12.Để tôi dạy cho bạn, làm thế nào để bảo trì thiết lập bạch liên hoa ở mạt thế
Nhanh tay mở đoạn ghi âm lên, Đường Minh Nhiên phát hiện ra thời gian mở ghi âm vừa lúc là 11 giờ 6 phút sáng nay, trước tiên điều chỉnh âm lượng ở mức thấp nhất, lắng nghe giọng nói bên trong.
"Mau nói, nói mày chính là một kẻ ham mê hư vinh, nói mày chính kẻ là hãm hại Tống ca, hết thảy hết thảy đều là mày sai!"
Vừa mới bắt đầu là những lời này, có thể nghe được tiếng của Lục Viễn Tùng, hơn nữa trạng thái cảm xúc có chút không đúng.
Đường Minh Nhiên hô hấp cứng lại, tiếp tục nghe tiếp.
"Mẹ nó, phiền chết mất, mày thừa nhận thì mọi chuyện đã được giải quyết nhanh hơn rồi!"
Đột nhiên im bặt.
"Hóa ra mọi việc là thế này, nhưng vì sao Mạc Chi Dương lại không nói cho chúng ta biết?" Nghe thấy cái bản ghi âm này, Dương Vụ cũng cảm thấy rất khiếp sợ, không nghĩ đến tên đó lại khiến ra chuyện động trời này.
Đường Minh Nhiên nhìn di động, lắc đầu, "Dương Dương rất lương thiện, em ấy không nói khẳng định là muốn bảo vệ Tống Ngạn, cái Lục Viễn Tùng kia vẫn luôn lặp lại, nói là Dương Dương sai, Tống ca không sai, nói không chừng, trong chuyện này Tống Ngạn là người phía sau màn khiến chủ, ở trên đường, Tống Ngạn với Lục Viễn Tùng đã từng nói sẽ không bỏ qua cho Dương Dương."
Xem tình huống, hẳn là vì chuyện này.
"Nguyên lai là như thế này." Dương Vụ nhưng thật ra rất kính nể Mạc Chi Dương, đến bây giờ vẫn luôn bao che cho người khác ôm nỗi đau về bản thân, thật không biết cậu còn có thể bao dung đến mức nào.
Áp sát cánh cửa nghe bọn họ nói chuyện, Mạc Chi Dương thỏa mãn trở về ngủ.
Sự tình kế tiếp, chắc chắn sẽ có người thay cậu thực hiện.
Đoạn ghi âm kia là do hệ thống biên tập lại, mật mã di động Lục Viễn Tùng, cũng do hệ thống phá, tại sao cậu phải khiến như vậy? Đương nhiên là muốn cho Tống Ngạn vĩnh viễn không thể trở mình.
Tống Ngạn là người thông minh, hơn nữa từ đầu đến cuối chỉ thích Đường Minh Nhiên, hắn biết Lục Viễn Tùng người này xem trọng ân tình lớn hơn tính mạng.
Mới có thể lặp đi lặp lại nhiều lần, ở trước mặt Lục Viễn Tùng, toát ra vẻ bất lực, yêu cầu người ta trợ giúp.
Lúc trước, cậu có hỏi qua bạn sói con, bọn họ đang khiến gì ở đây?, nghe hắn thuận miệng nói: Tống Ngạn vẫn luôn nói muốn cho Lục Viễn Tùng khiến người giao hàng đi đưa vật tư, cậu cảm thấy không thích hợp.
Khiến người giao vật tư, hắn có thể tiếp xúc được rất nhiều người, bao gồm cả Đường Minh Nhiên, cửu cấp dị năng giả không phải muốn tiếp cận là tiếp cận được, hắn muốn thông qua Lục Viễn Tùng thu hoạch tình báo ở Đường Minh Nhiên.
Lúc này mới khiến Mạc Chi Dương xác định, Tống Ngạn không phải đơn giản như ngoài mặt.
Nếu ngươi nghẹn hư, muốn không đánh mà thắng diệt trừ ta, ta đây cũng không thể cho ngươi sống cuộc sống yên ổn, chờ xem đi Tống Ngạn, anh sẽ phải trả cái giá thật đắt.
"Mọi việc đều đã có chứng cứ nhưng chỉ là ngụy biện, nếu thật là việc này do Tống Ngạn khiến, vậy cũng cần lấy chứng cứ ra để chứng minh, như vậy chúng ta mới có thể xử phạt hắn!" Dương Vụ đứng lên, sửa sang lại tây trang trên người.
Hắn muốn khiến việc với đống chứng cứ này, nhưng Đường Minh Nhiên nói không cần, "Anh có chắc giúp được không?" Vẻ mặt lãnh hạ.
"Ta không hy vọng, trong phạm vi ta quản lý, xuất hiện loại sự tình đánh lộn hoặc là giết người." Trên cao nhìn xuống hắn, Dương Vụ cảnh cáo.
Đường Minh Nhiên nhướng mày, "Ta biết rồi."
Sau đó đem Dương Vụ đuổi ra khỏi nhà, Đường Minh Nhiên lại lăn lộn trở lại phòng, nhìn thấy trên người trên giường ngủ say, thở dài, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên mép giường ngồi xuống, "Em nói em như thế nào thì như vậy anh không tìm hiểu được sao bé ngốc, chuyện tới nước này còn giúp Tống Ngạn giữ gìn, em cho rằng em không nói, anh sẽ tra không ra?"
Duỗi tay, đẩy tóc mái lộ ra vầng trán cao, Đường Minh Nhiên thò người qua hôn một cái, "Nhưng em yên tâm, Dương Vụ hắn có cố kỵ, nhưng anh không có, anh nhất định sẽ giúp em báo thù, Dương Dương phải tin muốn em."
Nhất định phải khiến Tống Ngạn, trả giá tương đồng với những gì hắn gây ra.
Mạc Chi Dương thuần thục giả bộ ngủ, trong lòng gật đầu: Ta đương nhiên tin muốn ngươi, hức ~ sói con, ngươi trước nay không bao giờ khiến ta thất vọng, yêu ngươi quá đi.
Nhưng vào lúc này, bụng Mạc Chi Dương, đột nhiên không biết cố gắng lộc cộc một tiếng, hơn nữa rất có tiếng vang, toàn bộ phòng đều có thể nghe được tiếng này.
Đậu má, việc lớn không tốt!
"Ục ục ~"
Đường Minh Nhiên hiển nhiên cũng nghe được rồi.
Thất sách rồi~
Đình công, bụng muốn ăn rồi, Mạc Chi Dương chỉ có thể làm bộ muốn tỉnh lại, nhíu mày che bụng, như nói mớ, lại như là cầu xin, "Đói bụng."
"Dương Dương." Đường Minh Nhiên duỗi tay lay tỉnh cậu.
Mở đôi mắt đang mê mang, nhìn thấy Đường Minh Nhiên yếu đuối nói, "Em đói anh ơi ~"
"Anh!" Đau lòng đến không được, Đường Minh Nhiên vốn dĩ muốn nói để cho hắn nấu cơm, nhưng nhớ tới tay nghề của mình, Dương Vụ ăn qua đều đã bị ngộ độc thức ăn, "Hay anh làm cho em món mì trộn thịt bò ha?"
"Vâng." Ngươi khiến ta cũng không dám ăn, Mạc Chi Dương suy yếu gật đầu, lại lần nữa nhắm mắt lại.
Cũng coi như là có tiến bộ, ít nhất sẽ không bị ngộ độc.
Ăn xong mì gói, cũng chỉ gọi là lót bụng, Mạc Chi Dương buông chén xuống, "Dương tiên sinh đâu?"
"Dương tiên sinh có việc, đi trước rồi." Đường Minh Nhiên chủ động đi dọn dẹp chén đũa, cầm đi rửa, "Dương Dương, nếu em còn hỏi như vậy, thì đi ngủ đi."
Mạc Chi Dương ngồi trước bàn ăn, phân tích sự tình phát triển kế tiếp.
Lục Viễn Tùng bắt cóc cậu, chuyện này đã là ván đã đóng thuyền, cố ý nói hệ thống gọi vào di động Lục Viễn Tùng, khiến cho Đường Minh Nhiên chú ý, lấy đi chiếc di động kia.
Ở trên xe im miệng không nói gì để hắn cảm thấy khác thường, cũng khiến cho hắn chú ý, chính vì khiến hắn phát hiện ra đoạn ghi âm kia, trong đoạn ghi âm đó vẫn luôn nhắc tới Tống Ngạn, rất dễ dàng liên tưởng được hắn có tham dự trong đó, thậm chí là chủ mưu đứng phía sau màn.
Tình huống hiện tại, hẳn là Đường Minh Nhiên đã xác định Tống Ngạn là hung thủ đứng phía sau màn, mà cậu còn giúp đỡ bao che hắn, bạch liên hoa cũng phải như vậy mới gọi là bạch liên hoa chứ.
Còn Dương Vụ, chắc chắn sẽ không cho phép xảy ra xung đột ở Hạnh Tồn Địa, cho nên sẽ không để yên cho Đường Minh Nhiên động thủ ở đây, vấn đề kia, phải xem Đường Minh Nhiên xử lý như thế nào.
Bất quá, nhìn dáng vẻ kia của hắn, chỉ sợ cũng sẽ không để yên cho Tống Ngạn.
"Dương Dương, em sao vậy?" Rửa xong chén đũa trở lại phòng, Đường Minh Nhiên nhìn hắn còn ngồi ở ghế trên phát ngốc, mày hơi nhíu lại, tựa hồ là đang suy tư cái gì.
"Dương Dương."
Suy nghĩ từ trong ý thức rút về tới, Mạc Chi Dương nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có gì, chỉ là em đang suy nghĩ một ít chuyện khác thôi." Nghe được, âm thanh có chút suy yếu.
"Nếu mệt, anh đỡ em trở về ngủ một giấc?" Thật sự là không đành lòng trách móc nặng nề hắn, Đường Minh Nhiên thở dài, Dương Dương luôn quá lương thiện, sẽ vì luôn người khác suy nghĩ.
"Vâng." Thuận thế được hắn đỡ đứng lên, Mạc Chi Dương về phòng nằm xuống nghỉ ngơi.
"Dương Dương, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, đừng sợ, ngủ một giấc đi." Đường Minh Nhiên ngồi bên cạnh mép giường, nắm chặt lấy tay cậu, "Đừng sợ."
Mạc Chi Dương đặt tay lên bàn tay hắn, "Vâng." Yên tâm nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cầm chặt tay cậu, Đường Minh Nhiên lắc đầu thở dài, "Lần sau, đừng có ngu ngốc như vậy nữa, mấy kẻ ngu xuẩn đó không đáng để em thương hại."
"Em có ngốc đến mức kia đâu." Nghe thế, Mạc Chi Dương mở to mắt, oán trách trừng mắt liếc nhìn, "À mà em cũng có thông minh được như ai kia đâu, muốn ngốc như em cũng không thể."
Nghe thế, Đường Minh Nhiên nhịn không được cười ra tiếng, "Ừa ừa." Nói cho có lệ ứng phó, chỉnh sửa chăn cho cậu, "Ngủ đi."
Tên ngốc này, thời buổi này nói thật cũng chưa chắc có người tin, Mạc Chi Dương thở dài một hơi: Thói đời nóng lạnh.
Ngày hôm sau khi hắn rời giường, Dương Dương còn đang nghỉ ngơi, Đường Minh Nhiên không dám đánh thức cậu, nhấc chân đi nhẹ nhàng vào tắm rửa mặt, rồi chạy nhanh ra ngoài.
Chờ cửa được đóng lại, Mạc Chi Dương mới bò dậy, "Mẹ nó, may hắn ra ngoài sớm, nếu không ta phải chết đói." Đứng dậy đi phòng bếp nấu cơm, mặt mũi chưa kịp rửa.
Hấp màn thầu xong xuôi, mới vào rửa mặt, ra ngoài vừa lúc hấp xong màn thầu, ăn kèm dưa muối, Mạc Chi Dương một hơi ăn năm cái, "Mẹ nó, quá đói bụng, thật không thể trông cậy vào Đường Minh Nhiên sẽ nấu được cơm."
Tối hôm qua mì gói căn bản ăn không đủ no, ngủ đến nửa đêm thì đói tỉnh, nhưng mà không dám động đậy, Mạc Chi Dương đem cái màn thầu cuối cùng nuốt xuống, "Rốt cuộc ăn cũng đủ no ~ cách ~"
"Sói con của ngươi đang đi tìm Tống Ngạn." Hệ thống vẫn luôn ở giám thị sói con.
"Cái gì?!" Nghe được tin hắn đi tìm Tống Ngạn, Mạc Chi Dương nhưng thật ra có chút bất ngờ, "Hắn không phải nên xem như chưa phát sinh chuyện gì sao? Chẳng lẽ là ta đoán sai rồi?"
Đoán được hắn sẽ trả thù Tống Ngạn, nhưng hẳn là sẽ tìm hiểu mọi chuyện trước, rồi mới đi tìm Tống Ngạn.
"Bé sói con của ta ơi, ngươi lại lần nữa làm ta phải bất ngờ." Mạc Chi Dương hút điếu thuốc, bắt đầu tính toán, nếu tiểu sói con nhịn không được động thủ, nên làm gì bây giờ.
Đường Minh Nhiên không lập tức đi tìm Dương Vụ, ngược lại hắn đi tìm Tống Ngạn.
Tống Ngạn mấy ngày nay cũng không dám ra cửa, muốn gọi di động thông báo cho Lục Viễn Tùng, nhưng hắn cũng sợ rút dây động rừng, nếu hiện tại gọi di động cho hắn, nói không chừng sẽ liên lụy đến bản thân.
Mấy ngày nay, gió êm sóng lặng, như vậy mới đáng sợ.
"Có ai ở đây không?"
Tống Ngạn đang cuộn tròn ở trên giường, nghe được tiếng đập cửa, ánh mắt sáng lên; là Đường Minh Nhiên, là hắn tới tìm mình! Chẳng lẽ là Lục Viễn Tùng đã thành công!
"Ra liền!" Tống Ngạn không quan tâm Lục Viễn Tùng như thế nào rồi, từ trên giường bước xuống, sửa sang lại quần áo chỉnh tề, kéo rèm cửa ra, xác định không thất lễ, mới đi mở cửa, "Minh Nhiên, sao tự nhiên cậu lại tới đây?"
Ra vẻ kinh ngạc.
Kỹ thuật diễn quá kém, bị Đường Minh Nhiên nhìn thấu tất cả, lộ ra vẻ mặt nôn nóng, "Cậu có biết hiện giờ Lục Viễn Tùng đang ở đâu không?"
"Không có, làm sao vậy?" Tống Ngạn cố gắng kiềm chế khóe miệng đang nhếch lên, "Làm sao vậy? Có phải A Tùng xảy ra chuyện gì hay không?"
Đường Minh Nhiên mở miệng, muốn nói gì, cuối cùng lắc đầu, "Không có gì."
"Minh Nhiên, lúc trước đều là tớ sai, là tớ tin vào chuyện ma quỷ của Lục Viễn Tùng, đổ oan cho Mạc Chi Dương, tớ cũng muốn xin lỗi cậu, cậu nói với tớ, đã xảy ra chuyện gì được không." Tống Ngạn né người ra tạo thành một lối vào, muốn mời người vào phòng.
Nhưng Đường Minh Nhiên không có ý định đi vào, "Được rồi, nếu cậu không biết chuyện gì thì thôi."
"Vậy... cậu hiện tại đang muốn đi đâu?" Thoạt nhìn, hắn giống như không nghi ngờ, Tống Ngạn yên lòng, trong lòng cũng đang chửi thầm, rốt cuộc tên Mạc Chi Dương đã biến mất hay chưa.
Vậy tại sao A Tùng, lại không có tin tức.
"Tớ đi tìm Dương tiên sinh, cậu muốn đi cùng tớ không?" Đường Minh Nhiên đột nhiên chủ động đề nghị chuyện này.
Hiển nhiên, Tống Ngạn cũng không nghĩ tới Minh Nhiên sẽ mời hắn, "Được, được, chúng ta cùng đi đi!"
Quả nhiên, Mạc Chi Dương một khi đã chết, Minh Nhiên chắc chắn sẽ để ý hắn, sẽ phát hiện hắn cũng rất tốt, khẳng định là như vậy, Lục Viễn Tùng nếu đã chết, cũng coi như đáng giá.
Đường Minh Nhiên hơi nhíu mày, chờ hắn chuẩn bị xong, mang theo người cùng đi tìm Dương tiên sinh.
"Đường Minh Nhiên sao giờ này vẫn chưa tới?"
Trong phòng hội nghị có bảy người, đều đang chờ đợi một người.
"Chắc là đến muộn." Dương Vụ nhìn đồng hồ, ngày hôm qua đã nói không được đến trễ, sao giờ còn đến trễ.
Tuy rằng ngày hôm qua Mạc Chi Dương xảy ra chuyện, luận về tình cảm hắn có thể tha thứ, nhưng không phải là lý do khiến mấy người ngồi đây phải đợi hắn.
Chờ hơn mười phút sau, mới thấy cửa bị mở ra, Đường Minh Nhiên mang theo Tống Ngạn cùng nhau tới.
Nhìn thấy Tống Ngạn, Dương Vụ trong nháy mắt rùng mình, lại cảnh cáo liếc mắt lườm Đường Minh Nhiên một cái, "Cậu dẫn hắn tới đây làm cái gì?" Hắn chẳng qua chỉ là một dị năng giả ngũ cấp.
Có nghĩa là hắn không đủ tư cách tham gia cái hội nghị này.
"Là tôi dẫn hắn tới, nếu hắn đi, tôi cũng đi." Ai cũng đừng nghĩ ngăn cản ta báo thù, ánh mắt Đường Minh Nhiên sắc bén, ngữ khí mười phần kiên định.
"Đi ra ngoài!" Dương Vụ quát lớn.
"Không được!" Đường Minh Nhiên kiên định.
Tống Ngạn quả thật rất cảm động, Minh Nhiên lại nguyện ý bảo vệ hắn, không cần suy nghĩ liền cãi mệnh lệnh Dương tiên sinh, trốn ở phía sau Minh Nhiên, "Tôi không đi ra."
Dương Vụ gỡ mắt kính xuống, xoa xoa giữa mày: Đây là cứu ngươi, ngươi lại còn dại dột cự tuyệt.
"Vậy ở lại đi." Không nghĩ lại cùng hắn vô nghĩa, Dương Vụ mang lên mắt kính, chỉ huy hai người ngồi xuống chỗ, bắt đầu thảo luận về công việc hôm nay.
"Chúng tôi muốn cậu đi đến Hạnh Tồn Địa khác, tiếp đón một vị tiến sĩ đến nơi này, tiến hành nghiên cứu huyết thanh." Vừa nói, Dương Vụ nhìn về phía Đường Minh Nhiên, "Lúc này đây, vẫn là cậu mang đội đi cùng."
"Được." Lúc này đây, Đường Minh Nhiên đáp ứng sảng khoái, "Các vị ngồi ở đây, trừ Dương tiên sinh đều phải đi cùng, không thành vấn đề chứ?"
Mọi người đều đã quen, gật đầu đồng ý, "Không thành vấn đề."
"Ta đây liền đem hết thảy giao cho cậu an bài, vì toàn nhân loại, chắc chắn phải hộ tống Cảnh tiến sĩ về." Dương tiên sinh nói xong đứng lên, nhìn về phía Tống Ngạn, "Cậu vẫn là cùng tôi đi ra ngoài đi."
Tống Ngạn lắc đầu cự tuyệt, thậm chí trốn đến bên cạnh Đường Minh Nhiên, "Không cần!"
Nếu hắn kiên trì như vậy, vậy không cứu, Dương Vụ đẩy đẩy mắt kính, xoay người ra cửa.
"Kế tiếp đây chúng ta hành động, đều phải nghe tôi an bài, không thành vấn đề chứ?" Đường Minh Nhiên thẳng sống lưng.
"Không thành vấn đề!"
Tống Ngạn sùng bái nhìn hắn, hóa ra Đường Minh Nhiên lợi hại như vậy.
Bước đầu an bài tốt hết thảy, Đường Minh Nhiên đứng lên, "Kia như vậy, mọi người đều về trước chuẩn bị đi, tôi sẽ cùng Dương tiên sinh chuẩn bị kỹ càng tỉ mỉ phương án."
"Không nghĩ tới, Minh Nhiên ngươi lại lợi hại như vậy." Hai người vừa đi ra khỏi phòng, một bên nói chuyện, Tống Ngạn ánh mắt tràn đầy khuynh mộ chi tình.
Trong trí nhớ lúc trước, Tống Ngạn đã biết hắn thoạt nhìn lãnh khốc, cũng không thích nói chuyện, có một lần, có người bắt nạt hắn, Minh Nhiên đã ra tay hỗ trợ.
Nói cách khác, tâm địa hắn rất tốt.
"Vậy sao?" Đường Minh Nhiên có vẻ có chút thất thần.
"Có chuyện gì với cậu sao?" Tống Ngạn nhìn vẻ mặt của hắn, có chút hoài nghi, có phải là chuyện về Mạc Chi Dương.
Đường Minh Nhiên đột nhiên đứng yên ở cửa thang máy, biểu tình vừa bất đắc dĩ lại chua xót, thở dài một hơi, "Kỳ thật, Mạc Chi Dương cùng Lục Viễn Tùng đã bỏ trốn, hai người đều tìm không thấy, có thể là hai người đó yêu nhau từ trước."
"Cái gì!?" Khó tin nhất, là Tống Ngạn, hắn như thế nào cũng chưa từng nghĩ đến cảnh hai người sẽ tư thông.
Nhưng Tống Ngạn đột nhiên lại nghĩ đến một cái khả năng, có thể là Lục Viễn Tùng giết chết Mạc Chi Dương, rồi bỏ trốn, ngụy trang thành hai người vì yêu nên chạy trốn.
Đây là khả năng cao nhất, quả nhiên, Lục Viễn Tùng tuy rằng khá ngốc, nhưng vẫn đủ tàn nhẫn.
Thấy hắn không nói lời nào, Đường Minh Nhiên duỗi tay ấn vào thang máy, "Haz, tớ không nghĩ là bọn họ, chỉ là hai người làm sao có thể bên nhau được, tớ cũng không biết."
"Lục Viễn Tùng chuyên đưa vật tư, thường xuyên ghé qua nhà cậu, muốn làm gì, cũng rất đơn giản." Tống Ngạn giả vờ luyến tiếc an ủi hắn, "Hắn đi rồi thì cũng đi rồi, cậu cũng đừng quá đau lòng, còn có những người khác đáng giá để cậu yêu thương mà."
Ví dụ như ta, Mạc Chi Dương vừa chết, ngươi đã có thể để mắt đến ta.
"Cậu thật sự không biết, Lục Viễn Tùng ở nơi nào sao?" Đường Minh Nhiên đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, đôi mắt như muốn móc mắt ai đó ra, khiến người không dám nhìn thẳng.
"Tớ..." Có nên nói hay không, bị hắn nhìn chằm chằm đến mức hô hấp dồn dập, Tống Ngạn có chút sợ hãi, lòng bàn tay đều là mồ hôi, "Tớ... Tớ không biết, nhưng Mạc Chi Dương đáng chết!"
Đường Minh Nhiên đôi mắt nheo lại, "Ồ."
Ha, Tống Ngạn ngươi chết đi.
-------
Chà chà sắp tết rồi ae ơi, đêm 30 hẹn gặp lại nhá♡(> ਊ <)♡
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro