13.Để tôi dạy cho bạn, làm thế nào để bảo trì thiết lập bạch liên hoa ở mạt thế
Mạc Chi Dương đang ở nhà hái rau, hắt xì một phát.
"Mẹ nó, đứa nào rảnh rỗi cứ nhắc ta mãi thế." Mạc Chi Dương sờ sờ mũi, tiếp tục hái rau.
"Tớ không biết, Minh Nhiên, từ khi đến Hạnh Tồn Địa, đã rất lâu rồi không liên hệ với hắn, cho nên tớ cũng không ngờ hắn với Mạc Chi Dương lại tư thông với nhau." Tống Ngạn càng nói, tay nắm càng chặt.
Lúc này, cửa thang máy vừa lúc mở ra.
"Được rồi, tớ không muốn nhắc lại chuyện này nữa, các cậu từng người trở về đi." Đường Minh Nhiên xua xua tay, xoay người rời đi.
Tống Ngạn nhìn theo bóng dáng hắn, che ngực lại, cưỡng chế che đi sự hưng phấn, tay chân đều phát run, "Quả nhiên, chỉ có khi Mạc Chi Dương đã chết, cậu mới có thể thích tớ."
Lúc sau trở về nhà, Đường Minh Nhiên mới mở cửa đã ngửi thấy một hương thơm ngào ngạt, trong nháy mắt nghĩ đến lời nói mới vừa rồi của Tống Ngạn.
Này có tính là, mình vừa cho mình đội nón xanh?
"Em mới vừa khỏe lại, sao lại xuống bếp rồi?" Vào phòng bếp, Đường Minh Nhiên đã nhìn thấy trên bàn món ớt xanh xào thịt, cải ngồng xào tỏi, cá trích hấp, mắt thấy trong nồi còn có một nồi canh.
"Em không nấu cơm, chờ anh nấu, sau đó chúng ta hai người cùng nhau đến bệnh viện?" Lời này nói ra, liền muốn đánh người, Mạc Chi Dương đem canh trứng lá tía tô ra bàn.
Đường Minh Nhiên chạy nhanh lên phụ, đem canh mang ra bàn, "Hai ngày sau, anh phải đi đến Hạnh Tồn Địa ở thành phố S, tiếp một vị tiến sĩ trở về."
"Là ai?" Mạc Chi Dương dọn xong bát đũa ra bàn.
Đường Minh Nhiên tiếp nhận bát, giúp cậu xới cơm, "Là một vị tiến sĩ có thể nghiên cứu ra huyết thanh tang thi, chuyện này rất quan trọng."
Vị tiến sĩ kia, là mấu chốt trong việc thanh trừ virus tang thi, Dương Vụ không biết thân phận của Đường Minh Nhiên, là thủ lĩnh của đám tang thi, phái hắn đi, nếu sói con giết vị tiến sĩ kia thì không xong.
Theo cốt truyện chính, hắn chính là hung thủ giết người kia.
"Em làm sao vậy?" Nhìn cậu đột nhiên phát ngốc, Đường Minh Nhiên đưa cơm qua, "Em đang nghĩ cái gì vậy, hoặc là có chuyện gì, muốn nói với anh?"
Mạc Chi Dương nhận bát cơm, hơi thở dài, "Không có, chỉ là nghĩ đến nếu vị tiến sĩ kia thật sự có thể nghiên cứu chế tạo huyết thanh mà nói, kia thật sự rất tốt."
Ôm bát cơm, khuôn mặt đầy vẻ u sầu.
"Dương Dương hy vọng tiến sĩ có thể sống sót sao?" Đường Minh Nhiên hỏi cái này vào thời điểm này, biểu tình không được vui, chỉ có thể giả vờ đi kéo ghế dựa, mới không ở trước mặt cậu bại lộ ý đồ.
"Đương nhiên, mong ước sống sót của con người là rất mạnh, bằng không trong thời gian ngắn, tu sửa nhiều Hạnh Tồn Địa như vậy, tiến sĩ là hy vọng của chúng ta, em đương nhiên hy vọng người ấy có thể sống sót."
Nói xong câu này, Mạc Chi Dương đột nhiên lại cúi mặt xuống, "Chính là, nào có chuyện dễ dàng như vậy, có rất nhiều tang thi ở bên ngoài, đến lúc đó, khẳng định sẽ là một hồi ác chiến, anh nha, cũng phải chú ý."
"Đừng lo lắng." Đem tâm tư giấu đi, Đường Minh Nhiên miệng cười cười, nói sang chuyện khác, "Lại nói Dương Dương, đồ ăn em làm ăn ngon thật."
Con sói suy nghĩ cái gì, Mạc Chi Dương đương nhiên biết, cậu cũng do dự không biết có nên cứu vị tiến sĩ kia hay không, mẹ nó, cái tên Dương Vụ đầu óc thật sự là hết thuốc chữa.
Hắn nằm vùng ngươi lại cho hắn lên chức phó lãnh đạo, mẹ nó ngươi còn phái hắn đi cứu npc quan trọng, trò chơi này, ngươi có thể thắng sao?
"Vậy anh ăn nhiều một chút." Gắp cho hắn một miếng thịt, Mạc Chi Dương cũng cúi đầu ăn cơm.
Không dám bức hắn quá mức, kế tiếp, là cùng sói con đánh cờ tâm lý, thắng thì vui mừng; thua, sói con giết tiến sĩ, toàn nhân loại coi như xong.
Buổi tối ngủ đến nửa đêm, Đường Minh Nhiên nghiêng người, tự nhiên giơ tay muốn đi ôm người bên cạnh, kết quả một sờ được một khoảng không, sợ tới mức ngồi dậy, "Dương Dương!"
Bên người không có ai, sao lại thế này.
Chạy nhanh xuống giường đi tìm, mở cửa phòng, nhìn thấy Dương Dương đang ở ban công hút thuốc, ánh trăng khiến bóng dáng của cậu kéo thật dài, nhìn ảnh ngược trên sàn nhà.
"Dương Dương." Đường Minh Nhiên đi chân trần bước đến bên người cậu, yên vị đứng bên cạnh.
"Em không ngủ được sao." Muốn dập tắt điếu thuốc, lại tìm không thấy gạt tàn thuốc, Mạc Chi Dương nhả ra một ngụm khói, ngoảnh mặt ra ban công, tránh cho khói thuốc vướng đến hắn.
Đường Minh Nhiên cũng không để chuyện này, dù sao thứ gì của Dương Dương, đều rất tốt đẹp.
"Ngủ đến nửa đêm thì tỉnh dậy, thì ra ngoài đây tìm em." Đứng ở phía sau cậu, từ sau lưng ôm lấy bờ vai cậu, Đường Minh Nhiên muốn cho cậu một chút ấm áp.
Mạc Chi Dương lắc đầu, lại nhịn không được hút thuốc, đem sương khói nhổ ra, "Trong lòng phức tạp, nếu thật sự tiến sĩ có thể cứu vớt toàn nhân loại mà nói, vậy là tốt rồi."
"Dương Dương, em có từng nghĩ tới, toàn thế giới này chỉ có chúng ta? Chỉ có hai người chúng ta." Ôm chặt lấy cậu, Đường Minh Nhiên thử hỏi.
"Chúng ta còn không phải là toàn thế giới của lẫn nhau sao?" Nói xong, Mạc Chi Dương cảm thấy buồn cười, bả vai cười đến run lên, "Đại dấm tinh."
Tuy rằng hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng Đường Minh Nhiên vẫn là bị lời ngon tiếng ngọt của cậu bắt được, "Đúng vậy, em chính là thế giới của anh, cho nên những người khác sống chết như thế nào, không quan trọng đúng không?"
"Kia không phải, mọi người đều phải cùng nhau sống sót, tiến sĩ cũng là hy vọng của em." Mạc Chi Dương tay trái khoác lấy tay hắn, "Nhưng mà người em hy vọng nhất vẫn là anh, cố gắng hết sức là được."
"Em luôn là như vậy." Đường Minh Nhiên bất đắc dĩ thở dài.
Hút xong điếu thuốc này, Mạc Chi Dương lôi kéo người trở về nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Đường Minh Nhiên thức dậy, thấy Dương Dương vui tươi hớn hở ở chuẩn bị bữa sáng, mò lại gần, từ sau lưng ôm lấy cậu, vững chắc ở cổ cắn một ngụm, "Như thế nào hôm nay lại vui vẻ như vậy?"
"Bởi vì tưởng tượng đến cảnh tiến sĩ có thể nghiên cứu ra huyết thanh, cảm thấy rất vui vẻ." Nấu xong sữa đậu nành, Mạc Chi Dương nhìn thấy hắn còn chưa thay đồ, nhanh chóng thúc giục, "Mau đi thay quần áo còn ăn cơm, sau đó ra cửa!"
Nhịn không được lại cắn cổ cậu một chút, Đường Minh Nhiên lúc này mới buông tay, "Được rồi."
Xoay người đi ra ngoài, còn có thể nghe được Dương Dương hừ nhẹ, Đường Minh Nhiên trong lúc nhất thời cảm thấy cô đơn.
Cơm nước xong còn phải đi lên tòa cao ốc bên kia, chuẩn bị tốt chi tiết quy tắc hoạt động lần này.
"Dương Dương, có vẻ như em rất thích thế giới này." Đường Minh Nhiên chống tay lên bàn làm việc, đầy vẻ buồn rầu, trên tay là toàn bộ quân đoàn tang thi, đủ khống chế toàn bộ thế giới rồi.
Vì Dương Dương tạo ra một thế giới như trước kia, chính là hắn sẽ vui sướng sao?
Chắc là sẽ không, đối với tên tiến sĩ kia, có vẻ cậu rất quý trọng.
Nội tâm đang rất rối rắm, chọn cái nào cũng bất lợi.
"Minh Nhiên!" Tống Ngạn rất quen thuộc, thậm chí không gõ cửa đã đẩy cửa văn phòng, "Minh Nhiên, ăn bữa sáng chưa? Tớ mang đến cho cậu nè."
Vừa vào cửa, liền phát hiện hắn đang chống cằm buồn rầu.
"Cái gì?" Đường Minh Nhiên ngẩng đầu, nhìn vào hắn, nháy mắt biểu tình trở nên không tốt, "Cậu tới làm cái gì?"
Tự tiện đi vào, Tống Ngạn cầm theo một cặp lồng, "Tớ đưa cơm cho cậu, sợ cậu không lo ăn cơm, lo cho sức khỏe của cậu."
"Tớ không đói bụng." Đối với cơm sáng mà hắn mang đến, Đường Minh Nhiên không có chút hứng thú, cúi đầu bắt đầu đánh máy tính.
Nhưng Tống Ngạn cố tình không hiểu, trong trường hợp này, giống như là hắn là người vợ, tự tiện đi qua, đem lồng bàn đặt trên bàn, "Ăn chút đi."
Ghét bỏ đẩy ra, Đường Minh Nhiên tiếp tục nhìn máy tính, "Tâm tình không tốt, không muốn ăn."
Thứ này, còn không bằng một phần mười hương vị Dương Dương làm, không đúng, hắn sao có thể so sánh với Dương Dương? Hắn không xứng.
"Cậu đừng như vậy, là Mạc Chi Dương không tốt, cậu như vậy chỉ khiến bản thaan càng thêm sa sút mà thôi, hắn không xứng để cậu đối với hắn như vậy." Tống Ngạn còn muốn khuyên bảo.
Mạc Chi Dương này, chết còn không buông tha cho Đường Minh Nhiên, thật là, ngươi xứng sao?
Càng nói càng cảm thấy không đúng, Đường Minh Nhiên đột nhiên đập bàn, "Đi ra ngoài!"
Thanh âm cực lớn, người đi ngang qua hành lang đều bị dọa cho nhảy dựng, có người đẩy cửa tiến vào, "Đường tiên sinh, có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì." Đuổi nữ nhân viên đó đi, Đường Minh Nhiên ngồi trở lại trên ghế, lạnh giọng giải thích, "Hiện tại, tớ chỉ muốn chuyên tâm hoàn thành kế hoạch, đến lúc đó còn đến thành phố S, không có không, cậu đi ra ngoài trước."
"Được." Hắn nói như vậy, Tống Ngạn cũng không dám nói gì nữa, gật đầu nghe lời đi ra ngoài.
Văn phòng chỉ còn lại có một người, Đường Minh Nhiên hít sâu một hơi, "Quả nhiên, thế giới này người xấu quá nhiều, không xứng với Dương Dương của ta, nên diệt hết đi."
Không bao giờ muốn nhìn đến tên Tống Ngạn ngu xuẩn.
Tống Ngạn bên này, vì chuyện lúc nãy rất bực bội, "Mạc Chi Dương, chết cũng chết rồi mà còn không sạch sẽ, đồ đê tiện, đã chết rồi còn có thể khiến Minh Nhiên nhớ thương, mẹ nó."
"Đáng chết."
Mạc Chi Dương nhà dệt bao tay, lại hắt xì, "Lại nữa, có phải gần đây bị cảm hay không, toàn bị hắt xì."
"Nói không chừng có người trù ngươi chết." Hệ thống phản bác.
"Người muốn ta chết có rất nhiều, đếm không hết." Nói nhảm một lúc, Mạc Chi Dương tiếp tục dệt bao tay.
Làm xong việc vội vã trở về, Đường Minh Nhiên đẩy cửa đã ngửi thấy mùi cơm tối, thoải mái thở dài, tinh thần phấn chấn hơn, "Dương Dương, anh đã về rồi!"
Cười đến mi mắt cong cong, thiếu niên tươi cười, khiến cho người xung quanh cũng trở nên vui tươi hơn.
"Đã trở lại, rửa tay ăn cơm đi." Mạc Chi Dương vừa lúc mang canh ra tới, nhìn hắn có chút tiều tụy, "Anh sao vậy, có phải gần nhất quá mệt mỏi hay không?"
Nhìn vào mắt cậu, Đường Minh Nhiên liền chột dạ, "Có lẽ đi."
Mới vừa rồi còn muốn diệt thế, cũng dần dần được trấn an.
"Được rồi, nhanh rửa tay ăn cơm." Tiếp đón hắn xong, Mạc Chi Dương liền dọn bát đũa lên.
Đi vào toilet, Đường Minh Nhiên tát nước lên mặt, lúc này mới hơi chút hòa hoãn cảm xúc, nhìn trong gương sắc mặt hơi trắng bệch, "Ngươi là tang thi, ngươi đừng quên, nếu không có tang thi, Dương Dương chắc chắn sẽ rời khỏi ngươi."
Thế giới này không đáng, không đáng.
Che dấu cảm xúc lại, Đường Minh Nhiên mới lau khô mặt đi ra ngoài, "Thật thơm."
"Thơm thì nhanh tới ăn cơm đi." Tri kỷ vì hắn mà chuẩn bị một bữa thịnh soạn, Mạc Chi Dương trên mặt tươi cười cũng không quá đáng.
"Dương Dương dạo này vui vẻ hơn nhỉ." Đường Minh Nhiên nhận lấy bát canh bí đao xương sườn, nếm một miếng, xác thật không tồi.
Mạc Chi Dương ngồi vào bên cạnh hắn, bưng bát canh dùng sức gật đầu, "Em đang tưởng tượng đến cảnh, tang thi có thể bị thanh trừ, đã cảm thấy vui, em suy nghĩ, em muốn đi đến một nơi."
"Phải vậy không?" Quả nhiên không xuất hiện tang thi, cậu sẽ rời bỏ mình, Đường Minh Nhiên rũ con ngươi xuống, nhìn bát canh, "Em muốn đi nơi nào a?"
Ngữ khí này, không cảm nhận được sự nham hiểm cũng quá ngu rồi.
Mạc Chi Dương nói xong bắt đầu quan sát sắc mặt của hắn, quả nhiên, hắn đang tức giận, "Muốn đi rất nhiều nơi." Tiếp tục không sợ chết chọc giận hắn.
Quả nhiên, nên diệt thế đi, hiện tại thế giới liền hủy diệt đi, như vậy hắn mới có thể chiếm hữu người này, hay cũng biến cậu thành tang thi!
Đường Minh Nhiên trong lòng nghĩ như vậy, buông bát canh, đút tay cậu vào trong miệng, "Dương Dương, anh cho em xem một thứ tốt hơn."
"Anh trước hết nghe em nói!" Mạc Chi Dương biết hắn muốn làm cái gì, tay không rút ra, ngược lại cậu tiến đến bên tai hắn, "Không phải anh, là chúng ta nha!"
Một câu này, làm Đường Minh Nhiên khiếp sợ ngẩng đầu.
"Như thế nào? Không nghĩ em muốn cùng anh đi sao?" Nhìn đến vẻ mặt của hắn, Mạc Chi Dương hơi cúi đầu, ngập ngừng, "Em còn muốn dẫn anh đi thăm mẹ em."
Đường Minh Nhiên khẽ cười, hôn vào cổ tay của cậu, "Anh nguyện ý, hết sức bằng lòng."
"Em sợ anh không thích." Mạc Chi Dương thở dài, rũ mắt nhìn thẳng hắn, "Rốt cuộc nhà của em thế anh không thích cũng đúng, ngoại trừ anh, những người khác đều không thích em."
Ngữ khí này, sao không có cảm giác an toàn như vậy.
"Dương Dương, em đừng nói như vậy." Tuy rằng nghe được lời như vậy, Đường Minh Nhiên rất vui, nhưng nhất định phải mạnh mẽ che giấu nội tâm đang vui sướng, lộ ra thần sắc ôn nhu, "Anh yêu em."
Mạc Chi Dương lắc đầu, nắm chặt tay hắn, "Em biết, kỳ thật em vẫn luôn quấn lấy anh, thật sự không tốt lắm, nhưng ngoại trừ anh, em cũng không biết nên đi với ai, em chỉ có anh."
Càng nói giọng càng nhỏ, ẩn ẩn tiếng khóc nức nở.
Đường Minh Nhiên cảm thấy rất vui, Dương Dương chỉ có hắn, thật tốt quá.
"Không phải, cùng ngươi ở bên nhau, là ta đời này vui sướng nhất sự tình." Đường Minh Nhiên ôm chặt cậu, thả nhẹ âm thanh, "Không quá hai ngày nữa anh phải xuất phát, em đừng lo lắng."
"Dạ, em biết anh nhất định có thể hộ tống tiến sĩ trở về an toàn, về sau chờ khi tang thi bị tiêu diệt, chúng ta liền đi thăm mẹ em, sau đó cùng nhau đi ra ngoài chơi." Mạc Chi Dương ôm chầm lấy hắn.
Mẹ nó, Tên ngốc này đi ra ngoài liền muốn diệt thế, trở về liền muốn cứu thế.
Khó nhất vẫn là Mạc Chi Dương, sợ hắn diệt thế, thật sự phí tâm tư rất nhiều, hắn sợ nhất chính là cậu rời xa hắn, đành phải cho hắn thấy, cậu chỉ có hắn, như vậy, mới có thể tiêu diệt suy nghĩ ngo ngoe rục rịch của hắn.
"Anh sẽ nhanh chóng trở về với em." Đường Minh Nhiên ôm chặt cậu, chỉ có thể thở dài.
Còn có thể làm sao bây giờ đây? Chỉ có thể bảo vệ cậu thật tốt.
Mấy ngày nay, đối với Đường Minh Nhiên mà nói quả thực chính là dày vò, vừa thấy Tống Ngạn liền muốn diệt thế, vừa thấy Dương Dương, lại cảm thấy thế giới này tốt đẹp.
Hai bên rối rắm, cuối cùng chỉ có thể không thèm nghĩ loại chuyện này nữa.
Trước một ngày chuẩn bị xuất phát, Mạc Chi Dương giúp hắn chuẩn bị lương khô, nước uống cùng quần áo.
"Dương Dương." Đường Minh Nhiên từ phòng ra ngoài, nhìn cậu đang ôm hành lý phát ngốc, đi qua cùng cậu mặt đối mặt, "Em làm gì vậy?"
Mạc Chi Dương buồn rầu cúi đầu nhìn hành lý trong lòng ngực, "Em cứ sợ, sợ quên thứ gì, cho nên vẫn luôn suy nghĩ nên mang thứ gì cho anh."
"Đi chuyến này, không phải quá lâu, bảy ngày là được, em yên tâm." Xem ra cậu so với hắn còn khẩn trương hơn, Đường Minh Nhiên nhịn không được tiến lại gần hôn vào chóp mũi cậu, "Anh sẽ bảo trọng."
"Em biết." Dùng sức gật đầu một cái, Mạc Chi Dương đột nhiên nhớ đến cái gì, đem ba lô đưa cho hắn, chạy chậm về phòng, không bao lâu trở ra, trong tay nhiều ra một đôi bao tay, "Em, em dệt cái này tặng anh."
Đây là một bộ bao tay màu đen, thoạt nhìn có vẻ cậu đã rất dụng tâm.
"Đây là do Dương Dương dệt?" Hình như hắn chưa thấy qua cậu dệt khi nào, Đường Minh Nhiên thả ba lô xuống đất, duỗi tay muốn nhận lấy bao tay, "Là cho anh sao?"
"Là cho anh." Lau tay cho hắn, Mạc Chi Dương giúp hắn mang lên, "Tay anh lúc nào cũng lạnh, cũng không biết vì sao, cho nên dệt bao tay cho anh, phải luôn mang biết không?"
Đường Minh Nhiên thưởng thức bộ bao tay đeo trên tay, "Đã biết." Quả nhiên, chỉ có Dương Dương đối với ta tốt nhất.
Thời gian ly biệt chung quy sẽ tới, Mạc Chi Dương tiễn hắn vào cửa thang máy sau, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi dệt bao tay cho sói con, để làm gì thế?" Hệ thống không hiểu.
"Kia không phải bao tay, là át chủ bài, hắn rời khỏi ta, khả năng sẽ không khống chế được nội tâm của hắn, bộ bao tay kia, mang ở trên tay hắn, chính là giúp hắn khi không kiềm chế được muốn động thủ, nghĩ đến ta."
Điều cuối cùng Mạc Chi Dương có thể làm, chính là ở trong lòng hắn làm một sợi dây thừng, nhất cử nhất động, đều phải nhớ rõ, người hắn yêu nhất, hy vọng thế giới hoà bình.
Hy vọng Tống Ngạn kia, không ý đồ chọc giận Đường Minh Nhiên, sói con bản thân hắn âm u chiếm đa số, là dựa vào cậu chậm rãi sưởi ấm hắn.
Tên ngốc này, hơi vô ý một xíu là hắc hóa, khó để cữu vãn tình hình.
Đó là bao tay, cũng là thứ giúp hắn kiềm chế.
Hôm nay Đường Minh Nhiên rất vui vẻ, ở trong xe vẫn luôn nhìn trên tay, mãn tâm mãn nhãn đều ở trong nhà Dương Dương, nhất định không thể khiến cậu thất vọng!
"Minh Nhiên, cậu đang nhìn cái gì vậy?" Như thế nào vẫn luôn trân trọng đôi bao tay tầm thường này, Tống Ngạn muốn duỗi tay sờ xem, nói không chừng là thứ tốt.
Có lẽ, còn có thể thuận thế nắm lấy tay Mẫn Nhiên.
Kết quả, Đường Minh Nhiên so với hắn mau hơn, lùi tay về, "Liên quan đến nhà cậu à?"
Hiện giờ, người đã lừa được, căn bản không cần bận tâm hắn, cho nên thái độ của Đường Minh Nhiên, cũng không cần phải ngụy trang.
"Minh Nhiên, làm sao vậy?" Sao lại đột nhiên lại ngoảnh mặt không nhận người như vậy, Tống Ngạn thu hồi tay, "Lúc trước cậu không có thái độ nay với tớ."
"Hiện tại là khi nào? Mọi người đều cảnh giác như vậy, cậu còm có tâm tư chơi đùa." Đường Minh Nhiên nói xong, nhìn sắc mặt hắn cũng cảm thấy lười, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
"Được rồi." Chỉ cần chuyện này kết thúc hoàn mỹ, Tống Ngạn cảm thấy, Minh Nhiên nhất định sẽ thích hắn.
Hai Hạnh Tồn Địa cách nhau rất xa, cho nên đồng thời xuất phát, hai bên giống nhau tốc độ cùng nhau, đại khái ba ngày là có thể sẽ gặp nhau, người bên kia, chỉ cần hộ tống Cảnh tiến sĩ an toàn đưa đến trên tay Đường Minh Nhiên, liền tính hoàn thành nhiệm vụ.
Sau đó là Đường Minh Nhiên được yêu cầu bảo hộ tiến sĩ, trở lại Hạnh Tồn Địa.
Nhưng một đường này nguy hiểm rất nhiều.
Tống Ngạn vẫn luôn ở bên tai ríu rít, Đường Minh Nhiên rất phiền, nhưng cũng biết, chuyện này phải làm trong bóng tối, ít nhất không thể giúp Dương Vụ tìm được nhược điểm.
Cho nên, Đường Minh Nhiên ba ngày qua đều nhịn xuống, đến ngày thứ ba, rốt cuộc cùng đối diện người bên kia, cũng thuận lợi tiếp đón vị Cảnh tiến sĩ kia.
"Xin chào, tôi là người phụ trách hành động ở thành phố S, anh có thể gọi tôi là A Phúc." Vị A Phúc kia, là một cái thoạt nhìn rất cường tráng vạm vỡ.
Một thân cơ bắp, đầu trọc, bên hông dắt một khẩu súng, thoạt nhìn không phải hạng dễ chọc.
"Xin chào, tôi là Đường Minh Nhiên." Hai người bắt tay, Đường Minh Nhiên nhìn về đoàn người phía sau hắn, "Trời cũng đã tối, chúng ta nên dừng chân ở gần đây nghỉ ngơi đã, sau đó từng người trở về, dựa theo kế hoạch."
A Phúc đồng ý, "Được."
Đoàn người tìm thấy được một ngôi làng gần đó, kiểm tra xác nhận không có tang thi, an bài cho Cảnh tiến sĩ một gian nhà an toàn nhất, nhưng lúc mở cửa nhà ra, đã ngửi thấy một cổ tanh tưởi.
"Cái mùi gì thế này?" Đường Minh Nhiên đi qua, nhìn thấy trong phòng góc một nữ thi thể đang cuộn tròn, trong lòng ngực còn ôm trẻ con.
Cảnh tiến sĩ khẩn trương, nhìn qua thi thể cỏ vẻ hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn cũng không phát hiện di thường, đi qua khom lưng kiểm tra đứa trẻ, "Nhanh, còn thở, mau đi tìm thuốc tới."
Lâu như vậy, vẫn còn người sống? Này rất kỳ quái.
Đường Minh Nhiên nhìn về phía bên chân đồ ăn đóng gói, có thể họ vẫn luôn trốn ở chỗ này, có người đi tìm thuốc, nhưng không thấy trở về, tiếp túc thế này đứa bé chắc sẽ chết đói.
Cảnh tiến sĩ học y, lúc này ôm đứa trẻ từ trong lòng ngực người mẹ ra ngoài, cơ sở khám xét trên thân thể, xác định trẻ con có thể sống sót, liền hỏi người có sữa bò không.
"Tôi có!" Đường Minh Nhiên từ trong ba lô, Dương Dương thuận tay bỏ vào hai bịch sữa tươi, thật tốt có thể dùng tới.
Cho đứa trẻ uống sữa xong, Cảnh tiến sĩ không thể không cảm khái, "Đứa nhỏ này mệnh thật lớn, chỉ bị đói đến ngất xỉu thôi." Lúc này không đến mười tháng tuổi.
Cũng chưa nghĩ đến sẽ cứu được một đứa trẻ, có người đi lên rửa sạch phòng, đoàn người đi theo tiến sĩ vào trong, những người khác ở bên ngoài bảo hộ họ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro