Chương 20. Tôi là lão trung y, chuyên trị lão sắc phê!
"Bệ hạ, người bị sao vậy?"
Nước trà trong miệng bị phun hết ra ngoài, Hoàng đế nhanh chóng buông chung trà xuống, dùng vạt áo lau nước trên miệng, "Ngươi nói cái gì? Sao phải dẫn hắn đi?"
Ngộ Hành cũng không phải người làm việc theo cảm tính, nhất định có lý do nào đó.
"Độc trên người thần vẫn chưa tan, Mạc thần y đi theo cũng tốt, thứ hai y thuật hắn cao minh, cũng có thể nhập quân làm quân y." Còn lý do thứ ba, Sầm Ngộ Hành đỏ mặt, không muốn nói.
Thấy vẻ mặt hắn không thích hợp, tai đỏ ửng, hoàng đế nghi hoặc, "Ngộ Hành, ngươi không phải một người chỉ lo cho bản thân, tùy tiện tìm quân y phái đi rất dễ dàng, sao nhất thiết phải để Mạc thần y đi?"
"Lý do thứ ba." Sầm Ngộ Hành bưng trà ly, động tác đột ngột càng có vẻ thần bí, chỉ là đặt chén trà vào lòng bàn tay, không có uống, "Thần và Dương Dương lưỡng tình tương duyệt, phó thác chung thân."
Ban cho hắn mỹ nhân, Ngộ Hành lại cảm thấy chướng mắt, rất nhiều lần đều làm hoàng đế cảm thấy, Ngộ Hành có lẽ không được, đã hơn 30 tuổi, chỉ biết hành quân đánh giặc, một người bên gối cũng không có.
Hoàng đế kinh ngạc cây vạn tuế ra hoa, nhưng cũng không hiểu Mạc thần y và Dương Dương hai người có quan hệ gì, "Cho nên, Dương Dương là ai? Mạc thần y có quan hệ gì?"
"Dương Dương chính là Mạc thần y." Sầm Ngộ Hành không hiểu, mới bừng tỉnh, bệ hạ chỉ biết Dương Dương họ Mạc, "Bệ hạ, Mạc thần y danh gọi Mạc Chi Dương."
vừa nói xong, hoàng đế bừng tỉnh, gật gật đầu thì ra là thế, nhưng bưng chén trà lên lại quên, "Mạc gì Dương?"
Gần đây bị sự tình biên cương làm cho đầu não choáng váng, trí nhớ cũng không tốt lắm.
"Bệ hạ, cái gì Dương người không cần quan tâm, chỉ thỉnh bệ hạ cho phép Dương... Mạc thần y cùng thần ra biên cương." Sầm Ngộ Hành đứng lên, vén áo choàng quỳ xuống trước mặt hoàng đế, cung kính dập đầu.
Khó thấy Ngộ Hành cầu xin điều gì, lại là chuyện tốt, hoàng đế không có lý do gì để cự tuyệt, "Nếu như thế, vậy mang theo đi, chỉ là chớ có xử trí theo cảm tính."
"Thần tuân chỉ!" Sầm Ngộ Hành vui vô cùng, dập đầu tạ ơn, "Thần sẽ không phụ lòng mong đợi của bệ hạ.."
Vương phủ, Mạc Chi Dương gấp gáp chế tạo thuốc, gọi Niên Thành cùng mấy nha hoàn lại, trước khi khởi hành chế tạo được nhiều chừng nào hay chừng ấy.
"Sao cậu đột nhiên chăm chỉ vậy?" Hệ thống xem không hiểu.
Mạc Chi Dương nỗ lực chế tạo thuốc, "Thì, đánh giặc nhất định sẽ có rất nhiều người bị thương, biên cương chắc chắn không có đầy đủ thảo dược như ở kinh thành, xem xét lại, điều chế nhiều một chút có thể sẽ cứu thêm được nhiều binh lính bị thương?"
Hệ thống vò đầu, "Đây không phải nhiệm vụ thuộc phạm vi của cậu."
"Đúng vậy, nhưng lúc trước ở bệnh viện, nếu không phải Cố bác sĩ cho tao tiền thuốc men trong vòng một năm, sao có thể gặp được hệ thống mấy người? Tao hiện tại cũng coi như là một bác sĩ, cứu thêm một người tức là giảm đi một lần sinh ly tử biệt."
Tên Cố bác sĩ này, hệ thống nhớ rõ, là bác sĩ trị liệu chính cho ký chủ, cực kỳ chiếu cố ký chủ trong thời gian chữa trị, đờ mờ, nếu không phải Thẩm Trường Lưu và Cố bác sĩ lớn lên giống nhau, hắn sao có cơ hội ăn thịt ký chủ?
Buồn cười, trước đây ký chủ trực tiếp cấy tiêu bản H vào những đối tượng công lược, khi tỉnh lại còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện, chủ thần rất nhân đạo, khi ký chủ không muốn phát sinh quan hệ, sẽ để hệ thống giải quyết. Hơn nữa, vốn dĩ lúc ấy, nguyên chủ không sống nổi qua 8 năm, chính Mạc Chi Dương đã khiến hệ thống tồn tại thêm vài năm và cho hắn thêm vài năm hạnh phúc, tuy rằng cuối cùng vẫn phải rời đi.
Nghĩ đến đây, hệ thống không cầm được rơi lệ: ký chủ đáng yêu, từ khi quen lão sắc phê, có thể nói cậu trong sạch mà sống.
Nói đến đây, Mạc Chi Dương hoài niệm, "Thẩm Trường Lưu và Cổ bác sĩ lớn lên giống nhau như vậy, có khi nào lão sắc phê..."
"Dương Dương!"
Một tiếng hét lớn từ ngoài vọng vào, Mạc Chi Dương sợ tới mức thiếu chút nữa dao cắt vào tay, quay đầu nhìn người đang chạy vào, đột nhiên lắc đầu: Cổ bác sĩ là một người cực kỳ ôn nhu thanh nhuận, tên này vừa khờ khạo vừa ngốc nghếch, hẳn là không phải.
Nhưng, trên đời người tốt có rất nhiều, nhưng lão tử thích tên khờ khạo này.
"Dương Dương!" Sầm Ngộ Hành mang theo tin tức tốt trở về, "Dương Dương, bệ hạ đồng ý, đồng ý cho em đi theo ta ra biên cương." Nhịn không được kéo người vào trong lòng ngực.
Giống như như vậy, mới có thể truyền sự sung sướng của mình sang cho cậu.
Không phải hắn sẽ xin được sao? Vui vẻ vậy làm cái gì.
"Oa, thật vậy sao!" Nhưng Mạc Chi Dương vẫn bày ra biểu cảm khiến mẹ tôi sốc cả năm trời sau khi nghe tin vui, nhịn không được kiễng chân hôn, mắt lấp lánh nhìn hắn, "A Hành thật lợi hại."
Đúng lúc cho sùng bái khích lệ, nam nhân rất thích điều này.
"Chúng ta sẽ không tách ra." Làm Sầm Ngộ Hành vui sướng chính là cái này, mà không phải hoàng đế cho phép.
Mạc Chi Dương ôm lấy hắn, "Sẽ không tách ra."
"Từng này thuốc còn chưa đủ dùng sao." Nhìn căn phòng toàn thuốc, lại thấy tay Dương Dương bị đao cắt ra vệt đỏ, "Loại chuyện này, có thể sai hạ nhân làm."
Biết hắn đau lòng, Mạc Chi Dương lại kiễng chân hôn hắn một ngụm, "Trái phải không nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, em làm nhiều một chút, chúng ta khi nào khởi hành?"
"5 ngày sau." Sầm Ngộ Hành nhẹ nhàng xoa vết đỏ trên tay cậu, "Để ta giúp em làm."
Xem xét nặng nhẹ, Mạc Chi Dương biết, hỏi lại hắn, "Sự tình quân doanh, đều xử lý thỏa đáng rồi sao?"
"Có Tôn phó tướng lo liệu, đều đã xử trí thỏa đáng, 5 ngày sau có thể xuất phát." Đây cũng là hòa bình cuối cùng của hai người, Sầm Ngộ Hành không muốn bỏ lỡ.
Mạc Chi Dương lúc này mới yên tâm, cùng hắn thu xếp lại thảo dược.
Đã nhiều ngày mưa xuân liên miên, trên người luôn ướt dầm dề, trước kia kinh thành rất ít có mưa dầm, năm nay tới đột ngột.
Sợ hơi ẩm ảnh hưởng thân thể lão sắc phê, trong phòng Mạc Chi Dương thắp ít nến thảo dược trong phòng, khử hơi ẩm, cũng có thể yên giấc.
"Dương Dương." Tắm gội xong trở về, thấy cậu còn ở trong phòng, Sầm Ngộ Hành vội lôi kéo người đến mép giường ngồi xuống, "Sao em còn chưa chịu nghỉ ngơi, mệt chết rồi làm sao bây giờ?"
"Chỉ là đốt huân ngải thảo thôi sao mệt chết được." Mạc Chi Dương khom lưng siết chặt huân ngải thảo trên tay, "Đã nhiều ngày thời tiết không tốt lắm, ngài nên chú ý nhiều hơn."
Sầm Ngộ Hành nhìn cậu lo lắng như vậy, nhìn vòng eo mảnh khảnh nơi đai lưng, nuốt nước miếng, lại thầm mắng chính mình không nên càn rỡ như thế, "Ta sẽ chú ý." Nhưng lại nhớ đến một đêm kia, nhịn không được nuốt nước miếng.
Nghe thấy tiếng nuốt nước miếng, Mạc Chi Dương mới quay đầu lại, thấy hắn mặt đỏ bừng, "Ngài bị làm sao vậy?"
"Ta..." Thật sự nói không nên lời cầu hoan, sợ bị cậu ghét bỏ, chỉ là ánh mắt Sầm Ngộ Hành sáng quắc, nhìn chằm chằm cậu, phảng phất muốn khắc người vào trong lòng.
Ánh mắt này Mạc Chi Dương hiểu, quá hiểu, lão sắc phê có lúc nói không nên lời, thật là mới mẻ.
"Ta..." Sầm Ngộ Hành tuy rằng ngoài miệng nói không nên lời, nhưng tay đã ôm eo nhỏ rồi, rối rắm vừa lật mới thử hỏi, "Vãn xuân hoa diễm, ta có thể thưởng thức lại thưởng thức, nếm rồi lại nếm?"
"Nếu muốn thưởng, cũng đừng tắt nến." Mạc Chi Dương làm bộ thẹn thùng gục đầu xuống, nắm chặt tay áo hắn.
"Ồ ~" Sầm Ngộ Hành đột nhiên đè người xuống giường.
Mạc Chi Dương: Chó à? Mẹ nó, đừng cắn mu bàn chân, chó này bị cuồng chân à?
Không cắn mu bàn chân, anh có thể cắn chỗ khác mà?
Con mẹ nó ai cho anh cắn nơi đó? Buông ra a, con chó này, lão tử không có sữa!
Thưởng hoa phải ngắm, dưới ánh nến ngắm hoa, càng ngắm càng thích thú, sau khi ngắm xong nếm thử, sờ rồi sờ, sau khi sờ soạng, nước hoa giàn giụa, phải nói bất tận xuân ý.
Ngày thứ hai Sầm Ngộ Hành thần khởi luyện võ trở về, mới nhìn thấy Dương Dương đứng dậy, thấy cậu muốn bò dậy, vội vàng đi lên hỗ trợ, "Dương Dương."
"Ơi." Đờ mờ, thật là ngươi càng cấm dục càng tàn nhẫn, Mạc Chi Dương đỡ eo ngồi dậy.
Niên Thành khoanh tay đứng ở một bên, phía sau đứng một đám nô tỳ bưng khăn vuông gánh nước, nhìn thấy Mạc thần y như thế, cũng không nhịn xuống, cong khóe miệng.
Hóa ra Vương gia có thể lăn lộn như vậy, thấy Mạc eo thần y không thể thẳng lên nổi.
"Đều tại ngài."
Bổn bạch liên khi nào bị người chê cười? Mạc Chi Dương nhịn không được duỗi tay 'nựng' cánh tay hắn một chút, đáng chết đều do cơ bắp cứng quá, 'nựng' không được.
"Trách ta trách ta." Ăn sạch sẽ trong lòng thoải mái, tới cái nồi sắt to bự Sầm Ngộ Hành cũng đội lên, "Rửa mặt, rửa mặt xong dùng thiện, có đói bụng không?"
Sầm Ngộ Hành nhanh nhẹn hầu hạ cậu rửa mặt mặc y phục, Niên Thành ở một bên nhìn đến đỏ mắt: Cái gì vậy trời, Vương gia ngài không đúng rồi, đoạt bát cơm giống như giết cha mẹ.
Ăn xong đồ ăn sáng, Mạc Chi Dương thật sự là có hơi buồn ngủ, liền dựa vào ghế dài, trên tay cầm hạt sen, một bên công đạo Niên Thành ngao dược, vừa giải thích cách đun thuốc, mấy cung nữ vừa nặn thuốc cho vào lọ, rồi phân loại.
"Mạc thần y, lần này ngài đi chỉ sợ nô tài không thể theo." Niên Thành còn có chút đáng tiếc, một khi rời kinh, không biết bao giờ mới có thể trở về.
"Mang ngươi đi làm gì?" Biên cương phải đánh giặc, Mạc Chi Dương cũng chưa nắm chắc có thể trở về hay không.
Rốt cuộc Ôn Kha Lăng là vai chính thụ, có hào quang nhân vật chính, không biết sẽ thế nào, chỉ có thể kỳ vọng lão sắc phê vai chính công có thể áp hào quang kia xuống.
"Cậu hoài nghi Ôn Kha Lăng theo phe Hung nô?" Hệ thống nghi hoặc.
"Lão sắc phê nói qua, hắn bị người Hung Nô mang đi." Mạc Chi Dương cảm thấy hiếu kỳ, hơi hơi nhíu mày, "Mày không biết sao?"
Về chuyện này, hệ thống không có ấn tượng, "Chỉ lo nhìn quan sát cậu diễn kịch, đã quên."
Sầm Ngộ Hành vui vẻ phấn chấn trở về, tay phải nắm chặt, giống như đang cầm gì, nhưng tiến phòng đã thấy Dương Dương nằm trên ghế, nhẹ nhàng nhíu mày.
Trong lòng một lộp bộp: Hình như cậu không được vui vẻ cho mấy? thứ này có nên cho cậu hay không?
"Sao lại đứng ở cửa?" Mạc Chi Dương ngước mắt, phát hiện hắn đứng ở cửa chậm chạp không tiến vào, chống nửa người trên ngồi dậy, "Làm sao vậy?"
Sầm Ngộ Hành cất bước đi vào, "Không có gì." Lặng lẽ giấu tay phải ở phía sau, đi qua, ngồi vào ghế, "Có phải thân thể còn khó chịu?"
Nghĩ đến tối hôm qua không màng cậu khóc lóc cầu xin, nhất ý cô hành, cậu cũng sẽ không khó chịu như vậy.
"Không sao." Chỉ là có hơi đau eo, Mạc Chi Dương ngồi dậy, nửa dựa đến trên người hắn, "Làm sao vậy?" Hình như hắn giấu gì đó bên tay phải.
Hắn giấu giấu cái gì vậy cà, chẳng lẽ là di chúc? Di sản cho cậu cả sao.
"Không có gì." Sầm Ngộ Hành tay trái ôm bờ vai cậu, để cậu dựa vào thoải mái chút, nhưng tay phải lại chậm chạp không đưa ra phía trước.
"Ồ." Mạc Chi Dương giả ý nói, "Ngài mới vừa đi đâu?"
"Đi..."
Nhân lúc hắn trả lời không chú ý, Mạc Chi Dương đột nhiên phát lực bẻ tay phải hắn ra trước mặt, "Đưa nó ra đây!" Dám ở trước mặt lão tử giấu đồ vật.
"Dương Dương!"
Sầm Ngộ Hành sợ dọa cậu, như cũ không chịu buông tay ra, "Dương Dương, em..."
"Là cái gì?" Mạc Chi Dương cường ngạnh bẻ lòng bàn tay hắn ra.
Rốt cuộc là cái quái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro