Bi kịch của bác sĩ Toby (phần 2)
"Tôi không đồng ý, cô không thể ép tôi giết người được!"
"Thưa bác sĩ kính mến, ngài không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu ngài không đồng ý, tôi sẽ giao ngài cho cảnh sát, để lão Drakut cứ thế mà tra tấn ngài đến khi lão chán thì thôi, rồi kết liễu ngài bằng viên đạn vào đầu. Tất nhiên, nếu ngài đồng ý giúp tôi thì ngài còn một cơ hội sống."
Cô gái cười nói, còn trán tôi thì lấm tấm mồ hôi, tay tôi nắm chặt lại, các đốt xương kêu răng rắc. Tôi gật đầu một cách miễn cưỡng.
Bác sĩ cứu người trước kia nay lại trở thành một con quỷ giết người tàn bạo. Nực cười biết bao, xem chừng tôi đã thoát khỏi sự trói buộc của thời gian, nhưng thực chất tôi vẫn nằm trong sự kiểm soát của 'nó'.
"Đây là danh sách và tư liệu của nạn nhân tiếp theo được ghi trong lịch sử."
Hầu tước đưa cho tôi một tờ giấy. Tôi thờ ơ liếc nhìn.
"Mary...? Lại là một gái điếm."
"Đúng thế. Là một gái điếm."
"Tại sao, tại sao Jack luôn giết gái điếm? Đúng là một tên kỳ quặc."
Tôi không nhịn nổi, lầu bầu trong miệng.
"Chuẩn bị nhanh lên, cô gái đến từ tương lai sẽ đưa anh đi."
Hầu tước có vẻ gì đó rất nóng vội.
"Nhưng, tôi có được chuẩn bị gì đâu."
Hễ nghĩ đến việc mình giết người bằng dao phẫu thuật là chân tôi lại run bần bật.
"Không còn thời gian nữa đâu, nếu không kịp thời sửa kẽ hở thời gian thì e rằng sẽ rắc rối lớn, dòng thời gian sẽ bị thay đổi, 'mặt phẳng' sẽ bị cong vênh."
"Nhưng nếu tôi đi cùng cô, chẳng phải là sẽ bị phát hiện hay sao?"
"Không sao, họ không bắt được tôi. Tối nay ta sẽ đi, Mary ở trên phố Henry, 2 tiếng nữa chúng ta sẽ ra tay."
Tôi chẳng còn cách nào khác, đành gật đầu.
Khi màn đêm buông xuống, cô gái mặc chiếc áo mưa màu đen mà giáo sư đưa, cô ta che gần hết khuôn mặt và cơ thể mình, đi sau tôi khoảng năm, sáu bước. Bây giờ là tháng 11, buổi đêm ở London rất lạnh. Tôi đi nhanh chân hơn về phía địa chỉ cô ta đưa. Cô gái điếm tên là Mary, sống ở ngôi nhà cũ trên phố này. Nghe nói cô ta nghiện rượu, nợ như chúa chổm, hễ có tiền trong tay là lại nốc rượu.
"Sâu mọt của xã hội, có giết cũng chẳng sao."
Tôi thầm nghĩ, tay đút vào túi áo, thả lỏng đôi chút.
Tôi đi đến ngôi nhà màu đen nhìn chẳng khác gì cái quan tài. Chủ ngôi nhà là một bà lão béo, mặt tròn tóc trắng, nhìn xa giống như một lớp phô mai phủ lên chiếc bánh quy tròn vạnh. Đôi mắt bé tí miễn cưỡng mở ra nhưng cũng chẳng buồn nhìn tôi một cái.
"May quá, đừng để ai chú ý đến anh."
Cô gái đứng sau tôi nói nhỏ.
"Để tôi lên trước, đừng để ai thấy chúng ta đi cùng nhau."
Nói xong cô ta đi lên trước.
Chốn này có biết bao nhiêu kẻ lang thang và gái điếm sống vì giá thuê nhà rẻ. Tôi đợi cậu ta đi trước một lúc rồi mới lẽo đẽo theo sau, chậm chạp bước đi trên hành lang màu nâu sẫm đầy bụi bẫm lên lầu.
Càng đến gần phòng Mary, tôi càng không tin được rằng một bác sĩ cứu người lại trực tiếp ra tay sát hại một gái điếm.
"Đi đi."
Cô ta đứng ở cuối hành lang, mặt hướng về cánh cửa nơi Mary đang ở, tay chỉ chỉ.
Tôi nuốt nước bọt, gõ cửa phòng, phải một lát sau mới nghe thấy bên trong có tiếng bước chân lộp cộp trên nền nhà cũ.
Cửa mở ra, đúng là một người đàn bà phóng đãng. Cô ta có một mái tóc xoăn màu đen nhưng hình như lâu lắm rồi chưa gội, những lọn tóc xoăn dính bết vào mặt và cổ. Đôi mắt thăm quầng, tuy khuông mặt trông cũng khá được nhưng với loại phụ nữ này, tôi còn chẳng thèm nhìn.
"Hình như là một quý ngài có học?"
Cô ta híp mắt lại, nhìn tôi từ trên xuống dưới để đánh giá, sau đấy cũng mở toang cửa để tôi bước vào phòng.
Căn phòng quá bừa bộn, đâu đâu cũng vương vãi vài chiếc quần áo bẩn, vỏ chai rượu và đầu mẩu thuốc lá. Cả gian phòng toát lên mùi mồ hôi và mùi nôn oẹ lúc say rượu, nóng bức vô cùng. Chỉ tính riêng việc phải đứng ở đây đã như một cực hình, thật khó chịu.
Mary mặc chiếc áo lót màu đen, hở gần hết phần ngực đầy đặn. Bên dưới còn chẳng có nổi một mảnh vải, mọi thứ cứ thế được bày ra trước mặt tôi, thật chẳng có chút liêm sỉ nào. Cô ta ngồi ngay đầu giường, hai chân gác lên nhau, rung rung thật đáng ghét, lại còn châm thuốc hút.
"Nói giá đi."
Tôi cởi áo mưa ra, xắn tay áo lên. Đây là một động tác quen thuộc, một thói quen mỗi khi tôi chuẩn bị giải phẫu xác.
"Anh làm gì mà nóng vội thế?"
Mary không biết được số phận bi thảm của mình, mỉm cười đứng lên.
"Phải ngọt ngào cái đã chứ? Làm một cốc đi anh."
Mary quay người về phía chiếc tủ bên phải gian phòng lấy rượu và cốc, còn tôi thì lôi trong túi ra một sợi dây thừng chắc chắn. Sợi dây này được tôi dùng để trói các bệnh nhân hung dữ, nó rất chắc chắn vì được làm từ da.
Tranh thủ lúc Mary quỳ xuống, tôi đến ngay sau lưng cô ta và nhanh chóng quấn sợi dây thừng quanh cổ cô ta. Chai rượu và chiếc cốc trong tay cổ rơi bịch xuống nền nhà được trải bằng tấm thảm màu hường đã mốc vì ẩm ướt.
Cô ta chẳng kịp kêu lên tiếng nào, nhanh chóng bị tôi siết cổ chết. Không ngờ giết người dễ đến vậy.
"Cởi chiếc áo lót của cô ta ra và đặt cô ta lên giường."
Cô ta đột nhiên xuất hiện làm tôi giật mình.
"Quỷ tha ma bắt, làm sao cô vào được đây?"
"Với tôi thì bức tường của thế giới này không thuộc về tôi nên chẳng có gì ngăn cản được tôi cả."
Cậu ta chỉ vào cái xác trên giường
"Mổ bụng và phần ngực trái ra, sau đấy cắt đi đôi tay, lỗ tai, bàn chân phải cùng với phần ngực còn lại. Tách phần tim ra khỏi lồng ngực rồi đặt vào chỗ 'đó' của cô ta rồi rạch một đường thẳng ngang phần mu của cổ."
Cô ta nói chẳng khác gì một bà vợ đang đi chợ, yêu cầu bán phần thịt cụ thể theo yêu cầu cho mình. Tôi khó chịu, làm vậy tôi chẳng khác nào gã đồ tể.
"Tại sao phải làm những việc quái đản như vậy?"
Tôi vừa nói vừa cởi chiếc áo lót của cô ta ra.
"Đừng hỏi nữa. Anh không cần biết những chuyện đấy. Anh chỉ cần biết là mình đang tạo ra lịch sử, đang sửa chữa những sai lầm của lịch sử, đó không phải là những việc làm vĩ đại và ý nghĩa hay sao?"
Giọng nói của cô ta vô cùng hào hứng, khiến tôi cũng phấn chấn theo.
Khi tôi hoàn tất những yêu cầu của cậu ta thì cậu ta bảo tôi bỏ hết những bộ phận đã cắt trừ tim vào trong một chiếc túi màu đen. Sau đó chúng tôi kẻ trước người sau rời khỏi căn phòng rẻ tiền ấy.
Bên ngoài trời mưa to không ngớt, tay tôi vẫn còn run lên từng đợt. Tôi vừa giết người, vừa giải phẫu người mà chính tôi đã giết. Tôi thấy cô ta vẫn còn ấm, khi tôi dùng dao rạch lên phần ngực trái của cô ấy theo yêu cầu của cô gái phía trước kia thì hơi ấm vẫn còn, máu thì phụt ra theo từng đợt nhưng không nhiều lắm do tôi là một bác sĩ. Mùi máu tanh tràn ngập trong phòng, hình như vẫn còn phất phảng bên mũi tôi.
Cô ta mang chiếc túi đen đi đâu mất và yêu cầu tôi thuê một phòng trọ hạng sang trên phố số 2 rồi đợi cô ta. Việc này khiến tôi thấy lạ nhưng vẫn làm theo yêu cầu của cổ.
Tôi đã thuê một căng phòng như cô ta yêu cầu, sau khoảng 30 phút chờ đợi thì cuối cùng cũng có người gõ cửa.
"Xong xuôi hết rồi à?"
Tôi mở cửa và hỏi, quả nhiên là cô ta. Cô ta bước vào phòng với một tâm trạng hầm hực, khó chịu nhưng khi hướng mắt về phía tôi, cô ta nở một nụ cười gượng ép vô cùng.
"Làm tốt lắm quý ngài bác sĩ, quả đúng là một lựa chọn sáng suốt khi tôi tìm đến anh, còn bây giờ hãy nghỉ ngơi đi, đến sáng mai ta sẽ trở về nhà Hầu tước."
"Cô không ngủ à?"
Tôi hỏi với một giọng thắc mắc.
"Là một vị thần, rất tiếc là tôi không thể ngủ hoặc chi ít thì giấc ngủ của tôi rất lạ. Tốt nhất là anh không nên biết đâu."
Lạ? Tôi định hỏi thêm nhưng cô ta bảo là tôi không nên biết thế nên tôi đã dừng ý định đó lại và đi ngủ một cách hoài nghi và lo lắng, kết thúc một ngày căng thẳng tột cùng của mình.
Sáng sớm hôm sau, tôi quay về ngôi nhà của Hầu tước một mình vì không tìm thấy cô ta đâu khi tỉnh dậy, hình như ngài ấy đã chờ tôi lâu lắm rồi.
Nhìn vẻ mất hồn của tôi, ngài ấy lập tức pha ngay một cốc cà phê nóng cho tôi. Uống một hơi hết cốc cà phê, cơ thể tôi ấm lại. Lúc này, cô gái đến từ tương lai, tự xưng là một vị thần bước ra từ gian phòng của hầu tước. Tinh thần của cổ rất tốt, cơ thể không còn yếu ớt, trong suốt như trước nữa, cô ta còn cầm trong tay chiếc vali màu đen.
"Thưa bác sĩ Toby, một lần nữa tôi phải nhắc lại, anh đã làm rất tốt. Lịch sử đã quay trở về quỹ đạo bình thường nên sức mạnh của tôi đã quay trở lại."
Cô ta vui vẻ nhìn tôi nở một nụ cười tươi, còn tôi thì khổ sở lấy tay nhéo chân mình xem mình có còn sống hay không. Không biết tại sao, sau khi uống cà phê của ngài hầu tước, tôi thấy miệng mình đắng nghét, đầu lưỡi bị tê liệt. Chắc do hầu tước bỏ ít đường và lúc uống thì cà phê vẫn còn nóng hổi.
"Thời gian đã đến rồi, xin chào hai ngài, đặt biệt là ngài bác sĩ."
Nói xong, cô ta búng tay một phát rồi cơ thể dần dần biến mất để lại nhiều đóm sáng xanh trong không trung nhưng vẫn kịp để lại một nụ cười đầy ý nghĩa với Hầu tước.
"Giờ có thể buôn tha cho tôi được rồi chứ? Tôi đã làm mọi thứ mà hai người sai bảo."
Tôi buông một câu và cố gắng giữ lấy mình ở trên ghế sô pha.
"Không đâu vẫn còn một thứ quan trọng nữa."
Giáo sư đột nhiên đi lại ngăn tôi
"Thật tiết bác sĩ Toby ạ, tôi ghét phụ nữ từ lâu rồi, đặt biệt là lũ gái điếm. Có điều tôi chưa nói cho bác sĩ biết là mẹ tôi đã bị bố tôi bức chết, nguyên nhân là vì ông đã mê một con điếm sa đoạ và tôi kết hôn cùng với vợ chỉ để nối dõi cái dòng máu chết tiệt này. Vì thế tôi không còn tin bất cứ người đàn bà nào, cũng vì vậy mà tôi muốn làm bạn với bác sĩ Toby đây. Vì làm bạn với bác sĩ tôi sẽ học được cách giải phẫu của bác sĩ. Nhưng khi gặp cô gái trẻ ấy thì tôi mới biết Jack đã được đời sau ghi lại như một truyền thuyết. Thế nên tôi đã thay đổi suy nghĩ do lũ cảnh đã bắt đầu nghi ngờ tôi. Nếu tôi bị tóm thì sẽ không có gì để lại cho lịch sử nữa. Chính tôi đã bôi lên chiếc cặp nhiệt độ của bác sĩ chuyên dùng cho bà Haru một chất độc không mùi, không màu và khó nhận dạng. Tuy không nhiều nhưng cũng đủ để giết chết một bệnh nhân thương hàn. Mục đích chính là muốn bác sĩ là người thay thế tôi, tạo ra câu truyện Jack đồ tể lừng lẫy, và cô ta cũng sẽ hoàn thành sứ mệnh kiểm tra lịch sử của mình.
"Hầu tước nhìn tôi cười nói, còn tôi thì chỉ biết nhìn ông ta với ánh mắt kinh ngạc, đến nỗi không thốt ra lời.
"Còn bây giờ nhiệm vụ cuối cùng của bác sĩ đã đến. Đám cảnh sát sẽ đến đây ngay, tôi có thể nói với họ rằng bác sĩ giết người xong chạy trốn đến nhà tôi, đe doạ tôi phải che chở. Nhưng do sơ ý nên đã bị tôi bỏ thuốc độc vào trong cốc cà phê. Loại thuốc độc này khiếng cho anh bị ngất đi, sau đó khiếng anh không thể nói, nghe và viết được. Điều này chắc chắn bác sĩ phải hiểu hơn tôi chứ? Chỉ cần anh chết thì truyền thuyết Jack đồ tể mới hoàn tất."
Hầu tước chầm chậm ngồi đối diện với tôi và nhấc cốc cà phê tôi vừa uống dở. Miệng thì lẩm bẩm thứ gì đó.
Tôi rất muốn chửi mắng ông ta cùng với con nhỏ tự xưng là thần kia nhưng không thể thốt ra lời nào, chỉ lục cục trong cổ họng. Đầu ngón tay bị tê liệt, đau buốt, ý thức mất dần. Trước khi ngất, tôi thấy cánh cửa mở ra, đám cảnh sát ập vào tới tấp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro