Cảm ơn bạn trà xanh nào đó, chính nhân quân tử, cũng không có cách nào chạy thoát khỏi bẫy của trà xanh sao?
Mạc Chi Dương trong lòng trợn trắng mắt.
"Dương Dương, em có nghe thấy ta nói gì không." Sầm Ngộ Hành đột nhiên kéo người lại, chặt chẽ ôm vào trong lòng ngực, đẩy đầu của cậu, cường thế ấn vào ngực.
"Dương Dương."
Mạc Chi Dương ngây người bị tiếng gọi này làm cho bừng tỉnh, một tay đẩy người ra, "Không phải, không phải!" Lui về phía sau hai bước, "Sư huynh thích ngài, ngài là của sư huynh."
"Ta là của em!"
Không cho cậu có cơ hội tránh thoát, một tay Sầm Ngộ Hành một lần nữa ôm người vào trong trong lòng ngực, "Ta chỉ là của em, em đã quên sao? Em gọi tên ta A Hành."
Đẩy qua đẩy lại, như sữa bò sữa đặc.
"A Hành?" Tựa hồ bị những lời này xúc động, Mạc Chi Dương rũ mắt, sức lực phản kháng cũng giảm không ít.
Sầm Ngộ Hành thả chậm âm điệu, như đứa trẻ xin kẹo, người ôm sát, "Em đã quên sao? Ta là A Hành của em, em không thích A Hành sao?"
"Nhưng mà..." Mạc Chi Dương còn hơi do dự," Nhưng ngài cũng là Sầm Ngộ Hành không phải sao? "
"Em nói không sai, ta là Sầm Ngộ Hành." Sầm Ngộ Hành buông cậu ra, dắt tay cậu tiến đến bên cạnh giá nến, thổi tắt ngọn nến, "Ngoài kia, ta là Sầm Ngộ Hành, là Đại tướng quân chinh chiến sa trường gánh trên vai sinh mệnh bá tánh."
Mạc Chi Dương bị hắn nắm tay, nhìn hắn thổi tắt từng ngọn nến.
Cuối cùng, trong phòng còn lại một mảnh hắc ám.
"Trong bóng tối, ta là A Hành của em, là A Hành của duy nhất một người, Dương Dương, em ở gọi ta một tiếng A Hành được không? Ta muốn nghe." Sầm Ngộ Hành hơi khom lưng, dùng tay phải che đôi mắt cậu lại, nhỏ giọng khẩn cầu.
"A..." Mạc Chi Dương chớp đôi mắt, lông mi cọ vào tay trêu chọc hắn.
"Em biết đấy, A Hành yêu em, chỉ là ta ăn nói vụng về, không biết mở miệng như thế nào mới có thể nói ra lời trong lòng." Sầm Ngộ Hành nắm lấy tay cậu đặt vào ngực.
"Em có thể nào nói cho ta biết, nói thích em như thế nào, em mới đồng ý lời tỏ tình của ta."
Mạc Chi Dương bị chọc đỏ mặt, trong lòng cảm khái: Thôi đi, anh nói anh ăn nói vụng về? Nếu không phải lão tử quá hiểu anh, chỉ sợ bị mấy lời này của anh dụ bán sang nước ngoài luôn rồi.
"Em, em không biết." Mạc Chi Dương nhẹ nhàng lắc đầu.
"Vậy từ này về sau mỗi ngày mỗi đêm, ta sẽ nói một câu khác nhau, cả đời như vậy, cho đến khi tìm được câu em thích mới thôi." Quả nhiên, Dương Dương đơn thuần đáng yêu, dễ thương thật sự.
Sầm Ngộ Hành không khỏi cảm khái: Cũng thật dễ lừa.:)))
Hóa ra mấy lời nói âu yếm của chính nhân quân tử, cũng có thể lãng mạn như vậy.
"A Hành, Dương Dương rất nhớ chàng." Có lẽ do bóng tối khiến cậu thêm phần can đảm, Mạc Chi Dương đột nhiên nhào qua, ôm chặt eo hắn, quyến luyến cọ cọ vào ngực hắn.
"A Hành cũng rất nhớ Dương Dương, chỉ là em không chịu gặp ta." Sầm Ngộ Hành ôm lấy cậu, tay nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cậu trấn an.
Cười y như tên cáo già: Chỉ cần Dương Dương không đi, hắn sẽ có rất nhiều cách để Dương Dương tự tay giao trái tim của cậu ra, quả nhiên, Dương Dương vừa đáng yêu vừa dễ thương, như đứa trẻ con.
Mạc Chi Dương dựa vào trong lòng ngực hắn: Ai nha nha, phối hợp với lão sắc phê một chút, nhìn hắn bán thảm quá đáng thương.
"A Hành." Mạc Chi Dương nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Ôm chặt người trong lòng ngực, Sầm Ngộ Hành ôn thanh đáp lại, "A Hành của em đây."
Đêm nay, hai người ăn ý không nhắc đến Ôn Kha Lăng.
Sau một đêm vật vã, Mạc Chi Dương muốn lật người, nhưng eo đã bị một bàn tay giữ chặt, cậu sợ tới mức mở to mắt, mắt chạm mắt với Sầm Ngộ Hành.
"Á?"
Sầm Ngộ Hành nằm nghiêng, tay chống đầu thâm tình nhìn cậu, Mạc Chi Dương thiếu chút nữa không nhịn được cho hắn một quyền: Moẹ mới sáng sớm, đã dọa con nhà người ta rồi.
"Ta vừa ý em, Dương Dương." Sầm Ngộ Hành vừa mở miệng đã nói lời âu yếm.
Mới buổi sáng đã ngọt như vậy, lời âu yếm tựa như mật đường, thành công khiến gương mặt Mạc Chi Dương đỏ ửng, "Em, em phải dậy."
"Ừ." Sầm Ngộ Hành cũng đứng dậy theo.
Cung nhân tiến vào hầu hạ rửa mặt, sau khi dùng bữa, phải đi gặp hoàng đế.
Hai người bọn họ được tiểu thái giám ngày hôm qua dẫn đến điện.
"Thân thể bệ hạ có ổn không?" Sầm Ngộ Hành vẫn còn lo lắng.
"Bẩm Vương gia, bệ hạ sau khi uống thuốc, đã khỏe hơn khá nhiều, tinh thần cũng không tồi, tối hôm qua ngủ cũng thoải mái." Tiểu thái giám Nhất Nhất trả lời.
Sầm Ngộ Hành thở ra, "Vậy là tốt rồi."
Mạc Chi Dương cúi đầu đi đến, không nói một lời.
Đột nhiên tay bị nắm lấy, Mạc Chi Dương sợ tới mức ngẩng đầu, ánh mắt hai người quét qua nhau, muốn rút tay về, nhưng không thể được.
"Bệ hạ long thể không việc gì, quả thật rất may." Sầm Ngộ Hành một bên cùng thái giám nói chuyện, một bên nắm tiểu thần y tay, niết đến gắt gao.
"Đúng vậy." thái giám không dám quay mặt ra sau.
Hai người đến cửa tẩm điện chờ không bao lâu, thì hoàng đế hạ triều trở về.
"Ngộ Hành." Hoàng đế phân phó thái giám dẫn người đến Tân Cương Các cùng nhau ăn cơm, mà hoàng thượng chưa đến vì phải thay long bào.
"Chúng ta khi nào có thể trở về?" Mạc Chi Dương câu nệ ngồi ở trên ghế, trước mặt bày đầy mỹ thực, không thể động đũa chẳng phải là tra tấn người sao.
Kỳ thật, Sầm Ngộ Hành không muốn trở về, nếu trở về, chỉ sợ Ôn Kha Lăng sẽ tức giận, nhưng không đi cũng không được, "Dùng xong đồ ăn sáng."
"Ồ." Mạc Chi Dương vì phòng ngừa cậu không nhịn được nữa ăn luôn, cúi đầu, nhưng mà thật sự thơm quá, hoàng đế còn có tới hay không, đói chết người.
Sầm Ngộ Hành cúi đầu nhìn cậu, cuối cùng không nhịn được nhích lại gần, hôn trán cậu, "Dương Dương."
Mạc Chi Dương sợ tới mức che chỗ bị hôn lại, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn, giây tiếp theo lại cúi đầu: Không thể nhìn, muốn ăn.
Hoàng đế thật vất vả mới đến được đây, thấy hai người ở chung hòa hợp, nhưng cảm giác rất kỳ quái, hôm nay Ngộ Hành không còn thái độ lâm ly bi đát như lúc trước, đây là việc tốt.
"Tham kiến bệ hạ."
"Trẫm miễn lễ." Hoàng đế nói hai người đừng câu nệ, ngồi xuống dùng đồ ăn sáng.
Mạc Chi Dương lặng lẽ liếc hoàng đế, xác định hắn đã động đũa, hắn ăn là cậu có thể ăn, nhanh chóng bưng bát lên, uống một ngụm sữa đậu nành.
Kia hai người đang nói chuyện, hình như đang nói chuyện của Trần thừa tướng, Mạc Chi Dương vùi đầu ăn cơm, quản nhiều như vậy làm gì, cậu cùng lắm chỉ là một đại ohu mà thôi.
"Xác thật như thế." Hoàng đế nghe Ngộ Hành nói xong, liên tục gật đầu đang muốn lấy khoai lang cuốn với chén sữa trước mặt, kết quả một mâm tất cả đều trống không, "Hả?"
Quét mắt hết một bàn dài, tất cả các mâm đều bị quét sạch sẽ.
"Bệ hạ." Đại tổng quản gắp cho hoàng thượng một chiếc màn thầu, cố ý xua tan bầu không khí ngượng ngùng này.
Mạc Chi Dương Ăn no bưng bát lên, uống xong sữa đậu nành, mới phát hiện hoàng đế đang nhìn cậu, mẹ nó, ăn nhiều quá bị phát hiện rồi.
"Tiểu thần y, sức ăn rất khỏe." Hoàng đế không nhịn được kinh ngạc: Hôm nay ngự thiện chuẩn bị lượng thức ăn của ba người, kết quả một mình cậu ăn hết luôn cả bàn.
Chuyện này rốt cuộc là cậu ăn quá nhiều, hay là chuẩn bị quá ít.
Bị hắn nói, Mạc Chi Dương xấu hổ hận không thể chôn đầu xuống bàn: Cứu mạng, xấu hổ chết mất, bệnh của ngươi đều do lão tử khám, ngươi còn bủn xỉn với lão tử bữa ăn sáng này.
"Bệ hạ, Dương Dương ăn uống vẫn nhiều như vậy." Sầm Ngộ Hành nhận thấy cậu túng quẫn, chủ động thay cậu giải vây.
"Ừ." Hoàng đế không để trong lòng, gật đầu, sai địa tổng quản chuẩn bị lại thức ăn.
Mạc Chi Dương ăn no, bắt đầu nhàm chán, thấy hai người đang nói chuyện, cúi đầu bắt đầu chơi ngón tay: nhàm chán, rốt cuộc còn phải nghe bọn họ nói đến khi nào.
Sầm Ngộ Hành cẩn thận phát hiện cảm xúc bực bội của cậu, dưới bàn lặng lẽ vươn tay, nắm lấy tay Dương Dương, mặt không biến sắc, tiếp tục nói chuyện cùng bệ hạ.
Cái này, Mạc Chi Dương từ chơi ngón tay, biến thành chơi ngón tay hắn, tay hắn rất lớn, hơn nữa có vết chai dày, sờ vào có cảm giác thô ráp, mỗi lần sờ qua bên hông, đều có thể khiến cậu run rẩy.
"Việc này, ngươi phải chú ý." Hoàng đế cuối cùng cũng được ăn no.
Cũng biết cậu mệt nhọc, không lưu người lại, cho phép hai người trở về.
Mạc Chi Dương đến trước Vương phủ, không dám đi vào, chỉ đứng ở cửa do dự.
"Sao?"
Thấy cậu do dự, ước chừng Sầm Ngộ Hành cũng hiểu rõ, "Em đi về nghỉ ngơi trước, ta có việc nói với sư huynh em."
"Nhưng mà..." Mạc Chi Dương lắc đầu, "Ta không buồn ngủ, ta muốn trông thấy sư huynh."
"Em muốn thấy như thế nào?" Sầm Ngộ Hành cười khẽ, "Em yên tâm Dương Dương, sẽ không có việc gì."
Ở trong lòng Dương Dương, hắn không thể so được với sư huynh, chỉ sợ đến lúc đó Ôn Kha Lăng nói dăm ba câu, Dương Dương lại muốn do dự trở về, chẳng phải tất cả nỗ lực đều uổng phí sao.
"Ta có thể chờ ở cửa hay không, chỉ ở cửa." Mạc Chi Dương đáng thương vô cùng nhìn hắn, aaa, lão tử muốn nhìn anh diễn, muốn nhìn Ôn Kha Lăng nổi trận lôi đình như thế nào, tức muốn hộc máu như thế nào.
Cảm giác này rất sảng khoái.
"Được rồi." Sầm Ngộ Hành đồng ý, lúc này mới mang theo Dương Dương đi vào.
Ôn Kha Lăng đêm qua đã đợi một đêm, ngày hôm qua như vậy, nhất định phát sinh chuyện gì, Mạc Chi Dương đáng chết, có phải đã nói gì đó.
Cả đêm hắn mất ngủ.
"Ôn y sư."
Nghe được tiếng gọi, Ôn Kha Lăng mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngộ Hành cất bước tiến vào, nhanh chóng chạy tới, nắm lấy tay hắn, "Ngộ Hành, chàng làm sao vậy? Ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
"Ôn y sư." Khách sáo né tay hắn ra, Sầm Ngộ Hành xoay người đi vào phòng khách đóng cửa lại, không muốn để Dương Dương nhìn thấy.
"Ôn y sư?" Sao đột nhiên hắn đổi xưng hô như lúc mới quen vậy, Ôn Kha Lăng giãy giụa hồi lâu , mới khiến hắn gọi là A Lăng, sao bây giờ lại trở về hình dạng ban đầu. Sầm Ngộ Hành lặp lại một tiếng, "Ôn y sư, ta có việc nói với ngươi."
Trong phòng không giống có đánh nhau, Mạc Chi Dương trộm ghé vào cửa, muốn nghe được thứ gì, nhưng sao không nghe được gì hết.
Chẳng lẽ, hai người hoà bình giải quyết chuyện này? Nhưng với tính cách của Ôn Kha Lăng, chắc chắn sẽ làm to chuyện, sao có thể an tĩnh như gà.
Az az az, ta muốn ăn dưa, các ngươi nhanh lên.
"A, chàng nói đi." Từ kia một tiếng Ôn y sư bắt đầu, Ôn Kha Lăng đã nhận thấy được không ổn, ước chừng chuyện này có quan hệ với sư đệ, đáng chết, lúc trước không nên gọi cậu tới.
Nên để cậu chết già ở Dược Cốc, bồi sư phụ cùng nhau xuống mồ.
"Ta yêu Mạc thần y." Sầm Ngộ Hành cơ hồ gấp không chờ nổi nói với hắn chuyện này, tuy rằng như vậy không tốt, nhưng cuối cùng có thể nói ra cho hắn biết.
Ta muốn nói cho khắp người thiên hạ: Ta Sầm Ngộ Hành yêu Mạc Chi Dương.
"Loang choang~"
Trong phòng vang lên tiếng mảnh sứ rơi xuống đất, lỗ tai Mạc Chi Dương dính sát vào cửa, "Hình như hắn muốn bắt đầu rồi, thấy diễn thấy diễn."
Hệ thống: Đậu phộng hạt dưa hạnh nhân, chân gà bay nhanh đến đây, cùng nhau ăn dưa.
"Sầm Ngộ Hành, chàng!"
"Chát~"
Nghe được bên trong có tiếng tát giòn rộp, Mạc Chi Dương không bình tĩnh nổi: Đậu xanh, hắn đánh nam nhân tao, không được tao phải vào xiên hắn!
"Cạch~"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro