Chương 72
"Nhưng thanh đao này là của Hoa công tử để lại ----"
"Không sao. Đổi thì đổi, cô có thể càng thuận tay hơn. Hoa ca của ta ơ trên trời có linh, chắc chắn cũng sẽ vui cho cô ~" Hoa Ngữ thấy động tác của Vân Vi Sam chậm lại, không nhịn được thúc giục, "Chấp Nhẫn phu nhân, nói chuyện thì nói chuyện, động tác đừng ngừng !"
"Được." Vân Vi Sam cố gắng bình tĩnh lại, cầm đao tấn công
Lần này đổi thành một thế tấn công càng sắc bén hơn, thậm chí dùng một phần nội lực
Lúc đao phong nặng nề hướng tới đầu Hoa Ngữ, Hoa Ngữ chỉ nhẹ nhàng cười, sau đó xoay người, vững vàng kéo ra một khoảng cách an toàn
"Chiêu thức của cô còn có bao nhiêu, cứ việc lấy ra sử dụng !" Hoa Ngữ nhắc nhở, lại nói tiếp lời vừa rồi, "Có thể được sắp xếp trong kho đao của Hoa cung, dùng làm đao cho hậu nhân của Cung gia tham gia thử thách, đều là do tộc nhân của Hoa gia làm. Thanh đao trong tay cô là do ta và Hoa ca của ta làm ra. Thanh đao này có một câu chuyện của nó.... Nếu cô muốn nghe, ta có thể nói cho cô."
"Cái gì ?" Vân Vi Sam dường như có chút kinh ngạc
Nàng theo bản năng liếc Cung Tử Vũ cách đấy không xa, mới nhẹ nhàng trả lời, "Hoa Ngữ công tử muốn nói, thanh đao trong tay ta vốn do ngươi và Hoa công tử làm ra ?"
"Ừ, không sai." Hoa Ngữ nhấc lên nụ cười động lòng người, "Thanh đao này vốn chỉ là ta và Hoa ca nhất thời hứng chí, cũng bắt nguồn từ lời nói đùa giữa mấy công tử ở núi sau như bọn ta. Chỉ là, thanh đao này quá nhẹ, không có lực sát thương. Vốn tưởng rằng cho dù người Cung gia thành công vượt qua thử thách, cũng sẽ không chọn thanh đao này mới đúng. Dù sao người tới đều nam tử trưởng thành của Cung gia có cơ hội trở thành Chấp Nhẫn của Cung môn, nhưng lại không nghĩ, Chấp Nhẫn cư nhiên thâm tình với cô như vậy, thậm chí còn ngây thơ, vừa lấy đao đi tặng còn không nói, còn lấy tên của hai người đặt làm tên đao "Vân chức vũ" tặng cho cô."
Trong lúc nói, Hoa Ngữ thành công tránh né sát chiêu liên tiếp của Vân Vi Sam
Động tác của hai bên đều ngừng lại, ăn ý nghỉ ngơi một chút, Vân Vi Sam lúc này tấn công liên tục, hơi thở rõ ràng có chút không đều
Nhưng nói tới cũng kỳ quái, Hoa Ngữ vẫn nói không ngừng mồm, nhưng y luôn có thể đúng lúc tránh né, bảo vệ bản thân không bị thế tấn công của Vân Vi Sam làm tổn thương
Qua một lúc lâu, hơi thở của Hoa Ngữ vẫn trầm ổn, thậm chí cũng không thấy gấp gáp
"Xin hỏi Chấp Nhẫn phu nhân còn mấy chiêu thức võ công chưa dùng tới ?" Hoa Ngữ hỏi
Vân Vi Sam hơi thở dốc, dường như có chút lực bất tòng tâm, cũng có chút do dự
Tuyết Trùng Tử ở một bên hiểu rõ trong lòng, mở miệng gọi Hoa Ngữ, "Hoa nhi."
"Ừm ? Sao vậy ?" Hoa Ngữ và những người có mặt khác theo bản năng nhìn về phía Tuyết Trùng Tử, tò mò Tuyết Trùng Tử định làm gì
Tuyết Trùng Tử bình tĩnh cười với Vân Vi Sam, "Chấp Nhẫn phu nhân, nếu cô có chút hỗn loạn, cũng không biết rốt cuộc còn có mấy chiêu thức võ công chưa thể hiện, vậy không bằng đổi cách khác là được. Tiếp theo, cô có thể vừa công vừa thủ, ta cũng sẽ bảo Hoa nhi tấn công cô vào lúc thích hợp."
"Được." Vân Vi Sam nói
Hoa Ngữ chỉ vào mình, sắc mặt rất khó xử, "Thực sự phải đánh nhau sao ?"
"Vô nghĩa. Ta nói rồi, ta muốn biết toàn bộ chiêu thức của nàng ấy." Tuyết Trùng Tử nói
Hoa Ngữ nhún vai, "Được rồi, được rồi, nếu đã như vậy, ta cũng chỉ có thể nghe lệnh."
Hoa Ngữ quay đầu, lại duỗi người một cái, "Chấp Nhẫn phu nhân, cô nghỉ đủ chưa ?"
"Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào." Vân Vi Sam một lần nữa điều chỉnh lại tư thế
Hoa Ngữ cười vừa lòng, lại nghe thấy Tuyết Trùng Tử mở miệng nói
Tuyết Trùng Tử, "Tiền thiếu chủ Cung Hoán Vũ lén tu luyện tà công, công pháp vô cùng kỳ lạ lại rất nguy hiểm. Tối hôm đó, chúng ta liên hợp dùng vũ khí khổ chiến với y vài lần, nhưng vẫn khó có thể địch lại y tay không một mình. Vì lúc đấy thương thế của mọi người không nhẹ, nội lực cũng bị tiêu hao quá lớn, đánh nhau có thể nói là cực kỳ gian khổ, cũng mấy lần suýt chết. Tin rằng cuộc chiến tối hôm đấy cũng lưu lại bóng ma trong lòng Chấp Nhẫn phu nhân mới đúng."
Vân Vi Sam không hiểu vì sao Tuyết Trùng Tử nói lời này, nhưng trong lòng quả thực vẫn đang sợ hãi
Cuộc đánh nhau tối hôm đó vẫn đang rõ ràng ở trước mắt
Cho tới hôm nay, Vân Vi Sam vẫn có thể nhớ tới công pháp bá đạo như tẩu hỏa nhập ma của Cung Hoán Vũ
Nếu không phải lúc đó Cung Tử Vũ đúng lúc tới giúp, cũng thành công đột phá tầng võ công cao hơn, sợ rằng Cung môn bây giờ đã là một cảnh tượng khác....
"Hoa nhi." Tuyết Trùng Tử ôn nhu ra lệnh, "Thủ phách thiên linh cái, phi thích phúc bộ, còn có cổ tử mệnh môn.... Tối hôm đấy, Chấp Nhẫn phu nhân từng may mắn tránh được mấy sát chiêu này."
"Được, ta hiểu rồi." Hoa Ngữ mím môi cười
Quay đầu, y nói với Vân Vi Sam, "Xin Chấp Nhẫn phu nhân thứ lỗi. Tiếp theo, sợ rằng phải đắc tội nhiều rồi."
"Ừm ?" Vân Vi Sam cảnh giác
Cung Tử Vũ ý thức được điều gì đấy, vội vàng mở miệng khuyên can, "Các huynh muốn làm gì ?! Tuyết Trùng Tử, rõ ràng đã nói không thể làm tổn thương A Vân !"
Hoa Ngữ vội đáp, "Chấp Nhẫn đại nhân đừng sốt ruột. Ta đương nhiên sẽ không làm tổn thương Chấp Nhẫn phu nhân. Không thì.... sau này nàng ấy trở mặt, không làm điểm tâm cho người núi sau chúng ta ăn nữa, không phải là chúng ta chịu tổn thất nặng nề rồi sao ~"
Tuyết Trùng Tử cũng gật đầu phụ họa, "Chấp Nhẫn phu nhân so nhiều chiêu với Hoa Ngữ như vậy rồi, lại vẫn không thể hiện ra toàn bộ chiêu thức được. Không muốn tiếp tục lãng phí thời gian vô ích, ta chỉ có thể để Hoa Ngữ chuyển sang tấn công. Mà thời điểm có thể khiến người có cảm giác nguy hiểm nhất, theo bản năng dùng toàn lực để bảo vệ tính mạng nhất, cũng chỉ vào lúc "chân chính cảm nhận được nguy hiểm."
Thấy Chấp Nhẫn Cung Tử Vũ dường như còn có lời muốn nói, lúc này Tuyết trưởng lão và Cung Thượng Giác đều hùa theo Tuyết Trùng Tử
Cung Tử Vũ bị vây trong thế yếu, lại cảm thấy Tuyết Trùng Tử cũng không giống người sẽ làm càn, lựa chọn tiếp tục tin tưởng
"Mời Hoa Ngữ công tử xuất chiêu." Vân Vi Sam nhẹ nhàng nói
Hoa Ngữ hít sâu một hơi, liếc Tuyết Trùng Tử một cái, nhận được sự cho phép của đối phương, mới coi như quyết tâm xuất chiêu
Hoa Ngữ khác với thái độ tản mạn trước đây, ánh mắt y lúc này sáng như đuốc
Hoa Ngữ vẫn tay không tấc sắt, nhưng y không hề báo trước vươn tay phải, lấy chưởng lực cực kỳ áp bách làm vũ khí, thăm dò tấn công tới mấy mệnh môn như lời Tuyết Trùng Tử vừa nói
Vân Vi Sam nhíu chặt mày, đột nhiên hơi thở gấp gáp vô cớ
Nàng rõ ràng cầm trường đao trong tay, nhưng tốc độ phòng thủ và tấn công lại bị hỗn loạn
Nàng nhận ra chiêu thức của Hoa Ngữ, những chiêu này đều là công pháp tà đạo trước đây Cung Hoán Vũ dùng với bọn họ
"Đây là.... chiêu thức ca ca lúc trước sử dụng." Cung Tử Vũ không nhịn được lẩm bẩm
Ngay cả Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy không hẹn mà cùng nhíu mày
Hai vị trưởng lão ngồi ở phía trên, ánh mắt Tuyết trưởng lão lạnh băng, nghiêm túc, nhưng ông vẫn không mở miệng nói, chỉ lạnh lùng trừng Nguyệt trưởng lão ngồi ở bên cạnh, sau đấy lại dời mắt về phía Tuyết Trùng Tử cách đấy không xa
Tuyết Trùng Tử đương nhiên biết suy nghĩ của Tuyết trưởng lão, cũng cảm nhận được khí tức áp bách tràn đầy uy hiếp tới từ Tuyết trưởng lão
Y chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng không vội vàng giải thích cái gì
Rốt cuộc qua mấy chiêu, Hoa Ngữ có chừng mực dừng tay, tạo ra uy hiếp trong lòng Vân Vi Sam liền giảm tốc độ xuống, đúng lúc đổi tấn công thành phòng thủ, nghênh đón mấy chiêu phản kích liên tục của Vân Vi Sam theo bản năng lấy ra tự vệ
Mãi tới một lúc lâu sau, trong đại điện rốt cuộc khôi phục lại bình tĩnh
Vân Vi Sam thở dốc, mặt đỏ bừng đứng sững tại chỗ, trong lòng thực sự cảm thấy sợ
Hoa Ngữ lại mang theo nụ cười mỹ mãn, quay lại nói với Tuyết Trùng Tử, "Thu phục được rồi. Ta coi như hoàn thành công sự rồi chứ !"
Nguyệt trưởng lão ngồi ở vị trí trưởng lão, vẫn trầm mặc không nói, rốt cuộc khó có khi mở miệng, "Tuyết Trùng Tử, huynh ban đầu đã đoán đúng."
"Đúng vậy." Nhưng đoán đúng thì sao ? Chuyện này thực sự không khiến người vui nổi
Gương mặt lãnh đạm của Tuyết Trùng Tử dường như lạnh lùng không ít
"Tuyết Trùng Tử." Tuyết trưởng lão trầm giọng ra lệnh, "Con qua đây. Nguyệt trưởng lão cũng vậy. Còn những người khác, xin chờ một lúc. Ta lập tức quay lại."
"Vâng !" Tuy không hiểu chuyện gì, nhưng mọi người vẫn đồng ý
Nguyệt trưởng lão gật đầu, Tuyết Trùng Tử cũng lập tức nhận mệnh, chậm rãi đứng dậy, trực tiếp đi theo Tuyết trưởng lão tới căn phòng phía sau bức tường, Nguyệt trưởng lão cũng theo sát
Thấy hai vị trưởng lão và Tuyết Trùng Tử không biết đi tới phía sau thương lượng chuyện gì, Cung Thượng Giác và Cung Tử Vũ nhìn nhau, đều có đăm chiêu mà trầm tĩnh
Cung Tử Vũ từ trước tới nay thương hoa tiếc ngọc nhất, hắn đau lòng quan tâm Vân Vi Sam bên cạnh
Hoa Ngữ lúc này mới chậm rãi nói, "Vừa rồi đắc tội rồi. Nếu Chấp Nhẫn phu nhân tức giận thì trách ta là được. Nhưng vẫn hy vọng Chấp Nhẫn phu nhân công tư phân minh, đừng vì những công sự này mà ảnh hưởng tới giao tình của chúng ta."
"Giao tình ?" Vân Vi Sam như có chút kinh ngạc
Hoa Ngữ giải thích không nhanh không chậm, "Ta cảm thấy cô rất thú vị ! Điểm tâm của cô lại ngon, ta rất thích. Từ hôm nay trở đi, ta coi cô là bằng hữu."
Hoa Ngữ vươn tay tới Vân Vi Sam, ý bảo Vân Vi Sam đưa thanh đao "Vân chức vũ" cho y
"Ngươi muốn làm gì ?" Cung Tử Vũ khẩn trương hỏi
Hoa Ngữ lập tức nói, "Yên tâm đi, Chấp Nhẫn đại nhân. Chỗ này nhiều người như vậy, nhiều ánh mắt như vậy, ta sao có thể làm chuyện xấu ~"
Cung Tử Vũ muốn nói lại thôi, đổi một cách nhu hòa hơn, giải thích, "Ta chỉ hiếu kỳ ngươi muốn làm gì mà thôi."
Hoa Ngữ cười nói, "Trước đấy không phải ta đã nói rồi sao ~ Ta muốn đổi thanh đao trong tay Chấp Nhẫn phu nhân. Các ngươi đổi tên nó thành "Vân chi vũ" đúng không ! ....Rất thú vị."
Vân Vi Sam lúc này không do dự nữa, trực tiếp đưa thanh đao trong tay cho Hoa Ngữ
"Không biết Hoa Ngữ công tử muốn đổi thế nào ?"
Hoa Ngữ mỉm cười, y thuận tay cầm lấy đao, "Thanh đao này rất nhẹ, mỏng tới kỳ diệu, nhưng cô dùng không thuận tay, chắc là cũng không phải vì nó quá nhẹ, quá mỏng, mà là chiều dài của nó có chút trói buộc cô. Bình thường, chiều dài của đao đều có chỗ lợi, nhưng đối với cô mà nói, chiêu thức mà cô quen dùng chắc là cần thanh đao ngắn hơn thế này một chút thì tốt hơn. Ta có thể đổi cho cô."
"Nếu Hoa Ngữ công tử có lòng giúp đỡ, ta đương nhiên vô cùng cảm kích. Vậy làm phiền rồi." Vân Vi Sam nói
"Không cần cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì cảm ơn Tuyết Trùng Tử là được. Là huynh ấy tối qua lải nhải không dứt miệng, dặn dò cái này, dặn dò cái kia trên đường ta tới đây phạt quỳ...." Hoa Ngữ quan sát thanh đao "Vân chi vũ" hồi lâu, không nhịn được nhấc lên ý cười nhàn nhạt
"Nói đi nói lại, thanh đao này có thể giao cho cô cũng rất tốt." Hoa Ngữ nói, "Chấp Nhẫn phu nhân của Cung môn cầm thanh đao này, rất thích hợp ~ Vân chi vũ có chủ nhân là cô cũng coi như là phúc khí của nó."
Kim Phồn đúng lúc ném vỏ đao trong tay cho Hoa Ngữ, "Ngài vẫn giống như trước. Đều tin rằng mỗi thanh đao cuối cùng sẽ gặp được chủ nhân thích hợp với mình."
Hoa Ngữ tiện tay đón lấy thanh đao, cười với Kim Phồn, "Phồn ca, thực sự đã lâu không gặp."
"Quả thực đã lâu không gặp. Bản lĩnh gây họa của Hoa Ngữ công tử cũng giống như trước, có thể gọi là xuất sắc !" Kim Phồn cảm thán, bây giờ nghĩ lại ký ức ở núi sau, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh
Kim Phồn, "Chỉ không nghĩ tới "Tuyết Hoa muội muội" trong miệng đại tiểu thư thực sự là ngươi. Ta vốn cho rằng, sau khi bị Hoa trưởng lão phạt cấm túc, cả đời ngài cũng sẽ không rời khỏi núi sau một bước nào nữa."
"A ~ Đây không phải là người tính không bằng trời tính sao ~" Hoa Ngữ lắc đầu, "Mà thôi, không nói những chuyện phiền lòng này nữa. Phồn ca, thấy huynh sống không tệ, vậy là rất tốt rồi."
"Chờ chút, Kim Phồn, ngươi.... quen y ?! Sao y lại gọi ngươi là "Phồn ca" ?" Cung Tử Vũ nhíu mày hỏi
Kim Phồn nhìn mọi người trong đại điện một lượt, mỉm cười giải thích, "Chấp Nhẫn đại nhân không biết, Hoa Ngữ công tử trước nay không thích bị gia quy trói buộc, từ nhỏ vốn xưng huynh gọi đệ với đám thị vệ, hạ nhân chúng ta, thậm chí còn coi thị nữ ở núi sau là "tỷ muội"."
"Hừ !" Hoa Ngữ trừng Kim Phồn, không nhịn được oán trách, "Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, cũng đừng khiến ta cảm thấy khó chịu."
"Chấp Nhẫn phu nhân." Hoa Ngữ gọi, "Thanh đao này của cô tạm thời giao cho ta. Chờ sửa lại thanh đao xong, ta sẽ trả lại đao cho cô."
"Được, cảm ơn." Vân Vi Sam nói xong, nghi hoặc trong lòng chưa hết, không nhịn được mở miệng hỏi, "Chỉ là không biết.... sao Hoa Ngữ công tử vừa rồi biết dùng quyền pháp lấy tay hóa đao ? Ta nhớ, đây hẳn là một trong những tà công tiền thiếu chủ Cung Hoán Vũ trước đây từng sử dụng."
Hoa Ngữ đang muốn mở miệng, lại thấy Nguyệt Trú và Tuyết Lượng đồng thanh cắt ngang, "Hoa Ngữ, đừng nói lung tung !"
"Ta nói lung tung cái gì ?" Hoa Ngữ bất mãn trừng lại bọn họ
Nguyệt Trú vội vàng nói, "Công tử bọn họ bị liên lụy, bây giờ bị Tuyết trưởng lão gọi vào trong phòng, chắc chắn không phải là chuyện tốt. Ngài đừng chọc phải phiền phức nữa, thận trọng hành sự thì tốt hơn !"
Tuyết Lượng cũng nói theo, "Đúng vậy, đúng vậy ! Hoa Ngữ, ngài nghe lời chút."
Cung Tử Vũ thấy vậy, rất tò mò, hắn và Vân Vi Sam ra hiệu cho nhau
Cùng lúc đó, hai huynh đệ Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy cũng dường như rốt cuộc bất tri bất giác có chút động tĩnh
Cung Thượng Giác ôn nhu nói, "Hoa Ngữ công tử, ngươi không ngại nghe xem ý kiến của Tuyết Lượng công tử và Nguyệt Trú công tử đi. Dù sao có một số việc, ta nghĩ cũng phải chờ Tuyết trưởng lão quyết định mới có thể biết có thích hợp để huynh đệ Cung gia chúng ta ở núi trước biết được không."
Hoa Ngữ mím môi, nghe xong chỉ cảm thấy bất đắc dĩ tới cực điểm, "Núi trước các huynh thật nhiều gia quy !"
Cung Viễn Chủy dường như thốt ra tiếp lời, "Núi sau của ngươi không phải cũng có rất nhiều gia quy sao ! Hừ. Lại không thấy ngươi tuân theo, chỉ biết liên lụy Tuyết Trùng Tử...."
Nghe vậy, Hoa Ngữ quay lại nhìn Cung Viễn Chủy, dường như mọi người có mặt đều dời mắt về phía Cung Viễn Chủy
Cung Viễn Chủy nghĩ tới Tuyết Trùng Tử bị gọi vào trong phòng, cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy trong lòng bất an và khẩn trương
Nhưng, kẻ gây chuyện là Hoa Ngữ lại vẫn thảnh thơi, Cung Viễn Chủy nhìn mà tức giận
Cung Viễn Chủy đau lòng cho Tuyết Trùng Tử, thấy Tuyết Trùng Tử bị Hoa Ngữ liên lụy, đương nhiên cũng bất bình
Nhưng Cung Thượng Giác không tán đồng hành động chỉ trích người khác vượt quá giới hạn của Cung Viễn Chủy
Cung Thượng Giác, "Viễn Chủy, hôm nay đệ sao vậy ? Nói thì phải nhìn tình hình, đừng ăn nói lung tung."
"Ca, ta ----" Cung Viễn Chủy muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể tức giận quay mặt đi, giống như chịu ủy khuất
Cung Thượng Giác bất đắc dĩ, lắc đầu thở dài, "Xin lỗi, Viễn Chủy đệ đệ bị ta chiều hư, không cẩn thận mạo phạm Hoa Ngữ công tử, mong Hoa Ngữ công tử đừng để trong lòng."
Nghe thấy Cung Thượng Giác nói như vậy, trong lòng Hoa Ngữ rất khó xử, "Giác công tử nói cái gì vậy ? Chuyện này.... A, cần gì nói chuyện phải luôn cẩn trọng như vậy, phiền muốn chết. Giác ca, chúng ta ở Tuyết cung cũng coi như có giao tình nói chuyện thâu đêm, huynh hiểu tính cách của ta, cũng không cần dựa vào lý do giáo huấn Cung Viễn Chủy để nhắc nhở ta. Yên tâm, ta không định cãi nhau với Cung Viễn Chủy, cũng căn bản không muốn gây phiền phức với hắn. Dù sao hắn cũng coi như là người của Tuyết Trùng Tử, ta không thể bắt nạt hắn ~"
Hoa Ngữ thuận thế nghịch đao trong tay, không chờ Cung Viễn Chủy tức giận mở miệng nói thêm cái gì, y xoay người sang chỗ khác, hứng thú nói với Vân Vi Sam, "Chấp Nhẫn phu nhân, nói đi nói lại, cô vẫn cầm thanh đao này đi, coi như dùng thêm vài ngày nữa, xem cô có phát hiện ra thanh đao này có điểm nào đặc biệt không ?"
Vân Vi Sam có chút tò mò, nhưng nàng và Cung Tử Vũ nhìn nhau xong, nhẹ nhàng nói, "Không biết Hoa Ngữ công tử nói vậy, có phải là chỉ hàng chữ được cẩn thận khắc ở trên chuôi đao không ?"
"Đúng vậy ! Hóa ra cô phát hiện ra rồi sao ?!" Hoa Ngữ thoạt nhìn rất vui vẻ
"Ừ." Vân Vi Sam ôn nhu trả lời, "Một đêm nào đấy ta và Chấp Nhẫn nói chuyện, vô tình đặt thanh đao này dưới ánh nến, thấy hàng chữ "Hoa không nói, gió lại hiểu". Lúc đấy không hiểu được thâm ý, đúng lúc bây giờ gặp được ngươi, ta cũng muốn hỏi xem."
"Hoa không nói, gió lại hiểu....?! Đây không phải là ----" Cung Viễn Chủy chạm vào ngọc bội bên hông, trên ngọc bội cũng khắc hàng chữ giống hệt
Cung Tử Vũ không hiểu, nhưng Cung Thượng Giác lại không nhịn được mà mỉm cười
Hoa Ngữ kiêu ngạo nói, "Đây là ta tự tay khắc ~ Ta quen khắc chữ lên thứ mà ta làm ra. Hoa đương nhiên là chỉ ta, về phần gió ~ Thực ra cũng không phải là tên người, chỉ là Tuyết Trùng Tử năm đó thuận miệng nói vế sau. Ta cảm thấy rất thú vị, liền viết thêm vào trên tác phẩm của ta."
Mọi người nghe vậy, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, nhưng chỉ có sắc mặt Cung Viễn Chủy có chút kỳ quái
Cung Viễn Chủy cầm ngọc bội màu vàng nhạt bên hông, siết chặt ngọc bội trong tay
Hoa Ngữ tinh mắt phát hiện, thuận miệng nói, "Ngọc bội mà Tuyết Trùng Tử đưa cho ngươi, là lễ vật ta tặng cho huynh ấy."
Cung Viễn Chủy cũng không biết tâm tình phức tạp này là chuyện gì
Cậu nhìn chằm chằm Hoa Ngữ, trong tầm mắt chỉ còn lại Hoa Ngữ, tất cả xung quanh dường như đều ảm đạm
Đúng lúc này, Tuyết, Nguyệt trưởng lão và Tuyết Trùng Tử cùng đi ra khỏi bức tường
"Xin lỗi, để mọi người chờ lâu rồi. Ngồi xuống hết đi ! Chúng ta có thể tiếp tục thương lượng." Tuyết trưởng lão nói
---------------------------------------
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro