Chương 101
Nhân vật chính trong chương: Tuyết trưởng lão, Thượng Quan Thiển
--------------------------------------
Tuyết trưởng lão tao nhã cầm ấm rót trà, thấy nước trong chén của Thượng Quan Thiển sắp hết, chủ động giơ ấm trà lại gần, định thêm trà cho Thượng Quan Thiển
Nhưng vào lúc này, Thượng Quan Thiển giống như bị dọa sợ, thoáng nhíu chặt mày, cả người run lên, theo bản năng nghiêng người đi, giữ một khoảng cách với ấm trà Tuyết trưởng lão đang cầm
Tuyết trưởng lão không ngờ hành động rót trà của mình lại dọa sợ Thượng Quan Thiển, sau khi phản ứng lại cũng chỉ không biết sao cảm thấy buồn cười
Ông lắc đầu cười không nói, chỉ ổn định thêm trà nóng cho Thượng Quan Thiển
Sau đấy, Tuyết trưởng lão buông ấm trà xuống, tự nhiên cầm lấy chén trà của mình, nhẹ nhàng thổi nguội
Thượng Quan Thiển như lâm đại địch, nuốt một ngụm nước bọt, từ từ mới điều chỉnh lại tư thế ngồi đoan chính một chút
Cúi đầu nhìn thoáng qua chén được rót thêm trà nóng, Thượng Quan Thiển lại không thể nào trầm tĩnh lại được
Nàng cũng cảm thấy có chút khó hiểu với hành động đề phòng theo bản năng của mình, chỉ có thể trầm mặc không nói
"Xin lỗi, vừa rồi là ta đường đột." Tuyết trưởng lão cười hòa giải
Thượng Quan Thiển từ đầu tới cuối không nói lời nào, chỉ ánh mắt mơ hồ, lẳng lặng nhìn Tuyết trưởng lão
Tuyết trưởng lão chậm rãi nói, "Ta nhớ từng nghe bọn họ nói, thân thủ của cô không tê. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, dù sao cũng là thích khách cấp Ma trong Vô Phong, thân thủ và khả năng phản ứng theo lý cũng tương đối không tệ. Chỉ với hành động tránh né theo bản năng vừa rồi, mặc dù có chút quá kích, nhưng cũng để lộ khả năng phòng thủ nhanh nhẹn của cô."
Thượng Quan Thiển thầm nghĩ, cũng không biết lời này của Tuyết trưởng lão là khen thật, hay là châm chọc
Tâm tư của nàng phức tạp, tâm sự nặng nề, thậm chí còn có chút chột dạ khó có thể kiềm chế được
Dù sao nghĩ lại các chuyện trước đây, nàng mang theo tâm cơ dẫn Vô Phong tấn công Cung môn, lần đại chiến này hại chết vô số người, nàng thật sự không gột rửa được tội ác trên người mình
Tuyết trưởng lão có thể nói là người danh xứng với thực đứng đầu Cung môn, trên cả Chấp Nhẫn, sao có thể thật lòng tiếp nhận nàng ?
Sắc mặt Thượng Quan Thiển ảm đạm xuống, lạnh lùng nói, "Ông có lời gì thì nói thẳng, không cần vòng vo."
"Ta không phải đã "nói thẳng" rồi sao." Tuyết trưởng lão mỉm cười, thần sắc vẫn tao nhã, "Hài tử này, tâm tư của cô quá nặng. Kỳ thực, cũng không cần nghĩ xa như vậy. Cô chỉ cần bình tĩnh lại, có lẽ, như vậy mới có thể mở rộng tấm lòng, hiểu hơn ý ta muốn truyền đạt. Xin cô đừng nghĩ nhiều, nếu hiểu lầm lòng chân thành của ta, thì không tốt."
"Hừ. Kỳ thực ta và ông cũng không có gì để nói." Thượng Quan Thiển mơ hồ lộ ra chút tức giận, phiền toái
Giọng của nàng lạnh như băng, nói, "Ta lựa chọn quay về Cung môn, chỉ vì giữ mạng, cũng vì Cung Thượng Giác. Những người khác, chuyện khác, cũng không liên quan tới ta. Bất luận là ông, hay là những người khác trong Cung môn...."
Nói tới đây, Thượng Quan Thiển hơi ngừng lại, nói thêm, "Ngoại trừ Cung Viễn Chủy. Dù sao những người còn lại, cho dù sau này không có qua lại gì, mọi người nước sông không phạm nước giếng, không can thiệp vào chuyện của nhau, không liên quan tới nhau, ta cảm thấy cũng rất tốt. Ta sống cuộc sống tách biệt của mình ở Giác cung, cũng chỉ cần có trách nhiệm với Cung Thượng Giác là được."
"Cô có thể nghĩ vậy, ta có thể hiểu "cô đã coi mình là một phần của Giác cung", đúng không ?" Tuyết trưởng lão hỏi
"Ta là người của Cung Thượng Giác, thì là người của Giác cung. Nếu ông muốn nói như vậy, cũng đúng." Thượng Quan Thiển nói
Tuyết trưởng lão nghe vậy, cười thoải mái hơn rất nhiều, thẳng thắn kết luận, "Cho nên, nếu cô tự nhận là một phần của Giác cung, thì cũng là người của Cung môn."
"Ta ----" Thượng Quan Thiển muốn nói lại thôi, nhưng không phản bác cái gì. Nàng hừ lạnh một tiếng, giống như chịu oan uổng gì đấy
Tuyết trưởng lão đúng lúc mở miệng giục, "Ta nhìn ra trong lòng cô có tâm sự, có thể nói cho ta không ?"
"Không có gì để nói."
"Hài tử này, cô còn rất trẻ, tính tình đừng quật cường như vậy, cũng đừng nói quá chắc chắn." Tuyết trưởng lão thở dài, nhắc nhở, "Còn đang mang thai, chú ý tính khí."
Thượng Quan Thiển mím môi, theo bản năng xoa bụng
Tuyết trưởng lão lại mở miệng, "Chúng ta hôm nay nói hết ra đi ! Nếu trong lòng cô có lời gì, cứ việc nói ra. Ta muốn nghe lời nói thật, cũng muốn nghe suy nghĩ trong lòng cô. Nếu muốn ta chân chính tiếp nhận cô, đây là cơ hội cuối cùng."
"Ta không cần ông tiếp nhận. Ta cũng không cần những người khác trong Cung môn tán thành và tiếp nhận."
"Vậy sao ? Cho nên, cô vẫn cho rằng cô chỉ cần một mình Cung Thượng Giác tán đồng là được ?" Tuyết trưởng lão nhẹ nhàng thở dài, nói, "Cuộc đời của con người, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Nếu cô thật sự muốn ở lại Giác cung cả đời, ta quả thật tin cô có bản lĩnh và nghị lực, có thể chỉ nhìn Thượng Giác, chỉ sống vì một mình y. Cô nói, cô không cần những người khác tán đồng và tiếp nhận, nhưng, cô có từng nghĩ tới không, Thượng Giác không chỉ có một mình cô, Thượng Giác còn có những huynh đệ, tỷ tỷ khác của Cung gia, cũng có Cung môn phải chăm sóc. Chẳng lẽ, bây giờ cô tự nhận là phu nhân của Giác cung, lại vẫn không muốn gánh trách nhiệm phu nhân Giác cung sao ? Thượng Giác dùng mạng để bảo vệ, ngoại trừ cô còn có những thứ khác. Chẳng lẽ cô thật sự có thể giả câm cả điếc mà sống hết cả đời sao ?"
"...." Thượng Quan Thiển bướng bỉnh cúi đầu, vẫn trầm mặc không nói
Tuyết trưởng lão đổi chủ đề, đột nhiên nhắc tới Vân Vi Sam cũng từng là thích khách của Vô Phong, tân nương từ bên ngoài tới, "Chấp Nhẫn phu nhân, hài tử Vân Vi Sam kia giống cô, đều là số khổ. Nhưng nếu cô ấy lựa chọn làm phu nhân của Tử Vũ, cũng làm được Chấp Nhẫn phu nhân của Cung môn. Ta thấy cô ấy rất để bụng, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, cũng không có suy nghĩ dư thừa. Cô ấy toàn tâm toàn ý làm một người Cung gia xứng chức, suy nghĩ cho Cung môn, là nữ chủ nhân của Vũ cung danh xứng với thực, cũng là Chấp Nhẫn phu nhân càng ngày càng có tiếng thơm trong Cung môn."
Thượng Quan Thiển ít nhiều cũng là người có chút tự phụ
Bây giờ bị lấy ra so sánh với Vân Vi Sam vốn chỉ là thích khách cấp Yêu của Vô Phong, khó chịu trong lòng nàng không phải là ít
Sắc mặt nàng có chút khó coi, nói không rõ được trong lòng là ủy khuất hay phẫn hận, nhưng dù sao cảm xúc rất phức tạp
Tâm tư của nàng nặng nề, tâm tình phản chiếu trong ánh mắt cũng thay đổi theo
Tuyết trưởng lão, "Nếu được, ta thật sự hy vọng, cô có thể buông khúc mắc, nhanh chóng dung hòa vào Cung môn. Giống như Chấp Nhẫn phu nhân, chân chính trở thành một phần của Cung môn chúng ta."
Thượng Quan Thiển, "Ta trước đây làm nhiều việc ác, lại hại Cung môn, tạo thành thương vong vô số. Các ông thật sự có thể bỏ qua chuyện cũ, chịu coi ta là người nhà sao ? Hừ, ta cũng không tin mấy lời quỷ quyệt này."
Thượng Quan Thiển khó có khi nói thật, cảm xúc có chút kích động, nghiến răng nghiến lợi, "Nếu không phải ta đúng lúc mang thai cốt nhục của Cung gia, nếu không phải Cung Thượng Giác ra sức bảo vệ, ta sợ rằng sớm bị những người tự xưng là chính nghĩa trong Cung môn các ông xử tử tại chỗ rồi ! Sao ông còn có thể bình tĩnh, để ta tới đây nói những lời vô nghĩa này với ông như hôm nay ! Cho nên, đừng cao cao tại thượng mà phán đoán hành động của ta nữa. Các ông cũng không có gì tốt hơn. Thượng Quan Thiển ta không thèm làm bạn với các ông. Ta chỉ nhận ta là phu nhân của Giác cung, của Cung Thượng Giác. Ngoại trừ đây, không có gì khác."
Tuyết trưởng lão nhìn phản ứng của Thượng Quan Thiển vào trong mắt, chỉ càng cảm thấy bất đắc dĩ. Ông khuyên nhủ sâu sắc, "Yên tâm, hài tử này, trên đời này cho dù có người ác, nhưng trắng đen của thế giới cũng là để tôn nhau lên. Có ác, đương nhiên cũng có thiện. Có tốt, đương nhiên cũng có xấu. Người bên ngoài đương nhiên có tốt, có xấu, nhưng Cung môn lại tương đối đơn giản. Nếu cô chịu thành tâm đối xử với người khác, ta dám nói, ít nhất ở trong Cung môn, tuyệt sẽ không có người ác ý làm khó cô nữa. Chúng ta cũng không phải tự xưng là người tốt, người lương thiện gì, cũng không dám nói chúng ta là phía chính nghĩa cao cao tại thượng. Nhưng ta dám nói với trời, Cung môn chúng ta đều là người tam quan ngay thẳng, không tới mức đổi trắng thay đen, lại càng sẽ không ác ý bắt nạt ai."
Tuyết trưởng lão thở dài nặng nề, giọng điệu mềm xuống, "Ta chỉ muốn giúp cô. Hài tử này, để chúng ta giúp cô đi !"
"Giúp ta ?" Thượng Quan Thiển nghe xong, không khỏi có chút dở khóc dở cười, "Đây là chuyện cười khiến người không biết nên khóc hay cười gì vậy. Một trưởng lão Cung môn như ông.... lại mở miệng nói muốn giúp ta ?! Nếu thật sự muốn giúp ta, năm đó các ông cũng sẽ không nhẫn tâm thấy chết mà không cứu phái Cô Sơn ! Nếu không phải các ông trước đây dứt khoát từ chối phái Cô Sơn ta, vậy ta cần gì phải lưu lạc tới mức này ? Các ông lại vẫn dám coi mình như phía chính nghĩa trên giang hồ, miệng toàn lời nói bậy ! Giả vờ giả vịt làm người tốt, Cung môn các ông.... bây giờ còn luôn miệng nói muốn giúp ta ?! Còn muốn ta dung hòa vào các ông, ha ~ Quả thật hoang đường !"
Thượng Quan Thiển không kìm được nghẹn ngào, "Phái Cô Sơn năm đó chịu khổ, bị Vô Phong diệt môn, sau khi ta mất ký ức, bị Điểm Trúc nhặt về, còn bị lừa cho rằng Điểm Trúc là ân nhân của ta. Sau khi khôi phục ký ức, tay ta dính đầy máu tươi, tội nghiệp đầy người, mỗi ngày đều chịu lương tâm cắn rứt. Thứ duy nhất có thể chống đỡ ta sống tiếp là báo thù rửa hận. Chỉ có giết Điểm Trúc, dùng mạng của bà ta tế an ủi vong hồn, ta mới có thể.... mới có thể chết yên. Đây là mong muốn duy nhất nhiều năm qua của ta. Ta chịu khổ ở Vô Phong, các ông sao có thể hiểu được ? Vân Vi Sam thì tính là gì ? Nàng ta cũng không phải ta, các ông cũng không phải ta ! Các ông mãi mãi không thể hiểu được nỗi khổ trong lòng ta. Từ khi phái Cô Sơn bị Cung môn các ông từ chối, ta đã không còn lựa chọn rồi. Ta muốn quay về cũng không được nữa, nhưng ta không hối hận."
Thượng Quan Thiển hít sâu một hơi, quật cường lau nước mắt
Nàng mở to mắt, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Tuyết trưởng lão, gắn từng tiếng lên án, "Thượng Quan Thiển ta, cả đời này chỉ thẹn với đồng tộc phái Cô Sơn, cũng chỉ.... phụ Cung Thượng Giác. Cho dù Cung Thượng Giác cũng tính kế ta, nhưng y cũng thật sự đối tốt với ta, mà ta lợi dụng y để giữ mạng, cũng là vì nhu cầu. Cho nên, ta đương nhiên sẽ dùng cách của ta để báo đáp y. Chờ ta sinh hài tử xong, chỉ cần để lại hài tử cho y, cho Giác cung, ta và y coi như không còn nợ nhau. Nếu Cung Thượng Giác thật sự có thể giết Điểm Trúc, giúp ta báo thù, nếu y tới lúc đó vẫn không thay đổi suy nghĩ, muốn ta tiếp tục ở lại bên cạnh phụng dưỡng, ta đương nhiên cũng không oán giận, cam tâm tình nguyện. Nhưng rất xin lỗi, ngoại trừ Cung Thượng Giác, những người khác trong Cung môn các ông có liên quan gì tới ta ? Ta chính là lãnh huyết vô tình như vậy, như ông thấy, ta và Vân Vi Sam khác nhau."
Tuyết trưởng lão nhìn Thượng Quan Thiển không nói
Thấy Thượng Quan Thiển vì không chịu được tâm tình kích động mà rơi nước mắt, Tuyết trưởng lão vuốt râu, trong lòng cảm thán
Sau một lúc, Tuyết trưởng lão trấn an, "Cô cũng không lãnh huyết vô tình như cô nghĩ, cô cũng là hài tử tốt, chỉ tiếc bị người xấu làm hại, bất hạnh lầm đường lạc lối mà thôi. Nói tới cùng, cô cũng chỉ muốn tận lực bảo vệ bản thân, cố gắng sống mà thôi. Thế đạo bên ngoài hỗn loạn, chẳng qua là muốn sống, cũng quả thật rất khó. Không rảnh quan tâm tới những thứ khác, cũng là chuyện không thể trách."
"Hừ." Thượng Quan Thiển quật cường lau nước mắt không ngừng chảy xuống gương mặt, cả người chật vật không chịu được ở trước mặt Tuyết trưởng lão
Rõ ràng bất lực, lại cố chấp không muốn yếu thế
Tuyết trưởng lão ý cười ôn nhu, nhẹ nhàng nói, "Không sao, muốn khóc thì khóc đi ! Mấy năm nay, cô chịu khổ rồi."
"Ông câm miệng ! Không cần ông giả vờ giả vịt quan tâm. Ta sống rất tốt, ta biết rất rõ ta rốt cuộc đang làm gì, cũng đã biết con đường sau này ta muốn đi." Thượng Quan Thiển nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, ánh mắt đặc biệt sắc bén, "Ta, không cần ông thương cảm, lại càng không cần lời đề nghị dư thừa của ông."
"Cô đã nói nhiều như vậy rồi, không bằng lúc này đổi sang nghe ta nói vài câu đi." Tuyết trưởng lão không chờ Thượng Quan Thiển đáp lại, tự bắt đầu nói, "Năm đó Cung môn từ chối thu lưu phái Cô Sơn, kỳ thực cũng là hành động bất đắc dĩ. Năm đó là trận đại chiến đầu tiên giữa Cung môn và Vô Phong, Vô Phong giả dạng bang phái giang hồ tiến vào Cung môn, cuối cùng khiến Cung môn thương vong vô số, hơn nữa Giác cung và Chủy cung, chịu đả kích nặng nề, quả thực vô cùng thê thảm. Sau đấy, Cung môn tổn thất nặng, phần lớn các cung đều chỉ còn lại số người ít ỏi.... Chúng ta bản thân tự khó bảo toàn, đương nhiên cũng không có năng lực và dư lực để cứu giúp người khác."
Thượng Quan Thiển trước đây cũng từng nghe được câu chuyện này từ Cung Viễn Chủy, nàng cũng biết Tuyết trưởng lão nhắc lại, là hy vọng có thể hóa giải oán hận của nàng với Cung môn
Nhưng cho dù như vậy, trong lòng nàng vẫn không cam lòng và phẫn hận, "Cho dù như vậy thì làm sao ? Cung môn các ông trước đây từ chối cứu phái Cô Sơn cũng là sự thật ! Ta là cô nhi của phái Cô Sơn, chẳng lẽ ngay cả cơ hội hận các ông, ông cũng muốn cướp sao ?"
"Hài tử này, nếu hận Cung môn có thể khiến cô thoải mái hơn một chút, vậy cô tiếp tục hận đi ! Nhưng, hận Cung môn như vậy, chẳng lẽ cô sẽ vui sao ?" Tuyết trưởng lão nói trúng tim đen, "Trong lòng cô kỳ thực hiểu rất rõ, thứ cô nên hận không phải là Cung môn, mà là Vô Phong."
Thượng Quan Thiển nghe xong, lại không kìm được muốn khóc
Nàng khóc tới lê hoa đái vũ, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương
Tuyết trưởng lão thật sự có chút không đành lòng, quay mặt đi, chậm rãi nói, "Nhưng nếu hận Vô Phong, sợ rằng trong lòng cô cũng chịu đủ giày vò. Ta từng nghe Thượng Giác nói chuyện của cô, cũng đã nghe lời thật lòng vừa rồi của cô.... Nếu Điểm Trúc là sư phụ dưỡng dục cô, lại là kẻ thù diệt tộc. Mấy năm trước, cô lén hạ độc Điểm Trúc, mạng bà ta lại quá cứng, tới nay vẫn tồn tại trên đời. Ta hiểu cô phẫn hận và không cam lòng, nhưng ta cũng hơi cảm nhận được, cô mang tâm tình phức tạp về Điểm Trúc."
"Ông có ý gì ? Điểm Trúc giết cả nhà và đồng tộc của ta, ta chỉ có hận ý và sát ý với bà ta !"
"Vậy sao ?" Tuyết trưởng lão lắc đầu, nói, "Không, không phải như vậy. Cô hận bà ta là không sai, nhưng cô cũng kính sợ bà ta. Chỗ này không có người khác, cô nói thật đi ! Không sao. Vì ta nhìn ra được rồi, cô yêu hận đan xen đối với bà ta. Dù sao, bà ta cũng là sư phụ nuôi cô lớn lên, lại là kẻ thù của cô."
"Lão đầu này, ông nói lung tung cái gì đấy ?!"
"Nói lung tung sao ?! Cô để tay lên ngực mà suy nghĩ lại đi." Tuyết trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói, "Cô có dám nói thật với ta, trước đây sau khi cô thành công hạ độc bà ta, có tâm tình như thế nào ? Là vui vẻ khi thực hiện được mục đích ? Hay là, cô kỳ thực thống khổ khó nhịn, cảm thấy mình giống như lại mất đi người thân không."
"...." Thượng Quan Thiển nghĩ lại chuyện trước đây, không khỏi đỏ bừng hai mắt, kích động siết chặt hai tay, thậm chí cả người nàng đều đang run lên
Trong lòng Tuyết trưởng lão đã hiểu rõ câu trả lời này
Cho dù Thượng Quan Thiển không nói lời nào, Tuyết trưởng lão cũng đã nắm chắc trong lòng
Tuyết trưởng lão, "Xem đi ! Cô cũng không vô tình như cô nói, cô cũng không kiên quyết như cô nghĩ. Bất luận là đối với Cung môn, hay là đối với Điểm Trúc của Vô Phong, cô chung quy không thể nhẫn tâm, cuối cùng, người chịu khổ, chịu ủy khuất nhất, có lẽ cũng chỉ có một mình cô mà thôi."
"Ông nói lung tung !" Thượng Quan Thiển phản kháng yếu ớt
Tuyết trưởng lão lại đột nhiên khẽ cười, nói, "Chắc cô còn nhớ, trước đây lúc đại chiến, cô cướp Xuất Vân Trùng Liên từ tay Kim Phồn chứ !"
"Vậy thì sao ! Ông muốn nói cái gì ?"
"Ta muốn nói là.... Chẳng lẽ cô vẫn chưa nhìn rõ sao ? Hài tử này, cô trước nay không phải là muốn báo thù, cũng không thật sự muốn hận ai, tính kế ai. Tất cả hành động của cô, cũng chỉ là vì bản thân, vì tự bảo vệ bản thân, vì muốn sống mà thôi." Tuyết trưởng lão nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ của mình, "Xuất Vân Trùng Liên, đương nhiên có lẽ có thể cải tử hồi sinh, giải bách độc như lời đồn đại. Cô lúc đấy hiểu nhầm Ruồi Bán Nguyệt trong người mình là kích độc, cho nên mới liều mạng cướp Xuất Vân Trùng Liên, thậm chí không tiếc lấy mạng đổi mạng với Kim Phồn, ngươi chết ta sống, không chết không thôi."
Thượng Quan Thiển bị người nói trúng tâm sự, yên lặng lại
Nàng ngồi tại chỗ, lén rơi nước mắt, vừa nghĩ tới chuyện cũ, nhớ lại cuộc sống chịu đủ giày vò, sợ hãi trước đây, chỉ cảm thấy ủy khuất không chịu được
"Không chỉ Xuất Vân Trùng Liên. Một khắc cuối cùng của cô còn thiếu chút nữa cướp bản vẽ Vô Lượng Lưu Hỏa." Tuyết trưởng lão nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt bi thương lại mang theo chút tiếc hận và trìu mến, "Ta nghĩ, đối với cô mà nói.... Cô liều mạng cướp bí mật Vô Lượng Lưu Hỏa, cũng chỉ là vì một lòng muốn báo thù, trả thù Điểm Trúc mà thôi. Cả đời này của Điểm Trúc tận lực muốn lấy được Vô Lượng Lưu Hỏa, cô tò mò với chuyện này là không sai, nhưng so với tò mò, cô càng muốn nắm điểm yếu của Điểm Trúc trong tay, tiện để cô sau này tính kế báo thù."
"Nếu ông đã hiểu rõ như vậy, cũng không cần khuyên ta gì nữa. Bào thù, là chuyện ta nhất định phải làm. Đây cũng là mục đích duy nhất sống trên đời này của ta. Cả đời sau này của ta, cũng chỉ sống vì mục đích này. Cung Thượng Giác đã hứa sẽ giúp ta." Thượng Quan Thiển hít một hơi, hơi khàn giọng nói, "Ta tin y. Lần này, ta bằng lòng tin y. Y chắc chắn sẽ giúp ta giết Điểm Trúc báo thù, ta cũng cam tâm tình nguyện ở lại Giác cung, làm phu nhân của y."
"Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường." Tuyết trưởng lão cuối cùng không nhịn được lần nữa nói, "Hài tử này, ta nói rồi, cô cũng không tuyệt tình như cô nghĩ. Ngày đại chiến giữa Cung môn và Vô Phong, cô thủ hạ lưu tình với người Cung môn, cố tình tránh mặt, để lại người sống nhiều lần. Chỉ duy lúc đối mặt với Kim Phồn, vì Xuất Vân Trùng Liên có thể giữ mạng, giải độc kia ra, cô mới nhẫn tâm ra tay nặng."
Thượng Quan Thiển, "Ta không tốt như ông nói. Bất luận ta làm chuyện gì, cũng chỉ vì bản thân ta ! Đao kiếm không có mắt, lúc quyết đấu, ta tận lực, một lòng muốn giữ mạng, đâu còn có thời gian để ý thứ khác. Bọn họ đánh nhau với ta, có thể may mắn giữ được mạng, đấy là do bọn họ mạng lớn."
Tuyết trưởng lão không để tâm, tiếp tục nói, "Cô nói cô hận Điểm Trúc."
"Đúng, ta hận."
"Vậy nếu cho cô cơ hội, cô thật sự có thể giết bà ta không chút do dự không ?"
"Ta đương nhiên có thể làm được ! Đây chính là mục đích sống của ta !" Thượng Quan Thiển không khỏi tức giận
"Được. Vậy ta nói với cô chuyện này nữa đi !" Tuyết trưởng lão tiếp tục dùng giọng điệu bình thản nói tới bí mật nhiều năm trước của Cung môn, hơi nhắc tới phái Thanh Phong và Điểm Trúc của Vô Phong, cùng chuyện Phong gia của Cung môn trước đây xác nhận rời khỏi Cung môn
Thượng Quan Thiển lần đầu tiên nghe tới chuyện này, khiếp sợ tới nói không thành lời
Nước mắt trên mặt nàng chưa kịp khô, thầm siết chặt tay không nói gì
Tuyết trưởng lão không nhanh không chậm nói, "Nói tới cùng, cũng chỉ là vì Cung môn nội đâu dẫn tới những chuyện sau này. Vô Phong nhiều năm nay lạm sát người vô tội, giết hại người lương thiện, là kẻ xấu trong chốn giang hồ. Nhưng xét tới cùng, Phong gia bọn họ trước đây rời khỏi núi sau của Cung môn, cũng là vì bọn họ muốn tranh cướp bí mật Vô Lượng Lưu Hỏa. Cho nên, cô một lòng muốn báo thù, nếu tra ngọn nguồn, kẻ địch của cô cũng có thể nói là Cung môn."
"Vậy thì sao ?"
"Ta cho cô một cơ hội. Cung môn.... bây giờ do ta đứng đầu. Chỉ cần cô giết ta, có phải có thể báo thù thành công không ?" Tuyết trưởng lão cười như không cười, nói ra lời này, mặt vẫn bình tĩnh không đổi sắc, nhưng sắc mặt ông nghiêm túc, một chút cũng không giống như đang nói đùa
Tuyết trưởng lão, "Thị vệ hoàng ngọc quả thật đang ẩn thân xung quanh, nhưng không có lệnh của ta, bọn họ sẽ không tùy tiện xuất hiện. Với thân thủ của cô, muốn lấy mạng ta chắc là cũng dễ như trở bản thân, dù sao chúng ta đang ở gần như vậy.... Nếu theo cách nói vừa rồi của cô, cô vì báo thù, có thể liều mạng không tiếc giá nào. Vậy, bây giờ ta cho cô cơ hội chấm dứt tất cả những chuyện này. Nếu cô thế nào cũng muốn giết một kẻ địch báo thù, vậy không bằng giết ta đi ! Thế nào ? Chờ giết được ta, có thể cô cũng không thoát được. Nhưng ta nghĩ, cô chắc chắn sẽ không quan tâm. Dù sao, chỉ cần báo thù, vậy bất luận kết quả thế nào, cô cũng cam tâm tình nguyện."
"Kẻ địch của ta là Điểm Trúc, không phải ông !" Thượng Quan Thiển nói chắc như đinh đóng cột
Tuyết trưởng lão, "Vậy sao ? Nhưng cho dù như vậy, ta vẫn là kẻ địch của cô, cũng là kẻ thù của cô. Quyết định từ chối phái Cô Sơn xin Cung môn giúp đỡ, cũng có một phần của ta ! Cho nên, ta vẫn là kẻ thù của cô ! Giết ta, cô coi như giải quyết xong một chuyện, coi như đã trả thù Cung môn."
"Đủ rồi ! Đừng nói nữa !" Thượng Quan Thiển hít thở có chút không thông
Sắc mặt nàng trắng bệch nhìn Tuyết trưởng lão, không biết sao có chút bài xích và phản kháng
"Kẻ thù của ta là Điểm Trúc, là Điểm Trúc...." Thượng Quan Thiển lẩm bẩm, lại giống như đang tự thuyết phục bản thân
"Chú ý điều tức, hơi thở của cô hỗn loạn rồi." Tuyết trưởng lão đúng lúc nhắc nhở
Sắc mặt Thượng Quan Thiển trắng bệch, bên tai chỉ còn tiếng ong ong
Giống như bị tâm tình kích động ảnh hưởng, thân thể nàng gần đây không dễ gì khỏe lại, dường như lại lần nữa suy yếu
Tuyết trưởng lão nhận ra tình huống của Thượng Quan Thiển không đúng, đang định gọi người giúp đỡ, lại thấy một bóng người xuất hiện
Nguyệt trưởng lão không mời mà tới, đột nhiên xuất hiện bên cạnh Thượng Quan Thiển, lớn tiếng nhắc nhở, "Thiển phu nhân, nếu không muốn ảnh hưởng tới hài tử trong bụng, xin chú ý bảo trọng."
Một tiếng hài tử trong bụng này, khiến Thượng Quan Thiển khôi phục lại thần chí không ít
Nàng thở dốc, rõ ràng đang cố gắng hồi thần lại
Nguyệt trưởng lão ôn nhu trấn an Thượng Quan Thiển, "Không sao, thả lỏng lại. Nghĩ cho Giác công tử và hài tử trong bụng đi ! Cô bây giờ không phải là một mình, cũng không cô độc nữa."
Trong lòng Thượng Quan Thiển hơi động đậy, lại lần nữa nước mắt lưng tròng
Tuyết trưởng lão hơi nhíu mày, trầm giọng hỏi, "Nguyệt trưởng lão, sao con lại đột nhiên tới đây ?"
"Cũng không phải là đột nhiên." Nguyệt trưởng lão hơi xấu hổ gãi đầu, mới kiên trì nói với Tuyết trưởng lão, "Tuyết trưởng lão, thân thể Thiển phu nhân mới khỏe lại không lâu, còn đang trong thời gian hồi phục, không thể chịu được kích thích quá lớn. Xin Tuyết trưởng lão thông cảm, bất luận thế nào cũng vậy, đừng quá làm khó nàng ấy."
"Ta làm khó ?" Tuyết trưởng lão không khỏi có chút nghẹn lời, nhưng vẫn cảm thấy may mắn Nguyệt trưởng lão đúng lúc xuất hiện, "Mà thôi." Ông cũng lười giải thích
Thượng Quan Thiển hòa hoãn lại hơi thở, cả người khôi phục lại một chút, mới nhấc mắt nhìn Tuyết trưởng lão, "Ông vừa rồi cố tình. Ông đang lấy tính mạng của bản thân để thử ta."
Nghe thấy như vậy, Nguyệt trưởng lão không khỏi khiếp sợ, nhưng Tuyết trưởng lão chỉ nhún vai
"Đúng, cũng không đúng." Tuyết trưởng lão nhẹ nhàng lắc đầu, nói, "Ta nói đều là sự thật, tuyệt không nói dối. Bây giờ, ta vẫn giữ lời này, cô căn bản không lãnh huyết vô tình như cô nghĩ. Hài tử này, đừng làm khó bản thân nữa. Cô không ra tay được. Nếu đã như vậy, yên tâm mà ở lại bên cạnh Giác cung, ở lại Cung môn đi !"
Nói xong, Tuyết trưởng lão bất đắc dĩ đứng dậy, liếc Nguyệt trưởng lão một cái, ra lệnh, "Nếu con đã tới đây, thay ta đưa cô ấy về Giác cung đi !"
"Vâng, nghe theo lệnh của Tuyết trưởng lão." Nguyệt trưởng lão gật đầu
----------------------------------
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro