Chương 81

Giác cung vào buổi tối vẫn yên ắng, cho dù là đám thị vệ canh gác cũng an phận thủ thường

Bọn họ đã được huấn luyện, cho dù đi đường cũng vậy, hoàn toàn phát ra bất cứ tiếng vang nào

Xung quanh phòng của Thượng Quan Thiển vẫn canh chừng nghiêm ngặt, ánh nến trong phòng đã tắt, có lẽ Thượng Quan Thiển cũng đã ngủ

Cung Thượng Giác sau khi rời khỏi phòng Cung Viễn Chủy, lại đột nhiên dừng bước dưới một gốc đại thụ, lẳng lặng nhìn xung quanh phòng Thượng Quan Thiển hồi lâu, lại cũng không có động tác gì khác

Mà lúc này, ở cành cây đại thụ trên đầu Cung Thượng Giác, trùng hợp có một tiểu tử đang trốn tên là Hoa Ngữ

Hoa Ngữ híp mắt, cẩn thận nhìn Cung Thượng Giác đứng phía dưới, càng cố gắng thu liễm khí tức của mình

Thực tế, kỳ thật Hoa Ngữ cảm thấy mình ẩn thân rất tốt

Dù sao luận thân pháp võ công và công phu che giấu hành tung, khí tức của mình, y có thể nói là người xuất sắc hiếm có ở núi sau

Chỉ là y cũng chưa từng nghĩ Cung Thượng Giác cư nhiên có thể ngay lập tức phát hiện tung tính của mình

"Phong cảnh trên cây đẹp không ?" Cung Thượng Giác mặt không đổi sắc nói ra những lời này, Hoa Ngữ hoàn toàn sững người

Hoa Ngữ dường như theo bản năng nhìn đông nhìn tây, mãi tới khi Cung Thượng Giác nói tới câu thứ hai, Hoa Ngữ mới phát hiện hóa ra Cung Thượng Giác đã sớm nhận ra hành tung của mình

Cung Thượng Giác, "Hoa Ngữ công tử thực sự có hứng thú. Còn chưa định xuống sao ?"

Hoa Ngữ hừ một tiếng, thò đầu ra từ trong lùm cây, lưu loát nhảy xuống, đứng vững ở bên cạnh Cung Thượng Giác

Hoa Ngữ cũng không hoảng sợ hay chột dạ khi bị phát hiện, chỉ nhíu mày hỏi, "Sao huynh phát hiện ra ta ? Phát hiện từ khi nào....?"

Cung Thượng Giác xoay người lại, cười như không cười nhìn chẳm chằm Hoa Ngữ lại mặc một thân y phục đen của hạ nhân, nói, "Ngươi tự tiện xông vào Giác cung bị ta phát hiện, sao không cảm thấy khẩn trương ?"

"Vì sao ta phải khẩn trương ?" Hoa Ngữ nói hợp tình hợp lý, "Cho phép ta đính chính lại, ta quang minh chính đại tới, không gọi là tùy tiện xông vào, mà phải gọi là.... tới thăm ! Còn về chuyện đám thị vệ không phát hiện ra ta, đấy là bọn họ thất trọng, liên quan gì tới ta ? Mà huynh bây giờ phát hiện ra ta, ta dứt khoát xuất hiện như vậy, cũng không có ý định trốn tránh, thể hiện ta căn bản không sợ huynh, vì sao phải cảm thấy khẩn trương ?"

Cung Thượng Giác dường như cảm thấy thú vị, bị vài câu của Hoa Ngữ chọc cười

Lúc này, đám thị vệ cách đấy không xa dường như nhận ra động tĩnh chỗ này

Kim Phục cuối cùng được đẩy ra làm người đại diện, kiên trì bước nhanh tới, hành lễ với Cung Thượng Giác, cực kỳ sợ hãi mà nhận tội, nói không biết vì sao Giác cung đột nhiên có một hắc y nhân, vội vàng hỏi Cung Thượng Giác có muốn xử lý không

"Xử lý ? Xử lý cái gì ?" Cung Thượng Giác cười, cho Kim Phục một ánh mắt thâm ý, chủ động giới thiệu, "Kim Phục, người này là Hoa Ngữ công tử ở núi sau, y cũng là đệ đệ của Tuyết Trùng Tử."

Kim Phục dường như bất tri bất giác bừng tỉnh đại ngộ, lập tức chắp tay xin lỗi Hoa Ngữ, lại tiếp tục hành lễ

Hoa Ngữ phất tay, không có hứng thú với Kim Phục, trái lại quay đầu nhìn Cung Thượng Giác

Cung Thượng Giác dặn dò Kim Phục, sau này nếu nhìn thấy Hoa Ngữ tới Giác cung, mặc kệ y là được, không cần để ý quá nhiều

Cung Thượng Giác nói lời này, Kim Phục vội vàng nhận mệnh, chỉ có Hoa Ngữ cảm thấy có chút kinh ngạc, không nhịn được hỏi, "Giác công tử, huynh không lo lắng ta tới Giác cung sẽ làm loạn sao ?"

Cung Thượng Giác mỉm cười, "Đều là người của Cung môn, cần gì phải phòng bị. Huống hồ ngươi tới cũng là vì Tuyết Trùng Tử đi !"

Hoa Ngữ bĩu môi, không nhịn được hít một hơi, "Còn không phải là lão Nguyệt bảo ta tới sao.... Chờ lâu như vậy rồi, Tuyết Trùng Tử vẫn chưa đi ra."

Cung Thượng Giác nghe vậy, lắc đầu cười

Sau đấy, Cung Thượng Giác cho Kim Phục lui, trái lại mời Hoa Ngữ tới phòng mình ngồi

"Tuyết Trùng Tử đoán chừng sẽ không đi ra nhanh như vậy. Nếu ngươi rảnh, cũng đừng trốn ở trên cây nữa, không bằng tới phòng ta ngồi đi." Cung Thượng Giác xoay người rời đi, bước chân dừng lại, cố tình quay đầu nhìn Hoa Ngữ nói tiếp, "Trong phòng ta có điểm tâm ----"

"Ngon không ?" Hoa Ngữ hai mắt sáng bừng, y ham ăn không nhịn được liếm môi, lại nuốt nước bọt một cái

Cung Thượng Giác chỉ cười, "Tự ngươi ăn thì biết."

Dứt lời, Cung Thượng Giác chậm rãi đi tới phòng của mình, Hoa Ngữ phía sau chần chờ một chút, quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng của Cung Viễn Chủy đóng chặt, quyết định một chủ ý

Hoa Ngữ vội vàng theo sát phía sau Cung Thượng Giác, vui vẻ muốn đi thử điểm tâm trong lời của Cung Thượng Giác

Trong phòng của Cung Thượng Giác, Hoa Ngữ ngồi ở vị trí bình thường thuộc về Cung Viễn Chủy, nhìn Cung Thượng Giác rót cho mình một chén trà nóng

Trên bàn có nhiều sổ sách đang mở, cũng có vài đĩa điểm tâm

Hoa Ngữ chọn một điểm tâm hợp mắt nhất, vừa ăn vừa hỏi, "Muộn như vậy rồi, huynh còn chưa nghỉ sao ?"

"Ta trước nay ít ngủ, lại công sự bận rộn, ngủ muộn chút cũng là chuyện thường." Cung Thượng Giác thản nhiên đáp, tự nhiên hỏi từ đầu tới cuối chân tướng Hoa Ngữ tới Giác cung

Hoa Ngữ nhẹ nhàng nói ra chân tướng

Hóa ra y tới Giác cung, tất cả đều là vì dựa theo lời dặn của Nguyệt trưởng lão, tới núi trước "đón" Tuyết Trùng Tử

Vì nhìn ra tâm tình của Tuyết Trùng Tử không tốt, Nguyệt trưởng lão rất lo lắng, nhưng đúng lúc Tuyết trưởng lão triệu kiến, cho nên cũng chỉ có thể để Hoa Ngữ cũng đang lo lắng nhận trọng trách đi trông chừng Tuyết Trùng Tử

Tuy Tuyết Trùng Tử thời gian này cũng thường tới núi trước tìm Cung Viễn Chủy, nhưng dù sao tình huống hôm nay khác biệt, lo trạng thái của Tuyết Trùng Tử không tốt, lại thấy Tuyết Trùng Tử đã mấy canh giờ cũng chưa quay về núi sau, Hoa Ngữ càng muốn tới lén giảm sát

Cung Thượng Giác nghe xong, có chút kinh ngạc, "Giác cung ta cũng không ăn thịt người. Các ngươi không phải đang lo rằng ta sẽ bắt nạt Tuyết Trùng Tử đấy chứ ?"

"Giác công tử nói cái gì vậy." Hoa Ngữ vừa ăn ngon lành điểm tâm, thuận tay cầm chén trà uống mấy ngụm trà nóng nhuận họng, mới tiếp tục nói tiếp, "Lão Nguyệt đang lo tâm tình của Tuyết Trùng Tử không tốt, trái lại sợ huynh ấy không kìm lòng được "bắt nạt" Cung Viễn Chủy."

Nghe vậy, tay cầm chén trà của Cung Thượng Giác hơi run lên

Trong đầu có vài suy nghĩ hỗn loạn, dường như đoán được ý trong lời của Hoa Ngữ, nhưng lại không quá dám chắc chắn

Hoa Ngữ liếc Cung Thượng Giác, không nhịn được cười nói, "Suy nghĩ của huynh chắc là ý ta đang nói." Hoa Ngữ không kìm được cười nói, "Lúc tâm tình của Tuyết Trùng Tử không tốt sẽ trở nên cảm tính, cũng rất ỷ lại người khác, càng dễ kích động làm hỏng việc. Đây là thói quen xấu của huynh ấy, chỉ thể hiện với người thân thiết. Ta vốn cũng không cảm thấy có chuyện gì ! Nhưng lão Nguyệt nói Cung Viễn Chủy nhà huynh có thể nói là rất thân thiết với Tuyết Trùng Tử, chỉ sợ tâm tình Tuyết Trùng Tử không tốt sẽ kích động làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn."

Cung Thượng Giác nghe vậy, không nhịn được nhíu chặt mày, lo lắng vô cớ

Hoa Ngữ lại lắc đầu, trấn an, "Huynh đừng nghĩ nhiều, cũng không có gì đáng sợ. Chẳng qua là Tuyết Trùng Tử sẽ trở nên tiêu cực, có thể là kích động hơn một chút, có lẽ ít nói hoặc nói nhiều hơn, cũng có thể là thích ỷ lại người thân thiết, giống như tìm cảm giác an toàn."

"Ừm ?"

"Là ý trên mặt chữ. Lão Nguyệt bọn họ nói với ta rằng Giác công tử và Tuyết Trùng Tử từng có giao hẹn, huynh ấy không thể tùy tiện đụng vào Cung Viễn Chủy, hoặc là làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn...." Hoa Ngữ nhẹ nhàng cười, lại nói, "Cho nên, ta tới đây ! Sợ Tuyết Trùng Tử tâm tình không tốt, đầu óc không tỉnh táo giống như say rượu mà mạo phạm huynh hay là bắt nạt Cung Viễn Chủy thì sẽ không ổn."

"...." Cung Thượng Giác nhất thời nghẹn lời, chỉ nhíu chặt mày nhìn chằm chằm Hoa Ngữ

Hoa Ngữ nhún vai, lại cầm một miếng điểm tâm khác ăn

Điểm tâm vừa để tới bên miệng, cắn vài miếng, y mới chậm rãi nói tiếp, "Vừa rồi chỉ là trêu huynh thôi."

"Hừ."

"Chỉ là vì lo cho Tuyết Trùng Tử, sợ huynh ấy quá thất thố ở trước mặt Cung Viễn Chủy...." Giọng điệu Hoa Ngữ hòa hoãn lại, ý cười trên mặt dường như cũng biến mất

Sắc mặt y trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, giống như đang hồi tưởng, cũng giống như đang suy nghĩ cái gì đấy

Cung Thượng Giác nhíu mày, giả bộ bình thường, lạnh giọng hỏi, "Một người trước nay trầm ổn, khắc chế như y, sẽ có lúc thất thố sao ?"

Cung Thượng Giác cầm lấy chén trà, uống liền mấy ngụm trà

Hoa Ngữ nhấc lên ý cười bi thương, bất đắc dĩ, hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ Giác công tử cảm thấy không phải vậy sao ?"

Cung Thượng Giác trầm mặc không nói

Hoa Ngữ lại tự nói tiếp, "Giống như huynh, huynh không phải cũng vậy sao ? Người bên ngoài cường đại, ổn định, chắc chắn cũng sẽ có lúc yếu ớt."

Cung Thượng Giác khẽ thở dài, cuối cùng buông chén trà xuống

Hoa Ngữ mặt không đổi sắc quan sát Cung Thượng Giác, vốn y cho rằng độ nhẫn nại của Cung Thượng Giác có hạn, đoán chừng muốn lên tiếng cảnh cáo y đừng thử điểm mấu chốt của mình

Lại không nghĩ Cung Thượng Giác chậm rãi hỏi, "Điểm tâm ngon không ?"

"Ngon." Hoa Ngữ đã ăn tới miếng điểm tâm thứ ba, thoáng chốc đĩa thứ nhất đã hết

Hoa Ngữ nhìn chằm chằm Cung Thượng Giác, trong đầu kỳ thực tò mò rất nhiều chuyện, chỉ đang tìm một cơ hội thích hợp để hỏi

Lúc này, Cung Thượng Giác nhìn thấu suy nghĩ của Hoa Ngữ, hít sâu một hơi, lại nói, "Ngươi muốn hỏi cái gì thì hỏi đi !"

"Thực sự có thể hỏi sao ?" Hoa Ngữ nghĩ, lại nói, "Ta tự mình hiểu mình, sợ rằng sẽ nói ra lời không hay."

Cung Thượng Giác, "Cơ hội này chỉ có một lần, sức kiên nhẫn của ta có giới hạn."

Hoa Ngữ nghe vậy cười, dường như thốt ra, "Coi như có ba câu hỏi đi ! Có thể hỏi không ?"

"Ừ."

"Câu hỏi thứ nhất, huynh cảm thấy Tuyết ca nhà ta xứng với Cung Viễn Chủy nhà huynh không ?" Hoa Ngữ hỏi

Cung Thượng Giác bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc gì, "Không thì sao."

Hoa Ngữ lại cười, nói tiếp, "Câu hỏi thứ hai, một thích khách của Vô Phong, Thượng Quan Thiển bị nhốt ở trong một căn phòng khác, huynh thực sự muốn giữ lại nàng ta sao ?"

Suy nghĩ một lúc, Cung Thượng Giác trầm giọng đáp, "Thuận theo tự nhiên."

"Sao lại là tự nhiên ?"

"Đây là câu hỏi thứ ba sao ?" Cung Thượng Giác hỏi

Hoa Ngữ lắc đầu, "Không phải. Đương nhiên, huynh không muốn trả lời thì có thể bỏ qua."

Cung Thượng Giác hừ nhẹ một tiếng, cười như không cười nhìn Hoa Ngữ, "Tự nhiên là thời cơ, cũng là duyên phận."

"Thời cơ và duyên phận ?"

"Ừ, thời cơ và duyên phận. Lúc nên giữ, đương nhiên giữ được. Nếu hữu duyên vô phận, sớm đã rời đi rồi." Cung Thượng Giác lẩm bẩm nói, "Có lẽ, nàng ấy có thể thuộc về Cung môn."

Hoa Ngữ trầm mặc một lúc, gật đầu giống như đã hiểu

Cung Thượng Giác cho rằng Hoa Ngữ còn có thể hỏi tiếp về Thượng Quan Thiển, nhưng không

Hoa Ngữ hỏi tiếp, "Câu hỏi thứ ba, Cung môn đối với huynh rốt cuộc là gì ?"

"Vì sao lại hỏi như vậy ?"

"Vì ta hiếu kỳ.... Vì sao mọi người đều muốn liều mạng bảo vệ Cung môn như vậy. Ví dụ như huynh."

Nghe tới đây, Cung Thượng Giác lại cầm lấy chén trà uống vài ngụm

Trong lúc uống trà, y cẩn thận quan sát sắc mặt Hoa Ngữ, phát hiện ánh mắt Hoa Ngữ lộ ra hoang mang, giống như thực sự không hiểu vấn đề này

Cung Thượng Giác buông chén trà xuống, ôn nhu hỏi lại, "Cung môn đối với ngươi là gì ?"

"Là ta đang hỏi huynh mà."

"Ngươi trả lời trước, ta sẽ nói với ngươi câu trả lời của ta."

"Cung môn...." Hoa Ngữ yên tĩnh lại, y tốn sức suy nghĩ, lại có chút thất vọng phát hiện mình không có nổi một đáp án

Y sinh ra ở núi sau, biết mình là một phần của Cung môn

Mà y sống tới bây giờ cũng chưa từng được nhìn thấy thế gian bên ngoài Cung môn

Cho nên, Cung môn đối với y rốt cuộc là gì ?

Dù sao trước đây, thậm chí y ngay cả núi trước cũng không biết là gì

Ở trong thế giới ban đầu của Hoa Ngữ, ở trong nhận thức của y, Cung môn kỳ thực đại diện cho "Cung gia", cũng đại diện cho ba Tuyết, Nguyệt, Hoa gia ở núi sau

Thấy Hoa Ngữ chậm chạp không trả lời, trong lòng Cung Thượng Giác đã hiểu nghi hoặc của đối phương, chủ động mở miệng giải thích, "Cung môn rất quan trọng với ta. Là đồng tộc, là người nhà, là bằng hữu. Là đồng đội cùng chiến tuyến, vào sinh ra tử. Cung môn bảo vệ một phương bình an trên giang hồ, là niềm ti của ta, cũng là phương hướng của ta. Là khởi đầu của ta, cũng là kết thúc của ta, là tất cả của ta."

Hoa Ngữ nghe vậy giật mình, y siết chặt điểm tâm trong tay, như có chút đăm chiêu nghĩ lại lời Cung Thượng Giác vừa nói

Cung Thượng Giác lại nói, "Chúng ta đều là một phần của Cung môn. Ngươi và ta giống nhau, không có gì khác biệt."

"Ừ." Hoa Ngữ nhẹ nhàng đáp một tiếng, mặt không đổi sắc ăn điểm tâm trong tay

"Những thứ muốn hỏi đều hỏi hết rồi sao ?" Cung Thượng Giác hỏi

Hoa Ngữ gật đầu, nhưng kỳ thực y vẫn cái hiểu cái không

Nhưng mặc kệ thế nào, y nghĩ y dường như đã lại gần đáp án hơn một bước

Rốt cuộc vì sao phải bảo vệ Cung môn

Lý do kỳ thực rất đơn giản, giống như Cung Thượng Giác nói

Vì nơi đây là tất cả của Cung Thượng Giác, cũng là tất cả của Hoa Ngữ

----------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro