Chương 109
Nhân vật chính trong chương: Tuyết Trùng Tử, Cung Viễn Chủy, Hoa Ngữ
Hoa Ngữ kiềm chế động tác, so mấy chiêu với Tuyết Trùng Tử, bắt đầu làm theo lời Cung Viễn Chủy, chậm rãi di chuyển tới vị trí trung tâm của Giác cung
Tuyết Trùng Tử say khướt, còn cho rằng Hoa Ngữ đang chơi với y, không hề nghĩ ngợi mà đuổi theo Hoa Ngữ
Hoa Ngữ thấy Tuyết Trùng Tử đuổi theo y không rời, trong lòng cũng kiên định hơn không ít, "Tuyết Trùng Tử, chúng ta quay về gặp Cung Viễn Chủy, đánh tiếng chào hỏi, trả đao cho hắn.... Sau đó, ta dẫn huynh quay về núi sau đi ~"
Tuyết Trùng Tử nghe vậy, đột nhiên dừng chân lại, không đuổi theo Hoa Ngữ nữa
Tuyết Trùng Tử rầu rĩ không vui, đứng trên nóc nhà cúi đầu ngắm nghía đao của Cung Viễn Chủy trong tay
Đây là một thanh Tử Mẫu đao đặc biệt từng được sửa lại, kỳ thực là hai thanh đao có thể theo nhu cầu mà tách ra hoặc hợp chung một thể mà dùng
"Tuyết Trùng Tử ?" Hoa Ngữ cũng dừng lại theo, bắt đầu thử hỏi, "Huynh sao vậy ? Cung Viễn Chủy đang gọi chúng ta. Chúng ta đi tìm hắn, có được không ?"
Tuyết Trùng Tử lầm bầm một tiếng, "Tìm hắn thì được, nhưng ta không muốn quay về núi sau sớm như vậy."
"Vì sao ? Núi sau mới là nhà chúng ta ---"
"---- Đây là Cung môn. Bất luận núi trước hay núi sau, đều là nhà chúng ta." Tuyết Trùng Tử hít sâu một hơi, lần nữa ngẩng đầu nhìn tới Cựu Trần sơn cốc
Y cầm đao của Cung Viễn Chủy, dùng mũi đao chỉ tới nơi trái tim y hướng tới, cất cao giọng nói, "Đó là nơi trước đây ta và Tuyết công tử từng rất muốn đi ! Ta từng đồng ý với Tuyết công tử, nếu Chấp Nhẫn đời sau có thể làm được, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ dẫn hắn ra ngoài Cung môn, ngắm nhìn trời đất !"
"Tuyết Trùng Tử...." Hoa Ngữ nghẹn lời không nói được, nhớ tới Tuyết công tử sớm rời thế kia, y cũng không kìm được nhớ tới Hoa công tử, Hoa ca của y
Hoa Ngữ miễn cưỡng nhấc khóe môi, có chút bi thương nói, "Một ngày nào đó, chúng ta sẽ có thể.... ra ngoài Cung môn."
"Chúng ta có thể sao ?" Tuyết Trùng Tử đột nhiên ủ rũ gục đầu xuống, hỏi một câu, nhưng thấy Hoa Ngữ không trả lời, Tuyết Trùng Tử tự hỏi tự đáp, "Chúng ta có thể ! Chắc chắn có thể !"
"Có thể ! Nhất định có thể." Hoa Ngữ nhẹ nhàng thở dài, lại khuyên nhủ, "Tuyết Trùng Tử, huynh ra ngoài rất lâu rồi. Ta dẫn huynh quay về núi sau ! Lượng ca còn đang chờ huynh."
"Lượng nhi.... Đúng vậy, ta còn có Lượng nhi. Không có Tuyết công tử nữa, nhưng ta còn có Lượng nhi...." Tuyết Trùng Tử lẩm bẩm, vừa nói vừa chậm rãi đi dọc theo nóc nhà tới phòng của Cung Thượng Giác
Hoa Ngữ không dám manh động, thấy Tuyết Trùng Tử xoay người, cũng đi sát theo
Lúc này, Cung Viễn Chủy đã hơi mất kiên nhẫn, mới rốt cuộc thấy Tuyết Trùng Tử và Hoa Ngữ bắt đầu chậm rãi quay về, "Thật là...."
Thấy vậy, Cung Viễn Chủy không nhịn được nhẹ giọng dặn dò Thượng Quan Thiển bên cạnh, "Bọn họ quay về rồi, cô bây giờ đang mang thai, vẫn nên quay về phòng nghỉ ngơi trước đi ! Ta sợ Tuyết Trùng Tử say không biết chừng mực, không cẩn thận ngộ thương hay đụng phải cô sẽ không tốt lắm."
Thượng Quan Thiển không cho rằng là chuyện lớn, "Yên tâm, ta tự có thể bảo vệ bản thân. Nhưng còn ngươi.... Võ công của ngươi kém hơn ta nhiều."
"Cô không thể nói lời nào dễ nghe hơn sao ? Dưỡng thai ! Hểu không ? Đừng dạy hư chất tử của ta." Cung Viễn Chủy cũng không để ý tới Thượng Quan Thiển nữa, lúc này thấy Tuyết Trùng Tử lại gần hơn chút, nhanh chóng vẫy tay với hai người trên nóc nhà
"Tuyết Trùng Tử, xuống đây ! Xuống chỗ ta ---- Mau lên !!!" Cung Viễn Chủy còn đang ầm ĩ, Thượng Quan Thiển bên cạnh cậu vẫn đang trầm tư suy nghĩ cái gì đấy, ánh mắt nhìn chăm chú Tuyết Trùng Tử và Hoa Ngữ thoạt nhìn có chút khác biệt
"Cung Viễn Chủy, bọn họ dường như không để ý tới ngươi." Thượng Quan Thiển chỉ nói thật, nhưng ở trong tai Cung Viễn Chủy lại đặc biệt chói tai
Cung Viễn Chủy tức giận, đang muốn đuổi Thượng Quan Thiển về phòng lại không được, một bụng tức giận lại không thể phát tiết, cậu chỉ có thể một lúc trừng mắt với Thượng Quan Thiển, một lúc lại nhìn Tuyết Trùng Tử
Hoa Ngữ thấy Tuyết Trùng Tử không có hành động gì quá khác người, đang suy nghĩ dùng cách gì để đánh lén, có phải nên trực tiếp đánh ngất Tuyết Trùng Tử, mang y về núi sau không
Nhưng vào lúc này, dường như cảm nhận được tâm tư của Hoa Ngữ, Tuyết Trùng Tử đột nhiên quay đầu lại liếc Hoa Ngữ
"Hoa nhi, đệ đang nghĩ gì vậy ?" Tuyết Trùng Tử lạnh lùng hỏi
Y lúc này trông cực kỳ bình thường, sắc mặt đều cực kỳ uy nghiêm, giống như y lúc bình thường
Hoa Ngữ vô thức rụt cổ lại, nhưng vẫn nhấc lên nụ cười, đáp lại, "Ta không nghĩ gì cả ~"
"Ta cảm thấy đệ dường như.... đang tìm cơ hội đánh lén ta."
Đây là một loại trực giác, cũng là bản năng
Cho dù say, Tuyết Trùng Tử vẫn là Tuyết Trùng Tử
"Sao có thể ~ Ta sẽ không làm như vậy. Huynh tin ta đi." Hoa Ngữ nghiêm túc nói hươu nói vượn
Tuyết Trùng Tử hừ lạnh một tiếng, lười nhiều lời với Hoa Ngữ
Y nắm chặt đao của Cung Viễn Chủy trong tay, lưu loát vung vài cái, sau đấy lại cười giảo hoạt
Trong lúc Hoa Ngữ còn chưa phòng bị, Tuyết Trùng Tử trực tiếp ra chiêu, đá một cước vào ngực Hoa Ngữ
Hoa Ngữ cả kinh, theo bản năng trực tiếp bắt chéo hai tay đỡ ở trước ngực, che cho bản thân, nhưng một cước này của Tuyết Trùng Tử, lực đạo cũng không tính là nhẹ, trực tiếp đá Hoa Ngữ lui vài bước
Cũng may căn cốt của Hoa Ngữ coi như vững vàng, lảo đảo vài bước xong liền ổn định lại chân
Mà lúc này, Tuyết Trùng Tử đánh lén thành công, liền cười hì hì, bắt đầu dùng khinh công nhảy vài bước nhẹ, thoáng cái lại bay tới đỉnh cao nhất của Giác cung
"Tuyết Trùng Tử ---- !!!" Cung Viễn Chủy phía dưới rốt cuộc không đứng yên được nữa
Cậu thấy Tuyết Trùng Tử lại bay đi, Hoa Ngữ cũng không theo sát, không bằng để mình tự làm đi
Cung Viễn Chủy đang muốn dùng khinh công, vào lúc này, không hề bất ngờ lại bị Thượng Quan Thiển ngăn cản
Thượng Quan Thiển lần này không cho Cung Viễn Chủy cơ hội tức giận mắng, dứt khoát nói ra lo lắng trong lòng, "Ngươi nhìn cho rõ đi, Tuyết Trùng Tử đang làm cái gì !"
Cung Viễn Chủy sửng sốt, lúc này mới quay đầu lại nhìn, thấy Tuyết Trùng Tử bắt đầu múa đao như chốn không người, chiêu thức nào cũng cực kỳ lưu loát
"Đừng tùy tiện lại gần y. Y say rượu còn nghịch đao, quá nguy hiểm ! Hiểu không ?" Thượng Quan Thiển bĩu môi, dường như cạn lời và bất mãn với hành động Cung Viễn Chủy còn chưa nhìn rõ tình hình đã lỗ mãng
Hoa Ngữ lúc này bay xuống bên cạnh Cung Viễn Chủy và Thượng Quan Thiển, hùa theo, "Xem chừng, Tuyết Trùng Tử còn phải tiếp tục quậy một lúc nữa. Nghe lời Thiển phu nhân, Cung Viễn Chủy, chúng ta đừng xen vào nữa. Để huynh ấy tự nghịch đao tới mệt trước, chúng ta xem tình hình rồi hẵng ra tay thì tốt hơn."
Thượng Quan Thiển tháy Hoa Ngữ xa lạ gọi mình là "Thiển phu nhân", sắc mặt có chút vi diệu, dường như không biết sao thêm vài phần hảo cảm với Hoa Ngữ
"Hừ !" Cung Viễn Chủy vẫn hơi tức giận và khó hiểu, "Chỉ vì Tuyết Trùng Tử say, chúng ta mới càng phải ngăn y lại !"
"Không cần. Y chỉ là.... Dù sao y nháo, ta cũng không phải là đối thủ của y." Lúc Hoa Ngữ nói lời này, còn mất tự nhiên phẩy tay
Vừa rồi y bị Tuyết Trùng Tử đá trúng, hai tay còn đang hơi đau nhức
Cung Viễn Chủy tinh mắt phát hiện động tác của Hoa Ngữ, hơi nhíu mày hỏi, "Ngươi bị Tuyết Trùng Tử đả thương ?"
Hoa Ngữ nhún vai, "Không sao."
"Hừ." Cung Viễn Chủy một lần nữa dời sự chú ý tới Tuyết Trùng Tử trên nóc nhà
Phát hiện chiêu thức Tuyết Trùng Tử đang dùng đều là một số chiêu thức đơn giản
Hoa Ngữ quan sát một lúc, lại nói, "Võ công của Tuyết Trùng Tử.... khôi phục nhiều hơn so với ta tưởng tượng."
"Ừm ?" Cung Viễn Chủy nhướn mày, "Có ý gì ?"
"Trước đây ở núi sau, lúc huynh ấy bế quan, từng so chiêu với ta, võ công không lợi hại như tối nay. Trước đây ta và lão Nguyệt từng phỏng đoán, Tuyết Trùng Tử chắc chỉ khôi phục được khoảng ba phần công lực, nhưng bây giờ nhìn.... dường như lại tiến bộ hơn không ít." Hoa Ngữ như có chút đăm chiêu, lẩm bẩm, "Là nguyên nhân gì ? Là cái gì.... khiến trạng thái của huynh ấy trở nên tốt hơn rất nhiều."
"Chỉ với trạng thái say rượu này của y, tốt cái gì mà tốt ?!" Cung Viễn Chủy không nhịn được mắng
Thượng Quan Thiển ở một bên nghe tới đây, không nhịn được khẽ cười một cái, lập tức nhận được một ánh mắt đao của Cung Viễn Chủy
Hoa Ngữ có chút tò mò, hỏi, "Thiển phu nhân đang cười cái gì vậy ?"
Thượng Quan Thiển vội vàng lắc đầu, "Không cười cái gì. Nói đi nói lại, công tử là...."
Lại thấy Cung Viễn Chủy và Hoa Ngữ đồng thanh nói
Cung Viễn Chủy, "Y là ai cũng không quan trọng !"
Hoa Ngữ, "Ta là ai cũng không quan trọng !"
Thượng Quan Thiển hơi sửng sốt, ngay cả Cung Viễn Chủy và Hoa Ngữ cũng không nhịn được nhìn nhau
Sau đó, ánh mắt bọn họ lại lần nữa không hẹn mà cùng nhìn về phía Tuyết Trùng Tử uy phong lẫm liệt múa đao trong tay trên nóc nhà
Lần này cảm giác Tuyết Trùng Tử dùng đao lại càng nguy hiểm, chiêu thức cũng cao thâm hơn chiêu thức cơ bản vừa rồi một chút
Hoa Ngữ chậm rãi nói, "Huynh ấy tối nay uống rượu, rất có hứng thú."
Cung Viễn Chủy không nhịn được nhẹ giọng thở dài, "Chúng ta vẫn nên nghĩ cách mang y xuống đi !"
Hoa Ngữ lại chợt nảy ra một ý, đột nhiên có một suy nghĩ đi ngược lại, "Không thì.... chúng ta cho Tuyết Trùng Tử uống thêm chút rượu đi !"
Cung Viễn Chủy lập tức từ chối, "Lại nói lung tung gì vậy ! Ngươi bị điên sao ! Y đã say thành như vậy rồi, còn cho y uống rượu ?"
Hoa Ngữ lại nghiêm túc nói, "Ta nói nghiêm túc. Điểm tối nay duy nhất khác với bình thường là Tuyết Trùng Tử uống rượu. Ta nghĩ.... đây có phải là nguyên nhân võ công của huynh ấy đột nhiên tiến bộ không. Nếu như vậy, chúng ta cho huynh ấy uống thêm chút rượu, có phải có khả năng, võ công của huynh ấy khôi phục toàn bộ không ?"
Cung Viễn Chủy, "Đừng ra chủ ý loạn !"
Hoa Ngữ, "Ta nói nghiêm túc ! Không phải ra chủ ý loạn. Dù sao đây là trực giác của ta, ngươi có hiểu không. Ta luôn cảm thấy như vậy ! Tuyết Trùng Tử lúc tỉnh táo có quá nhiều khuôn phép và áp lực trói buộc huynh ấy. Lúc này say, trái lại mới là huynh ấy chân thật nhất. Không bị trói buộc, cũng không có những gia quy của Cung môn trói buộc nữa. Huynh ấy là chính mình, là Tuyết Trùng Tử...."
Cung Viễn Chủy như có chút đăm chiêu, yên tĩnh lại, cũng thầm quan sát Tuyết Trùng Tử
Tuyết Trùng Tử múa đao trên nóc nhà. Thanh Tử Mẫu đao ở trong tay y được múa thành hoa, cho dù là chiêu thức đơn giản, nhưng ở trong tay y cũng có thể cực kỳ khí thế
Thượng Quan Thiển đột nhiên chen vào, "Hoa Ngữ công tử tới từ núi sau của Cung môn sao !"
Cung Viễn Chủy hơi ngừng lại, "Cô bớt thăm dò đi !"
Thượng Quan Thiển không đáp, Hoa Ngữ trái lại cũng không quá để tâm
Hoa Ngữ nhìn Thượng Quan Thiển nói, "Lần đầu gặp, quên tự giới thiệu. Ta là người núi sau, cô gọi ta là Hoa Ngữ là được."
"Ngươi vừa rồi gọi ta là Thiển phu nhân. Ngươi nhận ra ta sao ?"
Hoa Ngữ thản nhiên nói, "Ừ, biết. Ta tới Giác cung vài lần, lúc ở trên cây nhìn Cung Viễn Chủy, cũng từng nhìn thấy cô. So với Cung Viễn Chủy khanh khanh ta ta với Tuyết ca, không thì phối độc, chế dược, đọc sách, Thiển phu nhân chỉ ngẩn người trong phòng, không thì uống trà, viết chữ. Ta cảm thấy cô quá nhàm chán."
"...." Cung Viễn Chủy và Thượng Quan Thiển mở to mắt, đều khó có thể tin được
Hoa Ngữ, "Tuyết Trùng Tử và Cung Viễn Chủy gặp nhau, ta thường xuyên tới tìm Tuyết Trùng Tử, sẽ tới Giác cung. Giác ca cho phép ta có thể qua lại Giác cung tự nhiên ~ Trước đây lúc cô bị nhốt trong phòng, ta liền biết cô."
"...." Thượng Quan Thiển thầm nhớ lại, lại hoàn toàn không có bất cứ ký ức nào liên quan tới Hoa Ngữ
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi có chút sợ hãi, vào lúc nàng không có bất cứ phát hiện nào, nàng đã bị người thầm quan sát hồi lâu
Nghĩ như vậy, Cung môn này thật sự ngọa hổ tàng long
Cung Viễn Chủy không bình tĩnh như Thượng Quan Thiển, lúc này đã thẹn quá hóa giận, nói, "Cho dù ca ta cho phép ngươi qua lại Giác cung tự nhiên, cũng không cho ngươi nhìn lén người khác bất lịch sự như vậy !"
Hoa Ngữ sắc mặt đương nhiên, "Nhìn lén thì nhìn lén, nhưng ta cũng là nhìn quang minh chính đại ~ !"
"Hoa Ngữ, ngươi quả thực không thể nói lý !" Cung Viễn Chủy càng nghĩ càng giận, đang muốn ra tay với Hoa Ngữ, lại đột nhiên cảm nhận được khí tức đao phong không tầm thường lan tới gần bọn họ
Mọi người cả kinh, nhìn qua
Lại nghe thấy tiếng của Hoa Ngữ, truyền tới cùng với đao phong xé không chém tới chỗ bọn họ
"Hai ngươi không được ra tay với nhau !" Tuyết Trùng Tử phát ra một tiếng cảnh cáo, đao phong cũng để lại một vết rạch sâu vào đúng tảng đá dưới chân Cung Viễn Chủy và Hoa Ngữ
Đây là đao phong dùng nội lực từ lúc múa đao tự nhiên sinh ra
Đao phong sắc bén còn chưa tới, đao phong vô hình đã tới trước, cách không đủ để xé không chém vào mục tiêu
Thượng Quan Thiển bên cạnh nuốt một ngụm nước bọt, thử hòa hoãn tâm tình hơi bị kích thích của mình
Nàng nhấc mắt nhìn lên, Tuyết Trùng Tử rõ ràng là bộ dạng hài tử, lúc này cũng tỏa ra khí tức khí phách và lạnh lùng không giống như bề ngoài của y
Hoa Ngữ nhìn chăm chú một lúc, nhẹ nhàng nhỏ giọng nói với Cung Viễn Chủy, "Cung Viễn Chủy, ta cảm thấy.... chắc là có thể thử cho Tuyết Trùng Tử uống thêm chút rượu."
"Ngươi ----"
"Ngươi nghe ta nói đã." Hoa Ngữ suy nghĩ cặn kẽ, nói, "Ta cảm thấy không bằng thử xem. Ta luôn cảm thấy rượu có thể giúp huynh ấy khôi phục công lực. Chỗ ngươi có rượu chứ ! Có thể lấy mấy vò không ?"
"Lời và phỏng đoán này của ngươi.... có bằng chứng không ?"
"Bằng chứng ? Con mắt của ta là bằng chứng." Hoa Ngữ nghiêm túc nói, "Khí tức võ công của Tuyết Trùng Tử bây giờ đã khác. Ta đoán có liên quan tới rượu. Có lẽ thử một chút, huynh ấy có thể khôi phục hoàn toàn."
"Nhưng ----"
"Không nhưng nhị gì nữa. Ngươi rốt cuộc có muốn huynh ấy khôi phục hoàn toàn không ?"
"Ta đương nhiên muốn !"
"Vậy thì được rồi." Hoa Ngữ nói tiếp, "Ta và lão Nguyệt cách gì cũng thử rồi, nhưng vẫn không nắm được trọng điểm. Luôn cảm thấy thiếu gì đó ! Có lẽ là di chứng trước đây huynh ấy tự phế võ công. Nhưng bây giờ ta lại bất ngờ phát hiện, võ công của huynh ấy.... dường như có thể tăng thêm một bậc vào lúc say."
"Ngươi chắc chắn ?"
"Chắc chắn. Chúng ta thử xem ? Được không ?" Hoa Ngữ nghĩ, lại nhỏ giọng nói, "Đương nhiên, ngươi cũng có thể từ chối. Vì trời mới biết huynh ấy có say rượu rồi làm hỏng Giác cung không. Chờ Giác ca về thì không dễ ăn nói."
"Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần ?" Cung Viễn Chủy hỏi
"Không nắm chắc." Hoa Ngữ thành thật đáp
"...." Cung Viễn Chủy lộ vẻ khó xử, ngửa đầu nhìn Tuyết Trùng Tử trên nóc nhà
Tuyết Trùng Tử lúc này vẫn đang thưởng thức đao trong tay, Cung Viễn Chủy hạ quyết tâm, cao giọng hỏi Tuyết Trùng Tử, "Tuyết Trùng Tử, vừa rồi ở trong phòng, huynh đòi ta rượu.... Vậy bây giờ, huynh còn muốn uống không ?"
"Rượu ~" Tuyết Trùng Tử cười sảng khoái, mang theo men say từ trên cao nhìn xuống Cung Viễn Chủy, "Rượu ! Ta muốn uống, ta muốn rượu ---- !"
Tuyết Trùng Tử đột nhiên phi thân từ trên nóc nhà xuống, động tác lưu loát mà nhanh chóng, thoáng cái đã đi tới bên cạnh Cung Viễn Chủy
Tuyết Trùng Tử cười ngốc nghếch, hỏi, "Cung Viễn Chủy, rượu đâu ? Rượu ~ Ngươi không được lừa ta."
Cung Viễn Chủy nói, "Cho huynh rượu cũng được. Nhưng, huynh phải đưa đao trong tay cho ta."
Tuyết Trùng Tử hơi nhíu mày, dường như có chút không muốn
"Huynh đưa đao cho ta, ta cho huynh rượu." Đây là điều kiện của Cung Viễn Chủy
Tuyết Trùng Tử nhăn mặt, trông cực kỳ ủy khuất
Cung Viễn Chủy thấy Tuyết Trùng Tử như vậy, nhắm mắt, cắn chặt răng, rốt cuộc vẫn không kiên trì được nữa, "Mà thôi."
"Ngươi còn cho ta uống rượu không ?" Tuyết Trùng Tử ôm thanh Tử Mẫu đao của Cung Viễn Chủy
Cung Viễn Chủy bị ánh mắt nóng rực của Tuyết Trùng Tử làm cho mất tự nhiên
Cậu quay đầu đi, đúng lúc nhìn thấy Hoa Ngữ nhướn mày ra hiệu với cậu
Cung Viễn Chủy lại quay mặt đi, lúc này vô tình đụng phải ánh mắt của Thượng Quan Thiển
Thượng Quan Thiển vừa rồi tuyên bố muốn thay Cung Thượng Giác chăm sóc Cung Viễn Chủy, nhưng vào lúc này lại không có phản ứng gì
"Cô không phản đối sao ?" Cung Viễn Chủy buồn bực hỏi Thượng Quan Thiển
Thượng Quan Thiển chỉ nhẹ nhàng cười, "Nếu sau khi Tuyết Trùng Tử uống rượu, xảy ra tình huống đặc biệt nào, Hoa Ngữ công tử chỉ cần toàn lực chiến đấu, chắc là cũng có thể ứng phó chứ !"
Hoa Ngữ lần này cũng thành thật gật đầu, "Quả thật có thể. Nếu dùng toàn lực để ngăn cản, ít nhất ta có thể bảo đảm Giác cung không bị phá hủy."
Thượng Quan Thiển, "Cung Viễn Chủy, đề nghị của ta là.... Tuy ta không hiểu rõ tình huống của Tuyết Trùng Tử, nhưng theo lời của các ngươi, nếu ngươi muốn y khôi phục võ công, vậy không bằng nhân cơ hội này. Nhân lúc y bây giờ say mà khắc chế, không bằng dứt khoát dùng cách mạnh."
----------------------------------
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro