3.Để tôi dạy cho bạn, làm thế nào để bảo trì thiết lập bạch liên hoa ở mạt thế

Tui đang sửa xưng hô lại từ đầu cho giống chị chủ edit nha, nên mn đọc thấy lạ thì cho tui sorry nha:(( đọc lại mới để ý.
Mấy chương đầu ổng còn xưng tôi vì méo ưa Dương Dương nha, bắt dầu từ chương lày ổng xưng anh em luôn nha.
-----------------------

“Ai chả muốn sống, nhưng em từ nhỏ đã không được yêu thích, luôn là bị vứt bỏ, cũng đã trở thành thói quen.”

Đường Minh Nhiên ghét nhất khi cậu như vậy, bẻ cằm hắn , mạnh mẽ ép cậu nhìn thẳng mình, ánh trăng chiếu đến, vừa lúc nước mắt y chảy xuống tay hắn, hô hấp cứng lại.

“Đi theo anh, anh sẽ bảo vệ em.” Nguyên bản hắn muốn chửi cho cậu một trận, nhưng lời thốt ra lại trở thành hứa hẹn, ngữ khí cũng ôn hòa không ít.

Có lẽ là vì quá mức khiếp sợ, Mạc Chi Dương si ngốc nhìn hắn, “Anh?” Hai má còn dính nước mắt.

“Anh sẽ bảo vệ em.” Mẹ nó, cậu khóc lên sao lại đẹp như vậy, giờ đây cậu đã trở thành tâm can bảo bối của hắn, sẽ tận lực bảo vệ cậu, Đường Minh Nhiên đem người ôm chặt.

Bị hơi ấm của hắn bao bọc lấy, Mạc Chi Dương toàn thân run rẩy, sau một hồi mới hồi mới ôm lấy hắn, cảm xúc dần mất kiểm soát, “Hức ~ bảy tuổi ba ngoại tình bỏ lại em với mẹ không nơi nương tựa, mẹ vì chu cấp cho em đi học, mà thức khuya dậy sớm một lúc làm rất nhiều công việc, cuối cùng vì kiệt sức mà bệnh, em cuối cùng chỉ có thể vừa học vừa làm lo tiền thuốc than cho mẹ, không có tiền đi chơi với bạn, bọn họ liền xa lánh em, nói em tham tiền, nói em muốn bám chân kẻ giàu có em có thể nhẫn, cùng ba anh kết hôn em cũng có thể nhẫn, nhưng mà mẹ em cũng đã mất rồi, hu hu”

Trong lòng ngực, nhìn người khóc đến tâm can liệt phế, dù một người tâm sắt đá như Đường Minh Nhiên, cũng cảm thấy lồng ngực co rút đau đớn, “Anh sẽ bảo vệ em.”

Nhào vào ngực hắn, Mạc Chi Dương lười nhác ngáp một cái: Trận này diễn còn chưa xong a, thôi kệ vậy, nửa đêm đã phải chạy đến đây, cũng chưa có thời gian ngủ.

“Đừng lo lắng, anh sẽ bảo vệ .” Đường Minh Nhiên ôm sát người vào lòng ngực, lần đầu tiên ôn nhu an ủi người khác, nhìn kẻ khác như vậy hắn chỉ cảm thấy chán ghét, nhưng là đối với người trước mặt một chút biện pháp cũng không có, chỉ hận không thể cưng cậu như cưng trứng, hứng như hứng hoa.

Khóc nhiều, mũi cũng chuyển sang màu hồng , “Thật xin lỗi, em làm quần áo anh ướt cả rồi.”

Nhìn cậu khóc đến mặt mũi y như bé thỏ con, mũi và đôi mắt đều đỏ hoe, Đường Minh Nhiên nhịn không được tiến lại gần, chạm vào mũi, “Anh sẽ bảo vệ em.”

“Anh…” Thoáng chốc mặt đỏ ửng lên, Mạc Chi Dương gục đầu xuống, không dám nhìn hắn.

Trong lòng âm thầm gào thét: Ta được ôm đùi vai chính.

Để hắn nửa đêm mới phát hiện cậu không còn ở đó, còn cậu thì ngồi ở một góc an toàn vừa vặn ánh trăng có thể chiếu vào, tiếp theo khóc lóc đợi con mồi cắn câu, dùng nước mắt khiến hắn mềm lòng, nhu hòa nguyệt quan làm cho hình ảnh của cậu trong mắt hắn tăng thêm một bậc, lại dùng thân thế lúc nhỏ làm Đường Minh Nhiên đồng cảm, hắn cũng oán hận cha, thương mẹ vô hạn.

Quan hệ của hai người được kéo gần, tuy vẫn còn một chặng đường khó khăn để đi, nhưng ít nhất hắn thương tiếc y, cũng có thể bảo đảm, Lục Viễn Tùng nói ra những chuyện thời đi học vẫn có cái để lấy cớ.

Nguyên chủ đã biết được cốt truyện trước, thật sự rất gian lận, đánh phủ đầu, chờ khi Lục Viễn Tùng khua môi múa mép, nói nguyên chủ thế này thế nọ, Đường Minh Nhiên chỉ càng ghét Lục Viễn Tùng, từ đó cũng sẽ đau lòng cho Mạc Chi Dương.

“Không hổ là ký chủ của ta.” Hệ thống ngoại trừ hết lời khen ngợi, không biết cách gì khác để diễn tả.

Ngày hôm sau, Tống Ngạn thức dậy sớm nhất, lại phát hiện trong lòng ngực Đường Minh Nhiên là một tiểu yêu tinh? Không phải, chính là tên mẹ suýt kế của hắn sao.

Tống Ngạn từ lúc còn đi học, vẫn luôn yêu thầm Đường Minh Nhiên, chỉ là hắn tính tình hung hăng, ai cũng không dám tới gần, thế cho nên không dám thổ lộ.

Theo sau chính là Lục Viễn Tùng, nhìn  thấy hai người ôm nhau, trực tiếp há mồm mắng, “Không phải chứ, sao ngươi thích câu dẫn ngươi khác thế, đến Đường Minh Nhiên cũng không tha.”

Một tiếng này, khiến cho toàn bộ mọi người bị tỉnh giấc.

Mạc Chi Dương rời giường, phát hiện đang nắm trong vòng tay Minh Nhiên, sợ tới mức nhanh tay đem người đẩy ra, “Anh…”

“Ai mẹ nó mới sáng sớm la hét cái qq gì.” Lão tử ôm người đang ngủ ngon giấc, muốn điên lên thật chứ, Đường Minh Nhiên tùy tay ném việc này ra sau đầu, đứng lên.

Đường Minh Nhiên khí thế mười phần, khiến người khác e sợ mà tránh đi.

“Không phải, Minh Nhiên cậu ăn cơm không?” Tống Ngạn muốn đánh bài giảng hòa, cố ý chuyển đề tài.

“Hắn muốn gì, không phải khó ở à?” Đường Minh Nhiên xoay người dắt tay y, tính toán muốn rời đi, “Chúng ta vẫn nên tách ra thôi, đừng đi cùng nhau nữa.”

Đột nhiên bị dắt tay, Mạc Chi Dương bị dọa nhảy dựng, muốn thu tay lại, nhưng sức lực hắn quá lớn, không lay chuyển được.

“Không phải, Minh Nhiên, chúng tớ đều không có ý này, Tiểu Tùng mau đến xin lỗi.” Tống Ngạn chạy nhanh đem Tiểu Tùng đẩy ra.

Lúc này, sao có thể thiếu sự xuất hiện của bạch liên hoa được .

Mạc Chi Dương nhanh miệng hoà hoãn, “Không sao, không cần thiết.”

Lúc này, dị năng giả cảm nhận được điều khác thường, “Không ổn, có tang thi!”

“Cái gì?”

Nhóm người bắt đầu luống cuống, tự nhiên lại có đám tang thi xuất hiện? Theo lý thuyết, nơi này xung quanh đều là hoang tàn vắng vẻ, sao lại có đoàn tang thi xuất hiện.

Mạc Chi Dương đem ánh mắt dừng ở trên người Đường Minh Nhiên: Ngươi là cái tên cẩu vật, mời hẳn một đàn tang thi thăm thì chúng ta đấu lại bằng niềm tin à?

“Cái gì?”

“Mau, khóa kín cửa chính!” Vẫn là Tống Ngạn có kinh nghiệm, chạy nhanh chỉ huy mọi người chiến đấu.

Động tác thành thạo, nhớ đến cốt truyện, Đường Minh Nhiên vốn dĩ cũng không có ấn tượng tốt với hắn, nhưng đối mặt với vẻ bình tĩnh của hắn, một lần nữa Đường Minh Nhiên phải lau kính mà nhìn.

Vững vàng bình tĩnh là những thứ Mạc Chi Dương không có:) là một tiểu phế vật, nghe có tang thi, sợ tới mức co rụt bả vai.

“Chạy nhanh, dị năng giả qua đây nhanh lên.” Cửa ở chỗ này là cửa kính, mang lại cảm giác giòn xốp, nói không chừng bị người chạm vào cũng sẽ vỡ toang, Tống Ngạn có chút lo lắng.

Trái lại Đường Minh Nhiên rất bình tĩnh, buông Mạc Chi Dương ra, hai bước tiến lên xem xét có tổng cộng bao nhiêu tang thi.

Mạc Chi Dương là người thường duy nhất ở đây, lúc này mọi người đều loạn thành một nùi, toàn bộ đều tập trung ở cửa, không ai chú ý đến hắn.

Lục Viễn Tùng nhân cơ hội này hai bước đi đến bên người Mạc Chi Dương, một tay đem người ấn lên góc, "Tốt nhất là ngươi nên an phận, đừng gây thêm phiền toái cho chúng tôi!.”

Sức lực to lớn khiến cả người Mạc Chi Dương cả đều đụng vào góc tường, phanh một tiếng, đầu cũng bị đập mạnh vào tường.

Chết tiệc

Đường Minh Nhiên phát hiện, lại như cũ không nói cái gì, thậm chí còn thấy vui mừng.

Mắt thường có thể thấy được tang thi tập kết ở đây, số lượng không nhiều lắm, nhưng cũng quá sức.

“Hiện tại làm sao bây giờ?” Dị năng giả đều là tay mới, lúc này nhìn thấy tang thi có chút khẩn trương, sôi nổi đem ánh mắt hướng về Tống Ngạn, Tống Ngạn lại đem ánh mắt, đặt ở Đường Minh Nhiên.

Đường Minh Nhiên trấn định tự nhiên, thậm chí còn biết vì sao tang thi lại xuất hiện ở đây, “Đi theo tôi.” Lớn mật xông ra ngoài, mặt khác các dị năng giả khác cũng không biết tại sao, vừa dứt câu mọi người đều lao theo sau hắn.

Ở góc nhìn này, Mạc Chi Dương không thể không nói vi diện này hắn như con cưng vậy, có phong thái nam thần của tiểu thuyết sảng văn, thâm trầm phong độ.

Ai nha cái xưng hô này nghe rất thích tai nha~, nghe rất kích thích ~.

Kỳ thật, Đường Minh Nhiên muốn làm không ngừng tại đây*, sau khi ra ngoài, những người khác cũng tập trung tại đây, đám tang thi chắc chắn sẽ ngửi được mùi vị khác thường, nhất định sẽ tiếp lại đây.

Mấy con tang thi này, hành động cực nhanh, động tác mau lẹ, chả mấy chốc tập trung lại chúng không khác gì mấy tổ ong.

“Cẩn thận!” Tống Ngạn lo lắng.

Kết quả Đường Minh Nhiên căn bản không đem bọn chúng để vào mắt, chờ đợi bọn họ lại gần chậm rãi giơ tay, bàn tay đối mặt bọn chúng, đột nhiên một trận lửa từ lòng bàn tay phun ra.

Trong nháy mắt, càn quét hết đám tang thi này, mọi người ai nấy đều kinh ngạc, không nghĩ hắn lại lợi hại như vậy, tức thời, giống như tìm được một người để dựa vào.

Đi theo vị đại hiệp này, thể nào cũng có cơm ăn!

Toàn bộ đều đã đi ra ngoài, cũng chỉ có Mạc Chi Dương một mình ở trong nhà, lười nhác ngồi trên đất, đoán Đường Minh Nhiên khẳng định sẽ có hạ chiêu, thong thả theo dõi.

Quả nhiên, Mạc Chi Dương mới vừa ngáp xong, nghe được một tiếng rầm, đột nhiên minh bạch nam nhân kia muốn làm cái gì, hắn muốn chơi trò này? Đại gia ta sẽ phụng bồi.

Một con tang thi, thừa dịp mọi người không ở, trộm lẻn vào cửa hàng tiện lợi.

Mà toàn bộ cửa hàng tiện lợi, cũng chỉ có Mạc Chi Dương ở chỗ này, ở hai cái kệ hàng chính giữa vào lúc này, đột nhiên xuất hiện một con tang thi.

“Mẹ gia?” Mạc Chi Dương trở tay duỗi thẳng lưng, sau lưng đè nặng một con dao phay, “Hắc hắc!” Vừa lúc muốn thử đao pháp.

Tang thi nhìn thấy người sống, bản năng nhào qua.

“A ~” làm bộ làm tịch kêu một tiếng, Mạc Chi Dương muốn rút dao phay ra.

Kết quả tang thi lại bị người từ sau lưng một phen sử dụng lửa đốt đến trực tiếp tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Mạc Chi Dương yên lặng đem trừu dao phay giấu đi, làm một bộ hoảng sợ, ôm lấy đầu gối, nước mắt cũng chực chờ trào ra.

“Em không sao chứ?” Đường Minh Nhiên “Kịp thời” đuổi tới, “Trùng hợp” anh hùng cứu mỹ nhân.

Nhìn thấy hắn trong nháy mắt, nước mắt cuối cùng cũng chạy xuống, run rẩy, nhẹ nhàng lắc đầu, “Em không sao.” Một bộ sợ hãi cực kỳ.

Chính là thời cơ, Đường Minh Nhiên đi qua, hơi hơi khom lưng, mặt đối mặt, vươn tay, “Đi cùng anh, anh bảo vệ em.”

Lúc này Đường Minh Nhiên, đưa lưng về phía mặt trời, vừa vặn ra tay giết chết tang thi, chuyện này an bài đều rất hoàn mỹ.

Tựa như thiên thần buông xuống, cho nhân sinh hy vọng.

“Được.” Mạc Chi Dương cuối cùng, vươn tay về hướng hắn, hai người nắm lấy tay nhau.

Nguyên bản tình huống sẽ tốt đẹp cho đến hết, nhưng lúc này đột nhiên một bên kệ hàng bị gãy, mắt thấy sắp rơi xuống hai người, không cần suy nghĩ, trực tiếp đem người ôm lấy, dùng thân chắn cho Mạc Chi Dương.

Bị kim loại kệ để hàng rơi trúng, xuýt xoa một tiếng.

“Đường Minh Nhiên, anh không sao chứ?” Mạc Chi Dương cũng thực sự bị dọa cho nhảy dựng, muốn đem người đẩy ra, nhưng trên người hắn còn đang bị đè bởi kệ hàng.

Đợi đến lúc những người khác tiến vào hỗ trợ, mới đem kệ hàng di chuyển.

“Anh sao lại liều mạng như vậy chứ.” Nhìn vết thương sau lưng hắn, Mạc Chi Dương cắn môi dưới, tận lực không khóc ra tiếng , “Anh nếu xảy ra chuyện, em phải nói như thế nào với cha anh?”

Đường Minh Nhiên thoát khỏi vòng tay cậu, trong lòng miễn bàn cao hứng cỡ nào, sau khi nghe cậu nói, hứng gì đó cũng tắt ngúm, “Anh liên quan gì đến lão già đó?”

“Anj vẫn luôn như vậy.” Mạc Chi Dương cũng không có biện pháp, chỉ biết xử lý tốt vết thương.

Băng bó hoàn thành, Đường Minh Nhiên đứng lên, sửa sang lại quần áo, “Tốt, chúng ta cứ như vậy tách ra đi.”

Như vậy sao được?

Muốn nói lúc trước không biết thực lực của hắn, thích đi thì đi, nhưng mà, hiện giờ biết được thực lực thật của hắn, đây chính là ô dù hàng thật giá thật, sao có thể tùy tiện để ô dù bay mất đi được.

“A Nhiên, nếu không chúng ta vẫn đi cùng nhau đi?” Sự thật mà nói, Tống Ngạn biết, nhóm người này đều là đám ô hợp, có hắn ở đây, khẳng định có thể an toàn đi đến Hạnh Tồn Địa.

Đương nhiên, này hết thảy đều phải xem ý tứ của Đường Minh Nhiên.

Đường Minh Nhiên lúc này không nói gì, tất thảy đều đã được hắn thiết kế tốt, nhưng hắn không muốn bị Tống Ngạn sai sử, cho nên mới cần phải cho bọn họ thấy chút thực lực của bản thân.

Ở cái thời kỳ này, thực lực mới là đạo lý.

“Em thì sao?” Đường Minh Nhiên không có lập tức trả lời, hỏi ngược lại.

“Vậy 2 ta cùng nhau đi.” Mạc Chi Dương túm túm góc áo.

Đường Minh Nhiên sảng khoái đáp ứng, “Được!”

Dương Dương nhất định sẽ có cái nhìn khác về hắn.

Mạc Chi Dương không thể không tán thưởng trình độ giả trân của hắn, quả nhiên là hắc ám nam chủ, gia hỏa này vì khống chế thế cục, cố ý dẫn dụ tang thi, biểu diễn thực lực của mình, thu hoạch quyền lên tiếng, cũng mượn cơ hội dùng tang thi tạo ra sự cố, anh hùng cứu mỹ nhân, ở y lưu lại ấn tượng tốt, cũng cho thấy: Chỉ có đi theo ta, mới có thể bảo vệ ngươi toàn vẹn, cuối cùng, còn giả bộ làm người tốt.

Cái tên khốn này, nhưng ta thích.

Đoàn người cùng nhau lên đường, Tống Ngạn vốn dĩ muốn hai người bọn họ sẽ ngồi Jeep*, nhưng Đường Minh Nhiên cự tuyệt, rốt cuộc hai người ở hai thế giới, hắn đi cùng đoàn là được rồi.

“Thương thế của anh vẫn ổn chứ?” Mạc Chi Dương ngồi ở ghế phụ, còn hơi lo lắng.

“Đau quá, chờ buổi tối nghỉ ngơi, em giúp anh nhìn xem được không?” Đường Minh Nhiên hơi hơi nhíu mày, thoạt nhìn thật đúng là bị đau như vậy.

Sợ tới mức sắc mặt Mạc Chi Dương trở nên nên trắng bệch, “Đợi đến lúc đó em kiểm tra cho.”

“a Dương ngươi hôn anh một cái, ann có thể sẽ khỏe hơn nha~.” Cố ý đùa giỡn cậu, Đường Minh Nhiên rất hư hỏng, luôn thích trêu đùa cậu.

Quả nhiên Mạc Chi Dương mặt đỏ lên, bên ngoài cũng không ai để ý đến họ.

Mẹ nó, lão cẩu kia ngươi được lắm.

Chẳng đường không gặp một bóng tang thi, cứ như vậy mà thuận lợi đi thẳng, trời đã chập choạng tối , cuối cùng mọi người dừng chân ở một trấn nhỏ, trú tạm ở một nhà xưởng gần đó.

Nhà xưởng đã hoang phế, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể nghỉ ngơi, nhà xưởng còn có một gian văn phòng, theo lẽ thường hẳn là Đường Minh Nhiên đi vào trong, nhân tiện đem theo Mạc Chi Dương kéo vào trong.

“Để em kiểm tra vết thương của anh.” Mạc Chi Dương mới vừa bị kéo vào phòng , liền gấp không chờ nổi nữa muốn cởi quần áo hắn ra, mặt ngoài là quan tâm thương thế, kỳ thật là muốn nhìn cơ bụng của hắn.

Cái khác không nói, lão sắc phê dáng người cmn rất đỉnh a, hí hì hí ~

“Là muốn nhìn anh, hay là muốn xem vết thương?” Đường Minh Nhiên bắt lấy cổ tay cậu, đem người ấn chặt vứt lên sô pha ép cậu ngồi xuống, “Để anh cho em xem.” Đưa lưng về phía cậu.

Mạc Chi Dương đỏ mặt, hắn từ từ cởi áo khoác ra, vén lên bên trên lưng, lại phát hiện miệng vết thương phía sau lưng đã biến mất , “A, vết thương nhanh lành như vậy?”

“Có thể là do thể chất biến dị, thân thể, tố chất tốt hơn rất nhiều.” Đường Minh Nhiên lấy cớ qua loa lấy lệ cho qua chuyện, không thể để Dương Dương phát hiện.

Nếu đã tốt, không thể không tận dụng cơ hội này đàm phán với hắn một (vài) chuyện, Mạc Chi Dương đem quần áo kéo xuống, “Tốt rất tốt.”

“Dương Dương ~” Đường Minh Nhiên đột nhiên đem người ôm lấy, “Dương Dương, mệt mỏi quá a ~” như một bạn đại cẩu cẩu, dùng mặt cọ vào vai cậu xoa xoa.

Như thế nào đột nhiên bắt đầu làm nũng?

Mãnh nam làm nũng, hù chết người, Mạc Chi Dương bày ra bộ mặt bao dung, “Ngủ một giấc, nghỉ ngơi một chút.”

Hắn ôn nhu như là mùa đông, từ bức màn mở ra chính là ánh mặt trời, Đường Minh Nhiên tham luyến cậu, thậm chí không tiếc, dùng âm mưu quỷ kế giữ lại cậu.

Đường Minh Nhiên trước nay đều không phải người tốt, ở mạt thế này nơi nào có người tốt? Hắn muốn chính là khống chế thế cục, đương nhiên, sau thành công của một người đàn ông, cần có một mái ấm cần được che chở, Mạc Chi Dương chính là lựa chọn đúng đắn nhất.

Người này, mùa đông là Noãn Dương, mùa hè là bạc hà mật ong nước đá, ai có thể không yêu?

“Ngủ không được.” Đường Minh Nhiên ôm chặt hắn, hai người cứ như vậy nằm trên sô pha, “Em cùng anh trò chuyện, được không?”

“Anh muốn nghe cái gì?” Như là một đôi tình nhân ôm nhau tâm sự, Mạc Chi Dương cũng không có phản kháng, Đường Minh Nhiên yêu nhất chính là cảm giác ấm áp mà y mang lại cho hắn, bản thân ở vị diện này, ngoan ngoãn làm một bạch liên vị tiểu thái dương.

Đứng đắn không được ba giây, Đường Minh Nhiên cười khẽ, “Nói một câu, em có bao nhiêu người tình?”

“Cái gì! Em chỉ cảm thấy, anh giống như tiểu bối của em.” Rốt cuộc cũng đến lượt cậu trêu ghẹo hắn, nói về bối phận như vậy, không cần phải nghĩ cũng có chuyện hay, Mạc Chi Dương: he he he, thật kích thích.

Tiểu bối?

Đường Minh Nhiên cười đến mức vui vẻ, “Phải không?” Tiểu bối mới có thể có được sự chịu đựng vô hạn, tiểu bối mới có tư cách đạt được sủng ái, cũng không tồi.

“Là, anh yên tâm, em sẽ chiếu cố thật tốt anh.” Lời thề son sắt.

Nhưng Đường Minh Nhiên lại là người xấu, ôm hắn cọ, "Thế nào chiếu cố? Dùng cái gì chiếu cố?”

“Anh...anh không cần được một tấc lại muốn tiến một thước!” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Mạc Chi Dương mặt cũng đã phiếm hồng, hồng như là cắt đoạn ánh nắng chiều, bôi trên trên má, “Anh không được nói bậy.”

Đường Minh Nhiên không bỏ qua, hai chân kẹp lấy eo cậu, “Anh liền nói bậy.”

Trong phòng người cố ý đè thấp thanh âm, sợ người khác nghe thấy được, Tống Ngạn nghe được giọng nói bên trong, nhịn không được nắm chặt tay, “Đáng chết!”

“Tống ca, anh biết Mạc Chi Dương là ai sao?”
----------
*Jeep là một thương hiệu ô tô của Mỹ là nhãn hiệu thuộc Chrysler Group LLC trong liên minh chiến lược toàn cầu với Fiat.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro