Tửu nghiến răng "Ngươi nghĩ xác suất kia là bao nhiêu chứ???"
Bạch Huân dứt khoát lắc đầu "Không có khả năng."
"Có đấy..." Túy Tửu cười lạnh "Nếu như người đứng sau mọi chuyện là vị Chân- Nhân kia!"
"Ý người là..." Bạch Huân kinh sợ không dám nói tiếp.
Thời gian Bạch Huân sống ở Xích Vụ Cốc chưa phải là lâu so với hầu hết cư dân ở đây. Thế nhưng có một số chuyện không cần phải sống đủ lâu cũng có thể hiểu rõ. Ví như tật nghiện rượu của Cốc chủ, ví như mối quan hệ giữa con rồng duy nhất trong Cốc cùng hồ ly chín đuôi nào đó và, ví như tình bằng hữu mấy vạn năm giữa Cốc chủ và Bạch Tô Chân Nhân.
Nghe kể lại rằng, Bạch Tô chân nhân xuất thân vốn là con nhà quyền quý. Bởi vì là con trai độc đinh nên từ lúc sinh ra đã được phụ mẫu cưng chiều hết mực. Bạch thiếu gia bấy giờ muốn gì được nấy, lâu dần sinh ra bản tính kiêu ngạo, không xem ai ra gì.
Nhưng mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi vào năm chân nhân mười lăm tuổi.
Trong một lần ra ngoài săn bắn cùng các thiên kim công tử khác, Bạch chân nhân đã bị lạc trong núi Nghi Sơn mất ba ngày ba đêm. Trong khoảng thời gian ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì cho đến hiện tại vẫn không ai biết. Chỉ biết rằng sau khi trở về, thiếu niên họ Bạch bỗng như trở thành người khác. Từ một thiếu gia kiêu ngạo trở thành một người khiêm tốn, biết đối nhân xử thế. Cũng kể từ lúc đó, ngài bắt đầu tìm hiểu về đạo pháp, chính thức bước đi trên con đường tu chân cho đến tận bây giờ.
Trong giới tu chân có rất nhiều lời đồn thổi về cố sự này, tam sao thất bản, sớm đã không còn biết cái nào đúng cái nào sai. Nhưng tất cả đều nhất trí rằng năm ấy Bạch Tô đã gặp phải một cơ duyên nào đấy, khiến ngài ấy khi trở về mới quyết tâm dấn thân vào đạo pháp.
Chỉ có số ít người biết rằng, cơ duyên năm ấy mà Bạch Tô chân nhân gặp chính là Cốc chủ Xích Vụ Cốc - Túy Tửu.
Thế nên chuyện Bạch Tô phản bội Túy Tửu sau ngần ấy năm gắn kết thật sự khiến cho người khác không thể nào tin tưởng.
Thực tế thì Túy Tửu cũng không nghĩ là lão già quen biết mấy vạn năm kia lại có thể phản bội. Chỉ là còn rất nhiều chỗ trong chuyện này khiến nàng không tài nào hiểu được.
"Chẳng phải chỉ cần tìm Lão Tô Tử hỏi là rõ thôi sao."
Túy Tửu thong thả đứng dậy "Ngươi ở lại trông chừng Lưu Phương Bách. Nhớ kĩ đừng để cho chuyện hôm nay lọt ra ngoài..."
"Đã rõ thưa Cốc chủ!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro