Húc Nhuận - Đệ Đệ Nhà Ta Có Bệnh
Ngã Gia Đệ Đệ Hữu Bệnh
(Đệ đệ nhà ta có bệnh)
Tác giả: xiangchi233
Thể loại: cổ trang, nhất thụ nhất công, đồng nhân
Ghép đôi: Nhuận Ngọc x Húc Phượng
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt
.1.
Hôm nay là ngày đại hôn của Dạ Thần và Thủy Thần, chỉ tiếc mặc kệ nhạc tấu vui vẻ cỡ nào, hai vị tân nhân cũng không lộ ra chẳng sợ chỉ một chút sung sướng. Mọi người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám tùy ý nghị luận, dù sao quan hệ của ba người Dạ Thần, Thủy Thần và Hỏa Thần thật vi diệu, cắt không đứt, chỉnh còn loạn.
"Chậm đã." Hỏa Thần mặc một thân chiến bào ánh vàng rực rỡ lững thững tới muộn.
Chúng tiên trong lòng hiểu rõ, Hỏa Thần quả nhiên là tới cướp cô dâu Thủy Thần của huynh trưởng Dạ Thần.
"Húc Phượng, nếu đã tới rồi, thì ngồi vào chỗ đi." Thiên Đế thân là phụ thân, nhìn cái tiết mục hai đứa con trai giành một nữ nhân này hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút nghẹn, chỉ mong tiểu nhi tử có thể hiểu lí lẽ, chừa cho hắn chút mặt mũi, sống qua hôm nay, nhưng suy nghĩ của Thiên Đế đã định trước sẽ thất bại.
"Các ngươi thật sự muốn thành thân à?" Hỏa Thần chằm chằm hai vị tân nhân trước mặt, như chỉ cần bọn họ đồng ý là sẽ khóc ra.
Trong lòng Thủy Thần Cẩm Mịch có chút dao động, dù sao bọn họ từng có một đoạn tình, nhưng thù cha nàng cần phải báo, nàng và hắn chung quy duyên tẫn, thế nên dằn lòng xuống, nói ra chữ ấy: "Phải."
Hỏa Thần Húc Phượng lau nước mắt, ngồi xổm xuống, hai tay ôm gối, khóc ròng: "Ngươi không yêu ta, ngươi không cần ta nữa, oa oa oa..."
Khóe miệng Thiên Đế co giật, chỉ cần tiểu nhi tử xuất hiện, mặt mũi Thiên gia luôn sẽ nát nhừ.
Ánh mắt của Dạ Thần Nhuận Ngọc trầm xuống, hắn thật sự yêu Cẩm Mịch như vậy à, nhưng Mịch Nhi là vị hôn thê của y, hôn ước chờ suốt bốn ngàn năm, sao có thể để mất được, nhưng hắn là thân đệ đệ của y, y nỡ tổn thương trái tim hắn sao? Không, Mịch Nhi là thứ duy nhất thuộc về y, cho dù là hắn cũng không thể cướp đi.
"Húc Phượng, hôm nay ngày đại hôn của ta, làm huynh đệ, ngươi không nên chúc mừng cho ta à?" Húc Phượng ngẩng đầu nhìn y, kéo vạt áo của y cầu xin: "Ta cầu ngươi, ngươi đừng thành thân với nàng được không?"
"Húc Phượng!" Nhuận Ngọc thật không ngờ hắn lại vì Cẩm Mịch mà cầu mình, hắn là Phượng Hoàng cao cao tại thượng, sao có thể vì nàng mà hèn mọn như vậy được.
Chúng tiên lắc đầu, gì mà Chiến Thần anh dũng vô song chứ, đứng trước mặt mỹ nhân đệ nhất Lục Giới đều là mây bay.
"Ngươi hung dữ với ta, trước đây ngươi chưa từng hung dữ với ta." Húc Phượng thả tay xuống, tiếp tục ôm gối khóc, như là bị ủy khuất rất lớn vậy. Cẩm Mịch không chịu được tiếng khóc của hắn, quả thật là nghe mà nhói lòng, bèn lên tiếng an ủi: "Húc Phượng, về sau ngươi sẽ tìm được một vị tiên tử tốt hơn."
"Ta không cần, ta không cần tiên tử tốt hơn nào cả, rõ ràng ngươi đã hứa với ta sẽ ở bên ta cả đời, ngươi không giữ lời hứa." Húc Phượng vùi đầu vào khuỷu tay, giận dỗi nói.
Đan Chu không thể nhìn cháu trai Phượng Hoàng của mình bị ủy khuất, bảo rằng: "Phượng Oa đáng thương của ta, các ngươi có còn lương tâm không, sao có thể khi dễ nó như vậy!"
Nhuận Ngọc cảm thấy kéo dài thêm nữa, mình chỉ sợ không thể mưu phản, đang tính duỗi tay kích trống, Húc Phượng vừa vặn ngẩng đầu lên, nhìn bàn tay giơ cao đó, quát: "Ngươi không chỉ không cần con của chúng ta, còn muốn đánh chết ta để ở bên tiểu tam Cẩm Mịch nữa, ngươi thật tàn nhẫn, thật nhẫn tâm!"
Nhuận Ngọc: ???
Tay của Nhuận Ngọc cứng đờ giữa không trung, cảm giác như là bị một đạo sấm sét đánh cho vang xẹt xẹt vậy, y đã có thể nhìn thấy thanh danh quang phong tễ nguyệt của mình hóa thành từng đóa sen trắng, nhụy hoa có màu đen.
Chúng tiên trợn tròn mắt, bát quái trong lòng thình thịch bất chấp trào ra, Dạ Thần đại điện thật là không lên tiếng thì thôi, lên tiếng một cái là kinh người, thân đệ đệ cũng khó thoát khỏi ma trảo, vốn tưởng là tiết mục hai nam giành một nữ, thật không ngờ lại là huynh đệ loạn luân.
Cẩm Mịch run rẩy giơ tay lên chỉ Nhuận Ngọc, nói rằng: "Tiểu Ngư tiên quan, thật không ngờ ngươi lại là tiên như vậy!"
Đan Chu nấc một cái, trách cứ: "Nhuận Ngọc, sao con có thể bỏ chồng bỏ con, Phượng Oa yếu đuổi bất lực đáng thương như thế, còn có con của con nữa, sao con lại đối với nó như vậy!"
Thái Vi giận đến đương trường hộc máu, nghiến răng nghiến lợi: "Nghịch tử!" Tiểu nhi tử quả nhiên là quả bom hẹn giờ mà, mặt mũi Thiên gia đã vỡ tan tành cả rồi, còn có Đại nhi tử nữa, cũng không biết ngăn Húc Phượng lại, dỗ dành cũng được mà.
.2.
Nhuận Ngọc cười híp mắt hỏi Húc Phượng: "Phượng Nhi, nói cho ca ca, con đâu rồi?"
Nhuận Ngọc thầm nghĩ, tuy nói hiện tại đệ đệ có bệnh, có lẽ là bệnh tâm thần thế gian nói, nhưng, nói có thể nói bậy, con không thể đẻ bừa, chỉ cần không có dấu vết của đứa bé ấy, tất cả đều có thể giải quyết.
Húc Phượng nghe thấy xưng hô "Phượng Nhi" "ca ca" này, theo bản năng run lên, trong nháy mắt đó hắn rất thanh tỉnh, thoạt nhìn không có gì dị thường. Nhuận Ngọc cũng chú ý tới điểm này, ngọn lửa nhỏ bùm bùm bốc cao, tên này quả nhiên có bệnh, bệnh giả ngây giả dại, hắn làm vậy là muốn ngăn cản hôn ước của mình và Cẩm Mịch hay là muốn ngăn cản mình mưu phản, mặc dù không biết, nhưng há có thể để hắn như ý?
Nhuận Ngọc một giây lật mặt, khóc đến lê hoa đái vũ, than thở, "Là ngươi giết con của chúng ta, đứa bé còn chưa thành hình ấy, Húc Phượng, ta hận ngươi!"
Húc Phượng: ... Ca ta đấu kỹ thuật diễn với ta, sống không còn gì luyến tiếc!
Chúng tiên ngớ ra, không chỉ nghịch cp, hơn nữa cả câu chuyện còn xoay ngược lại, thật là biến đổi bất ngờ, lên xuống thoải mái mà, tiểu thuyết ai viết đặc sắc quá vậy! Dạ Thần không tra, tra là Hỏa Thần, tự tay giết con ruột của mình, lương tâm không đau hả!
Cẩm Mịch "Chát" một cái cho Húc Phượng một bàn tay, giận nói: "Phượng Hoàng rác rưởi!" Lại nhanh chóng chạy qua đỡ Nhuận Ngọc, đau lòng: "Tiểu Ngư tiên quan, ngươi vẫn ổn chứ."
Đan Chu lộ ra vẻ nghi hoặc, không thể nào, Phượng Oa sao có thể giết con mình được, nhất định là có hiểu lầm gì rồi, chẳng lẽ Long Oa không nói cho Phượng Oa, nó có con, sau đó trong lúc linh tu làm quá, bị thương đứa bé khiến Long Oa sinh non, Long Oa liền hận Phượng Oa, ừm, nhất định là vậy không sai! Lão phu phải giúp bọn họ cởi bỏ hiểu lầm, gương vỡ lại lành!
Thái Vi lại phun ra một búng máu, vô lực chỉ vào Húc Phượng, mắng: "Súc sinh!" Lão tử một không loạn luân với huynh đệ, hai không tàn hại thân tử, sao sinh ra tiểu nhi tử còn tra hơn lão tử, không thể tha thứ!
Nhuận Ngọc khựng lại, như là bình phục tâm tình, kích trống làm chứng, nói rằng: "Ai ai cũng hướng tới việc đắc đạo thành tiên, lại không biết Thiên Giới, mới là nơi bẩn thỉu nhất giả nhân giả nghĩa nhất Lục Giới. Thái Vi làm nhục mẹ ta, ruồng bỏ Hoa Thần, dung túng Đồ Diêu lạm sát người vô tội, tàn sát ba vạn thủy tộc Động Đình, tại vị nhiều năm, đức không xứng vị, Thiên Giới này đã sớm nên bị rửa sạch!"
"Chúng thần thề chết đi theo Dạ Thần điện hạ!"
"Chúng thần thề chết đi theo Dạ Thần điện hạ!"
Suy nghĩ của chúng tiên là thế này: Dạ Thần điện hạ thật đáng thương, phụ thân không yêu, đích mẫu tàn hại, thân đệ thảm bạo, chịu tam liên đả kích, vẫn giữ được sơ tâm, một đống trúc xấu vẫn có một đọt măng tốt, kiên trì muốn rửa sạch Thiên Giới, Ứng Long vĩ đại dường nào. Trừ y ra, Thiên gia không có thí sinh nào khác phù hợp với ngôi vị hạ nhiệm Thiên Đế cả.
Thái Vi không còn lời gì để nói, dù sao Long nhi tử làm vậy đều vì quá khổ, đế vị này thôi thì cho đi, chỉ cần giữ được mạng, nhưng đây đều là lỗi của tiểu tử thúi kia, dựa vào cái gì lão tử phải cõng nồi cho con Phượng Hoàng ấy! A, không thể giận, không thể hộc máu nữa, long huyết rất trân quý, hít sâu, hít sâu.
Đan Chu xấu hổ mỉm cười, nói rằng: "Long Oa à, lão phu nhìn vẻ mặt thuần lương của Phượng Oa, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tàn hại thân tử đâu, chuyện này có phải có hiểu lầm gì không, lão phu tin tưởng Phượng Oa nhất định là thật lòng yêu con."
Nhuận Ngọc phẩy cái tay áo không hề dính bụi, trả lời: "Thúc phụ trước đây còn nói Húc Phượng và Cẩm Mịch thật lòng yêu nhau, sao bây giờ, lại biến thành thật lòng yêu con?"
Đan Chu: ...
Tuệ Hòa chạy tới, đoạt lấy Cẩm Mịch ở bên cạnh Nhuận Ngọc, đẩy Nhuận Ngọc một cái, Húc Phượng thuận thế đỡ được.
Tuệ Hòa hắng giọng, nói rằng: "Đại biểu ca à, biểu ca tuyệt đối là thật lòng yêu ngươi đấy, Cẩm Mịch này ngươi đừng có lấy, tặng cho ta về nhà trồng lương thực nhé?"
Húc Phượng ôm Nhuận Ngọc vào lòng, cho Tuệ Hòa một ánh mắt làm tốt lắm, cười ngây ngô nói: "Huynh trưởng, ngươi là của ta."
Nhuận Ngọc cho hắn một nụ cười rạng rỡ, thoạt nhìn có chút xấu xa, sau đó bắt đầu nỉ non.
.3.
"Ngươi không chỉ cưỡng ép ta, còn giết con của ta, ta từ lâu đã thương tích đầy mình, ngươi còn không chịu tha cho ta. Húc Phượng, ta tự nhận là không có lỗi lầm gì với ngươi, thân là huynh trưởng, chân tâm đối đãi ngươi, ngươi vì sao lại đối với ta như vậy?" Nhuận Ngọc dùng tay áo che mặt, sợ mình sẽ bật cười khi thấy khuôn mặt khóc tang của Húc Phượng, thế sẽ lòi.
"Huynh trưởng, đều là lỗi của ta, là ta không nên ôm tình cảm này trong lòng, nhưng ngươi tốt với ta như vậy, mọi chuyện dung túng ta, cưng chiều ta, lại cực kỳ thân mật với ta. Cho dù ta từng bày tỏ với ngươi, ngươi cũng không so đo hiềm khích lúc trước, vẫn đối đãi với ta như ngày xưa, khiến ta cho rằng ngươi có thể đón nhận ta, ngươi cũng sẽ yêu ta, nhưng tất cả dĩ nhiên là vọng tưởng!" Húc Phượng chán chường trượt xuống đất, kiên cường đè lại nước mắt, bày ra vẻ thống khổ.
Chúng tiên không muốn rời chỗ, chỉ muốn an tĩnh ăn dưa! Vở kịch này hấp dẫn quá, rốt cuộc là nên trách Dạ Thần quá mềm lòng, hay là trách Hỏa Thần quá ngây thơ đây?
"Húc Phượng, từ nay về sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, chỉ còn là người lạ, tất cả ngày trước đều sẽ xóa bỏ, ta ngươi gặp lại chỉ là huynh đệ." Nhuận Ngọc để tay xuống, vẻ mặt ảm đạm, ánh mắt không có tiêu điểm nói xong đoạn văn này. Ngươi đó còn muốn diễn phải không, phụng bồi tới cùng!
Chúng tiên: Dạ Thần đã nản lòng thoái chí rồi à? Đừng mà, hữu tình tiên phải về chung một nhà! Hỏa Thần, cố lên tí nữa đi!
"Không, ta không muốn làm huynh đệ với ngươi, ngươi là người ta yêu, chúng ta... còn có con, Nhuận Ngọc, ngươi bỏ được sao?" Húc Phượng nắm chặt tay Nhuận Ngọc, rất có thâm ý nhìn y.
"Húc Phượng, con đã không còn rồi, ngươi không cần cố chấp nữa, coi như một giấc mộng đi." Chẳng lẽ ngươi thật có thể đào ra một đứa con, khiến vở kịch này không có kết thúc à.
"Phụ thân, cha!" Một đứa bé trên trán có sừng rồng mặc một bộ đồ vàng chóe dưới ánh phản quang quơ tay với Nhuận Ngọc và Húc Phượng.
Nhuận Ngọc ngớ ra, đệ đệ nhà mình là ma quỷ hả, diễn kịch còn diễn nguyên bộ, tìm đâu ra đứa bé này vậy?
Tuệ Hòa sờ sừng rồng của thằng bé, nói rằng: "Cháu họ à, cuối cùng cũng chờ được cháu rồi!"
Cẩm Mịch tràn ra tình thương của mẹ, chọt khuôn mặt tròn bầu bĩnh của nó, nói rằng: "Đáng yêu quá à, con thật là con của Tiểu Ngư tiên quan và Phượng Hoàng à?"
"Không thể giả được!" Thằng bé vỗ ngực cam đoan.
"Úi úi, chắt trai ngoan, để lão phu ôm cái nào!" Đan Chu đang tính duỗi tay, một trận gió thổi qua, bị Thái Vi cản lại, Thái Vi vươn hai ngón tay đặt lên trán thằng bé, lại nhìn bụng Nhuận Ngọc, nói rằng: "Thì ra con thật sự có thể sinh con." Thái Vi mặc kệ nét mặt kinh ngạc của Nhuận Ngọc, ôm thằng bé vào lòng, từ ái nói: "Cháu ngoan, gọi gia gia."
Đồng âm giòn tan vang lên: "Gia gia!"
"Ai!"
"Nhị ca, sao ngươi lại giành chắt trai với ta!"
...
Nhuận Ngọc giật tỉnh từ cơn ngây người, có chút luống cuống nói rằng: "Điều này không có khả năng, sao có thể có đứa bé này được, tất cả đều là giả!" Chẳng lẽ y thật sự từng có một đoạn tình với Húc Phượng, không không không, không thể nào!
"Tiểu Ngư tiên quan, ngươi xem, Phượng Hoàng không có giết con của các ngươi, hắn cũng không tra lắm, tha thứ cho hắn đi, cho hắn một cơ hội nữa. Ngươi xem mặt mày của đứa bé này giống kết hợp thể của hai ngươi quá nè." Cẩm Mịch nắm bàn tay của thằng bé đưa cho Nhuận Ngọc, Nhuận Ngọc nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé đó, huyết mạch cảm ứng không lừa ai được, cảm giác thân thiết sinh ra, tất cả mọi sự bất an, kinh hoảng đều như bị lau đi.
"Cha." Bên trong đôi mắt cười cong lên của thằng bé này là sự vui sướng khi nhìn thấy y, một tiếng cha ấy cũng rung động trái tim y, Nhuận Ngọc cảm thấy có thêm một đứa con trai cũng không tệ, chỉ là lai lịch của thằng bé y phải tìm thời gian hỏi rõ Húc Phượng.
"Ừm." Nhuận Ngọc cười sờ đầu nó.
Tuệ Hòa thấy được sự bi thương mất mát trong mắt Cẩm Mịch khi nhìn hình ảnh cha con đại biểu ca nhận nhau, chắc là nhớ tới cha ruột đã chết của mình, bèn hành lễ với Thái Vi: "Bẩm Thiên Đế dượng, tối qua con đã điều tra rõ cái chết của Thủy Thần và Phong Thần là Tước Linh bị dì đầu độc giết chết, chỉ là dì dù sao cũng là Thiên Hậu, chuyện này còn xin ngài làm chủ."
Thái Vi thở dài một tiếng, ngẩng 45° lên nhìn trời, "Trong thân thể của Đồ Diêu còn có hồn phách của Tốc Ly, chính vì như thế, nàng mới hận Thủy Thần năm đó đã cứu Tốc Ly, Tốc Ly trước khi chết không cam lòng đấu không lại Đồ Diêu, sử dụng cấm thuật trí hồn, hại Đồ Diêu bây giờ phải xài chung tiên thể với người khác. Bản tọa già rồi, chuyện này vẫn là giao cho lớp tiên trẻ tuổi như các ngươi xử lý đi, dù sao đây là thù cha của Cẩm Mịch, mẫu thần của Nhuận Ngọc và Húc Phượng." Thái Vi xoay người, bước lên tọa ỷ Thiên Đế, bảo rằng: "Dạ Thần Nhuận Ngọc nhân hiếu, cẩn trọng công chính xem lợi tứ hải là lợi của mình, xem ước nguyện thiên hạ là ước nguyện của mình, săn sóc quần thần, yêu thương chúng dân, có đủ sự khoan dung và nghiêm khắc, thiện cai trị, cũng tỉ mỉ và thực tế, có thể gánh vác tránh nhiệm Thiên Đế, mang tới ổn định và hoà bình dài lâu cho Thiên Giới, bản tọa truyền ngôi cho trưởng tử Nhuận Ngọc."
"Chúng thần lĩnh chỉ!"
Thái Vi thở dài, như vậy có thể thoát khỏi đống chuyện quái quỷ này, bồi dưỡng tình cảm với tiểu tôn tôn rồi, dân tâm đã mất, ngồi tiếp ghế Thiên Đế này nữa cũng không ổn, còn không bằng sớm thoái vị, để lại một thanh danh thiện vị dễ nghe.
...
Đoản 1
Nhuận Ngọc đè Húc Phượng lên cửa (kabedon), hỏi: "Con từ đâu ra?"
Húc Phượng ôm ngực, tà mị cười: "Ngươi sinh đó, chuyện này không phải chúng tiên đều biết cả à?"
Nhuận Ngọc ghim Diệt Nhật Băng Lăng vào ngực Húc Phượng, "Nếu ngươi không nói thật, ta giết ngươi."
Hầu kết của Húc Phượng trượt nhẹ, gấp lên: "Huynh trưởng, ngươi cầm cho chắc, ta nói ta nói!"
"Ta dùng Nghịch Lân của ngươi và Hoàn Đế Phượng Linh của ta, còn có... lén trộm một ít tinh nguyên của ngươi, lại thêm tinh nguyên của ta, bỏ vào bếp lò ta dùng để Niết Bàn luyện hóa."
"Ngươi thật là có khả năng, có thể tự tạo hậu duệ cho mình?"
"Còn không phải là vì thích ngươi, muốn giữ ngươi lại à, ngươi là người coi trọng thân duyên, ta mới... mới..."
"Thích ta, a, ngươi không phải thích Cẩm Mịch ư?"
"Nào có, đó là vì nàng là vị hôn thê của ngươi, ngươi muốn thành thân với nàng, ta mới giả vờ thích nàng, nàng lại là người không hiểu tình yêu, cũng không sợ tổn thương tình cảm."
"Nhưng nàng cuối cùng vẫn thích ngươi."
"Kiếp phàm trần chỉ là một giấc mơ, là thúc phụ tự ý kéo dây tơ hồng, ta... ta đâu có muốn, sau đó, ta có nói với nàng ta không thích nàng, nàng nói nàng sẽ từ từ quên ta..."
"Ngươi đã linh tu với nàng!"
"Thí! Đó là ảo cảnh, ta chỉ muốn biết trong lòng ngươi có ta hay không, hơn nữa... ta cho rằng như vậy, ngươi sẽ để chuyện này trong lòng, sau đó tìm lý do giải trừ hôn ước với nàng, tính chờ các ngươi từ hôn rồi, ta sẽ nói sự thật cho ngươi biết."
"Húc Phượng, ngươi thật là biết tính kế đấy, trước tính Cẩm Mịch, sau đó ở ngày ta đại hôn tạo phản làm ra một đứa bé, buộc ta thỏa hiệp với ngươi."
"Ta... ta sợ nếu ta đột nhiên bày tỏ, ngươi sẽ không chấp nhận, ta yêu ngươi, nên ta do dự, ta cẩn thận dè dặt, nhưng hiện tại ta đã biết, dùng chiến thuật vu hồi đối phó ngươi căn bản là không được."
"Húc Phượng, ngươi nắm thắt lưng của ta làm gì?"
"Đối với ngươi, phải trực tiếp công thành đoạt đất, trực đảo Hoàng Long."
"Ai dạy ngươi dùng binh pháp —— ưm..."
Đoản 2
"Tuệ Hòa, cám ơn ngươi giúp ta điều tra rõ mối thù giết cha."
"Không cần khách khí, ở nhân gian ta cảm nhận được tình thương của cha, nên hiểu rõ cảm giác mất đi thân nhân."
"Hầu gia chỉ là không muốn ngươi khó xử, vì cứu tính mạng của ngươi, nên mới tự sát. Ước nguyện cuối cùng của ông ấy là mong ngươi được sống, sống thật vui vẻ, ngươi cũng đừng buồn, nếu không ông ấy sẽ đau lòng."
"Được rồi, không sao, kế tiếp ngươi có tính toán gì không?"
"Không biết, hẳn là tới nhân gian."
"Ta đi cùng với ngươi."
"Được."
END
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro