"A ~" bị cưỡng chế kéo đi, Mạc Chi Dương quay đầu nhìn Tống Ngạn liếc mắt, nhếch mày, cười khiêu khích.
Tất cả hành động của cậu, đều bị Tống Ngạn và Lục Viễn Tùng bỏ vào trong mắt, tức giận đến mức nghiến răng, nhưng trước mắt nhiều người như vậy hắn cũng không có cách nào .
"Về sau không được rời khỏi tầm mắt anh, có biết không?" Đường Minh Nhiên đem người ném lên xe, thắt dây an toàn cẩn thận, rồi mới ngồi lại ghế lái.
Mạc Chi Dương còn muốn nói cái gì, tiểu sói con lại bắt cầu làm loạn cắn vành tai cậu mơn trớn, "Anh không muốn nghe, không muốn nghe, em không biết hôm nay anh sợ hãi thế nào đâu, sợ em xảy ra chuyện."
Lúc trước, cũng từng muốn cắn cậu, giúp cậu thức tỉnh dị năng, nhưng mà, dị năng thức tỉnh xác suất rất nhỏ, nếu cậu biến thành tang thi, đôi mắt này, sẽ mất đi dáng người hắn.
Cái thế giới bi ai này, tang thi rất nhiều, nhưng Mạc Chi Dương chỉ có một.
"Anh nhẹ chút." Mạc Chi Dương muốn đem người đẩy ra, nhưng lại cảm thấy thật sự là do cậu hại hắn lo lắng, trấn an vỗ bờ vai của hắn, "Em biết anh lo lắng, về sau sẽ không như vậy nữa."
Kỳ thật Mạc Chi Dương có thể đi cùng hắn chạy trốn, nhưng cố tình không, gần nhất, là muốn hai người hết giận dỗi nhau, thứ hai, là muốn cho hắn nếm chút tư vị suýt chút mất đi, không cho hắn thử làm sao bé sói này biết quý trọng cậu được?
"Anh nhất định sẽ bảo hộ em, cả đời." Như là thề, lại như là vừa lẩm bẩm tự nói, Đường Minh Nhiên cắn vành tai cậu.
Lục Viễn Tùng ở trong xe xin lỗi, "Tống ca thực xin lỗi."
"Không sao, không phải em sai." Đều là Mạc Chi Dương sai, Tống Ngạn tâm tình không tốt lắm, nghĩ đến cái điệu cười kia, đây là lần thứ hai.
Có lẽ chuyện ngoài ý muốn quá nhiều, mấy ngày kế tiếp trôi qua rất êm ả.
Thuận lợi đi vào Hạnh Tồn Địa, mới biết được họ đã chia năng lực dị năng giả thành 9 bậc, mà Đường Minh Nhiên, không thể nghi ngờ anh chính là cấp bậc tối cao nhất.
Hạnh Tồn Địa thấy người đăng cơ mới tới, nhân viên công tác lại hỏi Mạc Chi Dương, "Cậu có dị năng gì?"
"Tôi,, tôi không có dị năng." Mạc Chi Dương cúi đầu, co quắp bất an.
Lúc này, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn qua.
"Không có dị năng, không cho phép gia nhập." Nhân viên công tác lạnh nhạt đáp lại.
Lục Viễn Tùng và Tống Ngạn, trong lòng nghẹn khẩu khí lúc trước, cuối cùng thuận: Quả nhiên, phế vật chính là phế vật.
"Nếu em ấy không thể đi vào, ta đây cũng không vào." Đường Minh Nhiên đút tay vào túi quần, ra vẻ chuyện này với mình không có quan hệ.
"Đợi đã!"
Nếu nơi này không thu nhận bọn họ, Đường Minh Nhiên có thể đưa Dương Dương đi tạo ra một quốc gia tang thi, chỉ có hai người.
Lúc này, một người ăn mặc quần tây đen, áo sơ mi màu lam nhạt đột nhiên xuất hiện, nhân viên công tác khác đối với hắn rất khách khí, thậm chí hơi khom lưng tiến lên tiếp đón, "Dương tiên sinh."
Dương Vụ đi tới, đối với những người kia khẽ gật đầu, "Lời cửu cấp dị năng giả nói có đặc quyền."
Nghe được nói lời này, ánh mắt dừng ở trên người Mạc Chi Dương.
"Vâng." Nhân viên công tác không làm khó bọn họ nữa.
Thoạt nhìn người này thân phận rất cao, Mạc Chi Dương nhìn hắn cảm tạ gật đầu.
Kết quả, tiểu sói con không cao hứng, một bước vượt qua tới, che ở trước mặt hai người, "Cảm ơn." Đối với hắn khách khí giơ tay.
"Không cần khách khí." Dương Vụ vươn tay, hai người đều hơi nhíu mày.
Mạc Chi Dương ở một bên, trên mặt khéo léo mỉm cười ấm áp, trong lòng bắt đầu rắc rắc cắn hạt dưa: Mẹ ơi, nắm cái tay có thể chết người sao? Hai người có thôi đi không!
"Dương Dương, chúng ta vào thôi." Đường Minh Nhiên quay đầu, nhìn hắn cười cười.
Dấm tinh, Mạc Chi Dương gật đầu, "Ơ, cảm ơn..." Kết quả lời này còn chưa nói xong, liền bị tiểu sói con túm vào.
Hạnh Tồn Địa vì căn cứ vào thực lực chọn người, năng lực người nào cũng cao, có thể hưởng thụ đãi ngộ cũng không giống nhau, Mạc Chi Dương đi theo cửu cấp dị năng giả thứ hai ở đây, cũng có thể được thơm lây.
Nghe nói vị cửu cấp dị năng giả còn lại ở đây, chính là Dương Vụ, hắn là người sáng lập Hạnh Tồn Địa, đương nhiên hắn sẽ có quyền lợi rất lớn, bất quá Mạc Chi Dương cũng bội phục hắn, trong một khoảng thời gian nhắn, có thể tụ tập nhiều người như vậy, còn thành lập cả một thành thị.
Nơi này, giúp đỡ lẫn nhau, còn có nhân chủng linh tinh, tự cung tự cấp.
Mạc Chi Dương bị đưa đến tầng hai của một chung cư, tầng này chỉ có vỏn vẹn hai hộ gia đình, vừa vào cửa liền bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
"Vì cái gì vì cái gì? Em vì cái gì muốn nói chuyện với cậu ta!" Tiểu sói con ghen ôm lấy eo cậu, bắt đầu làm nũng, "Không được nói chuyện với hắn được không?"
Bắt đầu từ khi nào hắn lại trở nên ghen như vậy, Mạc Chi Dương khom lưng muốn ngồi xuống ôm gối ở sô pha, cong eo không cho xuống, "Anh nháo cái gì, chỉ là nói một câu cảm ơn thôi mà..aa."
Đường Minh Nhiên buông tay ta, một tay đem người đẩy ngã trên sô pha, giang hai tay bế chân cậu lên, cường thế nắm chặt Dương Dương, há mồm ngậm lấy vành tai cậu, "Em có thể không rời xa anh được không?"
"Sao tự dưng lại hỏi như vậy?" Mạc Chi Dương không dám chính diện đáp ứng, thật sự cậu sẽ không rời đi, nhưng rốt cuộc cũng phải ngỏm, cho nên vẫn phải diễn kịch rời đi, rốt cuộc vẫn phải đi.
Không biết vì cái gì, Đường Minh Nhiên lúc này có chút sợ hãi, sợ hãi thứ tốt đẹp trong lòng ngực bị người khác cướp đi, càng nhiều người nhìn đến tiểu Dương Dương, có ai không thích tiểu Dương? Chính là thích, sẽ có người muốn cướp cậu đi.
"Em không cần nói gần nói xa, em chỉ cần nói em sẽ không rời xa anh!" Đường Minh Nhiên úp mặt vào hõm vai cậu cọ tới cọ lui, giống với con đại cẩu không có cảm giác an toàn, "Đồng ý với anh được không? Dương Dương, đi mà~"
Ti tiện này lại muốn dùng quan hệ, khiến cậu tự nhảy vào, Đường Minh Nhiên chưa bao giờ là người tốt, làm chuyện này xác thật rất xấu.
Nghe một tiếng đi mà~ làm Mạc Chi Dương mềm nhũn, đầu óc cũng trở nên mơ hồ, "Vậy anh tránh ra đi, em đồng ý."
"Há~" giống một tiểu nam hài, được người ta đến âu yếm hứa hẹn, Đường Minh Nhiên cao hứng mà hôn xuống má cậu, tay chân bò dậy, "Lời đã nói, không được giữ lời."
Đồng ý với lão sắc phê chính là đồng ý, Mạc Chi Dương sẽ không đổi ý, con đường này không thể thực hiện được, vẫn là phải sử dụng biện pháp khác, củng cố cảm tình lẫn nhau.
Cuối cùng là tự do, Mạc Chi Dương nhanh tay dọn dẹp qua căn phòng một lần, lại mang khăn trải giường và đệm chăn ra thay, đến chạng vạng , cuối cùng là thu thập xong, không nhiễm một hạt bụi.
"Dương Dương ~" Đường Minh Nhiên cùng thuốc cao bôi trên da chó, trở nên giống chó đi theo phía sau, chỉ kém phe phẩy đuôi chó sói, "Dương Dương, anh giúp em giặt giẻ lau." nhận giẻ lau, lại ăn bớt.
Phòng ở đủ lớn, có ba phòng một sảnh, cho nên Mạc Chi Dương hôm nay tính toán bản thân ngủ ở đâu, "Chăn khăn trải giường đã đổi cả, đều rất sạch sẽ."
"Ừ!" Đường Minh Nhiên giống như đi theo đuôi, từ phòng ngủ theo đuôi cậu mãi cho đến cách vách phòng, "Chúng ta đây có thể ngủ chung không?"
Nhìn đôi mắt sáng rực kia, chỉ kém diêu đuôi chó.
"Không, ngủ ngon." Mạc Chi Dương bang một tiếng đem cửa đóng lại, cũng đem sói con nhốt ở ngoài cửa, nói giỡn, phòng lão tử, hắn tưởng muốn vào là vào? Ta đây không phải rất mất mặt?
"Dương Dương ~" Đường Minh Nhiên ở bên ngoài cửa kêu gào, "Anh sợ bóng tối, anh có thể cùng em ngủ chung không?"
Trong phòng Mạc Chi Dương, cuối cùng có thể ngủ ngon, lết cái thân nhắm mắt lại, cũng mặc kệ người bên ngoài có kêu gào như thế nào.
Đường Minh Nhiên cực kỳ cố chấp, không được đáp lại, cũng không muốn đi, dứt khoát ôm gối ngủ trên thảm, ngồi cạnh cửa, cứ như vậy đi ngủ.
Chờ Mạc Chi Dương mở cửa, phát hiện hắn đã ngồi ngủ ở cạnh cửa, hoảng sợ, "sao anh lại ngủ ở chỗ này?" Ngồi xổm xuống đem người lay tỉnh.
"Ô ô ~ em không để ý tới anh, anh sợ bóng tối ~" ôm tiểu sói con, bắt đầu khóc xúc động, anh anh anh kể ra ủy khuất, "Em không để ý tới anh."
Tuy rằng biết cẩu đồ vật này ngụy trang, có thể thấy được dáng vẻ này, Mạc Chi Dương vẫn là nhẫn không nhẫn tâm, "Là một đại nam nhân, sao lại sợ bóng tối?"
Giang hai tay ôm lấy người đối diện, Đường Minh Nhiên ra vẻ đáng thương, "Em đều không để ý tới anh, sao anh kêu em không để ý đến anh."
" xin lỗi." ôm chầm lấy hắn, Mạc Chi Dương tuy rằng biết lão cẩu tệ ngụy trang, nhưng lại không có biện pháp
Khiến cho cậu áy náy, âm mưu thực hiện được, Đường Minh Nhiên bắt đầu trà lí trà khí trang săn sóc, "Mặc kệ Dương Dương, đều là anh không tốt, anh không nên dính người như vậy, nhưng ở chỗ này, anh không an tâm."
Tới cá nhân hắn cũng bán.
Mạc Chi Dương đỡ trán, "Đúng vậy, anh nói đều đúng, em đi nấu cơm cho anh, anh đem thảm ôm trở về phòng."
"Được ~" ôm lấy cậu, lại là hôn một cái, Đường Minh Nhiên bò dậy, đem thảm ôm trở về sau trở lại phòng bếp, nhìn thấy cậu đưa lưng về phía hắn xắt rau.
Lại không có đi vào, mà đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt ngơ ngẩn.
Nhìn chằm chằm cậu nhìn hồi lâu, mới phóng nhẹ bước chân đi vào, từ sau lưng ôm lấy eo cậu, ngậm lấy vành tai, "Anh cảm thấy, mạt thế thật sự cũng tốt."
Có ngươi, mới thấy mạt thế thật tốt.
"Có cái gì tốt, đã chết nhiều người như vậy." Mạc Chi Dương thở dài, bày ra vẻ mặt u buồn, bạch liên hoa cảm thương, bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
"Có em." Địa ngục đều là thiên đường, Đường Minh Nhiên có đôi khi cảm thấy, thật mẹ nó sớm nên đoạt Dương Dương từ tay lão già chó chết đó, như vậy, có thể sớm một chút được đến với bảo bối này.
Mẹ nó, trách không được lão già một hai phải cưới cậu, ai cự tuyệt được tiểu thái dương?:)))
"Anh, em làm xong cơm rồi, chúng ta ăn cơm trước đi." Mạc Chi Dương không có đẩy hắn ra, đổ thêm nước và nước tương vào cháo, "anh ăn xong, còn phải đi mở họp à?"
Nơi này, cung cấp vật tư, cũng không phải nuôi dưỡng người rảnh rỗi.
"Ừ." Đường Minh Nhiên cơm nước xong, ôm cậu làm nũng muốn thân mật, sau mới đi họp, nghe nói là có nhiệm vụ muốn bố trí.
Làm chào hơi nhiều, Mạc Chi Dương ăn xong còn dư lại một ít, kết quả nghe được có tiếng chuông cửa, thấy quái lạ, "Ai a?"
Theo lý thuyết, nơi này không phải bất luận kẻ nào cũng có thể đi lên.
Mở cửa vừa thấy, lại phát hiện là hắn, Mạc Chi Dương có chút ngoài ý muốn, "Dương tiên sinh?"
"Đúng vậy." Dương Vụ trên tay còn đắp một kiện tây trang, thoạt nhìn là muốn ra cửa, " Hương vị thơm quá."
"Là, ngài chưa ăn cơm sao?" lần trước trải qua, Mạc Chi Dương hiện tại tuyệt đối không chủ động mời người khác vào trong nhà ăn cơm, ăn nghèo còn hành.
Dương Vụ lắc đầu, " Không có."
"Vậy ngài nhớ ăn cơm." Khô cằn nói một câu, Mạc Chi Dương cũng không tính toán muốn nói chuyện, lùi một bước nhỏ, tưởng đóng cửa.
Kết quả, Dương Vụ thấy cậu không chủ động, tự tay chủ động, "Chuyện là, thức ăn còn có thừa sao? Anh ăn chút liền đi."
Người này, ở Hạnh Tồn Địa rất có thế lực, nếu hắn nhắm vào sói con làm khó dễ, cũng không tốt lắm, Mạc Chi Dương gật đầu, "Vậy được rồi."
Thật không biết xấu hổ.
Dương Vụ không những không cảm thấy không thoải mái ngượng ngùng, mà còn rất thoải mái hào phóng tiến vào, uống hết bát cháo gà, lúc sau ánh mắt sáng lên, "Ăn rất ngon."
Khen thừa, lúc trước làm cách nào để câu dẫn lão sắc phê? Chính là bằng dạ dày đó.
"Thật không?" Mạc Chi Dương thẹn thùng cười, cũng không có nói tiếp.
Có dự cảm, nếu nói tiếp, gia hỏa này khẳng định sẽ được voi đòi hai bà Trưng, sau đó liền tạo thành, phải làm ba phần cơm, khiến sói con ghen, cuối cùng dẫn tới eo già này phải rời nhà trốn đi.
Đợi không được cậu nói tiếp, Dương Vụ không nhục chí, "Nếu có thể, thật sự anh rất muốn mỗi ngày đều được ăn ở đây." Ôn nhuận cười.
*Ư ghét Dương Vụ lắm ý, mn phải tin tui
"Chết rồi, quên rửa chén." Xảo diệu tránh đi cái đề tài này, Mạc Chi Dương xoay người đi vào phòng bếp, ước gì hắn ăn xong phắn nhanh đi.
Cầm chén cháo đã ăn xong, Dương Vụ đứng lên, cầm chén đi vào phòng bếp, nhìn thấy hắn đưa lưng về phía mình cặm cụi rửa chén, trong nháy mắt có cảm giác, trở lại trước khi mạt thế xảy ra, cái hắn muốn nhất loại cảm giác ấm áp này.
Mạc Chi Dương rửa chén cảm thấy có chút bực mình , người này vì sao cứ nhìn chằm chằm vào mình? Bị lão sắc phê nhìn chằm chằm, cảm thấy hạnh phúc, bị hắn nhìn chằm chằm, cảm thấy da đầu tê dại.
Hệ thống phun tào: Lão song tiêu cẩu.
"Anh có vấn đề muốn hỏi em." Cuối cùng, Dương Vụ bưng chén vào, "Em cùng Đường Minh Nhiên có quan hệ gì?"
Từ ngày hôm qua hắn đối với cậu đã nhất kiến chung tình, Dương Vụ liền điều tra cậu, đối với mấy lời đánh giá rất không tốt về Mạc Chi Dương, cái gì mà ái mộ hư vinh, câu dẫn tiểu bối, nhưng thoạt nhìn một người ôn nhu như vậy, sẽ làm ra loại sự tình này?
"Tôi!" Cái này đã có thể làm khó tiểu bạch liên, muốn nói là tiểu ma*, giống như nói đúng tim đen, Mạc Chi Dương trầm ngâm trong chốc lát.
*Cứu giúp part 2
Không khí rơi vào trầm mặc, lại khiến Dương Vụ mơ màng rất lớn không gian, "Rốt cuộc là quan hệ gì?" Chẳng lẽ, thật sự như những lời người đó nói, là Mạc Chi Dương câu dẫn Đường Minh Nhiên?
Chén cháo gà kia, đột nhiên cũng có chút ghê tởm buồn nôn.
"Ai ~" sinh hoạt không dễ, bạch liên thở dài, Mạc Chi Dương nghe ra ngữ khí hắn không tốt, "Tôi không muốn giải thích."
Một bộ bất chấp tất cả,.
Dương Vụ ôn nhuận biểu tình không còn tồn tại nữa, lạnh lùng nhìn thoáng qua bóng dáng cậu, nguyên lai những người đó nói chính là sự thật, tùy tay cầm chén ném tới đá cẩm thạch trên đài, xoay người rời đi.
Thật là bị mỡ heo che tâm, cư nhiên đối hắn nhất kiến chung tình.
Mạc Chi Dương không sao cả nhún nhún vai.
Chờ Đường Minh Nhiên trở về, lại phát hiện có chỗ không ổn, bắt lấy người đang làm cơm chiều hỏi, "Có nam nhân khác tới?" Lửa giận đủ để thiêu nguyên tòa tháp.
Không tốt!
"Không phải, em!" gia hỏa, Mạc Chi Dương thiệt tình cảm thấy, người này thật là thuộc cẩu, Dương Vụ kia sớm tới tìm, hiện tại đã buổi tối, hắn cư nhiên còn biết.
Đường Minh Nhiên cắn môi dưới, đôi tay nắm chặt thành quyền, móng tay đem lòng bàn tay trát ra mấy tiếng nha, nhưng vẫn không nói chuyện, an tĩnh đang đợi giải thích.
--------
Ư dạo này lười quá(ノ`⌒')ノ┫:・┻┻
Cảm ơn bà đã beta bộ truyện này hộ tui nghen
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro