Chương 110

Núi sau, Nguyệt cung

Tuyết Lượng và Nguyệt Trú lo lắng quỳ trước mặt Tuyết trưởng lão

Còn Nguyệt trưởng lão say khướt, tuy đã uống canh giải rượu, nhưng dược hiệu phát huy chậm, lúc này vẫn thần chí không rõ, nằm trong phòng ở nội viện

"Tuyết trưởng lão.... Chắc là công tử đi núi trước. Hoa Ngữ đã đi tìm ngài ấy, chắc là.... chắc là cũng sắp quay về rồi." Lúc Tuyết Lượng bất an nói ra những lời này, kỳ thực trong lòng hắn cũng nắm không chắc

Tuyết trưởng lão đau đầu xoa thái dương của mình, trầm giọng nói, "Nếu thật sự tin Hoa Ngữ có thể mang Tuyết Trùng Tử về, ngươi có cần tới chỗ này xin cứu viện không ?"

Nghe vậy, Tuyết Lượng cúi đầu xấu hổ, cũng không dám tùy tiện phản bác nữa

Nguyệt Trú lại có chút đồng cảm, lén liếc Tuyết Lượng một cái

Nói tới cũng trùng hợp

Nguyệt Trú vốn đang ở Nguyệt cung chăm sóc cho công tử nhà mình, lại không ngờ, Tuyết Lượng đột nhiên tìm tới cầu cứu, nói rằng Tuyết Trùng Tử say xong cũng không biết chạy đi đâu

Chỉ tiếc Nguyệt trưởng lão bản thân khó bảo toàn, Tuyết Lượng không tới cứu viện thì thôi, trùng hợp đụng phải Tuyết trưởng lão mang theo một đám thị vệ hồng ngọc tới

"Mấy người các ngươi, rốt cuộc lúc nào mới có thể hiểu chuyện hơn chút ? Để ta bớt lo hơn chút ? Hả ?" Tuyết trưởng lão không kìm được tức giận, nói, "Đã sớm nói rồi, không thể để bọn họ uống rượu ! Trước đây, ta và Hoa trưởng lão và Nguyệt tiên trưởng lão cùng quy định rất rõ ràng, vì sao còn cố tình coi như gió bên tai ?"

"Tuyết trưởng lão. Công tử đều không cố tình.... chỉ là tâm tình không tốt, hẹn nhau uống mấy chén mà thôi." Nguyệt Trú cúi đầu nhận sai, cầu tình, "Xin Tuyết trưởng lão rộng lượng tha thứ, Nguyệt Trú bảo đảm, sau này tuyệt đối trông chừng hai công tử, không cho sự cho phép của ngài, sẽ không để bọn họ lén tùy tiện uống rượu nữa."

"Tuyết trưởng lão." Tuyết Lượng cũng dập đầu xin lỗi theo, "Là ta không tốt, rượu là ta lấy, cũng là ta không trông chừng tốt công tử.... Đây.... Ngài muốn đánh, muốn phạt, Tuyết Lượng đều bằng lòng tiếp nhận. Xin đừng trách tội hai công tử, cũng đừng trách Nguyệt Trú ca. Nguyệt trưởng lão bây giờ say rượu khó chịu, Tuyết công tử bây giờ cũng không biết chạy đi đâu. Tuyết Lượng cầu xin Tuyết trưởng lão giúp đỡ tìm công tử nhà ta trước ----"

"Còn cần ngươi nhắc nhở sao ! Ta sớm phái thị vệ hồng ngọc và hoàng ngọc tìm người ở xung quanh núi trước và núi sau rồi." Tuyết trưởng lão dường như tức giận không nhẹ, nhưng sắc mặt ông lại mơ hồ lộ ra tự trách

Nhìn hai tiểu bối quỳ nhận sai trước mặt, còn liên tục xin lỗi, Tuyết trưởng lão nói thật cũng không đành lòng

"Thôi đi, chuyện này cũng là lỗi của ta." Tuyết trưởng lão thở dài nặng nề, "Xem ra Vân Tước.... Ở trong lòng Nguyệt trưởng lão còn có phân lượng hơn so với ta tưởng tượng."

Tuyết trưởng lão lại lắc đầu, bất đắc dĩ, "Nhưng Nguyệt trưởng lão say còn chưa tỉnh, Tuyết Trùng Tử lại đi gây chuyện gì ! Quả thật muốn phản nghịch rồi."

"Tuyết trưởng lão...." Tuyết Lượng lúc này lo lắng lại tự trách, nhưng cũng không biết phải làm thế nào mới được

"Được rồi, được rồi. Đừng quỳ nữa." Tuyết trưởng lão lại thở dài một tiếng, ông vuốt râu, cẩn thận suy nghĩ một lúc, mới cao giọng ra lệnh, "Tuyết Lượng, cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội. Vừa rồi thị vệ báo, chắc là Tuyết Trùng Tử quả thật đi núi trước. Ta muốn ngươi cùng ta đi núi trước, nhất định phải mang được Tuyết Trùng Tử về !"

Tuyết trưởng lão chậm rãi đứng lên, rũ mắt quan sát Nguyệt Trú vài cái

"Tuyết Lượng nhận mệnh !" Tuyết Lượng cung kính hành lễ, đứng dậy

Giọng Tuyết trưởng lão lại vang lên, "Nguyệt Trú, ngươi tiếp tục ở lại Nguyệt cung, chăm sóc công tử nhà ngươi cho tốt. Tối nay có Tuyết Trùng Tử say rượu, mất tích cũng đủ rồi, ngươi vạn nghìn lần trông chừng Nguyệt trưởng lão, đừng gây ra chuyện gì nữa."

"Nguyệt trú xin nghe theo phân phó của Tuyết trưởng lão ! Nhất định tận lực, chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ." Nguyệt Trú lại dập mạnh đầu một cái

Tuyết trưởng lão ra hiệu với đám thị vệ, nói, "Để sáu thị vệ hồng ngọc ở lại Nguyệt cung giúp đỡ. Những người còn lại cùng ta tới núi trước, mang cung chủ Tuyết cung của các ngươi về núi sau !"

"Vâng, Tuyết trưởng lão !" Thị vệ hồng ngọc và hoàng ngọc vô số đồng thanh đáp, giọng nói hùng hồn vang vọng trong sơn động

Tuyết trưởng lão hừ một tiếng, cũng lười nói thêm cái gì

Ông xoay người rời đi không quay đầu lại, Tuyết Lượng cũng thấm thóp đi theo phía sau, căn bản không dám nói thêm cái gì

Cứ như vậy, một đám người trùng điệp xuất phát từ núi sau đi tới núi trước

Núi trước Cung môn, Vũ cung

"Chấp Nhẫn đại nhân ! Chấp Nhẫn đại nhân ---- !!!" Kim Phồn khó có khi luống cuống, vội vàng từ Thương cung chạy tới Vũ cung

Cung Tử Vũ vốn đang uống trà, ăn điểm tâm với Vân Vi Sam, lại không ngờ nghe thấy tiếng gọi của Kim Phồn, không khỏi nhíu mày, nghi hoặc không thôi

"Kim Phồn sao vậy ? Ta khó có khi cho y về nghỉ sớm, nhưng sao mới không qua được bao lâu, y lại chạy về đây rồi ?" Cung Tử Vũ lộ vẻ hoang mang, lại mơ hồ mang theo lo lắng

Kim Phồn từ trước tới nay bình tĩnh, trầm ổn, tác phong ít khi hỗn loạn như vậy

"Công tử. Sợ không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ.... Chúng ta mau đi xem xem !" Vân Vi Sam vừa nói xong, cửa phòng đã bị Kim Phồn mở sầm một cái

"Chấp Nhẫn đại nhân ! Chấp Nhẫn phu nhân ! Đắc tội rồi !" Kim Phồn ngượng ngùng gõ cửa vài cái, không chờ được người bên trong đáp lại, cũng đã trực tiếp bước vào

Kim Phồn thật sự rất ít khi vô lễ như bây giờ, khiến hai người trong phòng đều choáng vàng, nhưng càng tin rằng chắc chắn Kim Phồn gặp phải chuyện gấp nào đấy

"Kim Phồn, ngươi đang làm cái gì vậy ! Chuyện gì gấp gáp như thế ? Chẳng lẽ là trời sắp sụp sao ?" Cung Tử Vũ vốn chỉ thuận miệng nói, lại không ngờ Kim Phồn liều mạng gật đầu nói đúng

"Lần này thật sự là ngài nói đúng rồi ! Cung môn sắp xảy ra chuyện lớn rồi !" Kim Phồn bước nhanh tới, trực tiếp kéo Cung Tử Vũ gương mặt mơ hồ, "Cung Tử Vũ, thời gian cấp bách, chúng ta vừa đi vừa nói ! Ngài mau đi theo ta !"

Dứt lời, Kim Phồn cứ như vậy kéo Cung Tử Vũ chạy ra ngoài

Vân Vi Sam rất lo lắng, không nhịn được hỏi theo, "Có cần giúp không ?"

"Không cần ! Xin Chấp Nhẫn phu nhân ở lại Vũ cung." Kim Phồn nói xong, lại dừng một chút, quay đầu lại, dặn dò rất nhanh, "Nếu Tử Thương tới Vũ cung tìm ta, xin Chấp Nhẫn phu nhân giúp trấn an nàng ấy, hoặc là trực tiếp giữ lại nàng ấy, đừng để nàng ấy tùy tiện đi lại."

"Được. Yên tâm, ta nhất định làm theo phân phó của huynh." Tuy không quá rõ chân tướng, nhưng thời điểm mấu chốt, Vân Vi Sam cũng tin mình phải nghe theo sắp xếp của Kim Phồn mới tốt

Cứ như vậy, Cung Tử Vũ bị Kim Phồn trực tiếp kéo đi

Vân Vi Sam nhìn bóng lưng hai bọn họ xa dần, hơi dỏng tai lắng nghe, còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện nhỏ

Hình như đang nói cái gì mà Tuyết Trùng Tử say rượu, không biết chạy đi đâu

Vân Vi Sam hơi nhíu mày

Thầm nghĩ, "Tuyết Trùng Tử không phải đang bế quan sao ? Chẳng lẽ xuất quan rồi ? Còn nữa, chỉ là say rượu mà thôi, sao Kim Phồn như lâm đại địch vậy ?"

Núi trước Cung môn, Giác cung

Giác cung tối nay, tuyệt đối náo nhiệt chưa từng có

"Chúng ta làm như vậy.... rốt cuộc đúng hay sai ?" Cung Viễn Chủy không khỏi có chút nghi ngờ

Có lẽ quyết định của cậu là sai, hơn nữa sợ rằng quá sai rồi

Hoa Ngữ "Ừm...." cả buổi, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc không cho ra được kết luận gì

Trước mắt bọn họ bây giờ, Tuyết Trùng Tử phóng khoáng bưng vò rượu uống

Giác cung chưa bao giờ thiếu rượu ngon, dù sao hai huynh đệ Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy bình thường cũng thích uống vài chén

Cung Thượng Giác mỗi lần ra ngoài, sẽ luôn vơ vét rượu ngon khắp nơi mang về Cung môn, hiếu kính với các trưởng lão và lão Chấp Nhẫn, cũng thuận thế để lại Giác cung của mình một ít

Nếu quyết định tìm rượu cho Tuyết Trùng Tử, Cung Viễn Chủy quả thật nói được làm được, trực tiếp phái người đi hầm rượu lấy vài vò rượu trân quý tới, đều là rượu ngon tuyệt thế nổi tiếng trên thế gian

Không chỉ có danh khí cao, còn là rượu ngon ngàn vàng cũng chưa chắc đã mua được

Cung Viễn Chủy chưa từng thấy Tuyết Trùng Tử uống rượu

Tối nay thấy Tuyết Trùng Tử say như vậy, cũng là lần đầu tiên trải nghiệm, trông cực kỳ mới mẻ

Mà đương nhiên, Cung Viễn Chủy cũng không biết Tuyết Trùng Tử thích loại rượu nào

Cung Viễn Chủy hỏi Hoa Ngữ, Hoa Ngữ chỉ lắc đầu nói y không hiểu về rượu

Cung Viễn Chủy dứt khoát sai người mang đủ loại rượu trân quý lên, định để Tuyết Trùng Tử tự chọn

Lại không ngờ thành cảnh tượng phải gọi là có chút đáng sợ bây giờ

Tuyết Trùng Tử vừa thấy đám thị vệ đưa mấy vò rượu tới, hai mắt sáng bừng, hữu thần, nói cái gì cũng không dời mắt

Tuyết Trùng Tử làm như mắt điếc tai ngơ với tiếng gọi của Cung Viễn Chủy và Hoa Ngữ, trực tiếp đi tới trước đống rượu, tùy tiện chọn một vò liền mở ra uống

Cách y uống rượu có thể nói là hung mãnh, giống như một dã thú đói bụng nhìn chằm chằm vào con mồi, vội vàng hưởng dụng

Cứ như vậy hết vò rượu này tới vò rượu khác, cũng mặc kệ là loại rượu gì, y đều rót toàn bộ vào bụng

Uống hết một vò rượu, lưu loát đập vỡ vò rượu, lại uống sang một vò rượu khác

Cung Viễn Chủy nhìn tới trợn tròn mắt, Hoa Ngữ lại giống như đã từng thấy hình ảnh này

Mà Thượng Quan Thiển bình tĩnh nhất kia, lúc này cũng hơi mất bình tĩnh

Thượng Quan Thiển ôn nhu nhắc nhở, "Cung Viễn Chủy, nên ngăn chút đi ! Uống rượu như vậy, y không uống đến chết mới lạ. Chỉ là một tiểu hài tử mà thôi, sao lại thành ma rượu như vậy ?!"

"Y cũng không thật sự là tiểu hài tử." Cung Viễn Chủy rầu rĩ phản bác, cũng lười giải thích nhiều với Thượng Quan Thiển

Sau đó cậu nhìn Hoa Ngữ bên cạnh, hỏi, "Này, ta hỏi ngươi ! Bây giờ rượu cũng cho y uống rồi. Tiếp theo thì sao ?"

"Ừm...." Hoa Ngữ mím môi, hơi nghiêng đầu, vuốt cằm nghiêm túc suy nghĩ, lại chậm chạp không nói tiếp

"Ngươi nói đi ! Chủ ý cho Tuyết Trùng Tử uống rượu là do ngươi nói đấy !" Cung Viễn Chủy bắt đầu mất kiên nhẫn

Hoa Ngữ nhún vai, sắc mặt cũng có chút khó xử, "Chờ thêm chút nữa, ta cảm giác huynh ấy vẫn chưa uống đủ."

"Còn chưa uống đủ ?! Đã uống mấy vò rượu rồi !" Cung Viễn Chủy thật sự rất phiền não

Cunmg Viễn Chủy nhìn chằm chằm Tuyết Trùng Tử đang uống rượu, điều may mắn duy nhất lúc này là chờ có rượu uống, Tuyết Trùng Tử rốt cuộc cũng yên tĩnh lại

Nhìn ra Tuyết Trùng Tử đang liều mạng uống rượu, không có động tác gì khác

Cùng lắm y thỉnh thoảng ợ một cái, sau đó cười một tiếng ngốc nghếch, lại tiếp tục uống rượu

Tuyết Trùng Tử một tay cầm thanh đao của Tuyết Trùng Tử, một tấc cũng không rời

Một vò rượu rỗng lại đổi sang một vò rượu đầy, nhưng Tuyết Trùng Tử vẫn cầm thanh đao kia bên người, căn bản không muốn rời tay

Tuyết Trùng Tử uống quá nhiều, bây giờ sớm say tới lảo đảo, cả gương mặt đều đỏ bừng

"Ha ha ha ~" Tuyết Trùng Tư đột nhiên lại cười ngốc nghếch, cũng không biết đang cười cái gì

Mắt thấy y lại uống hết một vò, tiếp tục vươn tay tới một vò khác

Lúc Tuyết Trùng Tử định một tay cầm lấy vò rượu, Cung Viễn Chủy đột nhiên thử lại gần vài bước, nhẹ giọng nói với y, "Tuyết Trùng Tử, huynh uống quá nhiều rượu một lần. Chờ uống xong vò rượu trong tay, chúng ta không uống nữa."

Tuyết Trùng Tử nhíu mày lắc đầu, giọng nói có chút ủy khuất, "Ta còn chưa uống đủ."

"Huynh còn muốn uống nữa ?"

"Muốn ! Ta thích uống rượu !"

"Hừ." Cung Viễn Chủy hừ lạnh một tiếng, hơi chần chờ hỏi, "Vậy huynh.... uống có vui không ?"

"Vui ! Ta rất vui ~! Vì ngươi mời ta uống rượu.... Ta đương nhiên vui ~! Ha ha ~" Tuyết Trùng Tử lại cười, y cười hi hi ha ha, cũng không biết rốt cuộc đang cười cái gì

Dù sao nhìn xung quanh đây, Giác cung bây giờ không có gì ngoài những thị vệ mang theo hoang mang tận trách canh gác, Cung Viễn Chủy chủ sự Chủy cung Cung môn và Hoa Ngữ đến từ núi sau đều đang nghi ngờ nhân sinh

Thượng Quan Thiển càng không cần nói, nàng nhíu chặt mày trầm tư, trông rất nghiêm túc, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì

Mọi người đều không cười nói, nhưng chỉ có Tuyết Trùng Tử đang liều mạng uống rượu kia lại vui vẻ tới khó hiểu

Tuyết Trùng Tử lúc thoải mái cười lớn, lúc lại cười ngu ngơ không ngừng, một lúc vừa cười ha ha, vừa uống rượu

Cung Viễn Chủy thở dài nặng nề, thuận miệng nhận mệnh, "Thôi. Cũng may y chỉ ngoan ngoãn uống rượu, không làm ra chuyện gì khác."

Nói chưa dứt ời, Tuyết Trùng Tử giống như nghe lời Cung Viễn Chủy, tiếp nhận được lời dẫn dụ nào đấy, đột nhiên vươn người một cái, sau đó ngửa mặt lên trời, hét to một tiếng

Cung Viễn Chủy mở to hai mắt, nhất thời sửng sốt, cũng quên mất phải nói Tuyết Trùng Tử định làm cái gì

Nhưng vào đúng lúc này, Tuyết Trùng Tử một tay cầm vò rượu, một tay cầm đao Tử Mẫu của Cung Viễn Chủy, sau đó lại múa đao như chốn không người

Chiêu thức của y bình thường, lại múa đao sinh động, động tác lưu loát như mang theo linh khí

"Tới rồi ! Rốt cuộc tới rồi ~" Hoa Ngữ nhẹ giọng ra hiểu Thượng Quan Thiển và Cung Viễn Chủy đứng cách xa một chút, đừng bị ảnh hưởng hoặc không cẩn thận bị Tuyết Trùng Tử ngộ thương

Thượng Quan Thiển rất tán đồng với phán đoán của Hoa Ngữ, lui về một khoảng cách an toàn, tiếp tục xem, còn không quên kéo lại Cung Viễn Chủy vẫn đứng phía trước

"Cung Viễn Chủy, ngươi đừng đứng gần như vậy !" Thượng Quan Thiển nói

Cung Viễn Chủy vốn không chịu, nhưng Hoa Ngữ lại chủ động gia nhập, trực tiếp cùng Thượng Quan Thiển một trái một phải áp sát Cung Viễn Chủy, kéo Cung Viễn Chủy về phía sau, tận lực để cậu cách xa Tuyết Trùng Tử

Bầu trời đêm vốn trong vắt không biết thế nào đột nhiên mưa phùn

"Sao đột nhiên lại mưa vậy ?!"

"Thời tiết hôm nay sao kỳ quái như vậy ?"

Lượng mưa căn bản không lớn, mưa cũng rất nhỏ

Giọt mưa thậm chí vừa rơi xuống, cũng đã bị gió thổi khô

Tư thế múa đao của Tuyết Trùng Tử càng phóng khoáng, tiến lui cũng lưu loát, nhanh chóng giống như tốc độ uống rượu của y

Sau đấy dường như chê múa đao ở trên đất bằng không đủ sảng khoái, Tuyết Trùng Tử say lướt nhìn lên nóc nhà, sau đó đột nhiên cười, đồng thời điểm nhẹ mũi chân, cả người nhảy lên nóc nhà nhẹ nhàng như tiên

Cung Viễn Chủy vốn mở miệng định bảo Tuyết Trùng Tử cẩn thận, lại nhìn thấy Tuyết Trùng Tử đột nhiên thay đổi đao pháp, nuốt lại lời vốn đang định nói vào trong bụng

Không thể không nói, Cung Viễn Chủy thật sự tò mò, cũng không nhịn được nảy lên hứng thú, muốn nhân cơ hội nhìn thấy nhiều hơn về một mặt Tuyết Trùng Tử không dễ thể hiện ra với cậu

Cung Viễn Chủy, "Tuyết Trùng Tử bây giờ đang dùng đao pháp gì vậy ?"

Hoa Ngữ, "Là đao pháp cũ của Tuyết gia."

Thượng Quan Thiển đột nhiên mở miệng bình luận, "Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy, nhẹ như kinh hồng, dẻo như du lòng. Rõ ràng là một tiểu hài tử, nhưng múa đao.... Hừ, quả thật kinh động lòng người."

"Tuyết ca của ta cũng không phải là tiểu hài tử bình thường ~ Lúc huynh ấy nhỏ tuổi cũng đã luyện được khinh công có một không hai trong thiên hạ, võ công lại phiêu dật, tiêu sái. Lúc Hoa trưởng lão còn tại thế từng đánh giá Tuyết Trùng Tử như vậy, nói Tuyết Trùng Tử là "tư chất thiên nhân, siêu phàm thoát tục"."

Cung Viễn Chủy và Thượng Quan Thiển không hẹn mà cùng liếc Hoa Ngữ

Thượng Quan Thiển không nhịn được thấp giọng hỏi, "Ngươi tên là Hoa Ngữ, lại tới từ núi sau, chắc cũng là họ Hoa. Vậy Hoa công tử và Hoa trưởng lão là gì của ngươi ?"

Hoa Ngữ hừ nhẹ một tiếng, cười như không cười quay đầu nhìn Thượng Quan Thiển, "Tuyết trửng lão nhận cô, thể hiện người núi sau chúng ta sẽ không nhắc lại chuyện trước đây. Nhưng, Thiển phu nhân, đây cũng không có nghĩa là ta.... bằng lòng nghe cô nhắc tới Hoa ca của ta và Hoa trưởng lão."

Nụ cười trên mặt Thượng Quan Thiển hơi cứng ngạc, nàng không nhịn được dùng ánh mắt săm soi quan sát Hoa Ngữ

Hoa Ngữ mặc thường phục nhạt màu đơn giản, nhưng vải đều là loại tốt nhất, quý nhất. Hoa Ngữ đeo khuyên tai, chất liệu và bảo thạch gài trên đấy rõ ràng đều đắt đỏ, tay nghề tinh xảo

Ở trong Cung môn lại là người hiếm hoi có hình xăm

Quan trọng nhất là.... khí chất trên người Hoa Ngữ, thoạt nhìn ôn hòa, vô hại, lại mang theo khí tức khó có thể nói thành lời

Giống như trong chớp mắt vừa rồi, lúc nói ra lời kia với Thượng Quan Thiển, ánh mắt và khí tức của Hoa Ngữ đều thay đổi

Rõ ràng là giọng điệu ôn hòa, nhưng khí tức tản ra trên người Hoa Ngữ thật sự mang theo cảnh cáo

Thượng Quan Thiển giỏi quan sát sắc mặt, cũng giỏi biết thời biết thế

Nàng liếc mắt là nhìn ra Hoa Ngữ vui buồn, đương nhiên sẽ không tự đào hố cho mình

"Hoa Ngữ công tử, là ta lỡ lời rồi. Xin lỗi." Thượng Quan Thiển nói

Hoa Ngữ không định tiếp tục nói cái này nữa, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tuyết Trùng Tử trên nóc nhà

Lúc này Cung Viễn Chủy đang suy xét võ công của Tuyết Trùng Tử, căn bản không để ý tới những lời Hoa Ngữ và Thượng Quan Thiển nói với nhau

Lúc này dường như thấy Tuyết Trùng Tử lại đổi một bộ đao pháp khác, Cung Viễn Chủy không nhịn được hỏi, "Lần này Tuyết Trùng Tử lại dùng chiêu thức gì vậy ?"

"Đây là đao pháp mới của Tuyết gia do huynh ấy tự nghĩ ra. Phất Tuyết Tam Thức, ngươi từng nghe tới chưa ?"

"Đây là...." Cung Viễn Chủy hơi sửng sốt, vội gật đầu, "Nghe rồi, cũng từng thấy rồi. Chiêu thức Tuyết Trùng Tử lần này dùng không quá giống như lần trước ta nhìn thấy."

Hoa Ngữ, "Đây mới là Phất Tuyết Tam Thức hoàn chỉnh. Tuyết Trùng Tử bây giờ dùng là bản đầy đủ đã từng thay đổi, nhưng vì công pháp phức tạp, cho nên căn bản không truyền cho người khác."

"Hóa ra là vậy." Cung Viễn Chủy kinh ngạc

Lúc này, mưa dường như còn lớn hơn vừa rồi một chút

Vốn không thấy rõ giọt mưa, bây giờ đã thành giọt mưa lớn nhỏ

Cung Viễn Chủy dường như bất tri bất giác nghĩ tới cái gì đấy, vội vàng ra lệnh với Thượng Quan Thiển, "Này ! Cô quay về phòng đi !"

Thượng Quan Thiển vốn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên nghe thấy tiếng của Cung Viễn Chủy, còn có chút sửng sốt

Cung Viễn Chủy lại nói, "Ban ngày cô còn động thai, lúc này vạn nghìn lần không thể dính mưa nữa."

Thượng Quan Thiển hơi ngẩn nguồi, cũng không nói ra được ấm áp nhè nhẹ trong lòng mình là từ đâu mà có

"Cung Viễn Chủy nói đúng. Cô vẫn nên quay về phòng thì tốt hơn ~ Sức khỏe quan trọng, đừng để tới lúc Giác ca quay về, phát hiện cô có sơ xuất gì, mọi người đều cùng xong đời." Hoa Ngữ hùa theo, "Chuyện Tuyết trưởng lão tìm cô, ta có nghe Lượng ca nói một chút. Tuy không hiểu hoàn toàn, nhưng đoán ra dược ~ Cô động thai cũng là vì lão đầu nói lời khó nghe, cho nên cô đừng xảy ra chuyện gì thì tốt hơn, không thì núi sau chúng ta cũng rất khó xử."

Thượng Quan Thiển nghẹn lời, muốn nói lại thôi

Bầu không khí vốn có chút kỳ quái, lại đột nhiên phát ra tiếng hô càng kinh phách, chuyển thành tiếng ngân dài

Tuyết Trùng Tử đột nhiên hét lớn một tiếng, sau đó chém một đao phá không từ nóc nhà, đao phòng sắc bén, đáng sợ trực tiếp chém gãy một cây cổ thụ trong sân Giác cung thành hai đoạn

Cây cổ thụ mất đi điểm chống đỡ, không chịu được mà đổ ầm xuống

--------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro