Truyện: Yêu anh lần nữa - chap 5

"Hả?!" Đường Hạ nghe xong câu nói của anh ta, rụt chân lại.

Lý Huân Ngôn cười, nắm lấy cô chân cô đưa tới mặt mình tiếp tục bôi thuốc. "Không có gì."

"À đúng rồi, tại sao cô lại gây thù với Chu Mẫn vậy?" Lý Huân Ngôn tiếp tục nói.

"Anh biết cô ta sao?"

"Chu Mẫn, scandal ngập làng giải trí, không biết thì tôi cũng tối cổ rồi. Cô ta cũng là khách quen."

"À." Đường Hạ gật đầu. Scandal tất nhiên là cùng chồng cô rồi. Khách quen cũng vì tiêu xài tiền chồng cô thôi.

"Không có gì, cô ta thích chiếc cà vạt này nhưng tôi đã mua trước rồi. Cái túi bận rồi, anh giúp tôi đổi lại cái túi khác được không?" Đường Hạ nhìn chiếc túi bên cạnh, cong môi cười.

"Vậy tại sao cô cứ giữ khư khư nó vậy, bán nó lại thì đâu có bị đánh?"

"Tôi mua cho chồng tôi." Đường Hạ vừa nói vừa ngẩng đầu lên để nước mắt chảy ngược vào trong.

"Cô... lấy chồng rồi sao?" Lý Huân Ngôn kinh ngạc, tay cũng dừng lại.

Vậy mà cô đã lấy chồng. Chồng cô đâu lại để cô bị đánh như vậy?

"Ừ. Chu Mẫn lại là tiểu tam. Thật nực cười phải không? Từ trước tới nay đều là vợ chính trừng trị tiểu tam, còn tôi lại bị tiểu tam đánh. Mà chồng tôi lại là người chống lưng cho cô ta, sai người đánh tôi." Đường Hạ mỉm cười, đôi mắt đỏ lên. Dường như cô đang cố kìm nước mắt không để nó chảy xuống, vậy nên cô cười thật sự rất khó coi.

"Có phải tôi ngốc lắm không? Có lẽ đến lúc tôi phải buông bỏ rồi. Trước đây anh ấy có đối xử với tôi như thế nào tôi cũng có thể nhịn được... nhưng giờ thì..."

Cô không thể nhịn nổi nữa. Có lẽ cô sẽ phải li hôn, càng sớm càng tốt. Trước đây dù anh có tàn nhẫn cô vẫn có thể mỉm cười, nhưng hôm nay khác rồi. Lần đầu tiên có một người đàn ông đứng ra giúp cô, ân cần với cô. Vốn dĩ cô nghĩ chỉ cần mình cô gắng sẽ cảm hoá trái tim anh, nhưng bây giờ cô lại nghĩ anh không đáng. Buông bỏ thôi, cô chỉ muốn có một chỗ dựa, có người thương mình, mà anh lại không phải là người đó, buông bỏ thôi, trước khi cô lấn quá sâu.

Cho dù tiếp theo sẽ không có một ai chấp nhận một người đã qua một đời chồng như cô, chí ít cô còn có tự do, không đau khổ vì tình.

Lý Huân Ngôn im lặng không nói gì.

Cô gái này anh thích từ lần đầu gặp mặt. Ngày hôm ấy anh thấy cô đứng rất lâu bên ngoài ngắm nhìn bộ váy bên trong. Tầng một đều là những bộ quần áo thường ngày, nhưng anh lại cho người đặt ở đó một bộ váy dài màu trắng hồng, thế nhưng lại bất ngờ thu hút cô.

Cô lặng người nhìn nó, có lẽ là do không đủ tiền đi, cô lắc đầu rồi đi.

Lần thứ hai nhìn thấy cô cũng là vì bộ váy đó, lần này cô đặt tay lên cửa kính rồi mỉm cười chua chát, lắc đầu rồi đi.

Sau đó anh cố ý giữ nó lại không bán cho bất kì ai, dặn nhân viên nếu cô mua thì phải giảm giá. Khoảng chừng 1 tuần sau đó, cô hớn hở đến mua đồ mà không nghi ngờ gì về việc giảm giá.

Cô vui vẻ ra về, anh cũng cười đầy hạnh phúc.

Yêu chỉ đơn giản như thế. Thầm lặng làm mọi việc vì người ấy, nhìn thấy người ấy cười thì trái tim mình cũng không tự chủ mà hạnh phúc theo.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro