17. Như thế nào điên phê ở trong thế giới diễn vai bá tổng bạch liên hoa?

Hứa Phản vừa mới vẫn luôn chú ý nghe bọn họ nói cái gì, không chú ý phía trước, phát hiện có xe đang chạy đối diện lập tức đánh tay lái, hữu kinh vô hiểm tránh thoát.

"Anh không sao chứ?"

"Không có việc gì." Bắc Túc Cảnh hoãn thần, khôi phục ngữ khí trấn định an ủi cậu, nghe thấy cậu xuýt xoa, ước chừng đoán được cậu đang khóc, "Em tin anh, anh có thể giải quyết chuyện này, chỉ cần em miễn bàn chia tay, được không?"

Điện thoại đầu bên kia trầm mặc, chỉ có âm thanh nhợt nhạt nức nở, mlem mlem.

"Dương Dương, em không yêu anh sao? Em đã nói em là yêu anh a, em không thể đề nghị chia tay như vậy." ngữ khí Bắc Túc Cảnh, đã có chút cầu xin.

"Em hiện tại không muốn nói chuyện này, em cúp máy đây." Mạc Chi Dương cắt đứt điện thoại, tiếp tục ăn mì chua cay, "Mlem mlem." Một bên đọc bình luận fans ác độc mắng.

"Có hơi cay." Mạc Chi Dương cay miệng đều đỏ, không nên thêm quá nhiều ớt.

Cúp đứt điện thoại, Bắc Túc Cảnh thu hồi vẻ cầu xin thâm tình mới vừa rồi, biểu tình lạnh nhạt, "Lập tức triệu tập phóng viên."

Hứa Phản biết, Cảnh ca đang tức giận, chuyên tâm lái xe.

Này bình luận trên mạng, ai nhìn vào đều cảm thấy ác độc.

"Mày xem, bọn họ nói tao chết cả nhà, ai ~ cả nhà tao sớm đã chết, không nghĩ tới chứ gì." Mạc Chi Dương xem chuyện vui tươi hớn hở, hoàn toàn không bị ảnh hưởng tâm tình.

"Mày xem, cái này còn nói tao khẳng định là uy hiếp một vạn tệ, cưỡng bách hắn." Mạc Chi Dương uống xong miếng canh, "Ai, không sai tao chính là cưỡng bách hắn, các cô cậu có thể làm gì tôi bây giờ."

Kỳ thật đề chia tay, chỉ là làm cho Bắc Túc Cảnh tức giận mới mấy fans đó.

Dù sao, các cô cậu không cho tôi sống tốt, tôi khiến cho idol các cô cậu không sống được, ai sợ ai?

Nam thần quốc dân đột nhiên bị tung tin tình yêu, những fans bạn gái fans mama, quả thực là tức chết, ném Mạc Chi Dương bái đế hướng lên trời, mắng tổ tông mười tám đời.

Mà trong phòng làm việc Bắc Túc Cảnh, cùng ngày vào 9 giờ, tuyên bố triệu tập cuộc họp báo với phóng viên, tựa hồ muốn tiến hành giải thích chuyện này.

Ở trong văn phòng, Hải Đồng liều mạng đánh bàn phím, từng câu chửi rủa ác độc được đánh ra, sau đó gửi đi trên mạng.

Cái gì: Mạc Chi Dương chính là kỹ nữ chỉ biết làm bộ làm tịch, nhìn xuống bãi nước tiểu bản thân, xem có xứng với Bắc Túc Cảnh.

Mọi việc bị nói như thế, quả thực khó coi.

Nhưng lời nàng nói, lại khiến cho rất nhiều người cộng minh, thậm chí có một ít minh tinh mới nổi, cũng trộm kết cục mắng.

Hôm nay, Mạc Chi Dương là địch nhân toàn thế giới.

Mạc tổng đã nhốt bản thân ở trong văn phòng một ngày, Tống Thư buồn bực cậu bởi vì tình yêu, tổn hại ích lợi công ty, "Mạc tổng, xin ngài mở cửa."

"Vào đi." Mạc Chi Dương nằm liệt ngồi trên ghế, thở dài.

"Mạc tổng." Tống Thư trên mặt còn treo vẻ khéo léo tươi cười, chỉ là đáy mắt như là cất giấu chùy băng tử, có giận này không tranh, có âm ngoan.

Lại dám đặt cược sự nghiệp như vậy, Mạc tổng, em quả nhiên vẫn thích hợp làm một lọ nước hoa.

"Tôi đã chia tay với hắn rồi." Mạc Chi Dương nhắm mắt lại, đột nhiên nói ra những lời này, nắm chặt nắm tay, "Những người đó, thật sự thật rất đáng sợ."

"Ngài cảm thấy hiện tại chia tay, là có thể vãn hồi cục diện sao?" Tống Thư không cảm thấy chia tay có thể cứu vớt được cái gì, chuyện này đã nháo đến ồn ào huyên náo, chia tay, sẽ chỉ làm những người đó càng thêm không kiêng nể gì dẫm cậu.

Vẫn là lấy chết tạ tội đi.

"Không được, tôi muốn trước đem danh dự công ty cứu trở về, đến nỗi chia tay không rồi nói sau." Có thể nhận thấy được hắn có dấu hiệu hắc hóa, Mạc Chi Dương đột nhiên đảo qua mới vừa rồi suy sút, ngồi thẳng lên, "Đây là nguy cơ, nhưng cũng có khả năng chuyển cơ."

Chuyển cơ, Tống Thư không nghĩ tới, "Mạc tổng, ý ngài là?"

"Tôi cảm thấy, đây là cơ hội đề cao mức độ nổi tiếng." Mạc Chi Dương đột nhiên ý chí chiến đấu sục sôi lên, lại khôi phục bộ dáng một lòng vì sự nghiệp phía trước kia.

Thấy hắn như vậy, thoáng trấn an tâm trạng muốn giết người của Tống Thư, "Phải không? Tôi đây nhưng thật ra muốn nhìn một chút, Mạc tổng ngài có biện pháp nào."

Nhìn người đối với máy tính bận rộn, Tống Thư tay dần dần nắm chặt, móng tay cắm vào thịt, lại không cảm thấy đau.

Buổi chiều 3 giờ, Bắc Túc Cảnh sẽ đúng giờ triệu tập phóng viên.

"Tôi tin tưởng mọi người đã biết tình hình gần đây." Bắc Túc Cảnh thời điểm đối mặt màn ảnh, luôn luôn nở mỉm cười, nhưng lúc này đây biểu tình dị thường nghiêm túc, "Tôi muốn thông báo cho mọi người ba sự kiện lớn."

Phóng viên phía dưới tách tách chụp ảnh, không dừng lại.

"Thứ nhất, tình yêu tôi với Mạc Chi Dương là sự thật."

Lời này vừa nói ra, khiến cho một mảnh ồ lên.

"Thứ hai, tôi yêu em ấy, từ đầu chí cuối đều là tôi theo đuổi trước, mà em ấy ngay từ đầu cũng không thích tôi, bởi vì tôi không ngừng nỗ lực, em ấy mới cùng tôi ở bên nhau."

Lời này vừa ra, cả hội trường càng không tin.

Bắc Túc Cảnh không cho phóng viên cơ hội nêu vấn đề, tiếp tục nói, "Thứ ba, tôi không hy vọng bất luận kẻ nào cùng ngôn luận xúc phạm tới em ấy, nếu không, tôi sẽ tức giận, không có chuyện gì cản được một nam nhân, người trong lòng bị thương tổn, còn có thể thờ ơ."

Thời điểm nói lời này, Bắc Túc Cảnh biểu tình vô cùng nghiêm túc, bất luận kẻ nào đều có thể nhìn ra, hắn đang nghiêm túc.

Hắn cũng xác thật có ý định nói những lời này, nếu là thần tượng khác, khẳng định muốn chiếu cố cảm thụ fans, chia tay luyến ái, phải thật cẩn thận.

Nhưng Bắc Túc Cảnh không để bụng, hắn chỉ để ý một người, đó chính là Mạc Chi Dương.

"Lão sắc phê đẹp trai quáaaaa." Mạc Chi Dương ở ngồi trong bồn cầu, thuận tiện xem phóng viên phát sóng trực tiếp, nhưng vẫn bị che chắn bởi làn đạn cmt, rốt cuộc những người đó nói lời, thật sự rất khó nghe.

"Bắc tiên sinh, tôi muốn hỏi ngài với Mạc Chi Dương ở bên nhau bao lâu rồi?" Phóng viên nhân cơ hội đặt câu hỏi.

"Tôi đối với em ấy nhất kiến chung tình, đuổi theo em thật lâu, nhưng ở bên nhau mà nói, không đến một tuần." Bắc Túc Cảnh trả lời xong vấn đề này, đứng lên đối với màn ảnh cúi người xuống, "Cầu xin không cần thương tổn ái nhân của tôi."

Lời nói khẩn thiết, làm người không có biện pháp cự tuyệt.

Bắc Túc Cảnh ở giới giải trí hô mưa gọi gió, không chỉ có mặt, còn có thanh âm không thể bắt bẻ, lúc này bởi vì tình yêu, cầu xin cư dân mạng.

Trịnh trọng chuyện lạ.

Xem xong phát sóng trực tiếp, Mạc Chi Dương tấm tắc lắc đầu, "A, dù sao lão tử không liên quan, các ngươi mắng tôi tôi sẽ mắng Bắc Túc Cảnh, đau lòng vẫn là các cô cậu."

Vốn tưởng rằng bọn họ sẽ thu tay lại, nhưng hoàn toàn không có, cũng không biết là ai account marketing, đột nhiên phát một chuyện động trời: Mười hỏi Mạc Chi Dương văn chương không xứng.

Bên trong, đếm kỹ Mạc Chi Dương có mười tội lớn, biến hóa như cậu làm chuyện động trời.

Cái gì: Là cái tên bạch liên hoa thánh mẫu kỹ nữ, làm bộ làm tịch cái gì, bám vào nam nhân khác cái gì, ở trên du thuyền gặp gỡ nam nhân khác, còn có sự tình lung tung rối loạn cái gì, dù sao có không cũng bị dìm xuống.

Cư dân mạng giống như ruồi bọ, xông lên mắng.

"Ngoại trừ bạch liên hoa, danh xưng khác lão tử không nhận." Mạc Chi Dương không thể không cảm khái, nữ chủ này còn rất hiểu biết cậu.

Này bình luận đó, Bắc Túc Cảnh nhìn thấy muốn giết người, "Đem áng văn này triệt hạ đi cho tôi, ngay lập tức!"

"Được." Hứa Phản hiện tại đối với hắn, run bần bật, Cảnh ca thật rất tức giận.

Thu thập xong sự tình nước ngoài, Kỳ Minh Tri về nước, vừa lúc gặp gỡ trận náo nhiệt như vậy, một chút cười ra tiếng, "Bắc Túc Cảnh, không nghĩ tới cậu cũng có hôm nay, vậy cậu với nhóc giận dỗi, đừng trách tôi sấn hư mà nhập, dù sao cậu cũng không xứng với nhóc con."

Kỳ Minh Tri bắt đầu rối rắm: Lần trước ra tay, là đôi mắt, lúc này đây đưa cái gì? Đưa trái tim đi.

Mạc Chi Dương giả bộ buồn rầu, đi tìm nữ chủ.

"Mạc tổng." Nhìn thấy cậu một bộ khó chịu, trong lòng Hải Đồng rất vui sướng, ai bảo đoạt nam nhân với cô, xứng sao, còn không phải một tên nam ba, xứng đáng bị sét đánh chết.

"Hải Đồng." Mạc Chi Dương ngồi vào trên sô pha văn phòng đơn người, thở dài, "Em đã biết rồi?"

Hải Đồng mặt ngoài làm bộ quan tâm, đi đến gần cậu đối diện sô pha ngồi xuống, "Em đã biết."

"Anh không nghĩ tới sẽ như vậy, anh có hơi lo lắng." Bởi vì sợ hãi, Mạc Chi Dương sắc mặt rất khó xem, đôi tay nắm chặt, "Anh không biết nên làm cái gì bây giờ."

"Cùng Bắc ảnh đế chia tay thì tốt rồi." Hải Đồng sảng khoái đề ra kiến nghị.

Chỉ bằng cậu cũng xứng cùng hắn ở bên nhau? Tôi nghĩ xem anh vẫn nên cút đi.

"Chia tay?" Những lời này, tựa hồ xúc động đến Mạc Chi Dương, rũ con ngươi xuống bắt đầu tự hỏi, "Muốn chia tay sao?"

"Đương nhiên, kỳ thật Mạc tổng anh cũng biết, anh không xứng với hắn, cùng với bị người mắng, còn không bằng thống khoái chia tay." Hải Đồng làm bộ tận tình khuyên bảo, "Trang web hiện tại bị khiếu nại, rất nhiều sản phẩm cũng đều bị các ngôi sao trả hàng, Mạc tổng, đối chúng ta mà nói là tổn thương trí mạng."

Những lời này, hoàn toàn trúng tâm của Mạc Chi Dương, đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, hồi lâu gật đầu, "Đúng vậy."

"Mạc tổng, kỳ thật bọn họ nói đích xác như thế, anh không xứng với Bắc tiên sinh, trách không được fans sẽ tức giận như vậy, vẫn là chia tay đi." Hải Đồng nhìn thấy cậu khổ sở, trong lòng thống khoái.

Chỉ có cô mới xứng đôi với nam một, cậu chỉ là một tên nam ba, còn dám tới làm rối, tốt nhất bị mắng, bị hắc đến hậm hực đi nhảy lầu, đã chết thì sạch sẽ chút.

Còn dám cùng cô đoạt nam nhân, không biết xấu hổ.

Mạc Chi Dương tựa hồ bị thuyết phục. Rũ đầu hồi lâu, mới gật đầu tán đồng nói, "Em nói đúng, đều là anh sai."

"Đúng vậy." Nhưng còn không phải là cậu sai, Hải Đồng chậm rì rì đứng lên, "Mạc tổng, ngài không có việc gì, thì đi ra ngoài trước đi, em còn có công tác."

Thái độ này, giống như nàng mới là chủ nhân.

"Ừm, anh đi trước." Mạc Chi Dương đứng lên, sau khi ra ngoài cho nhân viên tài vụ ít tin tức: tiền lương tháng Hải Đồng này trừ một phần ba, lý do: Đi làm lo chuyện bao đồng ảnh hưởng đến địa chỉ web.

Nói xong với phóng viên, nhưng những bình luận mắng chửi chưa dứt, Bắc Túc Cảnh chỉ có thể đi tìm Dương Dương giải thích.

Chia tay không có khả năng, cả đời này cũng không thể chia tay.

Đưa xong tài liệu cho khách hàng đang muốn trở về, Mạc Chi Dương ở đại sảnh cao ốc bị hắn ngăn lại.

"Dương Dương." Lúc này đây Bắc Túc Cảnh thật sự bất cứ giá nào, đến nơi người nhiều như vậy, khẩu trang cái mũ cũng chưa đội.

Mạc Chi Dương nhìn thấy hắn ra vẻ kinh ngạc, "Sao anh lại tới đây?"

"Anh sợ anh không tới, em sẽ chia tay." Bắc Túc Cảnh nói đáng thương hề hề, nơi nào còn dáng vẻ nho nhã trầm ổn, sống thoát như là một con chó săn bị vứt bỏ.

Làm rất tốt, cố ý trước mặt người khác bán thảm, Mạc Chi Dương hừ nhẹ một tiếng: Đều như vậy, tôi đây khẳng định bồi anh cùng nhau diễn.

Mạc Chi Dương con ngươi rũ xuống, "Chúng ta đi lên trước nói chuyện nha? Người ở đây quá nhiều."

Chính là muốn người nhiều, cho bọn họ nhìn.

"Dương Dương." Bắc Túc Cảnh không chịu buông tay, "Em có phải giận anh hay không?"

"Chúng ta vẫn nên chia tay đi." Mạc Chi Dương cắn răng nói ra những lời này,

Bắc Túc Cảnh trực tiếp thình thịch một tiếng quỳ xuống, động tác rất chi là thành thạo, dáng người chi hoa lệ, cảm thán người xem thế là đủ rồi.

"Đờ mờ?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro