Chương 16- Đại ma vương thích ăn kẹo sữa?
Hắn vừa dứt câu, Mạc Chi Dương đã hiểu rõ, lão này nói đông nói tây ý muốn mượn đao giết người, khiến ta chết thần không biết quỷ không hay.
“Lão tư tế, con cảm thấy ngài nói ra những lời này, là muốn trốn tránh trách nhiệm của một vị tư tế sao?” Mạc Chi Dương nói, nhìn về phía lão Giáo Hoàng, “Con cảm thấy, bất luận như thế nào, đã là tín đồ của Quang Minh Thần, đều phải vì thần mà chiến đấu.”
Mạc Chi Dương: Mẹ nó, ta cũng bị lời chính mình nói cảm động.
“Đúng vậy.” Nắm bắt cơ hội, lão Giáo Hoàng cũng nhắm mắt hùa theo, dù sao hắn làm như vậy là cũng là hành vi trốn tránh trách nhiệm, lệnh cho lão tư tế, “Bất luận như thế nào, thần cũng sẽ sát cánh cùng chúng ta chiến đấu.”
Mượn sức thành công, Mạc Chi Dương liền đem lão Giáo Hoàng ra làm lá chắn, “Đúng vậy.” Lại quay đầu nhìn về phía quốc vương, “Xin ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chiến đấu tới cùng, bảo hộ cư dân trong thành.”
“Bảo trọng.” Quốc vương khom lưng đáp lễ.
Hiện tại trên thành lâu, Giáo Hoàng cùng quốc vương đều về phe Mạc Chi Dương, mà lão tư tế, chỉ có một mình tự biên tự diễn.
Lão tư tế cũng ý thức được chuyện không ổn, vội giải thích, “Ta chỉ là nhất thời nóng vội, vẫn là giải quyết chuyện này trước đi.”
Không nghĩ tới người này, cũng không phải phế vật, vài câu liền cho qua chuyện.
Mạc Chi Dương nhìn xuống phía dưới, cảm thấy sự tình có gì đó không thích hợp, nhiều ma vật như vậy, ngoài tên Ryan ngốc nghếch kia, còn ai có khả năng làm được vậy đâu?
Nhưng mục đích của hắn là cái gì a?
“Đừng nói nữa, hắn chính là muốn xử đẹp ngươi, sau đó để tiểu tam thượng vị!” Hệ thống bắt đầu làm mình làm mẩy, “Ta phải đánh chết đôi cẩu nam nam này.”
*Ryan said: nuôi mày lớn,mày ăn rồi báo:)))
Mạc Chi Dương mặc kệ hắn, tiếp tục nhìn xuống dưới, mẹ nó, hắn muốn làm cái gì không thể thông báo một tiếng sao?
“Có biện pháp nào sao?” Lão Giáo Hoàng bước lại gần, đứng ở một bên cậu.
Không trả lời hắn, Mạc Chi Dương nghĩ đến lời nói ngày hôm qua của Ryan một câu hắn cũng không hiểu được, vĩnh viễn ở phía sau em, vĩnh viễn ở phía sau cậu?
Đột nhiên như ý thức được cái gì,xoay người lại, ở đỉnh tháp phía sau, có một thực thể màu đen đang đứng ở đó, hình dạng đôi cánh, đại khái đoán được chính là hắn.
“Có!” Mạc Chi Dương đột nhiên hét lên, quay đầu nhìn về phía lão tư tế, “Thần, sẽ phù hộ chúng ta.”
Thấy ngữ khí của hắn chắc chắn như vậy, làm cho tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, đặc biệt là lão Giáo Hoàng, “Con có biện pháp gì?”
Ryan từ trên cao nhìn xuống, nhìn tiểu kẹo sữa, nếu có thể khiến em trở thành một vị thần được người đời tôn kính, ta nguyện ý trở thành vị thần tà ác nhất.
Dùng hắc ám, phụ trợ em quang mang vạn trượng.
Bởi vì có hắn, Mạc Chi Dương phá lệ thong dong, cửa thành đã chật kín người, trong thành người dân đã biết đây là kiếp nạn không thể tránh khỏi, nên đều tập kết ở cửa thành.
Nhìn thấy hắn đi xuống, mọi người nhìn cậu như một đấng cứu thế.
Đám đông đột nhiên xôn xao, khe khẽ nói nhỏ.
Mạc Chi Dương đón ánh mắt mọi người, đi đến nhắm chặt cửa thành, “Phiền toái mọi người mở cửa một chút cảm ơn.” Lão tử muốn bắt đầu phản công!
“Là!”
Đại môn thủ vệ, giữ cửa kéo ra, đem cánh cửa mở ra, bên ngoài là cảnh vật mênh mông bát ngát.
Nhưng Mạc Chi Dương mặt không đổi sắc, thản nhiên đi ra ngoài, một mình một người đối mặt.
“Tư tế đại nhân!”
Sâm đi theo phía sau, rút ra kiếm, “Tôi bảo hộ ngài!”
Mạc Chi Dương rất nói với hắn, đừng như vậy rất phiền toái, nhưng nhìn vẻ mặt kiên định của hắn, nghĩ nghĩ liền nể mặt, “Phiền toái.”
Bên ngoài dẫn đầu chính là một con vật to như xe tải, còn là đại tê giác, trên đỉnh đầu còn một con quạ đen.
“Kẻ kia là người ngươi nhắc đến sao?” Tê giác dùng thú ngữ hỏi.
Quạ đen, “Đúng đúng đúng, chính là hắn, quạ quạ đã gặp qua, hắn là phu nhân của Ryan.”
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Giả bộ bị đánh rồi chạy sao?” Tê giác trợn đôi mắt đỏ như máu, diện mạo dữ tợn, nhưng nói chuyện thanh âm manh manh, thực hàm khí.
Quạ đen, “Có lý.”
“Ta sẽ ta sẽ, chờ một chút ta liền giả bộ bị đánh ngã xuống, sau đó bò dậy chạy trốn, được không?” Tê giác nóng lòng muốn thử.
“Quạ quạ cũng sẽ.” Quạ đen ở trên người hắn khua chân nhảy nhót.
Mạc Chi Dương đi ra, cách đám ma vật đó 10m, có thể nhìn rõ ràng bọn họ, đôi mắt đỏ dữ tợn, răng nanh, còn có toàn thân phát ra hắc khí.
“Hừm...” Mạc Chi Dương trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên nói, “Bọn họ có lệ khí.”
“Tới rồi tới rồi, quạ quạ chuẩn bị tốt rồi a ~” quạ đen nóng lòng muốn thử, chỉ chờ hắn ra tay.
Hắn vừa xuất hiện, mặt đất đối diện đều sôi trào, như là một giọt nước làm tràn ly, lập tức ầm ĩ lên.
“Đây là phu nhân của Ryan sao?” “Trông đáng yêu a.”
Mạc Chi Dương quay đầu nhìn về phía trong thành, tất cả mọi người tha thiết chờ đợi, hy vọng duy nhất của bọn họ, đều ký thác ở tiểu tư tế hắn.
Thu hồi ánh mắt, hơi hơi nâng tay, hít sâu một hơi, vòng hoa tỏa ra kim quang, chậm rãi bắt đầu tích tụ thần lực.
“Tới rồi, đại gia chuẩn bị tốt!” Tê giác đặng đề, bụi đất phi dương, gào rống một tiếng, trông rất đáng sợ, lấy đà vọt mạnh về phía Mạc Chi Dương.
Một tiếng đinh tai nhức óc, người canh cửa thành theo bản năng muốn trốn, nhưng Mạc Chi Dương rất trấn định, tay phải nâng lên.
Lão tư tế thấy một màn như vậy, khó có thể che giấu hưng phấn: Giết hắn, giết hắn!
Mạc Chi Dương đối mặt với sự mãnh liệt của ma vật, tận lực bảo trì bình tĩnh.
Lúc này, Ryan từ tháp tiêm phi xuống dưới, đứng sau tiểu kẹo sữa, thu hồi cánh, “Đừng sợ, ta ở đây.”
“Ừ!” Mạc Chi Dương trong lòng kiên định, dựa vào trong lòng ngực hắn.
Từ phía trên nhìn xuống xem một màn này, thật sự rất mông lung, một bên là bụi đất nổi lên bốn phía mênh mông toàn ma vật, một bên cũng chỉ có một vị thiếu niên đơn bạc, chịu ủy thác hy vọng của mọi người.
“Tin tưởng ta.” Ryan nâng tay y lên, phủ lên mu bàn tay, nắm chặt quyền, kim quang trong nháy mắt lền ở trên cổ tay phát ra ánh sáng.
Lấy Mạc Chi Dương ở vị trí trung tâm, kim quang như mặt hồ yên tĩnh bị nện xuống một cục đá, gợn sóng hướng ra tứ phía, một vòng một vòng từ gần ra xa, ném bay từ người đến ma vật.
Tê giác đứng gần nhất bị trúng đòn mạnh nhất, toàn bộ bị ném đi chổng vó té lăn trên đất.
Phía sau còn có người trong thành, ai nấy cũng đều bị hất văng ra xa.
“Tiểu kẹo sữa, em sẽ trở thành vị thần cai quản lục địa này, vị tư tế vĩ đại nhất.” Ryan làm như vậy, là muốn cho hắn đã chịu người ta kính ngưỡng, sẽ không phải chịu sự vu hoạ từ người dân.
Như thế nào nở để cậu chịu ủy khuất.
Mạc Chi Dương mở to mắt, trước mặt chỉ có một mảnh kim quang mơ hồ, đột nhiên xoay người, ôm lấy cổ hắn, mùi hương rất quen thuộc, Dương hôn lên cổ hắn.
“Ưm ~” Ryan bất đắc dĩ ấn lên gáy cậu, làm hắn không thể có cơ hội chạy trốn.
Kim quang lan đến Thánh Điện, Quang Minh Thần nhân cơ hội bẻ gãy gồng xích, nhanh tay tháo mảnh vải bịt miệng xuống, cuối cùng cũng có thể nói lén một câu hoàn chỉnh, “Ryan! Anh rốt cuộc muốn làm cái gì!”
Cũng nhân cơ hội này, Charlie mở to mắt, lợi dụng quang minh thần lực, cộng với ma lực của hắn, muốn phá tan một phần kết giới thần điện.
Quang Minh Thần khom lưng cởi bỏ dây thừng trên chân, đang định đứng lên, kết quả vừa quay đầu lại, liền thấy một vị khách không mời mà đến, đang đứng ở cửa thần điện.
“Charlie?”
“Quang Minh Thần!”
Rốt cuộc cũng nhìn thấy hắn.
Charlie ổn định lảo đảo thân thể, hai tay cánh tay chảy xuống máu tươi, không chỉ có tay áo nhiễm hồng, còn theo ngón tay, từng giọt máu tươi chảy xuống trơn bóng sàn cẩm thạch thượng.
“Ngươi như thế nào có thể tới Thần Điện?” Người thường không thể phá tan một tầng kết giới này, Quang Minh Thần nhìn thấy đôi tay hắn chảy đầy máu tươi, đột nhiên như hiểu ra cái gì.
Nhìn thấy hắn, Charlie đau đều không cảm giác được, chỉ có vui mừng, lòng tràn đầy vui mừng, cất bước đi vào, “Quang Minh Thần, Quang Minh Thần, ta rốt cuộc cũng nhìn thấy người.”
Như quỷ mị loạng choạng chậm rãi tiến vào.
Quang Minh Thần giật mình tại chỗ, cảm giác giống như toàn thân bị định trụ, “Charlie.”
“Thần.” Charlie đi khập khiễng chậm rãi tiến vào, đôi tay tràn đầy máu tươi, trên mặt còn treo ý cười, “Ta tới gặp ngươi.”
Ngươi không tới gặp ta, ta liền tới gặp ngươi.
Bộ dáng này, Quang Minh Thần nhìn thấy mà đau lòng, lại khó chịu, “Charlie, ngươi không phải đã chết rồi sao?”
“A, không có a, ta liều mạng sống sót chỉ muốn thể trở về gặp ngài.” Charlie đi đến trước mặt hắn, ngửa đầu nhìn hắn, run rẩy đưa tay vuốt ve gương mặt hắn.
Trên tay đều là máu, Quang Minh Thần nắm lấy cổ tay của hắn, “Ngươi làm sao vậy?”
“Không có việc gì, thần, ta cảm thấy rất mệt.” Charlie mỏi mệt ngã vào trong lòng ngực hắn.
Không đành lòng đẩy hắn ra, chung quy từ nhỏ đã nhìn hắn lớn lên, Quang Minh Thần vẫn ôm lấy hắn, vỗ vỗ phía sau lưng, “Nghỉ ngơi một chút.”
Thừa cơ hội này, Charlie vươn tay dùng máu vẽ một ký hiệu lên ngực hắn, “Vĩnh viễn cùng ta ở bên nhau đi.”
Cố chấp lại âm trầm, Quang Minh Thần không kịp nói gì, ý thức bắt đầu mơ hồ, “Đáng chết”
Thánh quang bị rút đi, ma vật tứ phương chạy tán loạn, Mạc Chi Dương hoàn hảo không tổn hao gì đứng nguyên chỗ, chẳng qua có chút thoát lực, quỳ xụp xuống.
“Tư tế, người không sao chứ?” Sâm chạy tới, nâng người dậy.
Mạc Chi Dương đẩy hắn ra, “Không có việc gì.” Đứng lâu quá, chân mềm mà thôi.
--------
Be continued...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro