Chương 113

Nhân vật chính trong chương: Tuyết Trùng Tử, Hoa Ngữ, Tuyết Lượng

----------------------------------

Núi sau, Tuyết cung

Chuyện Tuyết Trùng Tử mất ký ức, kỳ thực mọi người sớm đã có dự cảm và chuẩn bị trước các cách đối phó

Nhưng, chờ chứng minh chuyện này là sự thật, đúng là vẫn có chút không có tư vị

Rốt cuộc Tuyết Trùng Tử tỉnh lại, sốt cao lui đi, trạng thái sức khỏe cũng dần khôi phục

Tuyết Lượng và Nguyệt trưởng lão không hẹn mà cùng lộ ra sắc mặt buồn bực không vui, vẫn rất ưu sầu về việc Tuyết Trùng Tử mất ký ức

Mà trong Tuyết cung cũng chỉ có duy nhất Hoa Ngữ tràn đầy vui vẻ

Mắt thấy Nguyệt trưởng lão tạm thời quay về Nguyệt cung bốc dược cho Tuyết Trùng Tử, tiện thể thu dọn vài thứ, chuẩn bị từ tối nay ngủ lại Tuyết cung, thực hiện chữa bệnh cho Tuyết Trùng Tử, mãi tới khi nào Tuyết Trùng Tử khôi phục hoàn toàn ký ức mới thôi

Mà Tuyết Lượng cũng bận rộn thu thập tuyết liên hồ hàn băng trân quý, chuẩn bị dùng để nấu cháo dược cho Tuyết Trùng Tử

Hoa Ngữ vui vẻ tới nhảy chân sáo, chỉ được phân công nhiệm vụ bầu bạn bên cạnh Tuyết Trùng Tử

Hai bọn họ lúc này....

Tuyết Trùng Tử mặt không đổi sắc ngồi ở trên giường, mắt nhìn chằm chằm Hoa Ngữ đang cùng ngồi xếp bằng trên giường trước mặt y

Hoa Ngữ, "Huynh tên là Tuyết Trùng Tử, ta là Hoa Ngữ. Chúng ta đều là người của gia tộc ở núi sau, từ lúc sinh ra liền luôn trông chừng núi sau của Cung môn."

Hoa Ngữ khó có khi thao thao bất tuyệt giải thích các chuyện cơ bản, mà Tuyết Trùng Tử vẫn mặt mày lạnh nhạt, không nói một lời

Hoa Ngữ hiếm khi kiên nhẫn, duy trì tâm tình sáng lạn lại vui vẻ lải nhải nói, giới thiệu mọi chuyện

Một người tràn đầy hăng hái, một người hờ hững lạnh nhạt

Một người nói không ngừng miệng, hoa tay múa chân. Một người lại như câm điếc, thỉnh thoảng có biểu cảm cũng chỉ là hơi nhướn mày hoặc nhíu mày mà thôi

"Ta là ca ca của huynh, cho nên, huynh phải gọi ta là ca ca. Hiểu không ?" Hoa Ngữ dùng giọng điệu nghiêm túc nói, Tuyết Trùng Tử vẫn luôn trầm mặc không nói, rốt cuộc hiếm khi mở miệng vàng miệng ngọc

"Vì sao ngươi là ca ca của ta ?" Tuyết Trùng Tử nói

Hoa Ngữ hơi thở dài, giả vờ cảm thán, nói hươu nói vượn, "Huynh có thể hỏi ra câu này, cũng thật sự khiến ta đau lòng khó nhịn. Huynh nói, chúng ta làm huynh đệ bao nhiêu năm nay. Huynh có thể cải lão hoàn đồng, ta đương nhiên cũng làm được."

"Vậy cũng không thể nói rằng ngươi là ca ta." Tuyết Trùng Tử vẫn lạnh lùng, cho dù là cố gắng phản bác, giọng điệu cũng vẫn bình thản, lạnh như băng

"Mà thôi ~ Muốn chứng minh cũng không phải là không thể. Tự huynh vừa rồi cũng thấy rồi. Những người khác cung kính gọi huynh là công tử, chỉ có thái độ của ta và lão Nguyệt tương đối tùy tiện, gọi huynh là Tuyết Trùng Tử ! Đây là phương thức chúng ta bình thường chung đụng. Chúng ta ngang hàng, ta là ca của huynh, đương nhiên gọi đại danh của huynh !"

"...."

"Tuyết Trùng Tử, huynh đấy, đừng do dự nữa. Mau gọi ca ca nghe xem ~"

Tuyết Trùng Tử mắt cũng không chớp, vẫn là giọng điệu lạnh lùng, "Ta không tin ngươi là ca ta."

"Vì sao huynh không tin ? Ta không giống ca ca của huynh sao ?"

"Hoàn toàn không giống." Tuyết Trùng Tử hỏi ngược lại, "Không phải ngươi nhân lúc ta mất ký ức, mới nói lung tung lừa ta đấy chứ !"

"...." Lúc này tới lượt Hoa Ngữ nghẹn lời

Tuyết Lượng đúng lúc mở cửa đá đi vào, nghe được một chút, lớn tiếng cảnh cáo, "Hoa Ngữ, bảo ngài chăm sóc công tử ! Ngài đừng nói lung tung lừa công tử, chờ lúc ngài ấy khôi phục ký ức, ngài xong đời rồi."

Tuyết Trùng Tử lạnh lùng trừng Hoa Ngữ, nói, "Cho nên những lời vừa rồi đều là ngươi lừa ta."

"...." Hoa Ngữ bĩu môi, có chút ủy khuất, không nhịn được nói thầm, "Cho ta làm ca ca một lần không được sao ? Hừ."

Tuyết Trùng Tử nói lại không chút lưu tình, "Ta mất ký ức, không phải mất trí."

"...." Hoa Ngữ bất đắc dĩ thở dài một hơi

Sau đấy nghe thấy mùi đồ ăn nhàn nhạt, y quay đầu lại, phát hiện Tuyết Lượng đã bắt đầu nấu cháo dược tuyết liên

Hoa Ngữ mang theo ý cười, không nhịn được lớn tiếng nói, "Lượng ca, nhớ nấu nhiều chút, ta sắp đói chết rồi ~"

Tuyết Lượng, "Ngài đấy, người vô công không có đồ ăn, chưa từng nghe sao ?"

"Ta có công ! Ta không phải vẫn luôn trông Tuyết Trùng Tử, còn giải thích chuyện của Cung môn cho huynh ấy sao ~ Công lao lớn, phải ăn ít nhất hai bát cháo dược tuyết liên lớn mới được !" Hoa Ngữ thèm ăn không thôi, bắt đầu thầm mong ngóng cháo dược tuyết liên

Không biết tại sao, nhìn bóng lưng Tuyết Lượng nấu cháo, trong đầu loáng thoáng hiện lên một bóng dáng của nam tử trẻ tuổi khác như từng thấy ở đâu đấy

Không nhìn rõ được gương mặt của đối phương, nhưng luôn có trực giác có một người khác mới đúng

Cho dù Tuyết Trùng Tử bây giờ mất ký ức trước đây, nhưng sâu trong lòng y luôn khắc sâu bóng người mơ hồ kia, không nói được tên nhưng cũng không bỏ đi được

Tuyết Trùng Tử liếc Tuyết Lượng đang chuyên tâm nấu cháo, sau đấy cúi đầu không nói như đang đăm chiêu

Y khẽ nhíu mày, lẩm bẩm, "Tuyết cung.... ngoại trừ chúng ta, còn có người khác không ?"

"Hết rồi." Hoa Ngữ thốt ra, "Bình thường chỉ có mấy người chúng ta ở Tuyết cung. Nếu thật sự muốn nói, quả thật còn có Nguyệt Trú ca, nhưng y bình thường ở Nguyệt cung ! Rất ít khi tới Tuyết cung."

"Vậy sao ?" Tuyết Trùng Tử nhíu chặt mày, sắc mặt dường như có chút cô độc

Y nhìn Tuyết cung một vòng, trong đầu luôn có cảm giác trống rỗng kỳ quái

Mắt thấy cháo dược còn chưa nấu xong, Tuyết Trùng Tử thoáng nhìn về phía cửa đá phía trước, lại liếc cửa đá phía sau

Hoa Ngữ chú ý tới động tĩnh của Tuyết Trùng Tử, hiểu ý nói, "Huynh đừng nóng vội. Lúc này huynh mới tỉnh lại, chờ ăn xong, ta sẽ tự mình dẫn huynh đi dạo Tuyết cung. Được không ?"

Tuyết Trùng Tử nghe vậy, thuận thế gật đầu

Y cúi đầu, lại bắt đầu quan sát y phục và vật phẩm trên người mình

Cuối cùng, ánh mắt dừng ở trên cái chuông đeo trên cổ

Y dường như có chút hoang mang, không quá hiểu vì sao mình lớn như vậy, trên người còn đeo một cái vòng cổ móc chuông không phù hợp

"Sợi đỏ treo chuông này là gì ? Vì sao ta lại đeo nó ?" Tuyết Trùng Tử thấp giọng hỏi, "Tóc đen bên trong không phải của ta...."

Tuyết Lượng và Hoa Ngữ đều hơi sửng sốt

Sau đấy, Tuyết Lượng dường như có chút do dự, không biết phải nói thế nào mới được

Dù sao bây giờ Tuyết Trùng Tử mất ký ức, cũng không biết y bây giờ có thái độ gì với tình cảm đoạn tụ của mình và Cung Viễn Chủy

Nếu đột nhiên nói chuyện của Cung Viễn Chủy, cũng không biết có gây ra bài xích không

Nguyệt trưởng lão nói, chuyện gì cũng phải làm theo từng bước, tốt nhất có thể từ từ để Tuyết Trùng Tử tự nhớ lại

Nếu bọn họ nói ra mọi chuyện, nếu Tuyết Trùng Tử có thể nhớ ra và tiếp nhận thì tốt

Nhưng nếu tình huống xấu nhất, nếu Tuyết Trùng Tử căn bản không muốn nhớ tới chuyện trước đây, vậy sợ rằng sẽ để lại ấn tượng không tốt khó có thể bỏ được

Sau này nếu một lần nữa để Tuyết Trùng Tử nhớ lại và tiếp nhận, chỉ sợ cũng sẽ rơi vào tình trạng bài xích, không có hảo cảm

"Sao các ngươi không nói gì ?" Tuyết Trùng Tử nói

Hoa Ngữ hơi thở dài, lại ra vẻ bí hiểm, mở miệng nói, "Còn có chuyện này huynh chưa biết."

Tuyết Trùng Tử tò mò nhướn mày, "Ừm ?"

Hoa Ngữ, "Ta đoán.... Huynh đeo để trừ tà ~! Chắc chắn là như vậy."

Không kỳ vọng Hoa Ngữ có thể nói ra lời gì bình thường, nhưng đây cũng khó trách được quá đáng rồi

Tuyết Lượng lắc đầu, dở khóc dở cười, khẽ mắng, "Tiểu tử Hoa Ngữ này, ngươi đừng nói lung tung ! Nếu công tử khôi phục ký ức, chắc chắn sẽ đánh ngươi."

Nhưng đâu biết, Tuyết Trùng Tử lúc này khó có khi chủ động nói tiếp

Y cười như không cười, "Không cần chờ sau khi khôi phục ký ức, ta bây giờ muốn đánh y rồi. Y là thấy ta mất ký ức, cố tình lấy ta làm trò cười !"

"Ôi ~ Có biết nói chuyện không vậy ?! Ta dụng tâm lương khổ muốn hòa hoãn bầu không khí ! Huynh nói xem, huynh đã mất ký ức rồi, sao tính tình nóng nảy này vẫn không đổi được vậy." Hoa Ngữ tiếc hận nói

Hoa Ngữ quay đầu lại, lần nữa hét lên với Tuyết Lượng, "Lượng ca ~ Cháo dược rốt cuộc nấu xong chưa ? Mau cho Tuyết Trùng Tử ăn, rồi cho huynh ấy uống dược ! Sau đấy, ta dẫn huynh ấy đi dạo một vòng Tuyết cung và bên ngoài, xem huynh ấy có thể nhớ ra cái gì không !"

Tuyết Lượng trước nay tính tình tốt, cũng không nhịn được phản bác, "Lúc này mới được bao lâu chứ ? Hoa Ngữ, ta nấu cháo cũng cần có thời gian !"

Hai bọn họ cãi nhau qua lại ầm ĩ, Tuyết Trùng Tử lại mặt không đổi sắc nhìn

Cuối cùng, ánh mắt Tuyết Trùng Tử dời về hình xăm chữ "Nhẫn" ở cổ Hoa Ngữ

Chữ Nhẫn rồng bay phượng múa, xăm ở chỗ đấy rõ ràng là đang tận lực che giấu vết sẹo đã cũ

Trong lòng Tuyết Trùng Tử hơi động đậy, đột nhiên vươn tay ra chạm vào

Hoa Ngữ hơi ngừng lại, không kìm được mở to mắt nhìn Tuyết Trùng Tử, hỏi, "Huynh.... nhớ ra cái gì rồi sao ?"

Tuyết Trùng Tử thành thật lắc đầu. Ngón tay y hơi lạnh nhẹ nhàng lướt qua bên cổ Hoa Ngữ, nhàn nhạt nói, "Ta không nhớ ra.... Nhưng ta chắc chắn nhận ra chữ viết và thủ pháp của mình. Đây là ta xăm cho ngươi sao ?"

Hoa Ngữ khó có khi thành thật, "Đúng. Đây là huynh xăm cho ta."

Tuyết Trùng Tử mím môi, sau đấy khóe miệng nhấc lên như có như không, chỉ là trong thoáng chốc

Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng nói tiếp, "Từ lúc ta tỉnh lại tới nay, phát hiện hai người các ngươi, kể cả "lão Nguyệt" trong miệng ngươi, các ngươi thấy ta mất ký ức, dường như cũng không kinh ngạc."

"Đây sao.... Quả thật đã chuẩn bị trước." Hoa Ngữ hơi thở dài một tiếng

Tuyết Trùng Tử lại nói, "Nếu đã như vậy, ta hỏi ngươi thêm một vấn đề."

"Huynh nói đi." Hoa Ngữ nói

Tuyết Trùng Tử, "Trước khi ta mất ký ức, có phải sớm đã có dự đoán, cũng đã để lại manh mối gì tiện cho ta khôi phục ký ức không ?"

Nghe thấy như vậy, Hoa Ngữ theo bản năng quay đầu liếc Tuyết Lượng một cái

Tuyết Lượng gật đầu, ra lệnh, "Hoa Ngữ, mang thứ công từ trước đây chuẩn bị cho ngài ấy xem."

Hoa Ngữ có chút không tán thành, vội hỏi, "Nhưng, lão Nguyệt không phải nói tạm thời không thể để huynh ấy bị kích thích sao ? Không thì, chúng ta chờ huynh ấy ăn xong cháo dược tuyết liên và uống dược, chờ lão Nguyệt tới hẵng xem tình huống rồi làm đi ?"

Tuyết Lượng lại có suy nghĩ khác, "Trước khi công tử mất ký ức từng chính miệng dặn dò. Ta là người của Tuyết cung, là người của ngài ấy, đương nhiên phải làm theo lời của ngài ấy. Ngài ấy từng nói, nếu ngài ấy tự hỏi, nhất định phải trả lời thành thật, không được giấu diếm."

"Nhưng ----" Hoa Ngữ dường như còn muốn phản bác

Lúc này, Nguyệt trưởng lão đột nhiên xuất hiện trong phòng như ma, chủ động trả lời, "Hoa Ngữ, nghe lời Tuyết Lượng, đi lấy đồ cho Tuyết Trùng Tử xem đi !"

"Thật, thật sao ?" Hoa Ngữ dường như vẫn quá nắm chắc, "Tuyết ca của ta bây giờ như này, nếu bị kích thích trở nặng, vậy phải làm sao ? Lão đầu còn đang ở Trưởng lão viện chờ tin."

Tuyết Trùng Tử vẫn yên lặng, thấy vậy chủ động giải vây, "Có chuyện gì ta tự gánh."

"Tuyết Trùng Tử ?" Hoa Ngữ lo lắng hô một tiếng

Tuyết Trùng Tử vẫn bình tĩnh, "Ta có thể chịu trách nhiệm cho quyết định của mình. Cuộc sống của ta do ta tự làm chủ."

------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro