Chương 24. Tôi là lão trung y, chuyên trị lão sắc phê!

Khi Mạc Chi Dương vừa ngẩng đầu, đã thấy một người đứng đó, nhìn chất liệu đôi giày hình như làm bằng da thú, vừa nhìn đã biết người Hung Nô, ngẩng đầu lên nhìn là một gương mặt cực kỳ xấu, có râu quai nón cậu không quen biết.

"Không nghĩ tới Sầm Ngộ Hành thích loại khẩu vị như thế này." Người này thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, diện mạo cũng coi như không tồi, Nhữ Mục có chút kinh ngạc, nếu so về dung mạo, sư huynh cậu càng đẹp hơn.

Sầm Ngộ Hành sao có thể thích loại người như cậu, hắn hơi hoài nghi Ôn Kha Lăng nói dối hắn, nhưng ở Vương phủ khi ba người giằng co hắn cũng nghe rõ ràng, Sầm Ngộ Hành xác thật thích cậu.

"Ta cũng không thể tưởng tượng được, các ngươi dám bỏ đói chết ta." Mạc Chi Dương liếc mắt nhìn hắn, lười để ý, trời có sập thì bát cơm vẫn nhất.

"Ngươi không sợ?" phản ứng của cậu khiến Nhữ Mục bất ngờ.

Còn tưởng rằng sẽ giống những người khác, khóc lóc cầu xin hắn thả đi, thật thú vị.

"Sợ rồi?" Vấn đề này, Mạc Chi Dương không nghĩ tới, sợ không được cấp cơm ăn, sợ cái rắm, "Cho nên ngươi, ngươi muốn cho ta đói chết ở đây à?"

Tên này, chính là muốn nhìn Sầm Ngộ Hành ở trước mặt hắn khóc lóc cầu xin, để bù đắp mặc cảm bị đánh bại trước đó.

Mạc Chi Dương có đôi khi là một người xấu tính, cậu có thể dễ dàng nhìn thấu người khác đang muốn gì, nhưng cậu sẽ không để người khác toại nguyện.

"Ngươi và sư huynh ngươi không hề giống nhau." Nhữ Mục nhíu mày, không hề nghĩ cậu sẽ có phản ứng như thế này.

"Vốn dĩ ta và sư huynh ta không hề giống nhau mà." Mạc Chi Dương trừng hắn, dứt khoát ngồi xuống một góc, mặc kệ hắn.

Nhữ Mục đi đến trước nhà tù, nửa ngồi xổm xuống nhìn cậu, đánh giá trong chốc lát, mới hỏi, "Ngươi có biết Sầm Ngộ Hành đang dự tính làm gì hay không?"

"Cái gì?" Hắn còn có thể làm cái gì, Mạc Chi Dương nghiêng đầu.

"Hắn thế mà cố tình giả ý giằng co, âm thầm phái binh mai phục ta, chặn giết Thiền Vu, còn phái binh vây hãm Cung điện Đại Hãn, bức ta không thể không tới cứu viện, Sầm Ngộ Hành âm hiểm xảo trá." khi Nhữ Mục nói lời này, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Không nghĩ tới hắn lại bị Sầm Ngộ Hành chơi một vố đau như vậy.

"Lời này nghe có vẻ kỳ lạ quá nhỉ, rõ ràng ngươi là kẻ cướp bản đồ Diệp Triều ta, A Hành nhà ta vây Nguỵ cứu Triệu, ám độ trần thương lại gọi là âm mưu quỷ kế? Ngươi cũng thật kỳ lạ? Có bị tiêu chuẩn kép quá không."

Mạc Chi Dương đỡ tường đứng lên, đi đến trước mặt hắn, trên cao nhìn xuống, "Ngươi nghĩ mình giỏi lắm à? Không có giới fan mệnh thiên rồi giới fan bệnh, ta nói thật nhá, với cái đầu óc ngu si này còn lâu mới bằng một móng tay của A Hành, não ngươi còn không bằng một quả óc chó, có mà đập quả óc chó này ra, cầm kính hiển vi soi cũng không tìm thấy nhân."

"Ta search trên Baidu cũng không tìm được vật hiếm lạ như ngươi."

"Ngươi có tin ta ngay bây giờ một đao chém chết ngươi!" Nhữ Mục đứng lên, dùng chiều cao áp chế ngược lại cậu, "Ngươi hiện tại ở nơi nào, ngươi tốt nhất nên hiểu rõ."

Liệu hắn có lá gan giơ tay chém chết cậu, Mạc Chi Dương trừng hắn, "Ngươi dám giết ta sao? Ta đánh cuộc một con gà quay, một mâm cải làn, một bát thịt lợn rán, một nồi canh chả cá rong biển, ngươi không dám giết ta."

"Ngươi!" Nhữ Mục thật sự bị chọc cho tăng sông, nhưng cũng xác thật không dám động thủ, còn muốn dùng cậu uy hiếp Sầm Ngộ Hành, nếu không chờ đại quân hắn đánh đến đây, chỉ sợ sẽ càng phiền toái.

"Ta cái gì ta? Không dám giết thì mau đưa đồ ăn đến cho lão tử, nếu không chết đói, ai làm con tin cho ngươi." Mạc Chi Dương ôm ngực, hất cằm, vênh váo tự đắc.

Ta kiêu ngạo thế đó, ngươi làm gì được ta?

Thân ở địch doanh, không chỉ có thể đánh người, được ăn cơm free, còn có thể chọc tức quân địch cao cao tại thượng mà bọn chúng chẳng thể làm được gì, không hổ là ta.

Nhữ Mục bị chọc điên rồi.

Người đi rồi, Mạc Chi Dương tiếp tục gào thét kêu la đợi đồ ăn đến.

"Cậu nói lão sắc phê sẽ đến cứu cậu sao?" Hệ thống hơi lo lắng, rốt cuộc vị diện này với thiết lập của lão sắc phê khó mà nói.

"Sẽ không." Gọn gàng dứt khoát trả lời, Mạc Chi Dương biết tính cách hắn, "Nếu Nhữ Mục dùng tao uy hiếp hắn rút quân mà nói, hắn chắc chắn sẽ không cứu tao, nhưng mà hắn sẽ chết cùng tao."

"Cho nên có lẽ đây là bữa ăn cuối cùng của tao rồi." Mạc Chi Dương sờ sờ cằm, "Nhưng cũng có thể là không phải?" Chuyện này chưa đến mức cùng đường lạc lối, phải có cách có thể giải quyết.

Chỉ cần không bỏ cuộc, chắc chắn có cách hóa giải chuyện này.

"Nếu lão sắc phê không màng đến sống chết của cậu, tôi đây sẽ không tin rằng hắn yêu cậu." Hệ thống bực bội, sao lại có thể để ký chủ chết.

Hệ thống vẫn quá đơn thuần, Mạc Chi Dương chưa nói cái gì, một lát sau quả nhiên có người mang đồ ăn đến, một bên ăn một bên tự hỏi nên giải quyết chuyện này thế nào.

Sầm Ngộ Hành hợp lực cùng Phiêu Kị tướng quân, cùng nhau bao vây bên ngoài Cung điện Đại Hãn.

"Đại tướng quân." Phiêu Kị tướng quân thấy hắn thất thần, vừa lúc nhân cơ hội đi theo vào lều với hắn, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Đại tướng quân chưa bao giờ như thế, chỉ sợ có tâm sự.

"Người nhà bị Nhữ Mục cướp đi, lúc này ta lại bị mắc kẹt ở Cung điện Đại Hãn." Sầm Ngộ Hành ngồi trên ghế lớn, tay nắm chặt ngọc bội, tua ngọc bội màu đỏ đã bị xù, vừa thấy đã biết nó bị vuốt ve qua vô số lần.

"Là Mạc thần y?" Phiêu Kị tướng quân nghe qua về vị thần y kia, "Tướng quân, không bằng mạt tướng mang binh lẻn vào Cung điện Đại Hãn, trộm người ra?"

Sầm Ngộ Hành lắc đầu, phủ quyết đề nghị này, "Nhữ Mục chắc chắn đã sớm có phòng bị, ngươi đi cũng chỉ chui đầu vô lưới." Hắn không thể trơ mắt nhìn các tướng sĩ chịu chết.

"Hoặc là, ta có thể mang binh giả vờ công thành, phân tán lực chú ý của Nhữ Mục, ngươi dẫn người trà trộn vào trong thành, cứu người ra?" Đây là biện pháp tốt nhất mà Sầm Ngộ Hành có thể nghĩ đến.

Phiêu Kị tướng quân cũng đồng ý, "Vậy cũng được, đợi ngày mai thế nào?"

"Không, ba ngày sau, phái người vào điều tra trước, xác định vị trí của Dương Dương rồi tính tiếp." Sầm Ngộ Hành nhíu mày, nhất định phải tính toán cẩn thận.

Nhữ Mục vẫn luôn đề phòng hắn đến cướp người, nên đã bố trí nhân lực ở gần nhà giam, nếu hắn dám đến, hắn sẽ có đi mà không có về.

Sầm Ngộ Hành lặng thám thính hai lần, mới biết chắc chắn Dương Dương bị nhốt ở trong địa lao Cung điện Đại Hãn, thủ vệ nơi này canh giữ nghiêm ngặt, không thể xông vào.

Nhưng Phiêu Kị tướng quân vỗ ngực bảo đảm, mang mười người là có thể lẩn vào trong đó, Sầm Ngộ Hành nghe hắn nói như thế, liền đồng ý, bắt đầu mang binh đánh vào thành trì trước, vây quanh Cung điện Đại Hãn.

"Mấy ngày nay thức ăn đều không tồi." Mạc Chi Dương ăn no, tính ra lão sắc phê sẽ không chờ được lâu, mấy ngày nay thủ vệ càng ngày càng nhiều, vậy chứng minh lão sắc phê đã bắt đầu động thủ.

Trong Cung điện Đại Hãn, Hãn Vương đã 60 tuổi ngồi trên ngai vàng, quần thần vây quanh phía dưới, nghe ngoài điện có tiếng chém giết, một đám sắc mặt ngưng trọng.

"Hãn vương!" Nhữ Mục biết bản thân không chống cự được bao lâu, không có binh lực Thiền Vu hỗ trợ, hai mươi vạn đại quân của hắn đã bị chia cắt còn một nửa.

Binh lực có mặt tại Cung điện Đại Hãn, trong vòng mấy ngày này, cũng gần như cạn kiệt sức lực, mà thứ Sầm Ngộ Hành nhất am hiểu chính là công thành chiến, ăn tươi nuốt sống kẻ địch từng chút một.

Diệp Triều có rất nhiều thành quận, Hung nô rất khó để tấn công vào, bọn họ còn có sức chiến đấu với hắn trên thảo nguyên, một khi muốn công thành, tim Nhữ Mục cũng đập rất nhanh.

"Tướng quân, ngươi còn có cái gì biện pháp?" Hãn Vương ánh mắt âm u nhìn đám người phía dưới, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Nhữ Mục. "Hãn Vương, chúng ta còn có một con bài tẩy." Nhữ Mục đưa mắt ra hiệu, bảo A Mật Đạt đi đến địa lao mang người tới.

Chờ khi Phiêu Kị tướng quân lẻn đến gần nhà giam của Đại Hãn, xa xa nhìn thấy một nhóm lính đang áp giải một thiếu niên Trung Nguyên đi, chỉ có thể thầm than: Đã tới chậm.

Mạc Chi Dương bị áp giải vào trong đại điện, nhìn thấy Nhữ Mục câu đầu tiên cậu nói chính là, "Ồ, đến bây giờ ngươi còn chưa giết ta à, Sầm Ngộ Hành còn đang ở bên ngoài chờ tin tốt của ngươi đó."

"Ngươi nói hươu nói vượn cái gì đó!" Nhữ Mục bước qua, nắm cổ áo hắn lên, hung hăng ném người xuống mặt đất, "Ngươi hồ ngôn loạn ngữ."

"Giết gì? tin tức tốt gì." Hãn Vương lạnh mặt.

Quăng ngã trúng mông, Mạc Chi Dương đau xoa mông đứng lên, "Không có gì." Kiêu ngạo trừng mắt nhìn, "Lát nữa ta sẽ không thèm nói mấy lời này với ngươi nữa đâu."

Ở bên trong quân địch, cậu căn bản không sợ hãi, đây là vì cái gì.

"Ngươi là ai?" Hãn Vương đứng lên, thị vệ bên nhanh chóng đi đến đỡ.

"Ta là người Sầm Ngộ Hành kết tóc phu thê." Đối mặt đế Vương Đại Hãn, Mạc Chi Dương như cũ không thèm sợ hãi, ngược lại có tâm tư đánh giá trên dưới hắn, "Tửu sắc đào rỗng thân thể, trách không được Nhữ Mục không phục ngươi."

Nói xong, quay đầu trách cứ Nhữ Mục vài câu, "Hắn không sống được nửa năm đâu, ngươi chờ không kịp, thế nào cũng phải hiện tại giết hắn lên làm đế Vương Đại Hãn, ngươi có phải cũng chỉ có nửa năm sống đầu hay không?"

"Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì." Hắn vừa tiến đến liền bắt đầu nói hươu nói vượn, Nhữ Mục cũng lo Đại Hãn Vương chịu ảnh hưởng, "Hãn Vương, ta đối với vương trung thành Thần Mưa có thể chứng minh cho ta."

"Khi đó ngươi cũng nói như vậy với Sầm Ngộ Hành, xem ra Thần Mưa không linh nghiệm, nếu không ngươi nơi nơi thề thế nào chưa bị sét đánh chết." Mạc Chi Dương lẩm nhẩm lầm nhầm một mình.

Âm lượng vừa đủ để những người xung quanh nghe thấy, nhưng Hãn Vương đã già rồi, lỗ tai không tốt, không nghe được những lời này.

"Ngươi dám bất kính với Thần Mưa!" A Mật Đạt rút đao ra đặt trên cổ cậu, uy hiếp, "Ngươi câm miệng."

Hắn vừa tiến đến liền bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, tuy rằng không nói rõ hắn liên hệ với Sầm Ngộ Hành, có ý định giết vua cướp ngôi, nhưng mỗi một câu đều là ý này.

"Giết người diệt khẩu? Cười chết." Mạc Chi Dương nâng cằm lên, tựa cổ vào lưỡi kiếm của hắn, "Các ngươi dám giết ta? Lúc trước Sầm Ngộ Hành muốn tỏ thành ý mới để ta ở chỗ ngươi, nói ổn định cái gì đế Vương Đại Hãn, bằng không nhốt ta lâu như vậy, tại sao ngươi không giết ta? Ở thảo nguyên rõ ràng có thể đánh, lại giằng co suốt ba tháng, còn không phải là chờ giờ khắc này sao?"

ngoài Mặt là một vẻ trời không sợ đất không sợ, nhưng chân Mạc Chi Dương đang run run, mẹ nó, chắc hắn không dám một đao chém chết mình đâu.

"Ngươi nói bậy!" Nhữ Mục lúc này cũng rút đao ra nhắm ngay cậu, không nên để tên miệng toàn nói dối xuất hiện ở trước mặt Hãn Vương.

Mạc Chi Dương nhìn đến hai thanh đao, bất đắc dĩ xua xua tay, "Vậy giết đi, nếu các ngươi muốn diễn đến cùng, vậy diễn đi." Nói có lệ hô vài tiếng, "Các ngươi giết ta, Sầm Ngộ Hành sẽ vì ta báo thù."

Hét xong, còn giả vờ: Ngươi vừa lòng với hành động của ta chứ Nhữ Mục.

Mạc Chi Dương có tính toán, cho nên vừa tiến đến liền bắt đầu đổi trắng thay đen, chẳng sợ không thể kích khởi Hãn Vương lòng nghi ngờ, cũng có thể ghê tởm Nhữ Mục, kích thích hắn giết mình, giết ngược lại càng tốt, chứng thực một tội danh giết người diệt khẩu.

Hơn nữa, hiện tại thoạt nhìn rất có hiệu quả.

"Ta giết ngươi!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro