chương 10- Đại ma vương thích ăn kẹo sữa?

"Hả?" Mạc Chi Dương phản ứng lại, ôm lấy cánh tay hắn, "Em cũng thích ngài, thần." Quyến luyến dùng gương mặt cọ cọ cánh tay hắn.

Ha, tiểu kẹo sữa thật ngọt.

Ryan dùng cằm cọ má y mềm mềm nói, "Em mới là thần của ta."

"Ngài biết lai lịch thiếu niên kia không?" Nghĩ tới nghĩ lui, Mạc Chi Dương đều cảm thấy hắn không đơn giản.

Suy tư hồi lâu, cũng không biết Dương nói đến người nào, "Hả thiếu niên gì?" Nơi này trừ tiểu kẹo sữa ở ngoài vào, còn có những người khác sao?

"Chính là, cái người mà em vừa mới cứu tỉnh á." Như vậy, hắn không thấy được thiếu niên đó, Mạc Chi Dương nhăn mi lại.

"A? Không chú ý." Hai con mắt nhìn cậu còn không đủ, hắn nào còn tâm tư nhìn những người khác, Ryan đem người chặn ngang bế lên, "Ta không cần biết những người khác, lúc này trong đầu em, chỉ có thể có ta."

Tiên ngốc này, luôn không thể hiểu được khi nào hắn ăn dấm.

"Em chỉ là lo lắng, lo lắng sẽ phát sinh chuyện gì không tốt." Mạc Chi Dương bị ném trên giường, ngồi dậy, "Em chỉ cảm thấy trong lòng bất an."

Bất an?

Ryan ngồi xuống bên cạnh, đem người ôm vào trong lòng ngực, "Em bất an cái gì?"

"Không biết." Loại cảm giác này không thể nói nên lời, nhưng Mạc Chi Dương tuyệt đối tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình.

Luyến tiếc nhìn y hao tổn tinh thần như vậy, liền xoa tóc, ôn thanh trấn an, "Ta là thần, ta bảo hộ em, tiểu kẹo sữa em không cần sợ hãi."

Những lời này, dù sao Mạc Chi Dương cũng không nghe lọt tai, liền nhìn chằm chằm hắn nuốt nước miếng, chẹp chẹp miệng, "Em đói bụng ~" túm túm tay áo, mắt to nhấp nháy nhìn hắn.

"Đói bụng?" Ryan rất lâu không có cảm thụ hắn như vậy.

Mạc Chi Dương đáng thương vô cùng nhìn hắn, "Muốn ăn a!" Chu chu miệng, một bộ muốn ti sữa, tưởng như đó là cái gì đó nhất thơm ngon.

Thứ đó rất đáng yêu, trước kia không có, nói không chừng về sau cũng sẽ không có, nhân cơ hội này ít nhiều vớt vát đôi chút, nhiều tình thú hơn a~

A này?

Ryan đỏ mặt, cũng không có trả lời, "Ta đi tìm đồ ăn, tiểu kẹo sữa em chờ ta."

Mạc Chi Dương rất không vui, bắt lấy tay hắn làm nũng, "Em không muốn, em muốn ăn ngài, nếu ngài thật sự yêu thương con dân của ngài, thì nên thỏa mãn nguyện vọng của em a."

"Này?" loại chuyện này, từ trước đến nay đều phải mẫu thân làm, Ryan làm không được, "Ta đi tìm cho thức ăn cho em."

Nói rồi đứng lên, kết quả vừa cúi đầu, đôi mắt long lanh khổ sở cùng đáng tiếc tiến thẳng vào mắt hắn, tức khắc lại không đành lòng, "Em."

Mạc Chi Dương cũng không nói lời nào, cứ như vậy đáng thương vô cùng nhìn hắn.

Thật sự bất quá ánh mắt này của cậu, thở dài, Ryan ngồi trở lại, một tay đem người ôm vào trong lòng ngực, "Ăn, ăn đi."

Gần trong gang tấc, Mạc Chi Dương há mồm ngậm lấy, nói câu thật sự lời nói, vị có điểm giống núm vú mẹ.

Ryan biểu tình có chút thẹn thùng, nghiêng đầu không dám cúi đầu xem hắn, chỉ có thể phát hiện hắn cắn cắn lực đạo, "um ~" bị hút đến có chút tê.

Nghe được tiếng thở dốc không thích hợp, Mạc Chi Dương đột nhiên buông ra, cái này khả năng đã xảy ra chuyện,  nhanh chóng đem người đẩy ra, "Em ăn no rồi, cứ như vậy đi."

Nhưng có một số việc, người tưởng đã kết thúc, đó là điều không có khả năng.

"Tiểu kẹo sữa, em đói bụng." Ryan chậm rãi bò lên trên trên giường, "Nơi này là hút không ra sữa, nhưng mà một nơi khác có, em muốn nếm thử hay không."

"Thôi bỏ đi." Mạc Chi Dương đối với hắn mỉm cười, còn có điểm lúng túng, nơi nào đó có vừa rồi muốn nhưng kỳ thật, sau này rụt lại, "Ngài không vội sao?"

"Không, hiện tại có chuyện quan trọng hơn cần làm." Tới Ryan nói, từng bước ép sát, đem người vây ở trong lòng ngực, "Có cái gì so tiểu kẹo sữa quan trọng hơn đâu?"

Mạc Chi Dương cúi đầu nhìn thoáng qua địa phương không nên nhìn, bị áo choàng che lại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đồ vật kia, mẹ nó đi rất lớn a, ta làm như thế nào ăn hết được?

Sợ bị phát hiện, Mạc Chi Dương vội vàng dời tầm mắt đi, bị trói hoàn toàn, đều phải dựa vào trên đầu giường, "Ryan, em có thể, trước..... A ~"

Lời còn chưa nói xong, đã bị lấp kín miệng.

Mạc Chi Dương vốn dĩ muốn nói: Muốn đi vệ sinh, cmn!

"um ~"

"Tiểu kẹo sữa, em ăn thật chặt, ta không động đậy nổi nữa." Ryan đè phía sau lưng cậu, chậm rãi một chút một chút, ý đồ làm cậu phóng ra nhẹ nhàng.

Mạc Chi Dương trừng hắn, mẹ nó sao ngươi không nói ngươi quá lớn, ta có thể ăn xong đã là thiên phú dị bẩm, ta là hắc động sao? Còn gọi ta thả lỏng.

Ngươi như ta, bị cây gậy to đùng thọc vào thử xem, tên ngáo này, ở dưới to, đầu óc lại nhỏ.

Nhìn thấy cậu đã cố hết sức, Ryan không dám động ngay lập tức, để cậu thích ứng, mới chậm rãi bắt đầu động tác.

Lúc này đây, so với lúc trước hai người đều phải cố hết sức, chủ yếu là vì hình thể hai người kém nhau quá lớn, Ryan thiên về người nước ngoài, thể trạng phi thường cường tráng, Mạc Chi Dương khó thở, há mồm cắn đầu vú hắn, bắt đầu cọ xát.

"Tiểu kẹo sữa, đừng hồ nháo." Ryan nói, nâng cậu lên lại chậm rãi buông ra, rất nhiều lần xác định có thể mới động được.

"a...um... ~"

Ăn xong rồi lại uống sữa bò, toàn bộ trình tự hoàn thành. Một lúc sau, Mạc Chi Dương đã không còn sức lực, chỉ có thể nằm ở trên giường giả chết, để hắn tự đi thu thập.

Quốc vương nhìn người trên giường hôn mê, không khỏi có chút trầm mê, mỹ mạo như vậy, xác thật chưa từng thấy qua.

Phòng ngủ bị người này chiếm, quốc vương cũng không có biện pháp, chỉ có thể đứng dậy tiến tới phòng cách vách thu thập một phen để nghỉ ngơi.

Cửa phòng bị đóng lại, trên giường thiếu niên đột nhiên mở to mắt, ánh mắt thanh tỉnh, quả nhiên đã tỉnh từ rất lâu, xốc chăn lên, từ trên giường bước xuống.

Nhìn quanh bốn phía, đặt ánh mắt dừng ở cửa sổ, đi đến trước cửa sổ, kéo bức màn, ánh trăng chiếu rọi vào, thiếu niên hít sâu một hơi, toàn thân đắm chìm dưới ánh trăng.

"Quả nhiên vẫn là nơi này dồi dào ma lực, càng thuần túy hơn." Mở to mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ, vừa lúc có thể nhìn đến Thánh Điện tiêm tháp, nheo lại đôi mắt xinh đẹp, "Mình đã trở về, thật không dám nghĩ tới?"

Cách đó không xa, Ryan giống như cảm nhận được gì, mở to mắt, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Kỳ quái." Ôm chặt người trong ngực, một lần nữa nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau chờ quốc vương vội vội vàng vàng chạy đến nơi, nhìn thấy thiếu niên tóc bạc đã tỉnh táo lại, lúc này ngồi ở mép giường, đôi mắt dại ra nhìn xuống thảm.

"Cậu ổn chứ?" Quốc vương đi qua.

Thiếu niên ngẩng đầu, "A?" Giống như là không có ý thức, hoặc không có phản ứng, mặt dại ra hỏi quốc vương. "Người là ai?"

"Ta là quốc vương ở nơi này, có thể mạo muội cho ta biết tên họ của cậu?" Quốc vương đi qua, nửa ngồi xổm trước mặt hắn, nâng tay trái lên hôn xuống.

"Charlie." Charlie nhìn hắn, lộ ra một nụ cười ôn nhu như ánh trăng rất ôn hòa, "Quốc vương kính mến, người là người đã cứu thần phải không?"

Bị nụ cười của hắn hớp hồn, không kịp phản ứng, quốc vương ửng đỏ mặt, gật đầu, "Đúng vậy, được cứu Charlie, là vinh hạnh của ta." Nói xong, lại hôn tiếp lần nữa.

Đây là lần đầu tiên, có loại cảm giác này, cũng được gọi là tình đầu đi.

Charlie duy trì bộ dáng mỉm cười, "Chữa khỏi cho thần, là vị thần sử nào vậy ạ?" Tựa hồ hắn đã biết tất cả.

"Hả?" Hắn như thế nào biết được, quốc vương đột nhiên nghĩ đến câu nói của thần sử đại nhân lúc trở về, thần trí nhanh chóng bị kéo về, đứng dậy, "Là thần sử đại nhân."

Thần sử? Ngoại trừ chính mình, thế giới này còn có thần sử?

Charlie trên mặt không lộ ra bất kỳ sơ hở nào, cười cười, "Là vị thần sử nào?" Nói xong, bổ sung thêm một câu, "Thần muốn cảm ơn ngài ấy, dù sao cũng là ngài đã cứu ta."

Quốc vương nhìn ra bên ngoài, tính toán thời gian, "Thần sử đại nhân, lúc này hẳn là đang cầu nguyện." Lại tựa hồ nhớ đến cái gì, "Cậu có muốn cùng ta cùng đi nhìn xem?"

"Được." Charlie từ trên giường đứng lên, dáng vẻ xuất chúng, một đầu màu bạc, tóc dài vẫn luôn rơi xuống phía sau, so với tơ lụa tốt nhất còn muốn xinh đẹp hơn, lóng lánh quang huy.

Không thể không nói, người này thật sự rất mỹ lệ.

Quốc vương dời mắt, sợ bị hắn phát hiện trong lòng có tà niệm, mang người hướng tới Thánh Điện.

Mạc Chi Dương mơ màng sắp ngủ, mặt ngoài là cầu nguyện, kỳ thật cậu đã sắp ngủ, chắp tay trước ngực quỳ gối.

"Thần sử đại nhân, thần sử đại nhân?"

Mơ hồ nghe được có người kêu, Mạc Chi Dương mở mắt, cuống quít lau nước miếng trên khóe miệng, đoan trang ổn trọng đứng lên, quay người lại sững sờ tại chỗ.

Quốc vương vẫn là thần thái kia, nhưng phía sau hắn là người hôm qua cậu cứu sống, lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo đẹp đến như vậy, Mạc Chi Dương không khỏi sửng sốt.

Nhưng khi mắt chạm mắt, liền bị địch ý trong mắt hắn đánh thức, lập tức bừng tỉnh, "Quốc vương đại nhân, vị này chính là?"

"Vị này chính là Charlie, người ngày chính là thiếu niên được người cứu hôm qua." Quốc vương nhiệt tình giới thiệu.

"Ta không có cứu cậu." Da mặt bị hắn nhìn đến tê rần, ánh mắt tên này thật đáng sợ, chạy nhanh đem cái nồi này vứt đi càng nhanh càng tốt, ném cho ai? Mạc Chi Dương linh cơ* vừa động, "Là Quang Minh Thần cứu cậu."

*Giải nghĩa một lần rùi nè,cho ai không nhớ thì đọc lại đi nha

Quang Minh Thần: Trên đầu đột nhiên xuất hiện nhiều hơn vài cái kim sắc:??? Ta lại làm cái gì nữa vậy?

Nhìn hai người không kịp phản ứng, Mạc Chi Dương lải nhải giải thích, "Thứ ta sở hữu, tất cả đều là Quang Minh Thần ban cho, dùng quang minh thần lực cứu cậu, cũng là Quang Minh Thần cứu cậu."

"Đúng vậy." Quốc vương thành kính đối với Quang Minh Thần khom lưng cung kính chào.


Ngược lại Charlie, nghiêng đầu nhìn về phía tượng thần, lướt qua Mạc Chi Dương bước đến trước mặt hắn, "Đây là Quang Minh Thần vĩ đại sao? Cũng thật gọi là ngoài ý muốn a."

"Là ngoài ý muốn?" Mạc Chi Dương xoay người nhìn bóng dáng hắn, người này rất không tầm thường, "Charlie, cậu?"

"Có việc gì?" Charlie quay đầu nhìn y.

Liếc mắt một cái, ngược lại khiến Mạc Chi Dương héo, đây là cái... cái ánh mắt cứt chó gì, "Cậu chưa ăn cơm sao? Nếu không mời quốc vương mang người cùng dùng cơm?"

"Đúng vậy, vẫn là thần sử đại nhân săn sóc." Charlie đi theo hướng Mạc Chi Dương, từng bước một đi thong thả, mạc danh mang theo một cổ khí thế.

Thần sử đại nhân bốn chữ, có thể nói là nghiến răng nghiến lợi, cổ khí thế kia, giống như muốn đem Mạc Chi Dương ăn tươi nuốt sống.

Thần Điện, Quang Minh Thần nhìn theo bóng dáng Charlie, cảm thấy rất quen thuộc, ma lực trên người hắn giống như đã từng gặp qua.

"Thật cũng không cần." Mạc Chi Dương lui một bước nhỏ, người này tuyệt đối có điểm bất an, chạy nhanh gọi hệ thống: Hệ thống, ngươi cho ta tra hắn rốt cuộc là ai.

"Được rồi, ngươi chờ ta một lúc." Hệ thống đáp ứng một câu, lúc sau liền mất tích.

Ở thần Điện Quang Minh Thần đột nhiên ánh mắt sáng lên, nhớ tới Charlie người này là ai!

"Nếu không có chuyện gì nói, mấy người không cần quấy rầy ta cầu nguyện." Mạc Chi Dương đối mặt với hắn, có chút lúng túng, mẹ nó, ta nhất định phải đánh đòn phủ đầu trước hắn!

Hô hô, không thể bị NPC sở áp đảo, vì thế lấy so cùng hắn đánh xem ai khí thế hơn ai.

Nghe thấy, Charlie ánh mắt chợt lóe lên, lộ ra một nụ cười ôn hòa nhu thuận, "Được." Sau đó đi theo quốc vương cùng nhau ra ngoài.

Nhưng rất kỳ quái, khi thấy nụ cười kia, người này giống như đứa trẻ đi chúc tết không được cho bao lì xì, có điểm không thích hợp.

Đám người sau khi ra ngoài, Mạc Chi Dương lâm vào trầm tư, "Nếu không, đến tết ta cho hắn một bao bao lì xì? Tên kia, giống như ta đoạt đùi gà của hắn vậy, một bộ biểu tình táo bón."

"Ta đã về rồi ~~" hệ thống hoa cuộn sóng tuyến.

Mạc Chi Dương thình thịch tiếp tục quỳ xuống, tiếp tục phát ngốc, thuận miệng hỏi một câu, "Thế nào?"

"Ha ha ha..." Hệ thống cười xong, đột nhiên héo, "Ta không tra được."

------
Dương said:

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro