16.Để tôi dạy cho bạn, làm thế nào để bảo trì thiết lập bạch liên hoa ở mạt thế

Hẳn là sẽ không xảy ra chuyện, cậu vẫn cảm thấy hắn có chỗ nào đó không thích hợp.

"Được." Bình đạm gật đầu, Tô Cẩn Mộc không vì có thể vào nhà, mà vui vẻ, hắn câu nệ, thay dép ngồi vào sô pha.

Mạc Chi Dương từ phòng bếp ra ngoài, đã nhìn thấy hắn ngồi trên sô pha, đứng xa xa nhìn bộ Lego, lại như bị bất động ngồi im tại chỗ, chủ động đón tiếp, "Anh không cần quá câu nệ, uống trà đi."

"Cảm ơn." Tô Cẩn Mộc nhận lấy ly trà trên tay cậu, không cẩn thận chạm vào tay cậu, hơi ấm thật khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Người này tay rất lạnh, không giống như nhiệt độ cơ thể nên có của người bình thường, so với sói con nhiệt độ còn thấp hơn.

Nghĩ đến đây, Mạc Chi Dương đột nhiên nhận ra thứ gì đó bàn tay nắm chặt thành quyền, chẳng lẽ là hắn muốn gì ở ta?

"Làm phiền em rồi, anh có thể biết tên em được không?" Uống một ngụm trà xanh, chất lỏng ấm áp lăn xuống yết hầu, cái loại này thoải mái này khiến Tô Cẩn Mộc cảm thấy thích thú, rất giống nhiệt độ cơ thể trên người hắn ta.

Mạnh mẽ nhịn xuống sự kinh ngạc, Mạc Chi Dương xoay người, mang theo ôn nhu vừa ấm áp tươi cười, "Em tên Mạc Chi Dương."

Sau đó tự nhiên ngồi vào sô pha, tiếp tục ghép Lego.

"Đường Minh Nhiên khi nào về?" Đôi tay áp chặt chiếc ly, Tô Cẩn Mộc tham luyến sự ấm áp kia, từng ngụm không ngừng uống trà.

"Không có vấn đề gì, khả năng không đến mười phút." Vừa xoay đầu, phát hiện hắn đã uống hết ly trà, tên này bị chết khát hay sao vậy, Mạc Chi Dương chủ động dò hỏi, "Có cần em rót cho anh một ly nữa không?"

"Cảm ơn." Tô Cẩn Mộc đưa ly qua.

Mạc Chi Dương nhận lấy cái ly đứng lên, đi vào phòng bếp, xác định hắn không thể nhìn thấy cậu, mới chống tay lên bàn thở dốc: Tên này, tuyệt đối là tang thi.

Hơn nữa, là tang thi giống như sói con, chỉ là hắn tới nơi này làm gì?

Không dám khiến cho hắn nghi ngờ, Mạc Chi Dương rót cho hắn một ly trà nóng, lúc sau, nghe được phòng có tiếng khóc, đặt ly xuống trước mặt hắn chạy vào phòng Văn Văn.

"Đây là bé con của em sao?"

Mạc Chi Dương ở trong phòng ôm Văn Văn đang khóc, kết quả nghe được câu hỏi, sợ tới mức thiếu chút nữa khiến bé con từ trong tay ngã xuống, "Anh, anh đi vào đây khi nào sao tôi không biết?"

Nhìn thấy hắn đang cầm ly trà, hắn vào đây khi nào không một tiếng động.

"Đứa nhỏ này, con của em và Đường Minh Nhiên sao?" Tô Cẩn Mộc ánh mắt sáng quắc, ánh mắt như một máy móc nguyên bản, lúc sau lại nhìn Mạc Chi Dương, ánh mắt có chút bất đồng.

"Là bé con của em." bé con khóc trong lòng ngực, Mạc Chi Dương thuần thục pha sữa bột cho bé.

Có bé con, hắn có ta cũng muốn có, Tô Cẩn Mộc suy tư, có thể đi cướp một đứa bé cho Mạc Chi Dương nuôi, như vậy, hai người đều có con.

"Dương Dương, anh đã về rồi ~"

Đường Minh Nhiên hôm nay về nhà trước thời gian, đẩy cửa ra liền phát hiện có một vị khách không mời mà đến, khi nhìn thấy hắn, đồng tử nháy mắt nhíu lại, "Ngươi, ngươi sao lại đến đây?"

"Hắn nói hắn là bạn học của anh." Mạc Chi Dương ôm Văn Văn ra ngoài, nhìn thấy hoa hướng dương trên tay hắn, "Sao nay lại mang hoa về nhà thế, Dương tiên sinh đưa cho anh à."

Một bên hòa hoãn không khí, Mạc Chi Dương ôm Văn Văn đi qua, từ phản ứng vừa rồi của sói con, có thể xác định, người này là địch không phải là bạn.

"Các anh nói chuyện với nhau đi, em đi nấu cơm." Trước đặt Văn Văn vào trong xe nôi, Mạc Chi Dương đi vào phòng bếp nấu cơm.

"Ngươi mau cút!" Đường Minh Nhiên hạ giọng, sợ kinh động người trong phòng bếp đang bận rộn.

Tô Cẩn Mộc nhìn về phía hoa hướng dương nở rộ trong tay hắn, "Ta cũng muốn có bé con, còn có hoa, ngươi có ta cũng phải có."

"Ta giết ngươi!"

Mạc Chi Dương đang rửa rau liền nghe được bên ngoài rầm rất lớn một tiếng.

"Phanh!"

"Sao lại thế này?" Không cần đoán, bên ngoài khẳng định đang đánh nhau, Mạc Chi Dương một bên thái cà chua, một bên lắc đầu, "Tiểu Nhiên, đón tiếp khách thật chu đáo."

"Tiếp đón khách thật nồng hậu!"

Mấy tên ngốc, phòng khách hai người đang đánh qua đánh lại.

Đường Minh Nhiên lợi thế hơn một chút, đem Tô Cẩn Mộc cả người đều đè trên mặt đất, khóa hắn ở trên lưng, đôi tay nhấn giữ yết hầu, "Mẹ nó, muốn đoạt Dương Dương của ta!"

Nhưng Tô Cẩn Mộc cũng không ăn chay, đột nhiên trỗi dậy, đẩy Đường Minh Nhiên từ trên người chấn xuống dưới sàn.

Đường Minh Nhiên bị hắn chấn xuống, lui về phía sau hai bước, lại không cẩn thận đụng phải trên bàn, lại phịch một tiếng, còn xém đánh rơi bộ lego đang được lắp dở.

"Mấy anh đang đánh nhau hay sao mà ồn vậy?" Mạc Chi Dương cố ý đánh tiếng trước, cố tình tạo ra tiếng động, cho hai người bọn họ có thời gian phản ứng.

Cầm nồi sạn lại đi ra ngoài, liền thấy hai người rất hài hòa ngồi trên sô pha, chơi Lego.

"Không có đánh nhau." Đường Minh Nhiên nắm chặt tay Tô Cẩn Mộc, đè lại động tác muốn lắp ráp Lego của hắn, ngoài miệng nói sang chuyện khác, "Ai nha, không phải lắp như vậy đâu."

Nhưng trên tay lại dùng lực lớn, muốn đem xương cốt hắn bóp nát.

"Các anh đừng nghịch nữa." Mạc Chi Dương vẫn là quyết định tránh ra, cho hai vị tiếp tục đánh nhau, "Vậy là tốt rồi, em vào tiếp tục nấu cơm."

"Em yên tâm, anh nhất định sẽ chiêu đãi hắn thật tốt." Người đã đi vào, Đường Minh Nhiên đột nhiên lao vào, một quyền đấm vào mặt hắn.

Tô Cẩn Mộc vững chắc ăn một quyền, cả người đều đụng vào sô pha bị thương, "Ngươi!" Cư nhiên lại đánh lén.

"Là ngươi không nói lí lẽ, muốn vợ của ta."

Hai người lại lao vào đánh nhau.

"Tiểu Nhiên, anh hỏi bạn anh xem có còn muốn uống trà nữa không."

Đường Minh Nhiên đè người trên mặt đất, đôi tay bóp chặt cổ hắn, "Hắn không uống!"

Một hồi lâu không có động tĩnh, Mạc Chi Dương thật đúng là sợ bọn chúng đánh nhau không ai chết, tiếp tục nói vọng ra, "Tô tiên sinh, anh muốn ăn trái cây không?"

"Cảm ơn, không ăn!" Ngữ khí tuy rằng không phập phồng, nhưng cũng có thể nghe được âm thanh thở hổn hển.

Tô Cẩn Mộc bắt chéo hai tay Đường Minh Nhiên đẩy ngã ra đất, chân trái khóa người hắn lại, ấn người quỳ xuống.

"Tiểu Nhiên, anh đi xem Văn Văn xuống sữa xong chưa, chơi với bé một chút, sao em không nghe thấy tiếng bé chơi đùa." Sợ hai người nháo quá mức, Mạc Chi Dương vẫn quyết định tách một người ra.

"Được~"

Tiểu Văn Văn đang tập đi trên xe đẩy, ôm bình sữa đã thấy đáy, nhìn hai kẻ kỳ quái trước mặt, với bé bánh quai chèo dường như dây dưa tiến vào.

Đột nhiên hắn cười lớn, "Ha ha ha ~"

"Ta cũng muốn có bé con với Mạc Chi Dương!" Tô Cẩn Mộc thấy bé con cười, ngẩng đầu muốn chạy lại xem.

Kết quả lại tạo cơ hội cho Minh Nhiên phản đòn, Đường Minh Nhiên đột nhiên đem người đá văng, một quyền đấm xuống, "Có cái der."

Hai người lại lao vào choảng nhau.

Văn Văn xem mà cười rạng rỡ, sữa cũng không thèm ăn, vô vỗ tay bập bẹ tiến lại gần, hai chân mập mạp di chuyển từng bước một, giống như muốn tham gia chơi đùa cùng bọn họ, "Ha ha ha ~"

Nghe được Văn Văn cười đến rạng rỡ như vậy, Mạc Chi Dương còn sợ hai người làm bé bị thương, không nhịn được từ khe cửa ghé vào nhà xem thử có chuyện gì, không xem không biết, vừa thấy liền dọa cho nhảy dựng.

Trong chốc lát Tô Cẩn Mộc đem Đường Minh Nhiên đè xuống, trong chốc lát lại đổi lại, hai người không ai chịu thua ai, đánh đến náo nhiệt.

Thôi kệ vậy, không để ý tới bọn họ, tiếp tục nấu cơm.

Chờ cơm nấu xong, Mạc Chi Dương mới tiếp đón, "Được rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi." Một bên bưng đồ ăn bày ra bàn.

Đường Minh Nhiên chạy nhanh lại hỗ trợ, Tô Cẩn Mộc thấy vậy, cũng lại hỗ trợ, hai người mới đánh nhau xong lại xem thư chưa có chuyện gì hăng hái hỗ trợ.

"Văn Văn, con chơi một mình một lúc nữa nha, chúng ta đi ăn cơm." Mạc Chi Dương đi vào phòng trẻ con, giúp hắn thay tã, thả lại vào xe đẩy, chuẩn bị xong tươm tất, lại đi ra ngoài ăn cơm, hai người đã ngồi trên bàn cơm.

Mạc Chi Dương đi qua, một bên cởi bỏ tạp dề, kéo ghế ra ngồi lên, "Chờ cái gì, ăn cơm đi."

"Được!" Đường Minh Nhiên chủ động xới cơm cho cậu, "Ngươi còn muốn ta xới cơm cho ngươi?"

Chuyện này còn hỏi hắn, Tô Cẩn Mộc cảm thấy nam nhân này lòng dạ thật hẹp hòi, "Thôi ta tự xới."

"Mặt anh sao vậy?" Ngồi đối diện ngồi Tô Cẩn Mộc, Mạc Chi Dương mới phát hiện, trên mặt hắn sưng lên hai cục, ăn hai quyền, bên trái quai hàm đều sưng đỏ lên.

Đường Minh Nhiên sợ Dương Dương nhìn ra manh mối, vội đánh yểm trợ, "Hắn bị đau răng!"

"Là, răng đau!" Nói, Tô Cẩn Mộc che má lại, "Có chút không thoải mái."

"Vậy đôi mắt anh bị sao vậy?" Mạc Chi Dương nhìn thấy Đường Minh Nhiên, mắt phải hắn bị thâm tím một vòng, "Các anh thật sự không đánh nhau sao?"

"Không có không có!"

"Thật không có."

Hai người thề thốt phủ nhận, Đường Minh Nhiên che đôi mắt lại, "Ai nha, ta đây là thời điểm cùng chơi với Văn Văn, không cẩn thận bị đánh, em biết mà, tiểu bé con một khi cao hứng lên, liền quơ chân múa tay."

Văn Văn trên đầu toát ra'???'

Học bước trong xe đẩy, nồi từ bầu trời ụp xuống.

"Bé Văn Văn, sức lực lớn như vậy sao?" Tuy rằng biết là giả, nhưng Mạc Chi Dương vẫn gật gật giả bộ tin, phối hợp diễn xuất với hai người, rất giải trí.

"Ăn cơm đi." Lười nói chuyện với hai người, Mạc Chi Dương bắt đầu ăn cơm, "Tô tiên sinh dùng bữa đi." Gắp cho hắn một miếng thịt gà.

"Ăn cơm đi! Đừng khách khí!" Kết quả, Đường Minh Nhiên duỗi đũa ra, nâng bát lại gần, tự nhiên gắp miếng thịt trên đũa Dương Dương, lưu loát thả xuống bát mình, "Đừng khách khí, ăn đi."

Tuy rằng hắn không có ý định đãi khách, nhưng Mạc Chi Dương lại không có biện pháp, "Anh..."

Đường Minh Nhiên tựa hồ ý thức được như vậy không tốt, chủ động gắp đồ ăn cho Tô Cẩn Mộc, "Tới tới tới, ăn cơm ăn cơm, đừng xem đây là nhà mình là được."

"Ngươi gắp cho ta hành làm gì." Tô Cẩn Mộc lạnh mặt, vứt hành ra khỏi bát.

"Phải không? Là cọng hành sao?" Đường Minh Nhiên chính là cố ý.

Xem hai người khiến hai người khó xử, Mạc Chi Dương còn muốn làm bộ nhìn không thấy, cố nhịn cười, thật sự là có chút khó xử, "ăn cơm đi, đừng nói nữa."

Không khí giữa hai người, bởi vì những lời này, hơi chút hòa hoãn.

Cơm nước xong, Đường Minh Nhiên gấp không chờ nổi muốn ném người ra ngoài, "Ngươi mau cút đi không tiễn ~"

"Ngươi sẽ hối hận." Tô Cẩn Mộc ném xuống những lời này, xoay người rời đi.

Sau khi trở về, nhìn Dương Dương dọn dẹp bàn ăn, cũng chủ động đi lên hỗ trợ, hai người ăn ý không nhắc lại đến người này, đến buổi tối, Đường Minh Nhiên tắm rửa xong đi ra, liền thấy Dương Dương đang lột trứng gà.

"Buổi tối không ăn no sao? Sao còn lột trứng gà?" Nói rồi đi đến sô pha, ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Ăn no được mới lạ, em còn bận xem hai anh đánh nhau." Đem người túm lại, Mạc Chi Dương đem trứng gà bỏ vào khăn, xoa lên mắt hắn, "Biết là quan hệ của hai anh không tốt, cũng không nên đánh nhau."

Đường Minh Nhiên muốn giải thích, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ có thể để Dương Dương tùy ý chữa trị vết thương.

Tận lực giảm nhẹ lực tay, Mạc Chi Dương muốn tìm hiểu thân phận Tô Cẩn Mộc, "Nói, anh và hắn ta có quan hệ gì?"

"Không quen." Đường Minh Nhiên che trái tim lại, kỳ thật hiện tại quan hệ hai người rất kỳ quái, có thể tâm linh cảm ứng, có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương, hắn cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của mình.

Thoạt nhìn, là địch không phải bạn, Mạc Chi Dương thở dài, "Vô luận như thế nào, lần sau không được như vậy nữa."

Nếu hắn đã nói như vậy, vậy phải đề phòng hắn.

"Huyết thanh nghiên cứu như thế nào?" Chuyển đề tài, Mạc Chi Dương muốn biết chuyện này đến đâu rồi.

"Tiến triển rất tốt, có lẽ không đến một tháng, có thể nghiên cứu chế tạo ra." Đây chỉ là phỏng đoán của hắn, kỳ thật Đường Minh Nhiên cũng không chắc chắn.

Hiện giờ có tên Tô Cẩn Mộc cản trở, chỉ sợ sẽ càng khó.

Nghe vậy, sói con cũng hy vọng nghiên cứu huyết thanh thành công, Mạc Chi Dương rất vui mừng, "Vậy là tốt rồi."

Lúc nửa đêm, Mạc Chi Dương cùng Đường Minh Nhiên đều đã ngủ say, bức rèm không kéo kín, lộ ra một khe hở, nơi khe hở lộ ra một khuôn mặt, không chớp mắt nhìn chằm chằm Mạc Chi Dương ngủ say trên giường, bình minh mới trở về.

Buổi sáng, Mạc Chi Dương không ở cùng sói con, mang theo Văn Văn ra cửa, còn hân ngồi xổm trong nhà, tâm tình cũng không tốt lắm.

"Văn Văn ~" đẩy xe xuống lầu bước đi trên đường mòn, vừa lúc hai bên đường được trồng hai hàng cây xanh, không khí không tồi, Văn Văn cũng rất phấn khích.

"Mạc Chi Dương!"

Nghe được âm thanh quen thuộc, Mạc Chi Dương quay đầu liền thấy Tô Cẩn Mộc đứng ở một thân cây nơi xa, đứng thẳng tắp, giống như hắn cũng là một thân cây.

"Sao anh lại tới đây?" Ngừng bước chân, Mạc Chi Dương có chút kỳ quái.

Tô Cẩn Mộc đi ra khỏi bóng cây, thẳng tắp bước ra tiến lại gần cậu, "Mạc Chi Dương." Đứng yên ở trước mặt, mới dùng âm thanh lãnh đạm dặn dò, "một tháng Này, em tốt nhất không nên tùy tiện ra cửa."

"Vì cái gì?" Người này rất kỳ quái, Mạc Chi Dương cảm thấy, hắn tựa hồ biết được gì đó, nếu hắn đã cố tình nhắc nhở, vậy thì cậu cũng phải cẩn thận.

Tô Cẩn Mộc không nói nguyên nhân, "Dù sao, không nên đi loạn."

"Không được, Văn Văn còn nhỏ, bé mỗi ngày đều phải phơi nắng bổ sung Canxi, nếu không được đi dạo, bé nhất định sẽ buồn." Ngữ khí đã có chút không vui, Mạc Chi Dương không để ý đến hắn, tiếp tục đẩy xe nôi.

Cất bước đuổi theo, Tô Cẩn Mộc giải thích không biết như thế nào với cậu, "Dù sao, thời gian này em không được đi ra ngoài, sẽ có nguy hiểm."

Hai người cứ như vậy vai sát vai đi ở trên đường nhỏ.

"Có thể có nguy hiểm gì?" Mạc Chi Dương cười hỏi lại hắn, "Nơi này là Hạnh Tồn Địa, đều là dị năng giả, cung không thể đột nhiên xuât hiện tang thi đi?"

Lời này hỏi rất hay giống như nói giỡn, Mạc Chi Dương lại âm thầm quan sát thần sắc hắn, quả nhiên, trong mắt hắn chợt lóe mà qua tối đi, thực hiển nhiên là đoán đúng rồi.

"Anh nha đừng lo lắng, nơi này rấtman toàn." Mạc Chi Dương đẩy xe nôi, lo nói chuyện với chính mình, "Tổng không thể ở chỗ nào đó thoát ra một con tang thi đi? Nếu tang thi thoát ra, thì có thể xuất hiện ở đâu?"

Tô Cẩn Mộc bèn đi theo bên cạnh cậu, nghe tiếng nói ôn hòa của cậu, suy đoán các loại khả năng.

"Đông, nam, tây, bắc?" Phương hướng nào có tang thi? Mạc Chi Dương vẫn luôn ở quan sát thần sắc hắn,nói đông nói tây đến khi, đôi mắt mất tự nhiên hắn chớp chớp.

Phía tây, phía tây là kho vật tư, còn có bãi rác cùng một ít tiểu kiến trúc, có thể giấu tang thi, cũng chỉ có hai nơi, kho vật tư mỗi ngày đều có người ở, hoặc không là bãi rác.

Mạc Chi Dương đẩy Văn Văn đi đến công viên bên cạnh ngồi xuống, "Anh nói, tang thi sẽ không từ bãi rác tang thi đột nhiên nhảy ra?"

"Hả?" Tô Cẩn Mộc thân thể đột nhiên căng thẳng, kinh ngạc quay đầu nhìn cậu, nguyên bản trên mặt đờ đẫn, xuất hiện cùng loại thần sắc hoảng loạn.

"Làm sao vậy?" Làm bộ là trong lúc vô tình nói ra vấn đề, Mạc Chi Dương cười đến ôn hòa, "Chẳng lẽ, bãi rác thật sự có tang thi ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro