chương 3-Đại ma vương thích ăn kẹo sữa?
Mạc Chi Dương lắc đầu, hiện ra một vẻ buồn rầu, "Cái trách nhiệm này quá trọng đại, con đối với Quang Minh Thần không có sự tín ngưỡng cùng lắm chỉ là tình yêu* và tôn kính, thế cho nên con không biết bản thân có thể đảm nhiệm trọng trách này hay không, con sợ làm người thất vọng, cũng sợ làm không đủ tốt."
*Tình yêu kiểu kính già iu trẻ thui nha các bợn ('∩。• ᵕ •。∩')
"Con ngoan, con là người được Quang Minh Thần lựa chọn, kế thừa ý chí của Quang Minh Thần, vì đại lục mang đến phúc âm, con có thể làm tốt, không cần lo lắng."
Lão tư tế thực thích đứa nhỏ này, vừa định vươn tay định xoa xoa mái tóc vàng của cậu, mới chạm đến ngọn tóc, tay giống như bị điện giật, chớp mắt đã phải thu hồi tay lại.
Ryan cúi người, nhẹ nhàng thổi qua những chỗ bị lão tư tế chạm vào, tiểu kẹo sữa chỉ có mình hắn được động!
"Ngu xuẩn!" Quang Minh Thần lúc này còn bị trói ở trên ghế, hai tay hai chân đều không thể động đậy được, bọn họ mỗi người một thần lực, là chia nhau chế hành.
Lúc này đây, chính ngài cũng là bị hắn " hạ thủ vi cường", "Ryan, em mau tỉnh ngộ lại cho anh!"
"Nơi này là Thánh Các, bên trong có chút thư tịch, có thể tìm đọc, chỉ có tư tế mới có thể đi vào." Lão tư tế nói, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, "Bên trong có quyển điển tịch có quan hệ với Hắc Ám thần , không thể tùy ý mượn đọc."
Hummmm...
Mạc Chi Dương gật đầu, "Tốt, vậy con sẽ không bước vào."
Ngược lại là lão tư tế nhíu mày, "Con thật sự sẽ không đi vào?"
A này? Trả lời dứt khoát, đột nhiên có chút không kịp trở tay, ngươi có suy xét một chút về lời nói của ngươi?
Vừa nghe lời này, Mạc Chi Dương trong lòng thầm cười nhạo, quả nhiên chính là cố ý khiến cho ta chú ý, lắc đầu, "Bất luận về cái gì hắc ám, chúng ta đều nên chống lại không phải sao?"
Chớp chớp đôi mắt nhìn lão.
Nghe câu nói đó, Ryan trong lòng đau xót, đột nhiên ý thức được: Không sai, là hắn lợi dụng lời nói của Quang Minh Thần dụ cậu tới đây, người cậu sùng bái, ngưỡng mộ, tôn thờ nguyên lai đều là Quang Minh Thần, mà không phải hắn.
Đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, Mạc Chi Dương quay đầu liền phát hiện là Savier đang đi tới, trong lòng chửi thầm: Gia hỏa này, nói không chừng liền có thể tiến lên hạ sát mình.
"Tư tế đại nhân, thần sử đại nhân." Savier đi qua, nhất mực cung kính, "Không tìm thấy hai vị đại nhân ở Thánh Điện, con liền tìm tới đây."
Lão tư tế đảo mắt qua nhìn Savier với biểu tình kì quái, trên người Savier có quang minh chi lực, còn trên người Dương lại không có, có điều kì lạ ở đây, vậy kẻ này là ai?
"Savier, buổi tối hôm nay tôi muốn đi tham gia yến hội của quốc vương, chúng ta về trước chuẩn bị, đến buổi tối còn có lễ cầu nguyện." Mạc Chi Dương khom lưng từ biệt lão tư tế, xoay người rời đi.
Nhìn hai người rời đi lão tư tế lâm vào trầm tư, hôm nay đã thử Dương nhiều lần, xác thật không có nhầm lẫn, hy vọng hắn có thể giống như Giáo Hoàng, vì nhân dân mang đến phúc lợi.
"Thần sử đại nhân, người cùng tư tế đại nhân, là đang đàm luận về sự tình gì?" Kỳ thật Savier cũng đã nhìn ra, bọn họ giống như đang nói về chuyện đại sự, là về Thánh Các sao?
Savier cũng không phải là phế vật, một lúc sau, liền nắm rõ toàn bộ giáo đình, trừ bỏ giáo điện của lão tư tế cùng Giáo Hoàng còn có Dương, chính là Thánh Điện cùng Thánh Các nổi danh.
"Ngài ấy nói, bên trong Thánh Các, có có thể làm người ta lĩnh hội được quang minh chi lực, kêu tôi đi xem nhiều, học tập nhiều một chút." Mạc Chi Dương nói dối không chớp mắt.
Nói xong, lại cảm thấy hối hận, nói dối nếu bị Quang Minh Thần phát hiện, há chả phải chính mình sẽ bị thiêu sống? Thôi kệ, dù sao cũng không phải là lần đầu.
Hai người cùng nhau trở lại điện, Savier nghỉ ở lầu một, Mạc Chi Dương ở lầu hai.
Trở lại phòng, cửa vừa đóng lại, Mạc Chi Dương lập tức muốn cởi bỏ trường bào, "Mẹ nó, muốn đem ta thắt chết hay sao, thiếu chút nữa thở không nổi."
Đem khăn quàng còn có vòng cổ toàn bộ tháo xuống, ném hết trên giường, Mạc Chi Dương lặng lẽ mở cửa chuồn ra ngoài, ở chỗ cầu thang, cậu nắm lấy góc tường đi xuống xem.
Quả nhiên, Savier lén lút chuồn ra ngoài.
Hắn vẫn luôn không cam lòng việc cậu làm thần sử, ngấm ngầm tạo ra không ít vật ngáng chân, Mạc Chi Dương biết, cũng cố ý lừa hắn một phen, lúc này đây, chỉ sợ hắn sẽ bị lão tư tế bắt lấy.
Đến lúc đó bị trừng phạt một phen, liền biết cam phận.
Trở lại phòng, một mạch nhảy lên giường ngủ, buổi sáng thức dậy quá sớm, hại cậu hiện tại nằm trên giường lại bắt đầu buồn ngủ, "Hệ thống, đến thời gian buổi tối đánh thức ta."
"Ngươi ngủ đi." Hệ thống mới vừa cập nhật xong, lại rất kỳ quái, theo ký chủ cùng mất đi ý thức.
Ryan lên giường bắt đầu thu thập vòng cổ cùng khăn quàng, đặt trên tủ ở đầu giường, lúc này mới rảnh đi xem bộ dáng ngủ say của cậu, "Em là Quang Minh Thần thần sử, là một kẻ chán ghét hắc ám, chính ta lại luyến tiếc người chán ghét ta, tiểu kẹo sữa."
Quang minh cùng hắc ám, tại thế lực trong mắt nhân là đối lập, nhưng trên thực tế, không có hắc ám, nơi nào có quang minh, hoặc là nói, không có quang minh nơi nào có hắc ám.
Bò lên trên giường, đem người giam cầm ở trong lòng ngực, "Tiểu kẹo sữa, trước kia em không bao giờ chán ghét ta, hiện tại cũng không chán ghét ta có được không?" Giọng nói vừa ôn nhu lại vừa đáng thương, không có một chút bộ dạng nào của một Hắc Ám Thần nên có.
Hắn là đem mọi bộ dạng ôn nhu, đều đặt lên người cậu.
Tựa hồ nghĩ đến cái gì, Ryan nâng mặt y lên mà cưng nựng, vừa lúc làm bờ môi của hắn lướt qua.
Mạc Chi Dương chu chu môi, giống như lại đụng phải thứ gì, lúc này đây không có một điểm gì do dự, trực tiếp há miệng ngậm lấy, mẹ ơi, thơm quá.
Trước lạ sau quen.
Đêm nay yến hội, thật sự náo nhiệt, trừ bỏ quý tộc cùng đại thần tới ở ngoài, cũng có các vị Tinh Linh chung vui cùng, đây chính là sự hòa hoãn của các tộc.
Tinh Linh toát lên vẻ quý tộc, hơn nữa bọn họ hiếm khi cùng nhân loại giao du, ẩn cư ở nơi rừng sâu, lúc này đây cũng là Tinh Linh Vương nghe nói thần sử đại nhân xuất hiện, mới phái tinh linh vương tử tới đây.
Mười một mâm lớn ở trên bàn bày đủ kiểu dáng của mỹ thực cùng rượu thơm, quả thật trông rất ngon mắt, nhưng lại không ai dám động đũa, tất cả mọi người đều đang chờ đợi một người.
Mạc Chi Dương vội vàng chạy đến cổng trước của yến hội, ngừng bước chân, đem quần áo trên người sửa sang lại, hít sâu một hơi, một lần nữa đeo mặt nạ đeo lên, cất bước đi vào trong yến hội.
Cậu vừa xuất hiện, làm cho mọi người tất cả đều đứng dậy, trừ bỏ Giáo Hoàng ở ngoài, là vị tinh linh vương tử cao quý kia, ai nấy đều đứng lên, đều muốn chân chính thấy được dung mạo của thần sử đại nhân.
"Tôi tới muộn." Mạc Chi Dương đối với mọi người, cúi người khom lưng xin lỗi, hướng tới Giáo Hoàng, "Trước khi đến đây, con vẫn luôn cầu nguyện, phảng phất như được Quang Minh Thần triệu hoán, vừa tỉnh dậy liền phát hiện trời đã tối, thật sự là xin lỗi."
Ta thế mà lại ngủ quên, cái hệ thống đáng chết, đã bảo gọi ta, giờ lại không gọi ta, còn bảo ta an tâm, không sớm hay muộn cũng bị ngươi làm tức chết.
" Ý chỉ Quang Minh Thần giáng xuống?" Lão Giáo Hoàng chỉ nghe thấy những gì hắn muốn nghe, mặt khác cũng là như thế, nghe được lời này, mọi người sôi nổi ai nấy đều nín thở chờ đợi...
Các ngươi thấy chỗ nào ta có được thần dụ*.
*Thần dụ:ý chỉ của thần
"Quang Minh Thần vẫn luôn phù hộ cho chúng ta, chỉ cần thành kính, tâm hướng tới quang minh, thần lực tự khắc sẽ có." Mạc Chi Dương giả cười ra vẻ thần bí: Ta thực sự cạn ngôn rồi, các ngươi đừng hỏi, ta chém không nổi nữa.
Tinh linh vương tử nheo đôi mắt lại, theo đánh giá vị này thoạt nhìn thập phần bình thường , trừ mái tóc vàng thì không có gì nổi bật, "Xem ra, thần sử đại nhân, xác thật có thể trò chuyện cùng Quang Minh Thần?"
Kỳ thật, Mạc Chi Dương lớn lên khá xinh đẹp, nhưng so với tinh linh vương tử được mệnh danh đệ nhất mỹ nhân quả thực kém xa.
"Thật ra mỗi người chúng ta đều có thể trò chuyện được với thần, chẳng qua có người đã quên mất điều sơ yếu, thế nên mất đi loại năng lực này." Mạc Chi Dương bất động thanh sắc giải thích, không hề có bởi vì hắn có địa vị khoa trương mà khách khí, lưu tình.
Nghe được những lời này, tinh linh vương tử không tỏ ý kiến, nhưng vẫn là cung kính một bậc, lấy làm hoan nghênh.
Mọi người ngồi xuống, nơi này thật ra lại có điểm kỳ quái, một cái bàn dài, quốc vương cùng Giáo Hoàng, hai người đều ngồi ở phía trên, Mạc Chi Dương bên trái, tinh linh vương tử bên phải.
Xuống phía dưới, đều là quý tộc cùng đại thần, nhìn ai nấy đều lạ mắt.
Mạc Chi Dương lặng lẽ lén liếc mắt qua chỗ ngồi của quốc vương cùng lão Giáo Hoàng, đột nhiên ý thức được có cái gì không ổn, kỳ thật hai người này, còn có khả năng là niên hạ?
Kia có vẻ rất kích thích, còn có thể so được với lão công nhà ta, khoan đã, có cái gì đó không đúng, vì sao đột nhiên ta lại nghĩ đến người đó? Chắc chắn là do ta không sạch sẽ!
"Thần sử đại nhân, người có thể sử dụng Quang Minh Thần lực?" Tinh linh vương tử nói, đem ánh mắt chuyển hướng đến lão Giáo Hoàng, "Giáo Hoàng đại nhân, ngài có thể nhìn được quang minh chi lực trên người thần sử sao?"
Nghe được lời này, mặt Giáo Hoàng nhăn lại, đây cũng là điều bản thân ông không hiểu, vì cái gì trên người Dương không có Quang Minh Thần lực, nhưng cũng không thể cho hắn biết, "Có sứ giả đã từng chính mắt nhìn thấy thần sử đại nhân, đuổi lui ma vật."
"Phải không?" Tinh linh vương tử đột nhiên nắm tay phóng tới bên cạnh, "Không có Quang Minh Thần lực thần sử, các ngươi làm thế nào có thể đuổi lui ma vật?" Một câu, nháy mắt khiến tất cả mọi người nhìn về phía Mạc Chi Dương...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro