11.Để tôi dạy cho bạn, làm thế nào để bảo trì thiết lập bạch liên hoa ở mạt thế
"Mày, Mạc Chi Dương mày đúng là đồ không biết xấu hổ!" Lục Viễn Tùng bắt đầu giống như một con dòi, lăn lê bò lết trên mặt đất, "Sao mày dám bỏ tao lại đây, nếu tao bị tang thi cắn mày chịu trách nhiệm được chắc?"
Muốn biến cậu thành tang thi, còn muốn cậu lo cho hắn? Tiếc quá, cậu lại không phải là thánh mẫu.
Mạc Chi Dương đem cửa đóng lại, lúc sau ngồi xổm trở lại trước mặt hắn, "Cậu 'hộ tống' tôi đến chỗ này, còn không phải là muốn ép tôi nói ra những lời đó rồi ung dung ném tôi lại chỗ này, chờ tang thi tới ăn thịt tôi sao? Thế nào? Cậu hiện tại sợ hãi rồi, còn hữu dụng sao? Còn có, tôi nghe nói, là Tống Ngạn cực lực khuyên bảo cậu làm công việc nhỉ."
Chính mình không muốn làm, đừng đẩy cho người khác, đổi trắng thay đen biến người hại trở thành người bị hại, bây giờ lại bắt đầu giảng lương tâm a?
Loại này, thật đúng là bộc phát lương tâm, tùy tình huống mà.
"Mày, dù sao mày không thể đi!" Lục Viễn Tùng vặn vẹo thân thể, muốn tiến lại gần.
Mạc Chi Dương mặt vô biểu tình đứng lên, lùi một bước nhỏ, "Tôi lớn lên được cái nhân từ, chẳng phải giúp cậu đóng cửa lại sao, có sống đến ngày mai không, phải xem phúc của cậu."
Nói xong, Mạc Chi Dương chui vào quầy hàng, lục lọi đồ đạc, ở cái bàn phía dưới, có một ngăn tủ rất lớn, ném đồ đạc ra ngoài, rồi trốn vào đó.
Lấy ra di động dự phòng bắt đầu cùng hệ thống đấu địa chủ, di động này là hệ thống dự bị.
"Bốn cái nhị, hắc hắc ~" hệ thống đắc chí, Mạc Chi Dương sử dụng quân bài đấu với hai vương của hệ thống, "Vương tạc, tam mang một, không nghĩ tới đúng không?"
Lại bại dưới tay ký chủ, hệ thống không phục.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng cửa bị khai phá, xem ra vận khí của hắn tốt không như vậy a.
"Mạc Chi Dương, Mạc Chi Dương tớ cầu xin cậu cứu tớ, cứu tớ!"
Nghe được tiếng cầu cứu, Mạc Chi Dương như cũ không có ý định cứu, bắt đầu tưởng tượng: Nếu đổi lại là mình nằm ở bên ngoài, Lục Viễn Tùng trốn đi, hắn sẽ cứu mình? Sẽ không.
Nếu hắn không, ta vì sao lại phải cứu?
Ta chỉ là bạch liên giả mạo, không phải là thật sự.
"Mạc Chi Dương, cậu cứu tớ, cứu cứu tớ!" Nhìn tang thi đang phải phá cửa vào, Lục Viễn Tùng mới bắt đầu biết sợ, chậm rãi muốn né tránh, bất đắc dĩ toàn thân đều bị trói lại, "Mạc Chi Dương, ngươi là cái tên tâm địa ác độc, ngươi căn bản không khác gì Tống ca, ngươi là đồ ghê tởm!"
Tang thi phá được cửa, số lượng không nhiều lắm, chỉ bốn năm người ít ỏi, nhưng đối với Lục Viễn Tùng trên mặt đất không thể nhúc nhích, đã là chí mạng, dù có dị năng chữa trị, cũng không có sức chiến đấu.
Lúc này muốn thoát khỏi trói buộc, giết chết lũ tang thi, quả thực là khó hơn lên trời.
"Mạc Chi Dương, ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi!"
Trốn kỹ đến mức bọn tang thi không tìm thấy - Mạc Chi Dương, ngáp một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, "Ngươi làm người đấu không lại ta, thành quỷ là có thể chơi được ta? Buồn cười."
"A ~"
Một tiếng than khóc ngắn ngủi, rồi sau đó chính là tiếng gặm cắn, Mạc Chi Dương an tĩnh nghe xem đó tạp âm, cũng không cảm thấy hối hận, nếu không phản kích, chết chính là chính mình, có cái gì phải hối hận.
"Bụng có hơi đói rồi." Cúi đầu sờ sờ bụng, Mạc Chi Dương lại muốn ăn móng heo.
Hệ thống chỉ cảm thấy hoảng sợ, "Dưới tình huống này còn có thể muốn ăn, không hổ là ký chủ."
Bên này, Đường Minh Nhiên cùng Dương Vụ đã tìm đến điên rồi, đâu cũng đều tìm không thấy Dương Dương, camera thang máy đã bị che, chỉ nhìn thấy một chàng trai mang mũ lưỡi trai dùng xe đẩy, đẩy thùng giấy đi vào.
Camera thang máy bị vải bịt kín, cái gì cũng thấy không rõ.
"Người kia rốt cuộc là ai!" Cái tên đội mũ lưỡi trai này, thoạt nhìn rất quen mắt, tựa hồ đã gặp qua nơi nào, Đường Minh Nhiên vẫn luôn hồi tưởng ở trong đầu.
Tống Ngạn? Không phải, Tống Ngạn so với hắn cao hơn một chút, đúng rồi, là Lục Viễn Tùng!
"Phóng to chỗ này xem!" Đường Minh Nhiên đoạt lấy bàn phím theo dõi trên tay bảo an, phóng to hình ảnh lên, càng chắc chắn, "Là, là Lục Viễn Tùng, chính là hắn!"
"Lục Viễn Tùng?!" Dương Vụ nhớ ra rồi, "Từ khi hắn tới chỗ này, vẫn luôn được an bài phụ trách vận chuyển vật tư, hơn nữa hình như hắn với Tống Ngạn có quan hệ rất tốt."
Một tên vận chuyển vật tư, người khác đương nhiên sẽ không để ý, hắn lấy một cái thùng lớn như vậy muốn làm gì, thùng lớn như vậy, bên trong có thể có người.
"Tìm tên Lục Viễn Tùng." Đường Minh Nhiên đã chờ không kịp, xoay người lao ra phòng điều khiển, "Dương Dương em không cần sợ, em nhất định sẽ không có việc gì."
"Chờ ta!" Dương Vụ đuổi theo.
Một đường đi đến hơn nửa phải có Dương Vụ hỗ trợ, mới tra được Lục Viễn Tùng ở bãi rác, chính là một bãi rác không có một bóng người, dò hỏi người phụ trách hồi lâu, cũng không có ai thấy Lục Viễn Tùng.
Manh mối tựa hồ ở chỗ này liền bị chặt đứt.
Người phụ trách không biết hai vị cửu cấp dị năng giả này, chạy tới nơi này làm cái gì, hơn nữa thoạt nhìn hai người rất sốt ruột.
Nhưng có người so với bọn hắn càng sốt ruột hơn, Lý ca hơn nửa đêm với lủi thủi đi về cơ quan, "Không tốt rồi chủ quản, không tốt, xe rác của tôi còn chưa trở về, đã ngừng ở bãi rác phụ cận."
Này vẫn do Lý ca sắp đi ngủ, xem qua định vị chiếc xe, mới phát hiện xe không hề trở về, cái thiết bị định vị này, là lúc trước vì nhân viên với chiếc xe thường dễ xảy ra chuyện, mới trang bị để dễ dàng cứu hộ.
"Cái gì!" Chủ quản sốt ruột hoảng hốt túm đèn pin lên, chạy đến gara đếm từng chiếc, quả nhiên là thiếu một chiếc, "Sao lại thế này?"
"Là Tiểu Tùng, hắn nói giúp tôi trực một ca, muốn đi lục soát xem siêu thị gần đó có còn vật tư không, tôi mới cho phép hắn đi, chuyện là ta vừa mới phát hiện, xe còn ở bãi rác đó!" Lý ca cũng sốt ruột, sốt ruột đến tay nắm chặt di động đã run cầm cập.
Đường Minh Nhiên nghe như sét đánh giữa trời quang, "Là Lục Viễn Tùng sao?"
Thấy hắn gật đầu, đó chính là Lục Viễn Tùng đã trói Dương Dương lại, thông qua bãi rác ném cậu ở đó, cho nên hiện tại, Dương Dương rốt cuộc có phải đã xảy ra chuyện rồi không.
"Không được, ta muốn ra ngoài tìm hắn, các ngươi đem định vị trên di động cho ta!" Đường Minh Nhiên duỗi tay muốn đoạt lấy, thì bị Dương Vụ ngăn lại, "Cậu làm gì vậy? Bây giờ, cậu đi ra ngoài chính là tìm chết, chờ ngày mai gọi đội cứu hộ cùng đi!"
"Ta có chết, cũng muốn cùng Mạc Chi Dương chết cùng một chỗ." Rút tay về, Đường Minh Nhiên không có cho hắn cơ hội phản bác, "Ta muốn mượn một chiếc xe, sau đó có thể đem di động cho ta hay không?"
Chủ quản nhìn về phía Dương tiên sinh, tựa hồ muốn chờ hắn quyết định, "Này?"
"Được." Dương Vụ thở phào một hơi.
Nếu hắn muốn tìm chết, thì thành toàn cho hắn đi.
Mượn được xe, lấy được định vị, Đường Minh Nhiên không dám trì hoãn, khởi động xe, chuẩn bị xuất phát.
"Ta cảm thấy, cậu không cần vì cậu ta mà chạy vào chỗ chết." Dương Vụ cuối cùng vẫn muốn ngăn hắn lại, ý đồ khuyên bảo, "Chờ ngày mai, chúng ta có thể phái nhiều người đi cứu hộ, ta cũng không hy vọng Mạc Chi Dương xảy ra chuyện."
Đường Minh Nhiên đã có chút không kiên nhẫn, "Chờ đợi cái rắm."
Loại người này, rất khó giải thích về sự tồn tại của Dương Dương, cậu đối với Đường Minh Nhiên mà nói, chính là toàn bộ thế giới.
Cuối cùng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi, nhìn xe đèn sau thở dài, "Quá để ý vào tình yêu, làm sao có thể làm nên đại sự? Thật đáng tiếc."
Nếu Hạnh Tồn Địa tổn thất một cửu cấp dị năng giả, mặt khác sẽ không còn ai có thể ở trước mặt hắn so tài, thật sự đáng tiếc.
Đường Minh Nhiên mới không thèm nghĩ có đáng tiếc cái gì không, lái xe đi theo hướng dẫn, click mở chấm đỏ kia lên.
"Dương Dương, em sẽ không xảy ra việc gì đâu." Tay lái nắm đến trắng bệch, Đường Minh Nhiên vẫn luôn nhấn ga, rốt cuộc vẫn dẫm hết chân ga, "Sao vẫn chậm như vậy!"
Nhìn kim chỉ tốc độ và bản đồ, Đường Minh Nhiên cấp tốc muốn đánh tay lái.
Một chiếc xe lớn, chạy trên quốc lộ phá vỡ đêm sương mù, đèn xe chiếu xung quanh sáng ngời, cũng có vài con tang thi xuất hiện, nhưng không có một con dám tới gần.
Hai mươi phút sau, cuối cùng hắn cũng tới bãi rác, Đường Minh Nhiên nhìn thấy cái siêu thị kia, lái xe đi qua rồi dừng lại, dừng xe chắn ở cửa, lấy di động mở ra đèn pin, sờ soạng đi vào.
"Dương Dương!"
Quái lạ khi xe dừng lại đã thấy cửa siêu thị vỡ tan tành, Đường Minh Nhiên đầu óc nhất thời có điểm không rõ, vẫn cố nén tim đập nhanh lại sờ soạng đi vào, "Dương Dương?"
Nhưng vừa vào cửa, đã ngửi thấy một mùi máu tươi.
Dùng đèn pin chiếu sáng xung quanh chỉ thấy trên mặt đất một bãi huyết nhục, còn có một đoạn dây thừng bị nhiễm đỏ.
Đường Minh Nhiên đứng tại chỗ bất động, trên mặt đất kia là một bãi đỏ tươi, còn có thể nhìn thấy thịt nát, mùi tanh hôi tràn ngập chóp mũi, toàn bộ thảm trạng, đều chỉ rõ Mạc Chi Dương đã chết trong đau đớn.
Hắn ngốc lăng tại chỗ, bắp chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất, xung quanh không khí giống như bị rút đi, tâm bị tuyệt vọng chiếm cứ, đã không còn khổ sở, là tuyệt vọng.
"Dương Dương!"
Một tiếng này, khiến người đang trốn trong ngăn tủ ngủ ngáy Mạc Chi Dương bừng tỉnh, "Gì? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Nam nhân ngươi tìm tới, ở bên ngoài đang khóc lóc khổ sở." Hệ thống lắc đầu thở dài.
Mạc Chi Dương dùng bàn tay, lau sạch khóe miệng dính nước miếng, "Đói quá nên ta đánh một giấc."
Xoa xoa mặt, hít sâu một hơi, lại phải xài kỹ năng đạt giải Oscar của mình diễn một chút.
Hoà hoãn một chút, mới từ ngăn tủ chui ra, phóng nhẹ bước chân đi ra ngoài, nhìn thấy Đường Minh Nhiên thân hình cao lớn, cuộn tròn trên mặt đất, cứng họng.
"Con mẹ nó anh đúng là phế vật, không thể bảo hộ được em, hứa với em sẽ bảo hộ em, vậy mà giờ lại xảy ra chuyện này."
Mạc Chi Dương đứng ở sau lưng hắn , trong lúc nhất thời không biết có nên tiến lên hay không: Nếu giờ đi qua đó, có nên đánh gãy chân nhân gia, cho hắn khóc một lúc nữa?
"Ngươi đang nói tiếng người? Sao ta không nghe nổi một câu có tính người." Hệ thống trong lòng thầm trù ẻo cậu, sói con khóc đến độ sắp tắt thở, ngươi cư nhiên còn nhìn được.
Mạc Chi Dương thở dài: Nhân gia đang hứng khởi, quấy rầy không tốt nha, cứ tính như vậy đi.
"Ta mặc kệ ngươi!" Hệ thống tức giận đến mức không để ý tới cậu nữa.
"Tiểu Nhiên ~"
Giọng nói run run, môi run rẩy, hốc mắt ướt át, muốn vươn tay chạm vào hắn, rồi lại không dám, tay ngừng ở giữa không trung, "Là Tiểu Nhiên phải không?"
Nghe được thanh âm quen thuộc , Đường Minh Nhiên lúc này mới mở mắt ra, nhìn ánh trăng lờ mờ phản chiếu thân ảnh, chậm rãi quay đầu, "Dương Dương?"
Phía sau là người còn đang sống sờ sờ .
"Thật là anh!" Mạc Chi Dương so với hắn còn kích động hơn, đột nhiên che miệng lại, không muốn khóc lên, "Hức ~"
Hoảng loạn từ trên mặt đất bò dậy, Đường Minh Nhiên vội lấy ngón tay quẹt nước mắt, nhìn người đang từ từ bước đến, trong lúc nhất thời không biết phản ứng nên như thế nào, "Em? Có thật là em không."
"Là em." Mạc Chi Dương khẽ gật đầu, bước qua, đôi tay đặt lên mặt hắn, đôi môi run rẩy, "Thật là em, em có biết không, vừa mới nãy anh thật sự rất sợ hãi, rất nhiều tang thi, thật sự có rất nhiều tang thi!"
Nước mắt lại không thể kìm nén được rơi xuống.
Đường Minh Nhiên thật cẩn thận đem người ôm lấy, tay không tự giác dùng sức, khẩn trương đến mức muốn khảm người này vào xương cốt, "Anh xin lỗi, là anh không thể bảo vệ tốt cho em."
Cảm nhận được bạn sói con cả người đều đang run rẩy, nhiệt độ cơ thể rất thấp, xem ra thật sự hắn rất sợ.
"Không sao, không trách anh." Mạc Chi Dương vỗ sau lưng hắn trấn an, ôn nhu cất tiếng trấn an hắn, "Không sao."
Không ngờ tên ngốc này, lại sợ thành như vậy.
"Biên giới của bầu trời rộng lớn như thế nào em vẫn yêu anh~"
*(Mênh mông thiên nhai là ta ái ~)edit sát nghĩa đó anh em đừng chê
Hai người đang triền miên, đặc biệt là Đường Minh Nhiên, mất mà tìm lại được đang vui mừng, chỉ hận không được nhất sinh nhất thế đều người ôm vào trong ngực, như vậy sẽ không bao giờ lạc mất cậu nữa.
Nhưng đúng lúc này tiếng chuông di động lại vang lên, đánh vỡ bầu không khí giữa hai người.
Mạc Chi Dương đỡ trán: Cẩu hệ thống có cách nào thay đổi tiếng chuông di động không.
Hệ thống tỏ vẻ: Tiếng chuông này hay mà, đặc biệt vui vẻ nữa đó!
Mạc Chi Dương: Vậy... Lần sau đổi 《 vận may tới 》nha.
Một người một hệ thống một thẩm mỹ, không khác nhau là mấy.
"Ai lại gọi vào giờ này vậy?" Đường Minh Nhiên ôm chặt Dương Dương, nghe tiếng chuông đổ, phát hiện chiếc di động đó ở quầy, "Đây là di động của ai?"
"Hẳn là của Lục Viễn Tùng đi." Mạc Chi Dương làm bộ không biết.
Đường Minh Nhiên cầm lấy di động, vừa định nghe tiếp, kết quả di động lại bị ngắt, chỉ để lại một cuộc gọi nhỡ với dãy số xa lạ, "Kỳ quái."
"Thật sự, em cũng không biết sao lại thế này." Mạc Chi Dương thở dài, nắm chặt tay hắn, "Nếu không phải anh nói, anh sẽ bảo vệ em, khả năng em thật sự sẽ chết luôn ở chỗ này."
Nói đến việc này, Đường Minh Nhiên có chút áy náy, "Nếu anh có đủ sức bảo vệ em, cũng sẽ không đến mức như vậy." Làm hại em bị Lục Viễn Tùng bắt cóc, sợ hãi."
"Anh đã làm rất tốt rồi." Cổ vũ ghé sát lại, hôn hắn một ngụm, "Em tin anh, sẽ bảo vệ em tốt hơn, còn chiếc di động này, chúng ta vẫn nên đặt ở chỗ này thì hơn."
Nhưng Đường Minh Nhiên lại bắt đầu không vui, "Không được, nếu đây là di động của Lục Viễn Tùng, nói không chừng có thể phát hiện cái gì đó, còn có, sao em lại bị bắt đến đây, đã xảy ra chuyện gì, tất cả em phải kể cho anh mọi chuyện."
"Anh có thể không hỏi được không." Mạc Chi Dương tựa hồ có chuyện khó nói, hơi hơi cúi đầu, "Có đôi khi, cái gì cũng không biết mới là tốt nhất."
Càng nói như vậy, càng không thích hợp, Đường Minh Nhiên nắm chặt di động, "Dương Dương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em có thể nói cho anh biết không, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì."
"Kỳ thật, em cũng có chút mông lung, sau khi anh ra ngoài không bao lâu, liền có người ấn chuông cửa, em tưởng người giao đồ bèn mở cửa, kết quả bị hắn dùng thuốc, em không biết người kia là ai, nhưng khi tỉnh lại lại lần nữa, thì bị Lục Viễn Tùng đánh tỉnh, sau đó hắn liền uy hiếp em, trói em lại, sau đó hắn liền đi ra ngoài, cũng không biết đi làm gì, cuối cùng em tháo được dây thừng, bởi vì quá sợ hãi nên em tránh ở trong ngăn tủ, sau đó xảy ra chuyện gì cũng không biết." Mạc Chi Dương cố ý nói ấp úng, lời đầu không liên quan đến lời sau.
Mục đích chính là làm Đường Minh Nhiên nghi ngờ.
"Dương Dương, em có việc gạt anh phải không?" Đường Minh Nhiên muốn đi kiểm tra, nhìn vào đôi mắt của cậu, nhưng cậu vẫn đang cố né tránh.
Dương Dương không am hiểu nói dối, cho nên khẳng định em ấy đang có việc giấu hắn.
Mạc Chi Dương muốn đẩy hắn ra, bất đắc dĩ tay bị nắm chặt đến thật chặt, "Xem như em cầu xin anh, anh đừng hỏi." Thanh âm, đều mang tiếng khóc nức nở, mười phần đáng thương.
"Được được được, anh không hỏi, anh không hỏi nữa." Khẳng định có chuyện giấu hắn, nhưng Đường Minh Nhiên không dám ép cậu nói, rốt cuộc cậu vừa mới chịu đã kích như vậy, không thể lại kích thích cậu.
Vụng về muốn lảng sang chuyện khác, Mạc Chi Dương bắt lấy tay hắn, "Chúng ta trở về đi, nơi này nói không chừng lại có tang thi nữa, em sợ ..."
"Về thôi." Xác thật nơi đây không nên ở lâu, Đường Minh Nhiên nắm chặt tay cậu chạy ra ngoài, ngồi trên xe lái trở về.
Dọc theo đường đi, Đường Minh Nhiên đều chú ý đến biểu tình của Dương Dương, cậu thoạt nhìn toát ra vẻ đau thương, cũng có vẻ mặt hoảng sợ, khẳng định là sợ hãi.
Tuy rằng trong lòng có nghi hoặc, có thể tưởng tượng đến trong cái di động kia, khẳng định có đáp án, không vội, trở về kiểm tra, Dương Dương hiện tại đang bị hoảng sợ quá độ, thật sự là không thích hợp để tra hỏi.
Thuận lợi mang người tìm trở về, loại này so với chuyện vui, đương nhiên vui hơn rất nhiều.
Dương Vụ suốt đêm mời bác sĩ tới kiểm tra, kiểm tra xem cậu có gặp vấn đề gì không, cơ bản là không có vấn đề nghiêm trọng gì, chỉ bị vài vết thương ngoài da, nhưng mà tinh thần có chút hoảng loạn chắc vì quá sợ hãi, nghỉ ngơi một chút là ổn.
"Mạc tiên sinh, anh hỏi em một câu nha, sao em lại bị bắt lại vậy?" Dương Vụ nhìn ánh mắt ngơ ngẩn trên giường, thử hỏi một câu.
Mạc Chi Dương dại ra một chút, mới bừng tỉnh, lắc đầu rồi cắn môi dưới, không chịu mở miệng.
"Mạc tiên sinh, em như vậy, anh sẽ không có cách giúp được em." Dương Vụ muốn điều tra ra chân tướng sự tình, cho cậu một cái công đạo, trong lúc nhất thời cũng có chút sốt ruột, nắm tay cậu.
"Không phải!" Phản ứng có phần quá kích cậu nhanh chóng giấu tay vào chăn, Mạc Chi Dương xoay người đưa lưng về phía hắn, "Không có việc gì, ngài không cần phải tra xét, cái gì cũng không cần phải tra xét."
Nghe đến đây, hắn đã ngờ ngợ ra cậu đang bao che cho người nào đó.
"Ồ, Dương tiên sinh sao còn không đi à?" Đường Minh Nhiên đi tiễn bác sĩ trở về, thấy hắn còn ở nơi này, hiện tại trà xanh cũng chả buồn diễn.
Dương Vụ theo bản năng đẩy mắt kính, "Ta chỉ là muốn hỏi một chút đã phát sinh việc gì."
"Hiện tại mới đến quan tâm sao? Thời điểm ta nói muốn đi tìm Dương Dương, ngài vì cái gì còn ngăn ta lại?" Hiện tại lại dám ở trước mặt Dương Dương giả bộ quan tâm cho ai xem, Đường Minh Nhiên chỉ cảm thấy buồn cười.
"Vì để căn cứ an toàn, chúng ta đều không nên đi ra ngoài, cậu còn không minh bạch sao? Ta ngăn cậu lại cũng là vì muốn tốt cho cậu." Dương Vụ cũng có nỗi khổ của riêng mình.
Dương Vụ không phải một người bình thường như Đường Minh Nhiên, đứng càng cao thì băn khoăn càng nhiều.
"Mấy người có thôi đi chưa!"
Mạc Chi Dương nấp trong chăn, cuối cùng là phát ra tiếng, thanh âm mang theo ủ rũ nồng đậm, "Em mệt mỏi quá, muốn nghỉ ngơi, mấy anh ra ngoài đi."
Hai người hai mặt nhìn nhau, lúc sau quyết định đi ra ngoài giải quyết chuyện này.
Mạc Chi Dương nghe được tiếng cửa bị đóng lại, mới từ trong chăn ló đầu ra, khẽ cười một tiếng, "Bé sói con của ta ơi, ngươi ngàn vạn đừng làm ta thất vọng nha."
Lúc này, hai người đang ở trong phòng khách giằng co.
"Anh đừng lại quấn lấy em ấy nữa." Đường Minh Nhiên hạ giọng, hiển nhiên là không muốn cho người trong phòng nghe được.
Dương Vụ cười lạnh, nếu xé rách mặt, kia không có gì để nói, "Cái gì gọi là ta quấn lấy em ấy? Cậu với em ấy là loại quan hệ gì, chẳng lẽ cậu không biết? Cậu bức bách em ấy cùng cậu ở bên nhau, đúng không."
"Là... vừa mới bắt đầu là ta buộc em ấy, nhưng hiện tại chúng tôi là quan hệ yêu đương chính thống, ta hy vọng Dương tiên sinh, không cần lại làm này đó nữa." Đường Minh Nhiên đem tầm mắt dừng ở cửa phòng, "Ta nguyện ý vì Dương Dương trả giá bằng cả sinh mệnh này, còn anh thì sao?"
"Ta có thể cho em ấy mọi thứ tốt nhất." Điểm này, Dương Vụ chắc chắn.
"Phải vậy không?" Xem ra, người này còn không biết bản thân đang đối mặt với ai, Đường Minh Nhiên cười lạnh: Nếu là có thể, thật sự muốn đem tất cả người ở cái Hạnh Tồn Địa này, đều biến thành tang thi.
Dương tiên sinh nhìn đồng hồ, "Thời gian không còn sớm, ta..."
"Ta có manh mối, anh không muốn biết sao?" Đường Minh Nhiên mới nhớ tới trên tay còn có di động lấy được của Lục Viễn Tùng, Dương Dương đối cái di động này giống như rất để ý.
Hỏi không được rốt cuộc phát sinh chuyện gì, có lẽ bên trong di động có manh mối.
"Vậy ta ở lại." Giờ khắc này, hai người đạt thành giải hòa, cùng nhau xem xét chiếc di động này.
Đường Minh Nhiên ngồi xuống, ấn màn hình lên thì cảm thấy không đúng, sao lại không có mật mã, mở ra thì hai người dừng lại ở một cái giao diện ghi âm, cảm thấy hiếu kỳ.
Chẳng lẽ, di động này là máy ghi âm.
------
Tui đã căm bách rồi đây
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro