【All27】 Nhất Định Phải Sửa Cái Tật Mộng Du Này

Nhất Định Phải Sửa Cái Tật Mộng Du Này

Tác giả: ---------
Thể loại: hiện đại, đồng nhân
Ghép đôi: Tsunayoshi x all
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt

Chuyện Tsunayoshi nửa đêm mộng du ban đầu chỉ có Nana và Reborn biết.

Muốn Reborn nói có điều gì miễn cưỡng được cho là điều hắn hối hận nhất trong suốt quá trình dạy dỗ Sawada Tsunayoshi, đó chính là không có sửa lại tật xấu này.

Hắn biết học sinh nhà mình bị mộng du, từ những tình báo nhận được trước khi tới nhà Sawada, chẳng qua Sawada Tsunayoshi nhiều nhất là nửa đêm ngồi dậy đi tới đi lui trong phòng không bao lâu sau liền bò về giường ngủ.

Không quậy quọ không ầm ĩ, im lặng, không ảnh hưởng tới giấc ngủ của hắn, coi như là trò vui cũng không tệ, thế nên Reborn không có sửa lại.

Chờ đến khi mọi người đi thực tế, người đầu tiên phát hiện Tsunayoshi bị mộng du là Hibari Kyoya.

Khi nghe thấy tiếng bước chân và tiếng kéo cửa, Hibari Kyoya mở mắt ra cầm lấy thanh tonfa bên cạnh, đợi đến khi cửa mở rồi, anh mới phát hiện người xông vào phòng anh là tiểu động vật đang nhắm chặt mắt phát ra tiếng ngáy nhỏ nào đó.

Mộng du?

Bởi vì tò mò, Hibari Kyoya tạm thời buông vũ khí, muốn xem coi tiểu động vật thường ngày sợ anh này sẽ làm gì.

Kết quả chăn bị vén lên, một cơ thể mang theo hơi thở ấm áp chui tọt vào, thản nhiên ôm eo anh, thân mật dán sát người anh.

Hibari Kyoya cảm giác được đối phương gối mặt mình lên ngực anh, hơn nữa khuôn mặt mềm mại đó còn cọ nhẹ.

"Wao."

Hibari Kyoya nhướng mày, ném thanh tonfa sang bên, nương theo tư thế của Sawada Tsunayoshi xoay người ôm lấy.

Tiểu động vật chủ động đưa tới cửa, đương nhiên không có khả năng buông tha.

Nhưng đợi đến ngày thứ hai thức dậy, Hibari Kyoya phát hiện, người trong lòng đã biến mất.

/

Cả người Gokudera Hayato đã sắp đỏ như tôm luộc, cậu hoàn toàn không dám nhúc nhích, sợ người ôm mình bị đánh thức.

Juu, Juu, Juu Juu Juu Juu Juudaime a a a a a a——!!!!

Vốn tưởng là kẻ địch tập kích, kết quả mở cửa ra nhìn thấy lại là BOSS, không chỉ thế, Juudaime còn chủ động ôm cậu nằm lên một chiếc giường!

Có lẽ là tiếng tim đập vì kích động quá ồn ào, cũng có thể là tiếng đập thình thịch ấy như một nhịp trống liên hồi, khiến Sawada Tsunayoshi dán lỗ tai lên lồng ngực Gokudera Hayato khó chịu, thiếu niên chau hai hàng lông mày lại, đẩy Gokudera Hayato một cái, như là giãy dụa muốn chui ra.

Hai tay của Gokudera Hayato vâng theo bản năng ôm lấy Sawada Tsunayoshi, thấy hành động này của mình, màu đỏ trên mặt cậu lại lên thêm một độ, không biết phải để tay ở đâu.

Cậu không biết Juudaime có tật xấu mộng du, lúc trước trong Trận chiến ở Tương lai họ ở chung với nhau cậu không hề thấy Juudaime mộng du, tới nhà Yamamoto ngủ lại cũng không có, ngẫm lại, có thể là vì lúc trước trong lòng Juudaime có việc nên mới không như thế, còn giờ là đang thả lỏng đi chơi?

Theo lý mà nói, cậu nên dẫn Juudaime về phòng, nhưng cậu không buông ra được.

Tuy có chút đê tiện, nhưng Gokudera Hayato tham luyến ban ân ngắn ngủi này.

Nhưng vừa thức dậy hai tay của cậu đã trống trơn, giống như đó chỉ là một giấc mộng đẹp.

/

Yamamoto Takeshi rất sảng khoái tiếp đón Sawada Tsunayoshi chủ động đưa tới cửa, cậu đang chuẩn bị đi ngủ, đối tượng mình thích lại sà vào lòng, ngủ chung ổ chăn với mình, tuy là vì mộng du, không phải Tsuna tự chủ, nhưng nếu đối phương đã đưa tới cửa không hốt là khờ.

Yamamoto Takeshi chôn mặt mình vào cổ Sawada Tsunayoshi, hít lấy mùi hương của thiếu niên, hơi thở nóng hổi phà vào cần cổ khiến Sawada Tsunayoshi đang ngủ thấy ngứa, lẩm bẩm một câu mơ hồ vô nghĩa nào đó.

Yamamoto Takeshi vẫn còn nhớ cái cảm giác lúc bị đưa đến tương lai biết tin cha và Tsuna trong tương lai đều bị giết, mười năm sau chí thân rời đi khiến cậu khi ấy đầy hận thù và đau khổ, nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tsuna, vì không gia tăng áp lực cho cậu ấy Yamamoto Takeshi vẫn luôn cẩn thận ngụy trang.

Trở về thời đại của họ rồi, cậu cũng không lơi lỏng, cậu cần phải mạnh mẽ hơn, tuyệt đối không thể để tương lai xảy ra chuyện giống như vậy nữa.

Hương vị còn sống...

Yamamoto Takeshi hít lấy cái mùi thân quen lại an tâm trên người Tsunayoshi, chìm vào giấc ngủ trong tư thế thân mật nhất này.

Chờ đến sáng hôm sau cậu sờ bên cạnh, mới phát hiện người nên nằm ở đây đã không thấy bóng dáng.

/

Sasagawa Ryohei đang nằm ngủ thì đột nhiên bị một vật nặng nện cái bùm lên người, trì độn như anh cũng bị dọa thót lên, lập tức tỉnh dậy.

Cho dù thường ngày luyện tập chăm chỉ cỡ nào, cũng không đỡ được tập kích của sinh vật bí ẩn lúc không đề phòng.

Người nằm đè trên người anh còn ngáy o o, rõ ràng là chưa tỉnh ngủ, Sasagawa Ryohei lật đối phương lại, thấy được một gương mặt cực kỳ quen thuộc.

"Sawada?"

Sasagawa Ryohei hơi ngạc nhiên, không ngờ đối phương lại xuất hiện trong phòng mình.

Anh gọi vài tiếng, phát hiện không đánh thức được thiếu niên tóc nâu đang ngủ, đối phương ôm rịt lấy cái chăn của anh, giật cỡ nào cũng không ra, mà đánh thức đàn em đang ngủ say cũng không hay lắm, nên Sasagawa Ryohei đành phải thôi.

Cũng may trong phòng còn có mấy cái chăn khác, người thành thật Sasagawa Ryohei không hề chần chờ ôm Sawada Tsunayoshi và chăn về phòng, làm chuyện tốt không để lại tên trở về ngủ tiếp.

Chờ đến hôm sau thức dậy, anh nghe thấy tiếng đùng đùng và tiếng quát giận dữ như sấm của Đầu Bạch Tuộc ở phòng kế bên.

"Sao Juudaimei lại ở trong phòng của cô!!!"

"Tôi còn nghĩ Tsuna đi đâu vậy, hóa ra là ở đây."

"Đầu Bạch Tuộc mới sáng ra đã hăng hái thế!"

Sasagawa Ryohei mở cửa chào đối phương, lại phát hiện Gokudera Hayato và Yamamoto Takeshi đứng ở trước cửa phòng Chrome, bên cạnh là Reborn mặc Tây trang đen đã khôi phục đến hình dạng bảy, tám tuổi.

"Đầu Bạch Tuộc các cậu tụ tập ở trước cửa phòng con gái không tốt lắ——"

Khi anh nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, Sasagawa Ryohei khó được đơ ra.

"Uhm, sao ồn quá vậy..."

Sawada Tsunayoshi bị bừng tỉnh xoa cặp mắt nhập nhèm, vừa định duỗi eo thì phát hiện trong lòng mình hình như có thứ gì đó mềm mại ấm áp.

Cậu cứng đơ người không dám lộn xộn, chậm rãi mở mắt ra, thứ đầu tiên ánh vào trong mắt là lá thơm màu tím.

"..."

"BOSS, chào buổi sáng."

Thiếu nữ đã tỉnh chẳng thèm nhìn ba người Gokudera đang im lặng ngoài cửa và Reborn mặt mũi tối sầm, mà là ngây thơ chào Sawada Tsunayoshi bị mình ôm rịt lấy.

Giờ phút này, Sawada Tsunayoshi đã mất đi khả năng tổ chức ngôn ngữ và tự hỏi.

/

Cơ thể của Reborn sau khi cởi bỏ lời nguyền đang thong thả khôi phục, thế nên ngủ rất say, lúc hắn tỉnh dậy phát hiện Sawada Tsunayoshi không có ở trong phòng, ra ngoài tìm lại đụng phải hai người Gokudera Hayato và Yamamoto Takeshi cũng đang đi tìm, cuối cùng cả bọn đã tìm được người ở trong phòng của Chrome.

END

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro