11. Như thế nào điên phê ở trong thế giới diễn vai bá tổng bạch liên hoa?

Nghe được âm thanh quen thuộc, Bắc Túc Cảnh ngẩng đầu nhìn về phía trước, phát hiện Mạc Chi Dương đã đứng ở phía trước hành lang, còn cầm một chai trà xanh hoa nhài.

"Bắc tiên sinh." Hải Đồng cũng dứt khoát ôm lấy hắn, kiều thanh hô một câu, "Bắc tiên sinh, anh ôm em chặt quá."

Mạc Chi Dương đi tới, thấy một màn như vậy, hai người ôm nhau, hốc mắt đỏ lên, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

"Thực xin lỗi, quấy rầy."

Bị cảnh tượng trước mắt làm đau đớn, Mạc Chi Dương nắm chặt chai nước, xoay người chạy đi, như muốn chạy trốn cái gì.

Nhìn thấy cậu hốt hoảng chạy trốn, trong lòng Bắc Túc Cảnh không thoải mái, như bị người nắm chặt, chặt đến mức trái tim đau, nhưng mà nghĩ đến đồ uống hôm qua.

Người cậu thích chính là nữ nhân này, hắn khổ sở cái gì, thật hạ tiện.

Nhiều năm như vậy, Bắc Túc Cảnh chưa bao giờ có cảm giác bực bội như vậy, cảm giác trong lòng có gì đó không thích hợp.

"Bắc tiên sinh." eo Hải Đồng xác thật bị ôm chặt đến có hơi không thoải mái, hờn dỗi nói: "Anh có thể tìm chỗ khác riêng tư hơn không, mọi người ở đây đều thấy được." Không thể cho hắn dễ dàng như vậy.

"Xin lỗi." Buông nàng ra, Bắc Túc Cảnh lập tức muốn đi tắm, trên người nàng toàn là mùi hôi thối, không có hương thơm như trên người Dương Dương.

Từ khi ngửi được hương thơm trên người cậu, hương vị trên người những người khác đều là mùi hôi thối.

Nhưng từ buổi sáng đến giờ Bắc Túc Cảnh không còn thấy người, đi tìm cậu muốn giải thích, nhưng cậu với bí thư lại đi ra ngoài.

Đại khái là trốn hai người đi, Bắc Túc Cảnh trong lòng không dễ chịu, kết thúc công tác, riêng là có việc, đi tìm cậu thương lượng, kết quả người không ở, còn phải ở văn phòng chờ.

"Cậu tốn công chạy xe đến đây, chính là vì ăn cái này?" Thời điểm hệ thống hỏi ra những lời này, không biết vì sao, có hơi muốn đánh người.

"Làm sao vậy? Đậu hủ thúi không xứng sao?" Mạc Chi Dương dựa vào bức tường loang lổ, một thân tây trang khéo léo tinh xảo cùng hẻm phá lậu cực không tương xứng.

Đại gia ăn đậu hũ thúi, chiếc đũa điên run nhè nhẹ, bị cậu nhìn chằm chằm, đại gia trên kia cảm giác không giống như đang ăn đậu hủ thúi, giống như đang làm sự tình gì cao nhã.

"Mười đồng tiền sáu miếng, mắc quá không nhỉ?" Đại gia kẹp đậu hủ thúi lên.

"Cho tôi trả 30 đồng tiền!" Hào khí, này có thể tỉnh, đôi mắt Mạc Chi Dương đều đã sáng lên, ở đây nhìn về một nhà ba người ở kia, bèn chạy lại một góc ăn hết đống này.

Hệ thống cảm thấy, ký chủ chính là tới đây cho người mở mang tầm mắt, "Cho chồng cậu ở nhà trông ngóng, một vạn tệ vâng vâng dạ dạ, ăn chén đậu hủ thúi, khoái hoạt vui sướng trả 30 đồng, đã tiếp thu thêm kiến thức mới."

Đậu hủ thúi được cắt nhỏ, kéo lôi kéo quần tây, trực tiếp ngồi xổm xuống chân tường ăn, "Mày không hiểu, đậu hủ thúi với nam nhân, giống nhau rất quan trọng."

Bắc Túc Cảnh ở văn phòng đám người nóng lòng, mãi cho đến 6 giờ, tan tầm mới trở về.

"Người cậu thích chính là nữ nhân kia, với mình không có quan hệ gì?" Đợi không được, phỏng chừng là nhìn thấy hắn với nữ nhân kia thân mật, thương tâm rồi.

Vốn dĩ chính là muốn cướp nàng đi, cho cao dương đau khổ, cũng không biết vì cái gì, thấy cậu khó chịu, tâm cũng không thoải mái.

Đầy cõi lòng oán hận về nhà, nhưng vào phòng, đã nghe thấy một cổ mùi hương.

Có mật mã cũng chỉ có Mạc Chi Dương, cho nên cậu trở về cho nấu cơm cho hắn sao?

Mới vừa rồi oán hận đau lòng, đều bị mùi thơm cơm tách ra, giày cũng không kịp đổi, bước nhanh đi đến phòng bếp, quả nhiên trên bàn có 3 món 1 canh.

"Hóa ra là chạy về nấu cơm cho mình?" Tùy tiện đặt áo khoác ở trên bàn, đang muốn đi ăn, thấy một mảnh giấy được đè cẩn thận dưới tô canh.

Duỗi tay cầm lấy xem: Mấy ngày này quấy rầy, tôi nên trở về nhà, cảm ơn Bắc tiên sinh.

Ký tên: Dương.

"Mình bị đá?" Nhìn thấy tờ giấy còn có vệt nước, Bắc Túc Cảnh để sát vào nhìn vừa ngửi: Sao lại có vị đậu hũ thúi ở đây? Cậu sẽ không ăn loại đồ ăn này, có thể là nước hoa.

Lần đầu tiên yêu đương đã bị đá, Bắc Túc Cảnh tâm trạng ăn cơm cũng không có, ném tờ giấy lên trên bàn, xoay người rời đi.

Kế tiếp có một đoạn thời gian, Bắc Túc Cảnh muốn xuất ngoại, muốn thanh tỉnh một thời gian, không có thứ gì để hắn lưu luyến nơi này, lúc này đây khi làm xong công việc đại ngôn, giống như không sẽ còn liên quan gì nữa.

Thời tiết giá rét kèm theo những cơn gió tuyết, hôm nay quả nhiên rất lạnh.

Tới gần năm mới, Bắc Túc Cảnh nhận một talk show, người chủ trì cũng là người nhàm chán, theo sau hỏi một câu, "Xin hỏi, Bắc tiên sinh tết tất niên này sẽ đón cùng người nào khác không?"

"Hả?" Bắc Túc Cảnh nghe thế, ánh mắt thế nhưng so với bên ngoài suy bại thụ còn xem lẫn sự cô đơn, "Tôi cũng không biết, chỉ là người ấy không yêu tôi."

"Bắc tiên sinh có người yêu thích?" Đột nhiên đào ra tin hot, người chủ trì lên tinh thần hỏi, "Là vị kia? Người ấy không thích cậu sao?"

Đến nơi đây, thần sắc Bắc Túc Cảnh càng thêm xuống dốc, "Đúng vậy, người ấy không thích tôi."

"Còn có người không thích Bắc tiên sinh?" Chuyện này khiến người chủ trì không nhịn được líu lưỡi, "Sao có thể chứ?"

Nói Bắc Túc Cảnh là tình nhân trong mộng của toàn dân cũng không quá, hơn nữa từ khi xuất đạo đến bây giờ, không có tai tiếng, sạch sẽ, về sinh hoạt tình cảm, vẫn lần đầu tiên xuất hiện.

"Cũng không phải là người nào cũng sẽ thích tôi." Bắc Túc Cảnh rũ con ngươi, nhìn chỉ góc áo quấy loạn.

Thoạt nhìn hắn như một chàng trai bình thường, vì tình mà khổ sở.

"người không thích Bắc tiên sinh, không có đôi mắt sao?" Người chủ trì không nhịn được với dáng vẻ đáng thương của hắn, không nghĩ tới một vị thiên chi kiêu tử như vậy, lại bị cự tuyệt.

Hắn chỉ là thuận miệng ở trước mặt TV giả vờ đáng thương, khiến cho cao dương cảm thấy áy náy, cậu mắng hắn làm gì? Bằng cậu cũng dám mắng hắn?

Bắc Túc Cảnh đột nhiên hạ bản mặt, "Không phải do người ấy chăng, có thể là tôi không tốt."

Bởi vì là phỏng vấn phát sóng trực tiếp, cho nên chuyện này trực tiếp bạo lên hot search, khiến server cũng quá tải hỏng rồi, lại là ngày toàn dân ăn dưa.

Phía dưới hot search đều là:

Bắc tiên sinh không cần buồn bã, thế giới còn có rất nhiều đối tượng tốt, ví du như em!

Bắc tiên sinh nhất định rất thích cô gái/ chàng trai, nếu không tại sao lại giữ gìn người ấy như vậy, hu hu hu, rất hâm mộ.

Dù có mắng người kia không có mắt, có nóng lòng muốn thử để cử bản thân, còn có Bắc tiên sinh đáng thương, do hắn bày mưu tính kế.

"Tên điên này!" Đương sự đang ở trong nhà ăn lẩu, cứng nhắc nhìn màn hình phát sóng trực tiếp, lướt hot search, "Hệ thống mày xem, có người tìm kiếm tao, còn có người mắng tao, quá buồn cười."

"Cậu bị mắng, vì sao còn có thể vui vẻ như vậy?" Hệ thống phát ra âm thanh kỳ lạ.

Những người đó, đều không chiếm được lão sắc phê, mới có thể tức giận như vậy, Mạc Chi Dương gặm một ngụm vịt, "Không đáng tức giận, dù sao người anh ấy yêu là tôi."

Giang cư mận bắt đầu muốn tìm được người kia là ai, fan lục lại tất cả các buổi tiệc ngoại giao, nhưng lại tìm không ra một chút dấu vết để lại.

Thật sự khiến người tức giận.

Kết thúc phỏng vấn, Bắc Túc Cảnh suốt đêm trở về, nhìn thấy trên màn ảnh hình ảnh hắn trông rất cô đơn, rất vừa lòng: Không tồi.

Chỉ là không biết người kia có tâm hay không, hắn diễn vai đáng thương không tồi.

"Hức hức, nam một có thể trực tiếp thổ lộ với mình, không cần thiết như vậy." Hải Đồng cũng xem phát sóng trực tiếp, cảm thấy nam một si tình, thật khiến người cảm động.

Nhìn thấy hot search, lại cảm thấy những người đó buồn cười, "Người thần tượng các cô thích chính là tôi, không nghĩ đến đúng không?"

Trong lòng được hư danh tràn ngập thỏa mãn.

Ngày này, Mạc Chi Dương tan tầm ra ngoài, bên ngoài vừa lúc có gió tuyết, mới ra cửa đã nhìn thấy một thân người cao gầy cầm dù đang đứng dưới gốc cây.

"Lão sắc phê?" Mạc Chi Dương thấy bóng dáng, phát hiện là hắn, bật dù căng lên, tuyết trắng phủ lên mặt đất, chạy lại gần hắn, "Bắc tiên sinh."

"Sao em nhận ra anh?" Bắc Túc Cảnh tự nhận hắn ngụy trang rất tốt, khẩu trang với mũ đều đã đội lên, hơn nữa dù có phát hiện, không nên chạy đến đây.

Chẳng lẽ? Cậu thích hắn, mới có thể phá lệ chú ý hắn, trong lòng lại ngo ngoe rục rịch.

"A" gục đầu xuống cười khẽ, Mạc Chi Dương lại giống như nhớ tới cái gì, thở dài, "Anh đến tìm Đồng Đồng sao?"

"Hả?" Bắc Túc Cảnh hơi giật mình, giống như phản ứng lại đây có ý gì, vừa mở miệng giải thích, đã bị đánh gãy.

Mạc Chi Dương không cho hắn có cơ hội giải thích, "Tôi biết rồi, chỉ là gần đây nhiệt độ giảm xuống, phải chú ý giữ ấm, hẹn gặp lại."

Một câu hẹn gặp lại, làm Bắc Túc Cảnh hoảng sợ.

"Em!" Bắt lấy cậu, Bắc Túc Cảnh muốn giữ lại cậu, nhưng không biết mở miệng như thế nào, cuối cùng chỉ có thể phun ra một câu khô cằn, "Em, em cũng là."

"Bắc tiên sinh tôi rất tò mò, anh với Đồng Đồng yêu nhau thật lòng sao?" Môi run rẩy hỏi ra những lời này, Mạc Chi Dương cảm thấy không có tự tin.

Người tôi thích chính là em, không phải cô ta.

Bắc Túc Cảnh vừa định giải thích, "Đương nhiên" không phải...

"Mạc tổng, ngài ở đây làm gì vậy ạ?" Tống Thư đuổi theo ra ngoài, ngày hôm qua có trận tuyết lớn, lái xe không an toàn, cho nên mới muốn về bằng tàu điện ngầm, "Mạc tổng."

Hừ, bên người Mạc tổng sao lại có một nam nhân khác bên cạnh.

"Gặp được người quen, nói chuyện hai câu." Mạc Chi Dương tránh khỏi hắn, xoay người đi đến chỗ Tống Thư, không quay đầu lại.

Bắc Túc Cảnh chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu rời đi, thấy cậu trò chuyện với nam nhân khác vui vẻ như thế, "Không nghĩ đến, em cự tuyệt anh, lại có thể cùng với bí thư nói chuyện với nhau như vậy."

Chó má cái gì, hắn nên bắt cậu trở về, thảo phục cậu, không phục thì đánh gãy chân trói lại.

Hạ quyết tâm, trong lòng Bắc Túc Cảnh thở phào nhẹ nhõm, cả người trở nên nhẹ nhàng, trước đây bởi vì thích cậu, nên mới khắc chế, mới muốn chơi xiếc muốn chiếm giữ tâm cậu.

Hiện tại, cậu ở bên nhau cùng với nam nhân khác, này còn có lý trí chó má cái gì đáng nói.

Hải Đồng không biết nam một đang ở đây, mơ mộng về hắn, cảm thấy nên rụt rè một chút, không nên vội vàng như vậy, rốt cuộc người hắn thích chính là cô.

Nếu mà cứ dán vào người hắn, có vẻ rất khó coi.

Thấy dấu chân hai người dần dần bị tuyết phủ mờ, mặt vô biểu tình Bắc Túc Cảnh lấy điện thoại ra, "Alo, Thanh, tôi muốn chuẩn bị một gian mật thất, còn có một ít đồ vật."

"Ừ." Bắc Túc Cảnh phân phó xong xuôi, cắt đứt điện thoại cười lạnh.

Lúc trước bởi vì thích, mới khắc chế, nhưng mà khắc chế đến cuối cùng, phát hiện cái gì cũng không có, kia còn khắc chế cái rắm, lâu lắm không bị thương, đều đã quên mất hương vị của máu.

Mạc Chi Dương trở về, vô cùng vui vẻ chuẩn bị tốt đồ vật, "Vui vẻ!"

"Cậu thật sự muốn làm như vậy, cậu không sợ bị đánh chết hả?" Không ngờ ký chủ lá gan cũng rất lớn.

"Hắc hắc, không hoảng hốt!" Mạc Chi Dương ném đồ vật nhét vào trong bao, chuẩn bị tốt muốn đi ra cửa.

Bắc Túc Cảnh với Thanh chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, cầm dù trở về, kết quả mới vừa vào cửa, nhận thấy được có gì đó không thích hợp, mùi vị gì vậy?

Thơm quá, không đúng!

Chẳng qua ngửi một chút, hai người té xỉu trên mắt đất.

"Ư".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro