24. Như thế nào điên phê ở trong thế giới diễn vai bá tổng bạch liên hoa?

"Hải tiểu thư." Nghe thế, Tống Thư không vui, đứng lên giằng co với nàng, "Nơi này không có chuyện của cô, cút ngay!" Nếu nàng ở đây, nhất định sẽ ảnh hưởng đến chất lượng bình nước hoa.

"Cậu có tình cảm với hắn, không hạ thủ được?" Nàng biết vai ác chết toàn vì nói nhiều, Hải Đồng tính toán tự mình xuống tay giải quyết cậu, "Lúc trước chúng ta đã bàn bạc, giết hắn di thể cho cậu, hiện tại cũng như thế!"

Nói, lấy dao gọt hoa quả chuẩn bị ra, "Cậu không hạ thủ được, để tôi!"

"Cô muốn làm gì." Tống Thư ngăn nàng lại, cậu phải chết, nhưng phải là hắn động thủ.

Hải Đồng nhíu mày, chưa để hắn kịp phản kháng, trực tiếp một dao đâm vào bụng Tống Thư, lại rút ra, "Ai giúp Mạc Chi Dương, tôi sẽ giết kẻ đó."

"Á!"

Tống Thư che bụng lại, máu tươi chảy ra từ khe hở ngón tay, "Cô!" Không nghĩ tới nàng tàn nhẫn như vậy.

Cắm một dao còn chưa đủ, Hải Đồng còn thêm vào một dao, đâm vào bên trái, "Tôi là nữ chủ, tôi muốn làm gì, không ai có thể ngăn trở."

Mạc Chi Dương không nghĩ đến Hải Đồng đã điên rồi, thời điểm hai người đối thoại, lặng lẽ cởi bỏ dây thừng trên tay, tiếp tục cởi bỏ dây thừng trên chân.

Nhìn thấy cậu muốn chạy, Hải Đồng đẩy Tống Thư ra, cầm dao chạy về phía Mạc Chi Dương, "Tao mới là nữ chủ, là mày, mày cướp đi hết thảy mọi thứ của tao!"

Nhìn thấy đoạn video kia, Hải Đồng cũng đã điên rồi, rõ ràng thứ này đều thuộc về nàng, vì sao cậu lại xuất hiện, chỉ cần cậu chết thì tốt rồi!

Hết thảy sẽ trở về đúng vị trí của nó.

Tống Thư cố gắng gượng đến giây phút cuối cùng, ôm lấy chân Hải Đồng, "Đi mau!"

Hả? Mạc Chi Dương vốn muốn cá chết lưới rách với nàng, nhưng nhìn thấy Tống Thư như vậy, vẫn quyết định chạy trước, rốt cuộc nữ chủ có hào quang nhân vật chính.

Chạy trốn loại chuyện này, Mạc Chi Dương quyết định nghe lời, giơ chân lên chạy.

Trơ mắt nhìn cậu chạy đi, Hải Đồng muốn đuổi theo, nhưng chân lại bị vướng, đâm thêm một dao, " buông ra!"

Mạc Chi Dương chạy đi, không nhịn được thoáng nhìn qua phía sau, Hải Đồng dường như cũng điên rồi, một dao đâm vào phía sau lưng Tống Thư, cực kỳ tàn nhẫn.

"Rốt cuộc đã chết." Hải Đồng tàn nhẫn hất người ra khỏi chân, quay đầu lại phát hiện người đã chạy ra khỏi nhà xưởng, nhấc chân đuổi theo, lại nghe được tiếng người gọi.

"Là ai ở bên trong, mau ra đây!"

"Cứu mạng, cứu mạng giết người!"

Đoán được là bảo an nơi này, Hải Đồng chưa giết được Mạc Chi Dương đương nhiên không cam tâm tình nguyện bỏ qua, nhưng nếu không bỏ chạy sẽ không còn cơ hội nữa, nhanh chóng chạy khỏi đây qua cửa sau.

bảo an tuần tra nhìn thấy một người chạy ra, trong miệng còn hô to cứu mạng, nhanh chóng cầm đèn pin đuổi theo, "Làm sao vậy? Phát sinh cái gì?"

"Giết người, Hải Đồng nàng điên rồi, Tống Thư đã chết!"

Mạc Chi Dương giống như chịu kích thích, trong miệng nói năng lộn xộn, cuối cùng nhịn không được trực tiếp ngất đi, sợ tới mức chạy đến bảo an báo án.

Sau đó đi vào bên trong nhà xưởng kiểm tra, mới hiểu được sao cậu bị dọa như vậy, thật sự rất tàn nhẫn.

Từ bệnh viện tỉnh lại, Mạc Chi Dương mở to mắt phát hiện Bắc Túc Cảnh đã ở bên người, " Em!"

"Dương Dương, em tỉnh rồi." Nhìn thấy cậu đã tỉnh, Bắc Túc Cảnh nắm lấy tay cậu, "Rốt cuộc sao lại thế này?"

Hơi chút hoãn thần, Mạc Chi Dương còn cảm thấy sợ hãi, " Em, em uống cà phê Tống Thư đưa đến, sau đó đột nhiên té xỉu, hắn nói muốn chế tạo em thành nước hoa, nói em phản bội sự nghiệp để ở bên anh, nói đều do em sai, sau Hải Đồng tới, hai người phát sinh tranh chấp, em nhân cơ hội cắt dây thừng chạy trốn, nhưng Hải Đồng đã giết Tống Thư."

Lắp bắp nói xong một đoạn, Mạc Chi Dương đã có chút chịu đựng không nổi.

" Anh đại khái đã biết." Bắc Túc Cảnh trấn an cậu, "Không có việc gì không có việc gì."

"Chúng ta có thể xuất viện hay không, em không thích nơi này." Mạc Chi Dương khó giải thích yêu cầu này, kiếp trước sống ở bệnh viện cả đời, nên không thích nơi này.

"Được, chúng ta về nhà." Trong nhà mời bác sĩ tư nhân lại đây cũng được, hiện tại Bắc Túc Cảnh đều nghe theo cậu.

Cảnh sát trinh thám xong hiện trường, còn phải theo dõi, đã xác định không thể nghi ngờ, là Hải Đồng giết người chạy trốn, đã bắt đầu truy nã nàng.

Mạc Chi Dương hiện tại xem như nửa nhân vật công chúng, chuyện này không biết bị ai truyền ra ngoài, một lát đã lên hot search.

Nhưng chuyện này, là Mạc Chi Dương bày mưu đặt kế hệ thống truyền ra ngoài, nói muốn cho nữ chủ hai bàn tay trắng, nhưng không đủ, muốn cho nàng giống một con chuột chạy qua đường, muốn cho nửa đời nàng đều vượt qua ở trong tù.

Xem như, báo thù cho Tống Thư đi.

"Dương Dương, khó chịu không?" Bắc Túc Cảnh mấy ngày nay đều không ra ngoài làm việc, vẫn luôn ở nhà chăm sóc cậu.

" Em chỉ là không nghĩ tới sẽ như vậy, Tống Thư đã chết, em..." Mạc Chi Dương cuộn tròn người ở trong lòng ngực hắn, bắt đầu nghẹn ngào, " Em không nghĩ tới sẽ như thế này."

Bắc Túc Cảnh thở dài an ủi cậu, " Em không cần áy náy, Tống Thư vốn dĩ muốn giết em, em biết không?"

"Đều là em sai." Mạc Chi Dương đem toàn bộ sự việc ôm lên người mình.

Lắc đầu, Bắc Túc Cảnh bất đắc dĩ nói: " Em vẫn quá đơn thuần."

Cậu cũng cảm thấy vậy, trong lòng Mạc Chi Dương không biết xấu hổ thừa nhận, nhưng trên mặt vẫn đáng thương hề hề.

"Hệ thống, giúp tao tra nơi Hải Đồng ẩn thân." Mạc Chi Dương biết, hệ thống nhất định có biện pháp.

"Được rồi." Ký chủ muốn tính tổng nợ, hệ thống biết rõ.

Hải Đồng hiện tại bị truy nã, còn bị người trên mạng mắng, chỉ có thể tránh ở một nhà trệt bỏ hoang trong thôn, còn đang nghĩ như thế nào Đông Sơn tái khởi, trong lòng chỉ có một ý niệm: Nàng là nữ chủ, mấy người các ngươi căn bản không thể đối xử với nàng như thế.

Chẳng sợ giết Tống Thư, vẫn cảm thấy không đủ, nhất định phải giết Mạc Chi Dương.

U ám sống trong nhà trệt vứt đi, trong tay Hải Đồng nắm là con dao nhỏ nhiễm máu Tống Thư, âm thầm thề, "Nàng là nữ chủ, chỉ cần nàng xuất hiện, nhất định có thể vãn hồi."

"Chỉ sợ khó nha."

Lúc này, cửa đột nhiên bị đá văng.

Gian phòng chật chội đột nhiên bị ánh mặt trời xông vào, khiến Hải Đồng không thể không nheo đôi mắt lại, hơi thích ứng một chút, thấy rõ ràng người tới, "Là mày, không nghĩ tới mày còn dám đưa tới cửa!"

Giết cậu, nhất định phải giết cậu.

"Như thế nào không dám?" Mạc Chi Dương nhìn trên dao tay nàng, không sợ chút nào, "Không nghĩ tới cô có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy, Tống Thư nói giết là giết, không sợ quỷ đến đòi mạng sao."

Hải Đồng dựa vào vách tường đứng lên, đôi tay nắm chặt chuôi dao, mũi dao chĩa thẳng cậu, "Nếu không phải tên kia ngăn lại, mày đã sớm đã chết, là chính nó tự tìm đường chết, đâu có chuyện gì liên quan tới tao? Lại nói, hại chết Tống Thư chính là mày, không phải tao!"

Biết tính cách cậu, chắc chắn sẽ bởi vì Tống Thư chết cảm thấy áy náy, Hải Đồng muốn cho cậu khó chịu, bèn đổ mọi tội lỗi lên người cậu.

"Như thế nào?" Mạc Chi Dương nhướng mày, "Là cô giết hắn, cũng là cô muốn giết tôi sao bây giờ tôi lại thành người sai rồi? Không phải chứ, cô thật sự cho rằng tôi là bạch liên hoa?"

Nghe thế, Hải Đồng nao nao, ngay sau đó cười to ra tiếng, như là nghiệm chứng đáp án vừa lòng nhất, "Quả nhiên, mày là tên kỹ nam tâm cơ, mày chính là kỹ nam tâm cơ, mày lừa gạt tất cả mọi người, mày là đồ đê tiện."

"Bọn họ tin là đủ rồi." Mạc Chi Dương thu hồi gương mặt tươi cười, "Hải Đồng, cô là nữ chủ thì thế nào, ỷ vào kịch bản cho rằng vạn sự vô ưu?"

Cậu, cậu sao biết được vai diễn nữ chủ?

Hải Đồng ngạc nhiên.

"Tò mò sao tôi biết sao?" Mạc Chi Dương cười lạnh, đi vào trong phòng, trong phòng mùi mốc sặc cho người cảm giác không thoải mái, "Bởi vì tôi trọng sinh nha, cô có biết không? Tôi đời trước toàn tâm toàn ý vì cô, cô lại ném tôi đi không thương tiếc, cướp công ty đi, tôi tự hỏi đối xử tốt với cô như thế, hóa ra cô lại là bạch nhãn lang không biết thân biết phận."

"Không, không có khả năng." Như thế nào sẽ vậy? Quyển sách này Hải Đồng xem qua vô số lần, nam ba sao có thể trọng sinh? Nhất định có vấn đề.

Không có khả năng là cái dạng này, Hải Đồng còn không muốn thừa nhận bản thân thất bại, "Không có khả năng, tao là nữ chủ, toàn thế giới đều sẽ thích tao!"

Quá theo lý thường hẳn sẽ cảm thấy bản thân có thể đến được, cuối cùng không chiếm được cái gì, bắt đầu điên rồi.

"Nữ chủ? cô hiện tại là một con chuột chạy qua đường, mọi người đòi đánh." Mạc Chi Dương nói, hướng cửa lùi một bước, làm tốt thời khắc chuẩn bị chạy trốn, " Tôi hiện tại, ngủ với nam nhân cô, nam hai thấy còn đánh cô oa!"

"Mạc Chi Dương, tao giết mày!"

Đạt được mục đích Mạc Chi Dương, đã sớm làm tốt chuẩn bị chạy trốn, xoay người giơ chân là chạy, chạy đến cửa, còn riêng nhảy dựng lên, như là tránh né cái gì.

Đáng tiếc, Hải Đồng lúc này đã điên rồi, căn bản không có chú ý tới.

Muốn lao ra cửa trong nháy mắt, dưới chân bị vướng, người trực tiếp ngã nhào ra cửa.

Mạc Chi Dương đứng tại chỗ, lạnh nhạt nhìn nữ nhân nằm trên mặt đất, dao gọt hoa quả lăn đến bên chân, "Con dao này, chính là con dao giết Tống Thư phải không."

"Mạc Chi Dương, tao muốn giết mày, tao muốn giết mày!"

Hải Đồng liều mạng đấm đánh mặt đất, dung mạo xinh đẹp lúc này bởi vì thù hận dữ tợn trông giống như ma quỷ.

Khom lưng nhặt dao lên, Mạc Chi Dương cất bước đi qua, dao để ở đỉnh đầu nàng, "Đáng thương."

"Tống Thư cũng muốn giết mày, mày muốn giết tao vì hắn báo thù sao? Ha ha ha ha ha ha!" Hải Đồng quỳ rạp trên mặt đất cuồng tiếu, tay nắm chặt đấm xi măng trên nền đất.

Mạc Chi Dương không trả lời, ngược lại cầm dao đánh vào huyệt sau cổ, khiêng người lên.

" mày sao không giết tao?" Hải Đồng bị ném trong một cái nhà vứt đi sắp sụp, trước mặt Mạc Chi Dương, khóe miệng tươi cười, đứng ở cửa sổ.

"Giết cô? Tôi chính là công dân tuân thủ pháp luật nha~." Mạc Chi Dương mới không làm việc ngu xuẩn như vậy, bản thân cậu trong mắt mọi người, là hình tượng thiện lương lại khoan dung.

Thật sự không cần thiết vì việc nhỏ này, mà đánh vỡ đi hình ảnh vất vả tạo dựng nên.

" tao phi, mày tên tiện nhân!" Hải Đồng chống thân mình đứng lên, lại phát hiện dao gọt hoa quả tại đặt bên người, ánh mắt sáng lên, không nghĩ tới cậu ngu như vậy.

" mày cho rằng, mày làm bộ làm tịch, vờ như bạch liên hoa vô tội, có thể che giấu sao? Không có khả năng, Mạc Chi Dương!"

Một bên nói chuyện dời đi lực chú ý cậu, Hải Đồng một bên lặng lẽ nhặt dao gọt hoa quả lên, chậm rãi tới gần.

Mạc Chi Dương đưa lưng về phía nàng, cố ý lộ ra sơ hở, "Đúng vậy, tôi chính là bạch liên hoa, như thế nào?"

Thấy cậu không phát hiện, Hải Đồng nắm chặt dao, lao lên đâm mạnh vào lưng cậu "Mạc Chi Dương, mày chết đi cho tao!"

Sớm đã đoán trước, Mạc Chi Dương tránh thoát một đòn trí mạng của nàng, duỗi tay bắt lấy lưỡi dao đã đâm tới, máu lập tức trào ra.

Lúc này, ở ngoài cửa sổ, truyền đến tiếng còi cảnh sát.

" mày, mày báo án?" Hải Đồng nhìn xe cảnh sát cách đó không xa, càng nổi điên lên, "Mày lại dám báo án, nếu phải trong nhà lao suốt đời, tao cũng muốn giết mày!"

Đã hoàn toàn điên cuồng, Hải Đồng rút dao về, nhấc tay phải đâm xuống.

Trình diễn xong rồi, Mạc Chi Dương không thèm cho nàng cơ hội phản kháng, nhấc chân đem người đá văng, "Trong mưa trong gió, trong nhà lao chờ cô, đ** m* m**!"

Hải Đồng bị đá ra, lúc này vừa lúc, Bắc Túc Cảnh mang theo cảnh sát tông cửa tiến vào.

"Cứu em!"

Mạc Chi Dương chỉ dùng một giây, đã làm ra dáng vẻ người bị hại, ngồi xổm dưới cửa sổ, trên tay đều là máu, một thân vết bẩn, ánh mắt dại ra.

Mà lúc này Hải Đồng, đã ngất đi rồi.

"Dương Dương!" Bắc Túc Cảnh tiến lên, ôm chặt người đang kinh hoảng thất thố, "Làm sao vậy? Sao chảy nhiều máu như vậy? Rốt cuộc sao lại thế này?"

"Hải Đồng, Hải Đồng nàng lừa em đến, nói rằng nàng biết hương nước hoa Tống Thư để lại trước khi mất, sau đó muốn giết em, di động bị ném ở chỗ nào rồi, cho rằng em gửi định vị cho anh, Hải Đồng muốn giết em! Nhưng mà em đắc tội nàng, có phải bởi vì em khai trừ nàng, mới như vậy?"

Mạc Chi Dương khóc đến nghẹn ngào, bắt lấy tây trang hắn không chịu buông tay.

"Không có việc gì, là nàng sai." Bắc Túc Cảnh ôm chặt người trong lòng ngực run bần bật, nắm lấy tay cậu, "Sao lại thế này? Chảy nhiều máu như vậy?"

Vết máu cố ý bôi vào vạt áo, đôi mắt Mạc Chi Dương nhắm lại, té xỉu trong lòng ngực hắn, "Nàng muốn đâm tới, em theo bản năng bắt lấy dao nhỏ, mới không bị nàng giết..."

Quả nhiên, yêu cầu diễn kịch lãng phí rất nhiều thể lực, vây vây.

Chờ Mạc Chi Dương tỉnh lại, đã ở trong nhà, miệng vết thương trên tay cũng được băng bó.

" Tôi không rõ, cậu có thể giao cho cảnh sát, vì sao muốn đi làm chuyện như vậy?" Này không phải cởi quần đánh rắm sao? Hệ thống không hiểu.

"Dựa theo tình trạng tinh thần Hải Đồng, rất có thể bị chẩn bệnh mắc bệnh thần kinh, nếu như thế này, đối nàng rất có lợi, ta muốn cho nàng, cả đời sống trong ngục giam." Mạc Chi Dương giơ tay bị bó thành móng heo, đột nhiên thèm, "Ê, muốn ăn móng heo."

Chỉ cần hắn thương cậu, Bắc Túc Cảnh tuyệt đối sẽ không cho nàng sống tốt, còn cậu, sạch sẽ làm người bị hại.

Hải Đồng bị nhốt lại, bởi vì cố ý giết người còn có cố ý thương tổn, nhưng bởi vì nguyên nhân tinh thần, phán án treo.

Nhưng mà ở bên trong bệnh viện tâm thần, không xứng đáng.

Mạc Chi Dương dàn xếp cho cha mẹ Tống Thư, cho một số tiền lớn, nói cảm kích, đó là không có, rốt cuộc Tống Thư cũng từng muốn giết cậu.

Nhưng họa không kịp người nhà, hai vợ chồng già đã lớn tuổi, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đã làm cho bọn họ trắng đầu, thật không cần thiết truy cứu nhiều hơn.

Mọi chuyện đã qua, nhưng bệnh cũ Bắc Túc Cảnh với Kỳ Minh Tri thật sự không sửa được.

Ngày này, vừa vặn giờ tan tầm, lại có người đưa đồ chuyển phát nhanh lại đây.

Mở ra vừa thấy, là một ngón tay đeo một cái nhẫn ngọc bích, mấy năm nay, Kỳ Minh Tri gửi đồ, đủ ghép thành hai người.

Mạc Chi Dương cũng từng tìm hắn nói qua, nhưng gia hỏa này kiên trì cho rằng, đây là phương thức lãng mạn độc nhất của hắn.

Quả nhiên là phong thái một cái biến thái nên có.

Mạc Chi Dương tan tầm về nhà, đẩy cửa mở, nhìn thấy một nam nhân mặc áo blouse trắng, trên cổ treo ống nghe bệnh, mắt kính gọng mạ vàng.

" Em hôm nay là ngày chữa bệnh cuối cùng đó, không nhớ sao?" Bắc Túc Cảnh không kiên nhẫn nhìn đồng hồ trên tay, tựa hồ suy xét khi nào có thể tan tầm.

Đối, cẩu nam nhân như cũ như vậy thích sắm vai nhân vật.

"Đúng vậy, bác sĩ." Nên phối hợp anh diễn xuất em tận lực biểu diễn.

"Vậy em hôm nay có nơi nào không thoải mái sao?" Bắc Túc Cảnh vẫn là vẻ mặt nghiêm túc đi tới, tay lại ôm lấy eo cậu, từ eo sườn chậm rãi đi xuống.

Nơi nào giống một bác sĩ, không có dáng vẻ nên có đối với bệnh nhân.

"Nơi nào cũng không thoải mái." Mạc Chi Dương bắt lấy tay hắn, bắt tay ném ra, đứng đứng đắn đắn bắt đầu nói chứng bệnh, " Em phát sốt, tới chộp em cách ly đi."

Cách ly, không cần đi theo tên cẩu nam nhân diễn kịch, trước hai ngày là cái gì cha chồng với con dâu, đầu óc hắn có bệnh sao? Cái quỷ!

"Anh thấy em là phát tình đúng hơn."

Bắc Túc Cảnh dùng ống nghe bệnh đưa tay cậu trói lại, trực tiếp đem người khiêng lên tới chạy lên lầu hai.

Tận tâm tận lực bắt đầu chẩn trị, xem bác sĩ sao, đơn giản chính là chích chất lỏng gì đó vào trong người, là khỏe lại rồi.

Đến rạng sáng, hai người mới ăn cơm.

Mạc Chi Dương oa ở trên sô pha, chân đặt trên đùi Bắc Túc Cảnh, thường thường lắc lắc chân nhỏ.

" Em xem, bọn họ ai nấy giục hôn hai đứa mình, đều viết siêu thoại." Bắc Túc Cảnh làm bộ lướt di động, nói với ngữ khí chơi đùa, kỳ thật vẫn luôn trộm quan sát sắc mặt Dương Dương.

"Thúc giục hôn?" Xác thật, fans hắn rầu thúi ruột, vẫn luôn yêu cầu hai người kết hôn, Mạc Chi Dương lưng dựa ở sô pha, quan sát người nam nhân này, " Anh thật là, bất động, trúc trắc."

Mấy năm nay, mị lực cậu ngày càng sâu, làm người nhìn một cái, đã muốn lột hết quần áo cậu.

"Thôi nên để anh chủ động." Bắc Túc Cảnh kháng nghị, thậm chí nâng chân cậu, để ở chỗ cơ bụng hắn, "Eo ổn không!"

"Kết hôn loại chuyện này, cũng không phải nói kết là kết." Mạc Chi Dương rút chân về, " Anh xem, em đến cả người cầu hôn cũng không có, kết cái gì kết."

Bắc Túc Cảnh nghe được lời này, ánh mắt sáng lên, từ phía sau sô pha lấy ra một cái cái hộp nhỏ, "Kia cầu hôn em phải đồng ý ha."

Tên biến thái này, cẩu đồ vật này đã sớm chuẩn bị tốt rồi.

Thấp thỏm lấy nhẫn trong hộp ra, Bắc Túc Cảnh đứng lên, quỳ một gối ở trước mặt cậu, " Mạc tổng em có thể nào đặc biệt có mặt trong cuộc đời của anh, lấy anh cho anh danh nghĩa người yêu em nhất."

Rất khẩn trương cực kỳ khẩn trương, nếu Dương Dương không đồng ý, thì, hắn bản thân hắn giúp cậu đeo vào.

Đáng tiếc, không có cơ hội này, Mạc Chi Dương giơ cằm lên cao ngạo, "Vậy cố mà làm em đồng ý nha." Vươn tay ý bảo hắn đeo vào.

"Anh mua nhẫn khi nào?" Mạc Chi Dương nghi hoặc.

"À? Từ khi em chính thức trở thành người yêu của anh, biết chúng mình chắc chắn sẽ dùng tới. "Bắc Túc Cảnh chắc chắn.

Cùng ngày, các ảnh đại diện của Bắc Túc Cảnh, đều đổi thành hai người mang theo nhẫn cưới trên tay, tuyên bố bọn họ đã muốn kết hôn!

Fans khắp chốn mừng vui: Rốt cuộc kết hôn, rầu thúi ruột.

Điều hạnh phúc nhất cuộc đời em, là trở thành khách quý đặc biệt tham gia vào cuộc đời anh, kính gửi chồng của em...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro