✦『❀༶•┈ 𝕄ộ 𝕏𝕒𝕟𝕙 ┈•༶❀』✦

“𝒯𝒽â𝓃 𝓍á𝓈 𝒸𝒽ỉ 𝒸𝒽ế𝓉 𝓂ộ𝓉 𝓁ầ𝓃, 𝓃𝒽𝓊𝓃𝑔 𝓉𝓇á𝒾 𝓉𝒾𝓂 𝓉𝒽𝒾̀ 𝒸𝒽ế𝓉 𝓂ã𝒾 – 𝓂ỗ𝒾 𝓀𝒽𝒾 𝒷ó𝓃𝑔 𝓃𝑔ườ𝒾 𝓍ư𝒶 𝓁ướ𝓉 𝓆𝓊𝒶 𝓂𝒾ề𝓃 𝓀ý 𝓊̛́𝒸.”

Warning: Jugram Haschwalth x Ishida Uryū, OOC, angst (?), headcanon: sau trận đại chiến, Uryū đã bí mật dựng một ngôi mộ gió cho Jugram để tưởng nhớ gã, không ai biết về điều này kể cả nhóm của Ichigo.

                     ––––––––––––––––

Ở phía sau dãy nhà phía đông của bệnh viện, có một mảnh đất bị thời gian bỏ quên — hẻo lánh đến mức những người đã sống ở đây nhiều năm cũng chưa từng biết đến sự tồn tại của nó. Không bảng chỉ đường, không lối mòn dẫn lối. Nó chỉ lặng lẽ hiện hữu, như một vết sẹo mờ phía sau gáy — bị tóc che khuất nhưng không bao giờ biến mất. Cỏ dại mọc ngập đến đầu gối, chập chờn lay động trong gió chiều như thở hộ một điều gì đã khuất. Vài bậc đá mòn dẫn xuống nền đất thấp hơn, nơi nổi lên một mô đất nhỏ, bất thường, phủ đầy những đóa lưu ly xanh biếc — loài hoa bé xíu, dịu dàng như lời thì thầm, sâu thẳm như đáy hồ mùa thu soi bóng trời nhưng chẳng bao giờ chạm được đến mây.

Uryu bước xuống. Cỏ dại tách ra dưới gót giày cậu, nằm bẹp thành từng cụm như cúi đầu trước sự hiện diện của kẻ sống sót. Cậu đặt túi giấy đựng hộp cơm xuống bên mô đất. Không nhang, không nến. Cậu chưa từng mang theo bất kỳ vật lễ nào. Với cậu, sự im lặng và hiện diện của chính mình đã là một cách tưởng niệm đủ đầy. Mọi thứ còn lại — tro tàn, khói hương, lời khấn nguyện — chỉ là sự phô trương để an ủi người còn sống. Mà cậu thì chẳng cần thứ gì để xoa dịu mình, ngoại trừ sự lặng lẽ.

— Hôm nay trời không mưa. — Giọng cậu vỡ ra, nhẹ đến mức chỉ cần một tiếng động cũng có thể xô đổ khung cảnh trước mắt. — Lạ thật. Mỗi lần em đến đây đều mưa tầm tã… Nhưng hôm nay trời lại trong vắt đến không ngờ.

Cậu ngồi xuống, kéo vạt áo blouse trắng phủ qua đầu gối, tựa lưng vào phiến đá đánh dấu nơi cậu từng gửi trọn một tình yêu dịu dàng nhất đời mình. Nhưng bên dưới không có gì cả. Không tro, không xương, không một kỷ vật để níu giữ. Chỉ là vài viên đá cuội loang màu, rễ cây khô sẫm và nỗi đau im lìm của người ở lại. Cậu cúi xuống nhìn đôi tay mình — trắng đến gần như trong suốt, gân xanh nhạt mờ dưới làn da mỏng. Bàn tay từng cứu người, từng khâu vết mổ, từng giữ lấy sự sống ngay sát ranh giới cái chết. Nhưng cũng chính đôi tay ấy đã bất lực khi cố níu lại một hơi thở — hơi thở của người mà cậu yêu.

— Hôm nay bệnh viện hơi ồn. — Cậu cười nhẹ, nụ cười tan ra trong gió như một mảnh sương không kịp tan. — Có cậu bé năm tuổi khóc mãi không chịu tiêm. Làm em phát mệt. Cha thì… vẫn vậy. Vẫn khắt khe như mọi khi.

Cậu nhắm mắt lại, để cho gió lùa qua tóc, hôn lên mí mắt đang nóng.

— Nếu ông còn sống, chắc sẽ không thích thấy em buồn thế này. Phải không? — Uryu cúi đầu, giọng nhỏ như gió lướt qua tai. Mắt cậu chạm vào sắc xanh của những đóa lưu ly nhỏ xíu. Chúng rung rinh trước gió, run run như bờ vai cậu lúc này. — Nhưng em buồn… là vì ông không còn nữa. Haschwalth...

Tên người ấy tuôn khỏi môi như một điều cấm kỵ. Mỗi âm tiết đều nặng trĩu, vương vị đắng của tình yêu chưa từng trọn vẹn. Gió lướt qua, cánh hoa lưu ly khẽ run như lặng nghe cậu nói. Cậu khép mắt, thả mình vào khoảng tối phía sau hàng mi — nơi cậu vẫn giữ bóng hình của một người đã mất. Mái tóc vàng óng ánh như suối mật dưới nắng chiều. Đôi tay cậu, đôi tay này, từng luồn vào mái tóc ấy, cài lên đó những đóa hoa bé xíu, mỏng hơn cả một lời thề tuổi mười bảy — lời thề cậu đã không kịp giữ.

Gió mạnh hơn. Cậu rướn người về phía trước như muốn tựa vào một bờ vai không còn nữa. Trán cậu áp vào phiến đá lạnh. Cơn đau buốt chạy ngang qua, nhưng Uryu không nhúc nhích. Nỗi đau khiến cậu nhớ rằng mình vẫn đang thở — và vẫn đang yêu Jugram, theo cái cách không một kẻ sống nào có thể hiểu nổi.

— Ông biết không... — Cậu khẽ nói, giọng như một làn khói. — Có những đêm em mơ thấy ông trở về. Không phải bằng hình hài khói sương, mà là bằng xương bằng thịt. Ông ngồi cạnh em, hỏi em có ăn uống đúng bữa không. Ánh nắng chiếu lên tóc ông, làm nó lấp lánh như mặt biển...

Cậu bật cười. Tiếng cười ấy lặng lẽ như tiếng cỏ non cọ vào nhau trong gió.

— Em cứ mơ đi mơ lại… rồi tỉnh dậy cùng cái chăn đã lạnh từ bao giờ. — Cậu siết chặt tay. Những cánh lưu ly bé xíu tan nát trong lòng bàn tay, để lại nhựa xanh, màu xanh thẫm ám vào tim, là thứ màu không bao giờ rửa sạch. Uryu đã quen với những chiều tan ca không ai chờ đón. Cậu đã thôi nhìn về phía cổng mỗi khi trời đổ bóng. Và cũng thôi mong một dấu hiệu từ nơi xa xăm người ấy đang ở.

— Em tưởng mình đã quên... nhưng không. — Một khoảng lặng. Chỉ có tiếng hoa rì rào, như một lời an ủi.

Cơn gió lớn cuốn qua làm thảm hoa lưu ly nghiêng ngả. Uryu ngẩng đầu, nhìn bầu trời nhuốm đỏ như một vết thương không lành. Cậu tự hỏi: nếu thực sự tồn tại một thế giới bên kia, liệu Jugram có đang đứng ở rìa trời, lặng lẽ lắng nghe? Hay tất cả chỉ là sự cố chấp của một trái tim chưa chịu lành?

— Người ta hay nói thời gian sẽ làm nguôi ngoai mọi vết thương… — Cậu thì thầm, giọng run như sợi tơ vừa chạm nước. — Nhưng họ đâu biết… có những vết thương thực ra không thể lành, nó chỉ có thể hòa thành một với tâm hồn của người mang nó. Giống như cách ông vẫn sống trong em — từng ngày, từng giờ.

Ánh chiều nghiêng hẳn. Uryu cúi thấp, để trán chạm lên phiến đá mộ lạnh lẽo. Cậu không khóc. Nước mắt không thể rửa trôi điều gì. Cậu cũng chẳng cần buông bỏ. Cậu chỉ cần giữ — giữ nỗi đau này, nguyên vẹn, tinh khiết, như chính tình yêu ấy đã từng.

— Em đã trưởng thành rồi...

Lặng im.

Chỉ còn nhịp tim cậu vang lên trong lồng ngực rỗng.

—...Cớ sao ông vẫn y nguyên như cái ngày ta gặp nhau, dưới cơn mưa rào của Soul Society?

Lá bắt đầu rơi. Màu xanh non thi nhau lìa cành, như mưa hoài tuôn trong tim cậu trai. Phía xa, tiếng chuông bệnh viện vang lên — nhắc giờ đổi ca. Uryu đứng dậy, phủi đất dính trên áo blouse trắng. Cậu cúi đầu thật sâu trước ngôi mộ không tên rồi cất bước quay đi, để lại phía sau một phần tim mình — phần đã hoá đá và nằm lại nơi đây, vĩnh viễn, cùng một tình yêu chưa kịp chớm nở.

Thân xác con người chỉ một lần đoạn tuyệt với cõi đời, nhưng trái tim lại có thể chết đi vạn lần — mỗi khi bước chân của người xưa vang vọng trong miền hoài niệm. Và khi trái tim ta đã úa tàn vì nỗi nhớ ấy, cơn đau còn sót lại sẽ là chứng tích lặng thầm cho một tình yêu chưa từng phai nhạt — để ta hiểu rằng, ta vẫn còn yêu họ. Thiết tha. Như thuở ban đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro